Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 12: Có Chút Thiên Phú

Tiểu Đạo Bất Giảng Võ Đức

18/03/2022

Edit: V-hy

Nguồn: bachngocsach

***

Gần đây, hắn dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu hai pháp khí này.

Năng lực phòng ngự của tứ phương thuẫn cũng tạm được, có thể liên tục ngăn cản năm lần toàn lực công kích của tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, tạm thời không cần thay đổi.

Nhưng Bích Văn kiếm thì hắn hạ quyết tâm phải vứt bỏ.

Ở trong thượng phẩm pháp khí cũng có phân biệt mạnh yếu.

Bích Văn kiếm này sánh với thượng phẩm pháp khí nhưng lại chưa đạt tới thượng phẩm, so với trung phẩm thì quá dư dả.

Điểm trọng yếu nhất là, hiện tại hắn còn chưa diễn hóa ra tứ đại linh hỏa của Cửu Biến Diễm Linh Quyết, dẫn đến không cách nào tu luyện công pháp bí thuật kèm theo.

Trần Bình đành phải lui lại cầu thứ hai, tu một môn thuật pháp chuyển tiếp khác.

Trong trí nhớ của hắn, Ngũ Hành thuật pháp, kiếm pháp, đao quyết, chưởng quyết ước chừng có mấy chục môn.

Mà đẳng giai cao nhất không ai khác chính là một môn kiếm pháp, Thanh Liên thập lục trảm kiếm quyết.

Pháp quyết này chính là phần thưởng do lão tổ trong tông ban thưởng sau khi hắn tham dự tiêu diệt một gia tộc Nguyên Đan đỉnh cấp đối địch.

Phẩm cấp là huyền phẩm trung giai.

Toàn bộ kiếm quyết tổng cộng có mười sáu thức, mỗi một thức đều thay đổi liên tục khó lường, uy lực vô song.

Thiên phú kiếm đạo của Trần Bình vẫn rất ổn.

Tu luyện Trảm Kiếm Quyết hơn năm mươi năm, ngoại trừ hai thức cuối cùng chưa nhìn thấu huyền ảo ra, mười bốn thức khác đều đã tiến vào cảnh giới Đại Thành.

Giai đoạn Luyện Khí chỉ có thể tu luyện ba thức đầu của Trảm Kiếm Quyết.

Phân biệt là Thanh Liên Vừa Hiện, Kiếm Khí Như Liên, Bộ Bộ Sinh Liên.

Bởi vì Trảm Kiếm Quyết diễn sinh kiếm khí bạo lệ ngút trời, cho nên thượng phẩm pháp khí loại kiếm bình thường không thể thừa nhận, bởi vậy, người vận chuyển thi triển thuật này ít nhất phải dùng cực phẩm pháp khí.

Mà giá của cực phẩm pháp khí gấp mấy lần thượng phẩm pháp khí, cơ hồ tương đương với một kiện hạ phẩm linh khí kém nhất.

Lúc trước hắn luyện chế nước tắm linh thủy đã tốn sáu trăm linh thạch, sau đó còn ban thưởng cho Tiết Vân ba trăm.

Hơn nữa tiêu hao do trận pháp ngoài động vận chuyển hằng ngày, linh thạch Trần Bình tích góp được đã không còn nhiều lắm.



“Nghe nói trong bảo khố của gia tộc cất giữ mấy kiện cực phẩm pháp khí, không biết có linh kiếm hay không.”

Trần Bình châm chước một hồi, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bài phỉ thúy dài nửa thước.

Vật này khắc của một từ “Trần” ở mặt trước, mặt sau là bản vẽ đường viền của đảo Hải Xương.

Đây là lệnh bài thân phận của tộc nhân Trần gia, phàm là người có linh căn, khi bước vào Luyện Khí một tầng đều sẽ được gia tộc phát ra một khối.

Nhìn kỹ bên trong ngọc bài còn có một chuỗi văn thư tu chân cổ viết bốn chữ "Nhất Tứ Cửu Nhất".

Đại biểu cho điểm cống hiến của gia tộc mà Trần Bình có thể vận dụng là 1491 điểm.

Trần gia sáng lập gia tộc đến nay đã hơn sáu trăm năm, sớm đã hình thành một chế độ gia tộc khá hoàn thiện.

Tu sĩ trong tộc bù đắp cho nhau, không chỉ có thể sử dụng linh thạch giao dịch, điểm cống hiến của gia tộc cũng là tiền tệ mà tất cả mọi người đều tán thành.

Thậm chí trong hầu hết các trường hợp, nó còn được mọi người yêu thích hơn linh thạch.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, tu sĩ trong tộc có thể lựa chọn nhận một loại thù lao trong đó.

