Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 67: Cậu xem, cô ấy bất tỉnh rồi!
Lạc Du
25/07/2015
“Cậu xác định là nơi này sao?” Vân Dật Bạch quay đầu nhìn người bạn tốt, bực mình nhìn xung quanh.
Nơi này bốn phía đều hoang vu, khắp nơi đều có cỏ hoang, phóng tầm mắt ra xa thì chỉ thấy một nhà xưởng cũ nát, không một bóng người.
Người đàn ông bên cạnh Vân Dật Bạch mang khuôn mặt tuấn mỹ làn da trắng mang nét lưu manh của người đàn ông trẻ tuổi, xem ra mới chỉ hơn hai mươi, lúc này một tay anh cầm hạt lạc ném lên trời miệng há ra đón nhận hạt lạc rơi xuống, nhai xong mới lên tiếng, “Dựa vào các dấu vết mà nói, chính là xung quanh đây!”
“Dấu vết nào?” Vân Dật Bạch cau mày hỏi. Anh thấy nơi này dù thế nào cũng chỉ là một mảnh đất hoang vu, không có khả năng sẽ có người sống!
Lại nuốt thêm một hạt lạc, người đàn ông cười nói, “Cái này không thể cho cậu biết. Đây là bí mật nghề nghiệp của tớ. Người chắc đang ở gần đây!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh khẽ hiện nét thoải mái của năm nào.
Cũng đã có rất nhiều người dễ dàng nhìn biểu hiện ung dung thoải mái của anh mà nhầm tưởng rằng anh chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, mà xem nhẹ nụ cười âm trầm của anh. Đó là ấn tượng đầu tiên khi nhắc đến anh.
Nụ cười, có đôi khi lại là thứ ẩn dấu vũ khí trí mạng dễ dàng nhất.
“Thiếu Giác, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó.” Vân Dật Bạch liếc nhìn người bạn cà lơ phất phơ này.
Chỉ thấy Thiếu Giác nghiêm nghị gật đầu, “Mình cũng đang nói nghiêm túc!”
Nhưng vẻ mặt của cậu khiến người ta thấy chẳng nghiêm túc chút nào. Vân Dật Bạch bất đắc dĩ lắc đầu. Không còn cách nào, người trong ngành ở đây có ai không biết đến đại danh của người này?
“Người đâu?” Vân Dật Bạch chuyển tầm nhìn về phía anh.
“Người đang ở ... hử? Có người đến!” Chỉ thấy Thiếu Giác nói được một nửa bất chợt đổi ý.
Hai cặp mắt đồng thời cùng nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Hồng hộc.
Tiếng thở nặng nề từ một bụi cỏ không xa truyền đến, ước chừng có nhiều bụi cỏ cao tầm người đứng đang lay động. Hai người Vân Dật Bạch và Thiếu Giác cùng nhìn nhau rồi nhanh chóng nghiêng mình tránh sang một bên.
Thi Tĩnh chạy như điên một đoạn mà không có mục tiêu, không có phương hướng chạy cụ thể, cô không dám dừng lại cho dù thể lực của cô đã sớm vượt quá khả năng chịu đựng. Nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có một ý niệm.
Chính là muốn trốn!
Phía trước không có đường, chỉ có một bụi cỏ cao hơn người, cô không biết mình còn phải chạy bao lâu, cô sợ sẽ có người đuổi kịp, chỉ có thể chạy, chạy đã trở thành một loại bản năng giúp cô không bị khống chế.
Vạch bụi cây trước mặt ra bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một con đường hoàn hảo.
Trước mắt sớm đã cực kỳ hỗn độn, thời điểm hai bóng người cùng xuất hiện trước mắt, trong mắt cô chứa đầy hoảng sợ, sau đó là một tiếng thét chói tai.
“Đừng ... đừng đụng vào tôi!” Cô hét to né tránh, không cho bất luận kẻ nào đến gần mình.
Ba một tiếng, một cái tát thanh thúy đánh vào trên mặt cô. Gương mặt nóng ran tức khắc liền sưng lên, đồng thời cũng khiến Thi Tĩnh đang thét chói tai tỉnh táo lại.
Một đôi tay thô ráp ấm áp nâng khuôn mặt cô, một bóng dáng quen thuộc hiện lên trong đôi mắt hỗn loạn. Con ngươi khẽ chớp động, cảm xúc căng thẳng trong nháy mắt dường như đã sụp đổ. Giây kế tiếp, trước mắt cô tối sầm lại, cả người nhẹ nhàng ngã xuống, rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“Thi Tĩnh, Thi Tĩnh!” Bàn tay Vân Dật Bạch nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt cô, cô lại không chút phản ứng. Lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm, “Thi Tĩnh?”
“Đừng vỗ nữa. Khuôn mặt vốn đã sưng giờ cậu lại còn vỗ thêm nữa! Ai, mình nghĩ cô ấy bất tỉnh rồi!” Thiếu Giác đứng một bên nhàn nhã nói.
Cái này đương nhiên anh biết. Tức giận trừng mắt nhìn bạn, Vân Dật Bạch khom người ôm lấy Thi Tĩnh đi về phía chiếc xe.
Thiếu Giác lập tức đi theo, trong chớp mắt, anh nhìn lên một tầng mây đen sì trên bầu trời. Không chút suy nghĩ, anh xoay người lên xe. Ba người nhanh chóng biến mất nơi rừng cây hoang vu này!
