Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 68: Phòng bệnh ấm áp
Lạc Du
28/07/2015
Tiếng bước chân huyên náo từ xung quanh truyền đến. Toàn thân cô như nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải chạy. Chạy chạy mãi, cho đến khi, cô nhìn thấy một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.
Vân Dật Bạch, cô trông thấy Vân Dật Bạch xuất hiện trước mắt mình, anh ta đến đây. Anh ta...
“A...” Vội ngồi bật dậy, Thi Tĩnh lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại ngã trở lại trên giường.
Đau đầu quá...
“Cô tỉnh rồi à?” Một ánh mắt chứa ý cười bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô, thở mạnh một hơi vì kinh ngạc.
“Anh là ai?” Cô gần như thất thanh gào lên.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Ánh mắt mang ý cười thoáng có chút giật mình, đưa tay sờ khuôn mặt anh tuấn. “Anh tuấn bất phàm, tuấn dật tựa đào (đào: sóng lớn) chính là những từ mọi người dùng để nói về tôi, chắc cũng không phải nói quá chứ?!” Nghe thấy vậy cô không nén được khẽ cười.
Giọng nói trêu đùa của anh ta khiến Thi Tĩnh thấy thoải mái hơn, ổn định hơi thở sau đó cô khẽ lên tiếng, “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Không sao. Cô tỉnh lại là tốt rồi!” Anh ta nhẹ nhàng lùi lại, đưa tay vào trong ngực tìm kiếm nửa ngày mới lôi ra một cái điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài, “Cô ấy tỉnh rồi!” Sau đó tắt điện thoại luôn.
Thi Tĩnh hoài nghi nhìn anh, “Anh vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Ha ha, không biết nên xưng hô với tiểu thư đây thế nào?” Văn Thiếu Giác không trả lời mà hỏi lại. Thực tế anh đã nắm giữ toàn bộ thông tin về Thi Tĩnh.
“Thi Tĩnh, còn anh là?”
“Văn Thiếu Giác, lần đầu gặp mặt, sau này mong được chỉ giáo thêm!” Đưa tay về phía cô.
Chần chờ nắm lấy tay anh ta, Thi Tĩnh đưa mắt nhìn anh ta, “Sau này?” Trong nhất thời cô như nhớ ra điều gì, vội vàng ngồi thẳng dậy, “Anh là người đã cứu tôi có phải không? Cám ơn anh!”
Cô nhớ lúc đó người cô nhìn tháy là Vân Dật Bạch, chẳng lẽ lúc đó cô hoa mắt. Hay là, trong tiềm thức của mình, người cô vẫn mong đợi, chính là Vân Dật Bạch?
“Ừm, chuyện này, tôi nghĩ tôi...” Văn Thiếu Giác vừa muốn giải thích, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, anh mỉm cười gật đầu, “Không cần khách sáo! Chỉ là chuyện nhỏ. Giúp đỡ người đẹp là việc trước giờ tôi đây luôn làm.”
Thời điểm Vân Dật Bạch đẩy cửa bước vào cũng là lúc anh nghe được câu nói vừa rồi, cánh tay đang giữ ở cửa chợt khựng lại, rất nhanh sau đó tiếng bước chân cũng đến gần hơn, khiến cho hai người trong phòng cũng nghe ra.
Văn Thiếu Giác quay đầu lại mỉm cười, nụ cười xán lạn khiến người ta có cảm giác như một cơn gió xuân, “Đến rất nhanh!”
“Nếu không còn việc gì thì cậu có thể biến được rồi đấy!” Vân Dật Bạch quét mắt nhìn cậu ta, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Sờ sờ chóp mũi, Văn Thiếu Giác cười nói, “Qua cầu rút ván à!”
“Hình như tớ không thiếu nợ cậu một phân tiền!” Vân Dật Bạch trợn mắt , ý bảo cậu ta mau biến đi.
Văn Thiếu Giác giơ hai tay lên nhìn sang Thi Tĩnh, “Tiểu thư xinh đẹp, tạm biêt, lần sau gặp lại!”
Thi Tĩnh gật đầu nói khẽ, “Cảm ơn anh!”
“Nhận được sự tán thưởng của người đẹp là việc khiến tôi thấy vui!” Gửi tới cô một nụ hôn gió lại nhận được cái nhìn lạnh nhạt từ Vân Dật Bạch, lúc này anh mới thong thả rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Thẫn thờ nhìn Vân Dật Bạch đang tiến lại gần, nhất thời những lời Lam Đình nói hiện lên trong đầu cô.
Hai từ mối họa, cứ luẩn quẩn trong đầu cô không thể xua đi.
Phá vỡ không khí trầm mặc bao bọc xung quanh hai người. Vân Dật Bạch tiến đến gần giường bệnh, con mắt sâu thẳm chợt lóe lên, anh tự tay giữ bình truyền, nhỏ giọng nói, “Cô không sao chứ?”
Vừa dứt lời, lúc này anh cảm giác có một lực mạnh va vào lồng ngực anh. Nhất thời người anh run lên, cúi đầu nhìn người trong lòng mình.