Bất quá rất ít người lựa chọn linh thạch.

Nguyên nhân rất đơn giản, điểm cống hiến của gia tộc có nhiều tác dụng hơn.

Ví dụ như bảo vật được gia tộc đặt trong bảo khố cũng chỉ có thể sử dụng điểm cống hiến để tiến hành đổi.

Trong bảo khố cất giữ một ít trân phẩm mà bên ngoài rất khó mua được, ví dụ như cực phẩm pháp khí, hoàng phẩm công pháp v.v.

Trúc Cơ Đan mà cứ cách mấy chục năm thì gia tộc phải hao tổn tâm cơ để đạt được cũng sẽ ưu tiên bỏ vào trong bảo khố.

Trong trường hợp không chỉ định người sử dụng thì tất cả các tộc nhân đủ điều kiện đều có thể đấu giá đổi.

Điều này làm cho giá trị quy đổi của điểm cống hiến với linh thạch là một so một.

Nhưng dùng linh thạch chuyển thành điểm cống hiến thường phải trả thêm hai thành.

Trần Bình có hơn một ngàn điểm cống hiến, hơn phân nửa là xuất phát từ cha mẹ hắn.

Tộc quy có định, người chết ở bên ngoài không lưu lại di chúc, tất cả gia tài ở trong tộc bao gồm cả điểm cống hiến của gia tộc đều do người thân thiết kế thừa.

Làm con nối dõi duy nhất của hai người họ, Trần Bình không gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở nào, thuận lợi thừa hưởng toàn bộ di sản.

Bất quá cho dù đổi tất cả linh thạch trong tay thành điểm cống hiến, thì cũng chỉ vừa vặn đủ đổi một thanh cực phẩm pháp khí bình thường nhất.



Huống hồ về sau còn phải tăng lên tốc độ tu luyện công pháp, đồng dạng cần có lượng tài nguyên khổng lồ chống đỡ.

“Ưu tiên hàng đầu là tìm một con đường kiếm tiềm cái đã.”

Trần Bình cân nhắc một hồi, trên mặt lộ ra một tia âm lãnh.

Cái gọi là giết người phóng hỏa đai lưng vàng, không có cái gì có thể kiếm tiền nhanh hơn cái đó.

Lạm sát người vô tội, hắn tự hỏi không xuống tay được, nhưng đồ sát mấy thế lực đối địch khẳng định sẽ không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Thọ nguyên của phàm nhân có hạn, một khi bước lên tiên đạo chính là nghịch thiên mà đi.

Tu tiên giả phá cảnh thì cần phải đoạt linh khí trong thiên địa, cướp tài nguyên một giới.

Thiện nhân thường khó sống.

Chỉ cần giữ vững bản tâm, không bị sát lục ngoại ma khống chế là được.

“Trước hết nên đến bảo khố của gia tộc một lần.”

Trần Bình trầm ngâm một hồi, triệu hồi pháp khí, bỗng dưng tai khẽ động, theo nơi phát ra âm thanh nhìn về phía mật thất mà Tiết Vân ở.

“Nha đầu này quả thật có vài phần thiên phú trên ngự thú chi đạo.”

Thần thức xuyên qua tường, nhìn thấy cảnh tượng đập vào mắt, Trần Bình cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chỉ thấy Tiết Vân mặc một bộ váy dài đỏ nhạt, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh một con suối nhỏ.

Trong suối trồng vài cây linh thảo với nụ hoa ba màu.

Nàng đổ một đống bột phấn sặc sỡ lên nụ hoa, một lát sau đó, những bông hoa còn chưa nở nhanh chóng khô héo.

Cuối cùng ngưng tụ thành một vài giọt chất nhầy phát ra mùi tanh tản ra trên lá.

“Tê tê tê "

Mấy con ong độc quanh thân đen kịt như mực, mắt to như đá, từ trên mặt đất giương cánh bay lên, giác hút hẹp dài đâm vào linh thảo, trong chớp mắt liền hút sạch chất nhầy.

Con ong này được gọi là Cự Độc Phong.

Thích quần cư khoảng 30-50 con cùng một chỗ, ngày thường lấy tinh hoa độc thảo làm thức ăn.

Nhìn kỹ mấy con Cự Độc Phong này, trên cánh đầy lông tơ mỗi con đều có bốn đường màu đỏ, tượng trưng cho chúng đã là yêu thú trung kỳ nhất giai.

Trong khi ba tháng trước, đám Cự Độc Phong này bất quá vừa mới bước vào nhất giai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạo Ngọc Chân Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook