Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 47: Sư Huynh Tới Rồi (Ba)
Phi Tú
02/04/2024
Thấy thiếu niên mặc áo đen lộ ra vẻ trêu chọc, Tô Uẩn đột nhiên tạm thời không biết nói gì cho phải, đối phương hẳn là có chút hứng thú trêu đùa trêu đùa cô, giống như là nhìn thấy biểu cảm này của cô thì cảm thấy tâm tình vui sướng. Tô Uẩn thẹn quá hóa giận, gương mặt bánh bao nhăn lại, mở lời nhắc nhớ kẻ đang dùng hai bàn tay tùy tiện làm rối tóc cô kia: "Muội là Tô Uẩn, Tô là lá tử tô (lá tía tô), Uẩn là uẩn khí (lưu giữ không khí), chào sư huynh..." Giọng nói rất ngoan ngoãn, đối phương nghe được càng có thêm ấn tượng tốt. Bây giờ Tô Uẩn mới mười tuổi, âm giọng có hơi giòn giã, còn thêm vài phần ngây thơ.
Mộc Chính Thanh là để ý tới ý tứ trong lời nói của Tô Uẩn, còn thấy cả ánh mắt thẹn quá hóa giận của Tô Uẩn, hắn dứt khoát không vò tóc của Tô Uẩn nữa, thu tay mình lại, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, không có chút biểu cảm nào, giống như tất cả những gì Tô Uẩn vừa thấy chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lúc này Tô Uẩn cũng chú ý tới một điểm khác thường, cả người của hắn rất lạnh, cực kỳ lạnh, cứ như tỏa ra một trận khí lạnh buốt giá, khi vừa tới gần Tô Uẩn, cô cũng cảm giác được, nhưng mà lại không hề nghi ngờ. Đối phương là người sống, nhưng mà người sống thì sao lại có hơi thở như này, chắc chắn là bị một vài thứ gì đó xâm nhập vào.
Sau khi nghiêm mặt lại, Mộc Thanh Chính cũng không trêu đùa Tô Uẩn nữa, hắn nhấc chân đi, đôi ủng quân đội ma sát trên đất vang lên thịch thịch, mỗi bước đi đều cực kỳ nghiêm chỉnh, hai ba bước đã ngồi lại vào chỗ ngồi, Tô Uẩn đi theo phía sau hắn, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn. Cô có thể cảm giác được mình cùng hắn có liên hệ nào đó, mà liên hệ này chính là từ chiếc vòng ngọc huyết đang đeo trên cổ mình.
Ai cũng không nói gì cả, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, hai người đều đang đợi Lý Huyền Chân mở lời.
Lý Huyền Chân hài lòng nhìn hai đồ đề trước mặt, không khỏi âm thầm gật đầu. Ông ta sử dụng quẻ tượng đẩy lục hào mấy lần, tính ra đời mình sẽ thu nhận được hai đệ tử, số mệnh đã định chính là đệ tử trước mặt, cũng bởi vậy cho nên mới chia mạnh ngọc huyết làm hai, ngọc huyết không chỉ có tác dụng hộ thân mà còn phụ trợ tu luyện...
"Bé con, chắc hẳn con và sư huynh con đã quen biết rồi, mấy ngày này nó muốn tạm thời ở lại đây, về sau nhiệm vụ giảng dạy luyện công siêu hình sẽ giao cho sư huynh của con, ha ha.. Sư phụ ấy... bộ xương già này cũng có thể được hưởng phúc rồi..." Không biết vì sao, Tô Uẩn lại có cảm giác trong giọng nói của sư phụ lại nghe như đang cười trên nỗi đau của người khác, cứ như cuộc sống sau này sẽ bắt đầu trở nên khó bề phân biệt, trong ánh mắt của Lý Huyền Chân lại mang theo vẻ thông cảm mà nhìn Tô Uẩn, làm cho Tô Uẩn có một loại dự cảm không ổn.
Mộc Chính Thanh nghe xong lời sư phụ nói, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều, vẻ mặt căng cứng lạnh lùng cũng dịu đi không ít, có hơi thả lỏng cơ mặt, chỉ là eo lưng vẫn thẳng tắp như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên. Bảo hắn dạy đứa nhỏ trước mặt này, hình như cảm giác cũng không tệ, có điều, tiểu sư muội này có vẻ không đơn giản, cuộc sống sau này hẳn là sẽ ngày càng thú vị...
