Chương 13: Tân Nguyệt cốc
Tiểu Đạo Bất Giảng Võ Đức
18/03/2022
Hút nọc độc linh hoa xong, Cự Độc Phong thu cánh lại, chậm rãi hạ xuống
bên chân của Tiết Vân, xúc giác nhẹ nhàng ôm lấy đuôi váy của nàng.
Tiết Vân khẽ nhích môi, mặc niệm một đoạn khẩu quyết, không quá một hồi, đám Cự Độc Phong này liền giống như uống say, từng con từng con rơi vào giấc ngủ say.
“Cấm Yêu Bảo Điển không hổ là pháp môn ngự thú hoàng phẩm thượng giai, cứ bồi dưỡng như vậy thì không cần năm năm, Cự Độc Phong này có thể đột phá đến nhất giai hậu kỳ!”
Tiết Vân thở ra một hơi, trong lòng mừng rỡ vạn phần.
Yêu thú nhất giai hậu kỳ, tương đương với tu sĩ nhân tộc Luyện Khí từ tầng bảy đến tầng chín.
Đến lúc đó, thực lực của nàng sẽ tăng vọt.
Tiết Vân rất rõ ràng tất cả điều này là ai cho, lập tức càng thêm kiên định tâm tư đi theo Trần Bình.
“Vân nhi, ngươi tiến bộ rất lớn, chắc hẳn mấy ngày nay đã rất dụng tâm nghiên cứu Cấm Yêu Bảo Điển.”
Ngay khi Tiết Vân dâng trào cảm xúc, cửa đá mật thất đột nhiên mở ra, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tiết Vân vội vàng đứng lên, đầu tiên là hành lễ, lúc sau mới mở miệng nói: “Bình Lang, chàng xuất quan?”
Trần Bình khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua quét lại trên người Cự Độc Phong và Tiết Vân, ý vị thâm trường nói: “Hơn ba tháng đã bồi dưỡng Cự Độc Phong thăng cấp, cho dù có công của bảo điển, nhưng cũng có thể chứng minh thiên phú dị bẩm của nàng ở phương diện ngự thú.”
Nghe Trần Bình khen ngợi, Tiết Vân vốn tươi cười thoải mãi, lại không ngờ đột nhiên có một gáo nước lạnh chợt dội xuống.
“Nhớ kỹ, trước khi Trúc Cơ không thể dành quá nhiều thời gian trên đạo này, nếu không trăm năm sau nàng chính là một đống xương trắng! Thiên phú của tiểu đạo dù có mạnh hơn nữa thì cũng là Kính Hoa Thủy Nguyệt.”
Trần Bình lạnh lùng quát.
Hắn phát hiện linh lực ba động trên người Tiết Vân không có một tia tiến triển nào so với mấy tháng trước.
Cho nên lúc này mới lên tiếng cảnh tỉnh một câu.
Thiên phú ngự thú của nữ nhân này có chút bất phàm, làm cho đáy lòng Trần Bình chợt nổi lên một phen mưu đồ.
Nhưng nhất thiết nữ nhân phải thuận lợi đột phá Trúc Cơ, nếu không dự định của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiết Vân đương nhiên không biết Trần Bình nghĩ gì, sợ hãi nói: “Vân nhi thụ giáo. Chỉ vì Cấm Yêu Bảo Điển quá mức tinh diệu, cho nên Vân Nhi mới nhất thời chìm đắm trong đó, dẫn tới trì hoãn việc tu luyện.”
“Từ nay trở đi, mỗi ngày nàng chia ra ba canh giờ để tu luyện công pháp, nếu có chỗ nào khó khăn thì có thể đến tìm ta giải thích nghi hoặc.”
Nói xong, Trần Bình trực tiếp rời khỏi Vũ Hiên động đi về phía thành Hải Xương.
Năm đó khi xây dựng thành Hải Xương, Trần gia đã chia thành này thành ba khu vực.
Cho đến ngày nay, nơi trung tâm nhất vẫn còn một ngọn núi được gọi là "Núi Phù Qua".
Núi Phù Qua là đầu nguồn duy nhất của linh mạch nhị giai trên đảo Hải Xương.
Ngọn núi này hội tụ linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, là phúc địa để thiền định thổ nạp, nơi này dĩ nhiên do một nhà Trần thị độc chiếm.
Bên ngoài núi Phù Qua mười dặm là khu vực tầng thứ hai được phân cho thế lực phụ thuộc Trần gia là Đồ gia và Cảnh gia.
Và khu vực tầng thứ ba có diện tích rộng nhất, hay còn được gọi là ngoại thành.
