Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 48: Bắt Đầu Huấn Luyện (Một)
Phi Tú
02/04/2024
Sau đó, Lý Huyền Chân lại giảng giải cụ thể nội dung tu luyện ngũ thuật một lần nữa, nhưng mà bây giờ ông đã giao cho Mộc Chính Thanh tất cả quyền giảng dạy rồi.
Tô Uẩn luôn cảm thấy vị sư huynh này rất thần bí. Đầu tiên, khí chất của hắn tuyệt đối không giống người bình thường, dù ở bất cứ đâu, hay bất cứ thời điểm này, cơ thể của hắn đều thắng tắp, giống như là thói quen đã ăn sâu vào trong cốt tủy vậy, như vậy thân phận của hắn chắc chắn có liên quan đến quân đội, chỉ là cụ thể thì Tô Uẩn không đoán ra được.
Lý Huyền Chân cũng không định nói rõ thân phận của Mộc Chính Thanh, chỉ bảo với Tô Uẩn là thời cơ đến, cô tự nhiên sẽ biết được, bây giờ tạm thời không biết thì tốt hơn. Tô Uẩn không hỏi tiếp, nhưng có một nỗi nghi hoặc vẫn âm ỉ giấu trong lòng, đó chính là vì sao quanh người Mộc Chính Thanh lại phả ra hơi lạnh đến vậy, cảm giác rét lạnh giống như đêm đó cô bị lão quỷ quấy rấy vậy, thấm tận xương cốt.
Nhưng mà chuyện này sư phụ không nói, thì tức là không muốn nói, cô đương nhiên cũng sẽ không đi hỏi, sự nghi vấn rồi sẽ có một ngày được giải đáp.
"Bé con, con xem này, sư huynh của con lúc nào cũng là cái vẻ mặt này, haiz, sư phụ cũng may là thu nhận được một tiểu đồ đệ thân thiết như con, nếu không đã bị sư huynh con làm cho buồn đến chết. Bây giờ thì hay rồi, từ nay trở đi, vi sư sẽ chính thức giao con cho sư huynh con, sau này con đi theo nó huấn luyện cần phải chú ý đấy..." Giọng điệu nghe như tràn đầy u oán, nghe được lời này của Lý Huyền Chân, Mộc Chính Thanh vốn không có chút rung động nào thì khóe mắt rõ ràng giật giật, ông lão trước mặt này tuyệt đối không phải sư phụ của hắn.
Nói xong hồi ức chua xót trong lòng, Lý Huyền Chân ngừng một chút, dường như bắt đầu lo lắng cho Tô Uẩn, Tô Uẩn gần như đoán được câu nói tiếp theo của ông là bảo cô phải ngoan ngoãn nghe lời sư huynh. Nhưng mà...
"Tuyệt đối đừng ép buộc bản thân, sư huynh mà đối xử với con không tốt thì nhớ tìm sư phụ, sư phụ sẽ giúp con làm chủ. Con vẫn còn là một đứa nhóc, haiz, nhưng mà vẫn phải kiên trì, sư phụ thật sự cũng vì muốn tốt cho con thôi. Những ngày tháng sau này, con tới đây mỗi ngày đi, để Chính Thanh hướng dẫn cho con ngay lập tức... Ngày nào cũng phải nhớ ăn nhiều một chút, bổ sưng dinh dưỡng. Sư huynh của con thật sự rất có thiên phú, đã luyện đến độ trò giỏi hơn thầy rồi." Lời này nói ra rất kỳ quái, Tô Uẩn không hiểu sao cứ cảm thấy mình bị sư phụ đẩy vào hố lửa, trước khi đẩy cô, sư phụ nói một lời sám hối cuối cùng, sau đó thì không do dự đẩy cô xuống, nhưng mà ý sau của sư phụ là bản lĩnh bây giờ của sư huynh đã học được bảy tám phần cũng không sai biệt lắm...
Mộc Chính Thanh vẫn luôn bình tĩnh ngồi một bên, có lẽ là đã sớm quen với tính tính của sư phụ mình, tự mình rót một chén trà, vuốt vuốt trong tay, nhìn thoáng qua sư phụ của mình rồi mở lời: "Sư phụ... con nên đưa tiểu sư muội đi huấn luyện rồi nhỉ..."
Nghe vậy, Lý Huyền Chân mới buông ta yra, để cho Tô Uẩn đi theo Mộc Chính Thanh, Tô Uẩn quay đầu nhìn Lý Huyền Chân, chỉ cảm thấy trong ánh mắt của đối phương dường như hiện lên bốn chữ: cố gắng bảo trọng...
Mang theo cái cảm giác quỷ dị này, Tô Uẩn đi cùng Mộc Chính Thanh tới căn phòng ngoài, bây giờ bọn họ đang ở dưới chân núi, ánh mắt của Mộc Chính Thanh quét qua cả ngọn núi, sau đó dường như đã nắm được đại khái địa hình, rồi nhìn tới cô nhóc bên cạnh mình, Tô Uẩn.
