Chương 10: Gợi Đòn!
Tử Hồn
08/05/2024
"Em, em thật sự không có... Diệp Vũ, chị phải tin em..." Tô Tình thút thít, gấp đến nỗi hai mắt đỏ hoe, cố gắng muốn giải thích.
Diễn xuất thật sự rất tốt, Diệp Vũ cảm khái.
Tả Vịnh Nhi nở một nụ cười đắc ý, cho Diệp Vũ một ánh mắt khen gợi. Sau đó cô lôi một cô gái xinh đẹp từ phía sau đám vệ sĩ, đẩy đến trước mặt Diệp Vũ, ngẩng đầu lên đối mặt với Tô Tình mỉa mai nói: "Tô Tình, tốt nhất cô nên xem hung thủ là ai rồi hãy nói!"
Nhìn thấy cô gái trẻ ngồi dưới đất, sắc mặt Tô Tình trắng bệch như tờ giấy, trong lòng thầm chửi rủa.
Con ngu Tô Ưu này! Đâm xe xong sao không bỏ chạy mà còn để bị bắt lại!
Diệp Vũ không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, mí mắt hơi rủ xuống, thu lại ánh nhìn, giấu đi vẻ lạnh lùng và giễu cợt trong đáy mắt, nhưng khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên, cười lạnh.
Cô đang đợi người nào đó kết thúc màn kịch này.
Đúng như những gì đã xảy ra, Tô Tình đáng thương bước lên trước một bước nhẹ nhàng che miệng lại, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của cô ta ngập tràn kinh ngạc, sửng sốt kêu lên: "Tiểu Ưu, sao lại là em?"
Thủ phạm trong chiếc xe độ không ngờ lại chính là em gái của Tô Tình, tiểu thư của nhà họ Tô - Tô Ưu.
Tô Ưu lén nhìn chị gái ruột của mình, lập tức bật khóc: "Em xin lỗi, là do em quá vội, không chú ý nên mới đâm phải xe rước dâu... Chị Diệp Vũ, em không biết chiếc xe em đâm phải là xe hoa của chị, thật sự xin lỗi, em không cố ý đâu..."
Tả Vịnh Nhi vốn nóng nảy lúc này lại im lặng khoanh tay xem kịch hay, trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Mẹ nó, có phải người nhà họ Tô đều là diễn viên không? Muốn khóc là khóc được ngay, còn khóc thảm thiết như vậy. Tô Tình lúc khóc trông rất vui mắt, còn cô em Tô Ưu lại có thể khóc một cách xuất sắc như vậy... Đúng là bái phục!
Tô Tình cau mày yếu ớt dạy bảo em gái: "Tiểu Ưu, sao em lại hấp tấp như vậy? May là không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, nếu không xem em làm sao giải thích với nhà họ Quân và nhà họ Diệp!"
Mắng xong, Tô Tình xoay người, chớp nhẹ hàng lông mi dài cong vút nhìn Diệp Vũ, khẽ lay lay cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị Diệp Vũ, thực sự xin lỗi, do Tiểu Ưu quá nóng lòng đến dự đám cưới của chị nên mới vô tình đâm vào xe hoa. Nó là con ngoài giá thú, không được dạy bảo cẩn thận. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, trước giờ chị luôn là người khoan dung độ lượng, bỏ qua cho con bé có được không?"
Diễn xuất thật sự rất tốt, Diệp Vũ cảm khái.
Tả Vịnh Nhi nở một nụ cười đắc ý, cho Diệp Vũ một ánh mắt khen gợi. Sau đó cô lôi một cô gái xinh đẹp từ phía sau đám vệ sĩ, đẩy đến trước mặt Diệp Vũ, ngẩng đầu lên đối mặt với Tô Tình mỉa mai nói: "Tô Tình, tốt nhất cô nên xem hung thủ là ai rồi hãy nói!"
Nhìn thấy cô gái trẻ ngồi dưới đất, sắc mặt Tô Tình trắng bệch như tờ giấy, trong lòng thầm chửi rủa.
Con ngu Tô Ưu này! Đâm xe xong sao không bỏ chạy mà còn để bị bắt lại!
Diệp Vũ không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, mí mắt hơi rủ xuống, thu lại ánh nhìn, giấu đi vẻ lạnh lùng và giễu cợt trong đáy mắt, nhưng khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên, cười lạnh.
Cô đang đợi người nào đó kết thúc màn kịch này.
Đúng như những gì đã xảy ra, Tô Tình đáng thương bước lên trước một bước nhẹ nhàng che miệng lại, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của cô ta ngập tràn kinh ngạc, sửng sốt kêu lên: "Tiểu Ưu, sao lại là em?"
Thủ phạm trong chiếc xe độ không ngờ lại chính là em gái của Tô Tình, tiểu thư của nhà họ Tô - Tô Ưu.
Tô Ưu lén nhìn chị gái ruột của mình, lập tức bật khóc: "Em xin lỗi, là do em quá vội, không chú ý nên mới đâm phải xe rước dâu... Chị Diệp Vũ, em không biết chiếc xe em đâm phải là xe hoa của chị, thật sự xin lỗi, em không cố ý đâu..."
Tả Vịnh Nhi vốn nóng nảy lúc này lại im lặng khoanh tay xem kịch hay, trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Mẹ nó, có phải người nhà họ Tô đều là diễn viên không? Muốn khóc là khóc được ngay, còn khóc thảm thiết như vậy. Tô Tình lúc khóc trông rất vui mắt, còn cô em Tô Ưu lại có thể khóc một cách xuất sắc như vậy... Đúng là bái phục!
Tô Tình cau mày yếu ớt dạy bảo em gái: "Tiểu Ưu, sao em lại hấp tấp như vậy? May là không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, nếu không xem em làm sao giải thích với nhà họ Quân và nhà họ Diệp!"
Mắng xong, Tô Tình xoay người, chớp nhẹ hàng lông mi dài cong vút nhìn Diệp Vũ, khẽ lay lay cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị Diệp Vũ, thực sự xin lỗi, do Tiểu Ưu quá nóng lòng đến dự đám cưới của chị nên mới vô tình đâm vào xe hoa. Nó là con ngoài giá thú, không được dạy bảo cẩn thận. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, trước giờ chị luôn là người khoan dung độ lượng, bỏ qua cho con bé có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.