Đó là địa bàn cho tán tu, đồng thời là nơi hàng chục ngàn phàm nhân sinh sống.
Chân núi phía tây của núi Phù Qua có một thung lũng nhỏ.
Bởi vì hình dạng tổng thể của nó như trăng lưỡi liềm cho nên được đặt tên là "Tân Nguyện cốc".
Các cửa hàng cung cấp phục vụ cho tu sĩ trong thành được thiết lập ở đây.
Các khu vực khác của thành Hải Xương nghiêm cấm tu tiên giả mở cửa hàng.
Số lượng cửa hàng trong Tân Nguyệt cốc luôn được giữ cố định.
Trong nhiều thế kỷ qua vẫn không tăng không giảm, và đã được duy trì trong suốt ba mươi ba.
“Mời dừng lại để kiểm tra!”
Bên ngoài Tân Nguyệt cốc có hai tu sĩ Trần gia canh giữ lối vào.
Thấy có người tới gần, một trong những người lớn tuổi hơn một chút tiến tới phía trước vài bước, ngăn chặn người đến.
Người tới chính là Trần Bình vừa mới vào thành.
Trước khi đến bảo khố gia tộc, hắn dự định thử vận may của mình ở Tân Nguyệt cốc.
Nếu như gặp phải cực phẩm pháp khí thích hợp, hắn cũng không ngại đổi điểm cống hiến thành linh thạch.
“Thập Tứ thúc!"
Trần Bình mỉm cười với tu sĩ lớn tuổi, trong đầu hiện lên tin tức về thân phận của hai người này.
Xuất thân của Thập Tứ thúc Trần Quan Hải trong miệng hắn chỉ là bàng hệ.
Hơn năm mươi tuổi mới tu đến Luyện Khí tầng sáu, bối phận tuy cao nhưng địa vị ở trong tộc lại kém xa Trần Bình.
Trần Quan Hải cũng rất biết thân biết mình.
Kể từ khi vào Chấp Pháp Đường làm việc với những người khác, chưa bao giờ tự cho mình là trưởng bối.
Người tu sĩ mặt vuông còn lại dáng người thon dài tên là Trần Tuần.
Lớn hơn Trần Bình một tuổi, cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, đồng dạng là tộc nhân dòng chính của gia tộc.
“A! Là Bình nhi đấy hả, thúc chất chúng ta gần ba năm không gặp nhau rồi nhỉ?”
“Nghe người ta nói, ngươi và một nha đầu của Tiết gia kết thành đạo lữ, rảnh rỗi ta còn muốn cùng ngươi uống một chén linh tửu đấy!”
Trần Quan Hải cười tủm tỉm nói.
“Dễ nói.”
Trần Bình co quép khóe miệng, nói xã giao một câu.
“Hừ!”
Trần Tuần đứng bên cạnh dựng thẳng lông mày trừng mắt, ánh mắt như độc xà bắn tới.
Trần Bình thấy như vậy cũng không để ý.
Ân oán gút mắc giữa hắn và người này cũng không phải chỉ nói một câu là có thể hòa giải.
Hơn 200 năm trước.
Lúc ấy, tu sĩ Trúc Cơ cầm lái hai mạch chính là đối thủ sống còn, hơn nửa đời người đều đấu tranh ác liệt với nhau.
Gần mấy năm trước, vì tranh đoạt chức vị trấn thủ thị trấn Lam Điền, hai người trong tối âm thầm đấu hơn nửa năm.
Cuối cùng Trần Bình dùng một chút thủ đoạn không quá vẻ vang làm cho Trần Tuần mất tư cách.
Từ đó, từ tổ tiên của hai mạch đến thế hệ mới, mặc dù không đến mức ngươi chết ta sống nhưng có thể nói là đầy rẫy kẽ hở, khó có thể cùng tồn tại được.
“Ha ha, nếu là Bình nhi tiến cốc, vậy thì không cần phải kiểm tra.”
Trần Quan Hải cũng biết một hai về ân oán giữa hai người bọn họ, đau đầu vội vàng mở trận pháp ra, nhường ra lối đi.
“Thập Tứ thúc, luật của Chấp Pháp Đường, ngài quên rồi sao?”
Trần Tuần thấy thế, bước tới đi chặn lại lối vào, âm dương quái khí nói.
“Bất luận người tiến cốc có thân phận gì, chỉ cần không phải là tu sĩ Trúc Cơ của bản tộc thì đều phải xuất trình lệnh bài thân phận hoặc chứng từ liên quan.”