Nhẹ đưa tay giữ chặt vai cô, anh nhẹ nói, “Không có việc gì!”
Vân Dật Bạch, cô trông thấy Vân Dật Bạch xuất hiện trước mắt mình, anh ta đến đây. Anh ta...
“A...” Vội ngồi bật dậy, Thi Tĩnh lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại ngã trở lại trên giường.
Đau đầu quá...
“Cô tỉnh rồi à?” Một ánh mắt chứa ý cười bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô, thở mạnh một hơi vì kinh ngạc.
“Anh là ai?” Cô gần như thất thanh gào lên.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Ánh mắt mang ý cười thoáng có chút giật mình, đưa tay sờ khuôn mặt anh tuấn. “Anh tuấn bất phàm, tuấn dật tựa đào (đào: sóng lớn) chính là những từ mọi người dùng để nói về tôi, chắc cũng không phải nói quá chứ?!” Nghe thấy vậy cô không nén được khẽ cười.
Giọng nói trêu đùa của anh ta khiến Thi Tĩnh thấy thoải mái hơn, ổn định hơi thở sau đó cô khẽ lên tiếng, “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Không sao. Cô tỉnh lại là tốt rồi!” Anh ta nhẹ nhàng lùi lại, đưa tay vào trong ngực tìm kiếm nửa ngày mới lôi ra một cái điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài, “Cô ấy tỉnh rồi!” Sau đó tắt điện thoại luôn.
Thi Tĩnh hoài nghi nhìn anh, “Anh vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Ha ha, không biết nên xưng hô với tiểu thư đây thế nào?” Văn Thiếu Giác không trả lời mà hỏi lại. Thực tế anh đã nắm giữ toàn bộ thông tin về Thi Tĩnh.
“Thi Tĩnh, còn anh là?”
“Văn Thiếu Giác, lần đầu gặp mặt, sau này mong được chỉ giáo thêm!” Đưa tay về phía cô.
Chần chờ nắm lấy tay anh ta, Thi Tĩnh đưa mắt nhìn anh ta, “Sau này?” Trong nhất thời cô như nhớ ra điều gì, vội vàng ngồi thẳng dậy, “Anh là người đã cứu tôi có phải không? Cám ơn anh!”
Cô nhớ lúc đó người cô nhìn tháy là Vân Dật Bạch, chẳng lẽ lúc đó cô hoa mắt. Hay là, trong tiềm thức của mình, người cô vẫn mong đợi, chính là Vân Dật Bạch?
“Ừm, chuyện này, tôi nghĩ tôi...” Văn Thiếu Giác vừa muốn giải thích, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, anh mỉm cười gật đầu, “Không cần khách sáo! Chỉ là chuyện nhỏ. Giúp đỡ người đẹp là việc trước giờ tôi đây luôn làm.”
Thời điểm Vân Dật Bạch đẩy cửa bước vào cũng là lúc anh nghe được câu nói vừa rồi, cánh tay đang giữ ở cửa chợt khựng lại, rất nhanh sau đó tiếng bước chân cũng đến gần hơn, khiến cho hai người trong phòng cũng nghe ra.
Văn Thiếu Giác quay đầu lại mỉm cười, nụ cười xán lạn khiến người ta có cảm giác như một cơn gió xuân, “Đến rất nhanh!”
“Nếu không còn việc gì thì cậu có thể biến được rồi đấy!” Vân Dật Bạch quét mắt nhìn cậu ta, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Sờ sờ chóp mũi, Văn Thiếu Giác cười nói, “Qua cầu rút ván à!”
“Hình như tớ không thiếu nợ cậu một phân tiền!” Vân Dật Bạch trợn mắt , ý bảo cậu ta mau biến đi.
Văn Thiếu Giác giơ hai tay lên nhìn sang Thi Tĩnh, “Tiểu thư xinh đẹp, tạm biêt, lần sau gặp lại!”
Thi Tĩnh gật đầu nói khẽ, “Cảm ơn anh!”
“Nhận được sự tán thưởng của người đẹp là việc khiến tôi thấy vui!” Gửi tới cô một nụ hôn gió lại nhận được cái nhìn lạnh nhạt từ Vân Dật Bạch, lúc này anh mới thong thả rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Thẫn thờ nhìn Vân Dật Bạch đang tiến lại gần, nhất thời những lời Lam Đình nói hiện lên trong đầu cô.
Hai từ mối họa, cứ luẩn quẩn trong đầu cô không thể xua đi.
Phá vỡ không khí trầm mặc bao bọc xung quanh hai người. Vân Dật Bạch tiến đến gần giường bệnh, con mắt sâu thẳm chợt lóe lên, anh tự tay giữ bình truyền, nhỏ giọng nói, “Cô không sao chứ?”
Vừa dứt lời, lúc này anh cảm giác có một lực mạnh va vào lồng ngực anh. Nhất thời người anh run lên, cúi đầu nhìn người trong lòng mình.
Nhẹ đưa tay giữ chặt vai cô, anh nhẹ nói, “Không có việc gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.