"Như này đã phải bắt đầu rồi, hi vọng muội có thể kiên trì được, bánh bao nhỏ..." Hắn lại vươn tay mình ra, nhéo nhéo gương mặt mập mạp của Tô Uẩn, cảm giác vô cùng tốt, mềm như sợi mì, làm cho người ta yêu thích đến không buông tay.
Tô Uẩn luôn cảm thấy vị sư huynh này rất thần bí. Đầu tiên, khí chất của hắn tuyệt đối không giống người bình thường, dù ở bất cứ đâu, hay bất cứ thời điểm này, cơ thể của hắn đều thắng tắp, giống như là thói quen đã ăn sâu vào trong cốt tủy vậy, như vậy thân phận của hắn chắc chắn có liên quan đến quân đội, chỉ là cụ thể thì Tô Uẩn không đoán ra được.
Lý Huyền Chân cũng không định nói rõ thân phận của Mộc Chính Thanh, chỉ bảo với Tô Uẩn là thời cơ đến, cô tự nhiên sẽ biết được, bây giờ tạm thời không biết thì tốt hơn. Tô Uẩn không hỏi tiếp, nhưng có một nỗi nghi hoặc vẫn âm ỉ giấu trong lòng, đó chính là vì sao quanh người Mộc Chính Thanh lại phả ra hơi lạnh đến vậy, cảm giác rét lạnh giống như đêm đó cô bị lão quỷ quấy rấy vậy, thấm tận xương cốt.
Nhưng mà chuyện này sư phụ không nói, thì tức là không muốn nói, cô đương nhiên cũng sẽ không đi hỏi, sự nghi vấn rồi sẽ có một ngày được giải đáp.
"Bé con, con xem này, sư huynh của con lúc nào cũng là cái vẻ mặt này, haiz, sư phụ cũng may là thu nhận được một tiểu đồ đệ thân thiết như con, nếu không đã bị sư huynh con làm cho buồn đến chết. Bây giờ thì hay rồi, từ nay trở đi, vi sư sẽ chính thức giao con cho sư huynh con, sau này con đi theo nó huấn luyện cần phải chú ý đấy..." Giọng điệu nghe như tràn đầy u oán, nghe được lời này của Lý Huyền Chân, Mộc Chính Thanh vốn không có chút rung động nào thì khóe mắt rõ ràng giật giật, ông lão trước mặt này tuyệt đối không phải sư phụ của hắn.
Nói xong hồi ức chua xót trong lòng, Lý Huyền Chân ngừng một chút, dường như bắt đầu lo lắng cho Tô Uẩn, Tô Uẩn gần như đoán được câu nói tiếp theo của ông là bảo cô phải ngoan ngoãn nghe lời sư huynh. Nhưng mà...
"Tuyệt đối đừng ép buộc bản thân, sư huynh mà đối xử với con không tốt thì nhớ tìm sư phụ, sư phụ sẽ giúp con làm chủ. Con vẫn còn là một đứa nhóc, haiz, nhưng mà vẫn phải kiên trì, sư phụ thật sự cũng vì muốn tốt cho con thôi. Những ngày tháng sau này, con tới đây mỗi ngày đi, để Chính Thanh hướng dẫn cho con ngay lập tức... Ngày nào cũng phải nhớ ăn nhiều một chút, bổ sưng dinh dưỡng. Sư huynh của con thật sự rất có thiên phú, đã luyện đến độ trò giỏi hơn thầy rồi." Lời này nói ra rất kỳ quái, Tô Uẩn không hiểu sao cứ cảm thấy mình bị sư phụ đẩy vào hố lửa, trước khi đẩy cô, sư phụ nói một lời sám hối cuối cùng, sau đó thì không do dự đẩy cô xuống, nhưng mà ý sau của sư phụ là bản lĩnh bây giờ của sư huynh đã học được bảy tám phần cũng không sai biệt lắm...
Mộc Chính Thanh vẫn luôn bình tĩnh ngồi một bên, có lẽ là đã sớm quen với tính tính của sư phụ mình, tự mình rót một chén trà, vuốt vuốt trong tay, nhìn thoáng qua sư phụ của mình rồi mở lời: "Sư phụ... con nên đưa tiểu sư muội đi huấn luyện rồi nhỉ..."
Nghe vậy, Lý Huyền Chân mới buông ta yra, để cho Tô Uẩn đi theo Mộc Chính Thanh, Tô Uẩn quay đầu nhìn Lý Huyền Chân, chỉ cảm thấy trong ánh mắt của đối phương dường như hiện lên bốn chữ: cố gắng bảo trọng...
Mang theo cái cảm giác quỷ dị này, Tô Uẩn đi cùng Mộc Chính Thanh tới căn phòng ngoài, bây giờ bọn họ đang ở dưới chân núi, ánh mắt của Mộc Chính Thanh quét qua cả ngọn núi, sau đó dường như đã nắm được đại khái địa hình, rồi nhìn tới cô nhóc bên cạnh mình, Tô Uẩn.
"Như này đã phải bắt đầu rồi, hi vọng muội có thể kiên trì được, bánh bao nhỏ..." Hắn lại vươn tay mình ra, nhéo nhéo gương mặt mập mạp của Tô Uẩn, cảm giác vô cùng tốt, mềm như sợi mì, làm cho người ta yêu thích đến không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.