“Chẳng lẽ Thập Tứ thúc là cảm thấy mình có chút giao tình với Trần Bình, là có thể lợi dụng quyền lực tự mình cho người đi qua sao?”
Tiết Vân khẽ nhích môi, mặc niệm một đoạn khẩu quyết, không quá một hồi, đám Cự Độc Phong này liền giống như uống say, từng con từng con rơi vào giấc ngủ say.
“Cấm Yêu Bảo Điển không hổ là pháp môn ngự thú hoàng phẩm thượng giai, cứ bồi dưỡng như vậy thì không cần năm năm, Cự Độc Phong này có thể đột phá đến nhất giai hậu kỳ!”
Tiết Vân thở ra một hơi, trong lòng mừng rỡ vạn phần.
Yêu thú nhất giai hậu kỳ, tương đương với tu sĩ nhân tộc Luyện Khí từ tầng bảy đến tầng chín.
Đến lúc đó, thực lực của nàng sẽ tăng vọt.
Tiết Vân rất rõ ràng tất cả điều này là ai cho, lập tức càng thêm kiên định tâm tư đi theo Trần Bình.
“Vân nhi, ngươi tiến bộ rất lớn, chắc hẳn mấy ngày nay đã rất dụng tâm nghiên cứu Cấm Yêu Bảo Điển.”
Ngay khi Tiết Vân dâng trào cảm xúc, cửa đá mật thất đột nhiên mở ra, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tiết Vân vội vàng đứng lên, đầu tiên là hành lễ, lúc sau mới mở miệng nói: “Bình Lang, chàng xuất quan?”
Trần Bình khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua quét lại trên người Cự Độc Phong và Tiết Vân, ý vị thâm trường nói: “Hơn ba tháng đã bồi dưỡng Cự Độc Phong thăng cấp, cho dù có công của bảo điển, nhưng cũng có thể chứng minh thiên phú dị bẩm của nàng ở phương diện ngự thú.”
Nghe Trần Bình khen ngợi, Tiết Vân vốn tươi cười thoải mãi, lại không ngờ đột nhiên có một gáo nước lạnh chợt dội xuống.
“Nhớ kỹ, trước khi Trúc Cơ không thể dành quá nhiều thời gian trên đạo này, nếu không trăm năm sau nàng chính là một đống xương trắng! Thiên phú của tiểu đạo dù có mạnh hơn nữa thì cũng là Kính Hoa Thủy Nguyệt.”
Trần Bình lạnh lùng quát.
Hắn phát hiện linh lực ba động trên người Tiết Vân không có một tia tiến triển nào so với mấy tháng trước.
Cho nên lúc này mới lên tiếng cảnh tỉnh một câu.
Thiên phú ngự thú của nữ nhân này có chút bất phàm, làm cho đáy lòng Trần Bình chợt nổi lên một phen mưu đồ.
Nhưng nhất thiết nữ nhân phải thuận lợi đột phá Trúc Cơ, nếu không dự định của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiết Vân đương nhiên không biết Trần Bình nghĩ gì, sợ hãi nói: “Vân nhi thụ giáo. Chỉ vì Cấm Yêu Bảo Điển quá mức tinh diệu, cho nên Vân Nhi mới nhất thời chìm đắm trong đó, dẫn tới trì hoãn việc tu luyện.”
“Từ nay trở đi, mỗi ngày nàng chia ra ba canh giờ để tu luyện công pháp, nếu có chỗ nào khó khăn thì có thể đến tìm ta giải thích nghi hoặc.”
Nói xong, Trần Bình trực tiếp rời khỏi Vũ Hiên động đi về phía thành Hải Xương.
Năm đó khi xây dựng thành Hải Xương, Trần gia đã chia thành này thành ba khu vực.
Cho đến ngày nay, nơi trung tâm nhất vẫn còn một ngọn núi được gọi là "Núi Phù Qua".
Núi Phù Qua là đầu nguồn duy nhất của linh mạch nhị giai trên đảo Hải Xương.
Ngọn núi này hội tụ linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, là phúc địa để thiền định thổ nạp, nơi này dĩ nhiên do một nhà Trần thị độc chiếm.
Bên ngoài núi Phù Qua mười dặm là khu vực tầng thứ hai được phân cho thế lực phụ thuộc Trần gia là Đồ gia và Cảnh gia.
Và khu vực tầng thứ ba có diện tích rộng nhất, hay còn được gọi là ngoại thành.
Đó là địa bàn cho tán tu, đồng thời là nơi hàng chục ngàn phàm nhân sinh sống.