Không biết mình đã bị hai người trước mặt âm thầm tính kế, Tô Uẩn chỉ thấy kinh ngạc khi nghe Lý Huyền Chân nói từ nay về sau sư huynh sẽ dạy mình, bởi vì đối phương cho cô cảm giác rất nguy hiểm, khiến cô không dám tới gần, nhưng mà Lý Huyền Chân đã nói vậy thì cũng hết cách, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thán cho những ngày tháng sau này...
Mộc Chính Thanh là để ý tới ý tứ trong lời nói của Tô Uẩn, còn thấy cả ánh mắt thẹn quá hóa giận của Tô Uẩn, hắn dứt khoát không vò tóc của Tô Uẩn nữa, thu tay mình lại, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, không có chút biểu cảm nào, giống như tất cả những gì Tô Uẩn vừa thấy chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lúc này Tô Uẩn cũng chú ý tới một điểm khác thường, cả người của hắn rất lạnh, cực kỳ lạnh, cứ như tỏa ra một trận khí lạnh buốt giá, khi vừa tới gần Tô Uẩn, cô cũng cảm giác được, nhưng mà lại không hề nghi ngờ. Đối phương là người sống, nhưng mà người sống thì sao lại có hơi thở như này, chắc chắn là bị một vài thứ gì đó xâm nhập vào.
Sau khi nghiêm mặt lại, Mộc Thanh Chính cũng không trêu đùa Tô Uẩn nữa, hắn nhấc chân đi, đôi ủng quân đội ma sát trên đất vang lên thịch thịch, mỗi bước đi đều cực kỳ nghiêm chỉnh, hai ba bước đã ngồi lại vào chỗ ngồi, Tô Uẩn đi theo phía sau hắn, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn. Cô có thể cảm giác được mình cùng hắn có liên hệ nào đó, mà liên hệ này chính là từ chiếc vòng ngọc huyết đang đeo trên cổ mình.
Ai cũng không nói gì cả, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, hai người đều đang đợi Lý Huyền Chân mở lời.
Lý Huyền Chân hài lòng nhìn hai đồ đề trước mặt, không khỏi âm thầm gật đầu. Ông ta sử dụng quẻ tượng đẩy lục hào mấy lần, tính ra đời mình sẽ thu nhận được hai đệ tử, số mệnh đã định chính là đệ tử trước mặt, cũng bởi vậy cho nên mới chia mạnh ngọc huyết làm hai, ngọc huyết không chỉ có tác dụng hộ thân mà còn phụ trợ tu luyện...
"Bé con, chắc hẳn con và sư huynh con đã quen biết rồi, mấy ngày này nó muốn tạm thời ở lại đây, về sau nhiệm vụ giảng dạy luyện công siêu hình sẽ giao cho sư huynh của con, ha ha.. Sư phụ ấy... bộ xương già này cũng có thể được hưởng phúc rồi..." Không biết vì sao, Tô Uẩn lại có cảm giác trong giọng nói của sư phụ lại nghe như đang cười trên nỗi đau của người khác, cứ như cuộc sống sau này sẽ bắt đầu trở nên khó bề phân biệt, trong ánh mắt của Lý Huyền Chân lại mang theo vẻ thông cảm mà nhìn Tô Uẩn, làm cho Tô Uẩn có một loại dự cảm không ổn.
Mộc Chính Thanh nghe xong lời sư phụ nói, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều, vẻ mặt căng cứng lạnh lùng cũng dịu đi không ít, có hơi thả lỏng cơ mặt, chỉ là eo lưng vẫn thẳng tắp như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên. Bảo hắn dạy đứa nhỏ trước mặt này, hình như cảm giác cũng không tệ, có điều, tiểu sư muội này có vẻ không đơn giản, cuộc sống sau này hẳn là sẽ ngày càng thú vị...
Không biết mình đã bị hai người trước mặt âm thầm tính kế, Tô Uẩn chỉ thấy kinh ngạc khi nghe Lý Huyền Chân nói từ nay về sau sư huynh sẽ dạy mình, bởi vì đối phương cho cô cảm giác rất nguy hiểm, khiến cô không dám tới gần, nhưng mà Lý Huyền Chân đã nói vậy thì cũng hết cách, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thán cho những ngày tháng sau này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.