Nơi này bốn phía đều hoang vu, khắp nơi đều có cỏ hoang, phóng tầm mắt ra xa thì chỉ thấy một nhà xưởng cũ nát, không một bóng người.
Người đàn ông bên cạnh Vân Dật Bạch mang khuôn mặt tuấn mỹ làn da trắng mang nét lưu manh của người đàn ông trẻ tuổi, xem ra mới chỉ hơn hai mươi, lúc này một tay anh cầm hạt lạc ném lên trời miệng há ra đón nhận hạt lạc rơi xuống, nhai xong mới lên tiếng, “Dựa vào các dấu vết mà nói, chính là xung quanh đây!”
“Dấu vết nào?” Vân Dật Bạch cau mày hỏi. Anh thấy nơi này dù thế nào cũng chỉ là một mảnh đất hoang vu, không có khả năng sẽ có người sống!
Lại nuốt thêm một hạt lạc, người đàn ông cười nói, “Cái này không thể cho cậu biết. Đây là bí mật nghề nghiệp của tớ. Người chắc đang ở gần đây!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh khẽ hiện nét thoải mái của năm nào.
Cũng đã có rất nhiều người dễ dàng nhìn biểu hiện ung dung thoải mái của anh mà nhầm tưởng rằng anh chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, mà xem nhẹ nụ cười âm trầm của anh. Đó là ấn tượng đầu tiên khi nhắc đến anh.
Nụ cười, có đôi khi lại là thứ ẩn dấu vũ khí trí mạng dễ dàng nhất.
“Thiếu Giác, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó.” Vân Dật Bạch liếc nhìn người bạn cà lơ phất phơ này.
Chỉ thấy Thiếu Giác nghiêm nghị gật đầu, “Mình cũng đang nói nghiêm túc!”
Nhưng vẻ mặt của cậu khiến người ta thấy chẳng nghiêm túc chút nào. Vân Dật Bạch bất đắc dĩ lắc đầu. Không còn cách nào, người trong ngành ở đây có ai không biết đến đại danh của người này?
“Người đâu?” Vân Dật Bạch chuyển tầm nhìn về phía anh.
“Người đang ở ... hử? Có người đến!” Chỉ thấy Thiếu Giác nói được một nửa bất chợt đổi ý.
Hai cặp mắt đồng thời cùng nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Hồng hộc.
Tiếng thở nặng nề từ một bụi cỏ không xa truyền đến, ước chừng có nhiều bụi cỏ cao tầm người đứng đang lay động. Hai người Vân Dật Bạch và Thiếu Giác cùng nhìn nhau rồi nhanh chóng nghiêng mình tránh sang một bên.
Thi Tĩnh chạy như điên một đoạn mà không có mục tiêu, không có phương hướng chạy cụ thể, cô không dám dừng lại cho dù thể lực của cô đã sớm vượt quá khả năng chịu đựng. Nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có một ý niệm.
Chính là muốn trốn!
Phía trước không có đường, chỉ có một bụi cỏ cao hơn người, cô không biết mình còn phải chạy bao lâu, cô sợ sẽ có người đuổi kịp, chỉ có thể chạy, chạy đã trở thành một loại bản năng giúp cô không bị khống chế.
Vạch bụi cây trước mặt ra bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một con đường hoàn hảo.
Trước mắt sớm đã cực kỳ hỗn độn, thời điểm hai bóng người cùng xuất hiện trước mắt, trong mắt cô chứa đầy hoảng sợ, sau đó là một tiếng thét chói tai.
“Đừng ... đừng đụng vào tôi!” Cô hét to né tránh, không cho bất luận kẻ nào đến gần mình.
Ba một tiếng, một cái tát thanh thúy đánh vào trên mặt cô. Gương mặt nóng ran tức khắc liền sưng lên, đồng thời cũng khiến Thi Tĩnh đang thét chói tai tỉnh táo lại.
Một đôi tay thô ráp ấm áp nâng khuôn mặt cô, một bóng dáng quen thuộc hiện lên trong đôi mắt hỗn loạn. Con ngươi khẽ chớp động, cảm xúc căng thẳng trong nháy mắt dường như đã sụp đổ. Giây kế tiếp, trước mắt cô tối sầm lại, cả người nhẹ nhàng ngã xuống, rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“Thi Tĩnh, Thi Tĩnh!” Bàn tay Vân Dật Bạch nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt cô, cô lại không chút phản ứng. Lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm, “Thi Tĩnh?”
“Đừng vỗ nữa. Khuôn mặt vốn đã sưng giờ cậu lại còn vỗ thêm nữa! Ai, mình nghĩ cô ấy bất tỉnh rồi!” Thiếu Giác đứng một bên nhàn nhã nói.
Cái này đương nhiên anh biết. Tức giận trừng mắt nhìn bạn, Vân Dật Bạch khom người ôm lấy Thi Tĩnh đi về phía chiếc xe.
Thiếu Giác lập tức đi theo, trong chớp mắt, anh nhìn lên một tầng mây đen sì trên bầu trời. Không chút suy nghĩ, anh xoay người lên xe. Ba người nhanh chóng biến mất nơi rừng cây hoang vu này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.