Chân núi phía tây của núi Phù Qua có một thung lũng nhỏ.
Bởi vì hình dạng tổng thể của nó như trăng lưỡi liềm cho nên được đặt tên là "Tân Nguyện cốc".
Các cửa hàng cung cấp phục vụ cho tu sĩ trong thành được thiết lập ở đây.
Các khu vực khác của thành Hải Xương nghiêm cấm tu tiên giả mở cửa hàng.
Số lượng cửa hàng trong Tân Nguyệt cốc luôn được giữ cố định.
Trong nhiều thế kỷ qua vẫn không tăng không giảm, và đã được duy trì trong suốt ba mươi ba.
“Mời dừng lại để kiểm tra!”
Bên ngoài Tân Nguyệt cốc có hai tu sĩ Trần gia canh giữ lối vào.
Thấy có người tới gần, một trong những người lớn tuổi hơn một chút tiến tới phía trước vài bước, ngăn chặn người đến.
Người tới chính là Trần Bình vừa mới vào thành.
Trước khi đến bảo khố gia tộc, hắn dự định thử vận may của mình ở Tân Nguyệt cốc.
Nếu như gặp phải cực phẩm pháp khí thích hợp, hắn cũng không ngại đổi điểm cống hiến thành linh thạch.
“Thập Tứ thúc!"
Trần Bình mỉm cười với tu sĩ lớn tuổi, trong đầu hiện lên tin tức về thân phận của hai người này.
Xuất thân của Thập Tứ thúc Trần Quan Hải trong miệng hắn chỉ là bàng hệ.
Hơn năm mươi tuổi mới tu đến Luyện Khí tầng sáu, bối phận tuy cao nhưng địa vị ở trong tộc lại kém xa Trần Bình.
Trần Quan Hải cũng rất biết thân biết mình.
Kể từ khi vào Chấp Pháp Đường làm việc với những người khác, chưa bao giờ tự cho mình là trưởng bối.
Người tu sĩ mặt vuông còn lại dáng người thon dài tên là Trần Tuần.
Lớn hơn Trần Bình một tuổi, cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, đồng dạng là tộc nhân dòng chính của gia tộc.
“A! Là Bình nhi đấy hả, thúc chất chúng ta gần ba năm không gặp nhau rồi nhỉ?”
“Nghe người ta nói, ngươi và một nha đầu của Tiết gia kết thành đạo lữ, rảnh rỗi ta còn muốn cùng ngươi uống một chén linh tửu đấy!”
Trần Quan Hải cười tủm tỉm nói.
“Dễ nói.”
Trần Bình co quép khóe miệng, nói xã giao một câu.
“Hừ!”
Trần Tuần đứng bên cạnh dựng thẳng lông mày trừng mắt, ánh mắt như độc xà bắn tới.
Trần Bình thấy như vậy cũng không để ý.
Ân oán gút mắc giữa hắn và người này cũng không phải chỉ nói một câu là có thể hòa giải.
Hơn 200 năm trước.
Lúc ấy, tu sĩ Trúc Cơ cầm lái hai mạch chính là đối thủ sống còn, hơn nửa đời người đều đấu tranh ác liệt với nhau.
Gần mấy năm trước, vì tranh đoạt chức vị trấn thủ thị trấn Lam Điền, hai người trong tối âm thầm đấu hơn nửa năm.
Cuối cùng Trần Bình dùng một chút thủ đoạn không quá vẻ vang làm cho Trần Tuần mất tư cách.
Từ đó, từ tổ tiên của hai mạch đến thế hệ mới, mặc dù không đến mức ngươi chết ta sống nhưng có thể nói là đầy rẫy kẽ hở, khó có thể cùng tồn tại được.
“Ha ha, nếu là Bình nhi tiến cốc, vậy thì không cần phải kiểm tra.”
Trần Quan Hải cũng biết một hai về ân oán giữa hai người bọn họ, đau đầu vội vàng mở trận pháp ra, nhường ra lối đi.
“Thập Tứ thúc, luật của Chấp Pháp Đường, ngài quên rồi sao?”
Trần Tuần thấy thế, bước tới đi chặn lại lối vào, âm dương quái khí nói.
“Bất luận người tiến cốc có thân phận gì, chỉ cần không phải là tu sĩ Trúc Cơ của bản tộc thì đều phải xuất trình lệnh bài thân phận hoặc chứng từ liên quan.”
“Chẳng lẽ Thập Tứ thúc là cảm thấy mình có chút giao tình với Trần Bình, là có thể lợi dụng quyền lực tự mình cho người đi qua sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.