Chương 24
Nguyễn Nhật Thương
28/02/2022
Lúc này, trong phòng họp lớn, không gian rơi vào 1 sự căng thẳng tột độ. Hoàng Gia Kiên ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt cũng không hề dễ chịu
là bao, những ngón tay anh gõ nhịp đều trên mặt bàn, suy tư 1 cách
nghiêm túc.
Khi ấy, giọng nói vang lên:
- Giám đốc, chuyện này chúng ta nên tìm biện pháp giải quyết sớm.
Nghe vậy, anh cũng nhìn đến người vừa lên tiếng:
- Trường phòng Mạnh có ý kiến gì không?
- Thì trước mắt vẫn cần phải tìm người tài trợ mới, bên cạnh đó tôi nghĩ nên cắt bớt cảnh trong phim. Những vai phụ ít đất diễn có thể loại bớt.
Nghe thế, vài người trong phòng họp cũng gật đầu tán thành:
- Tôi cũng nghĩ vậy!
- Phương án này cũng khá hợp lý.
- Sửa lại kịch bản chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian, vẫn đảm bảo được thời hạn đóng máy dự kiến.
Gia Kiên nhìn bọn họ thảo luận 1 hồi, sau đó anh mới lên tiếng:
- Về vấn đề sửa kịch bản, cắt bớt cảnh và gạch bỏ 1 số vai diễn thì tôi không đồng ý. Hoa Khai Lệ là dự án trọng điểm của Hoàng Kim, tôi muốn nó phải được hoàn thiện trọn vẹn nhất. Còn về việc tìm kiếm nhà tài trợ mới, nhất định là cần thiết. Các vị ngồi ở đây có đề xuất nào không?
- Đỗ Thịnh của trung tâm mua sắm Thiên Hà?
- Ông ta sao? Mặc dù giàu có nhưng lại là 1 kẻ rất kẹt xỉ. Muốn ông ta đầu tư thì phải cho ông ta lợi nhuận rất nhiều.
- Vậy còn Nam Long của Đá quý Xanh?
- Vừa rồi Đá Quý Xanh nhập về 1 lô hàng khá lớn để sắp tới cho ra măt bộ sưu tập mới của mình, e là cũng không tài trợ được bao nhiêu.
- Thế Đỗ Ninh của Trung tâm đào tạo diễn viên? Ông ta cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn hợp tác với Hoàng Kim mà.
Nghe vậy, Gia Kiên bỗng nhiên trầm mặc mà suy nghĩ 1 hồi rồi mới lên tiếng:
- Đỗ Ninh quả thực rất phù hợp để chúng ta lựa chọn. Nhưng lão già ấy vô cùng quỷ quyệt, hợp tác với lão ắt phải đề phòng rất nhiều.
- Giám đốc, giờ trước mắt việc cần là bù vào chỗ hổng của dự án Hoa Khai Lệ, chúng ta vẫn nên quyết định sớm. Còn để giờ mà phân tích từng đối tượng hợp tác thì e là khó tìm được người thích hợp.
Gia Kiên nghe thế giữ im lặng để tính toán gì đó, khi anh định lên tiếng thì lúc này bất chợt 1 giọng nói chen vào:
- Cuộc họp quan trọng vậy mà thiếu tôi thì làm sao mà quyết được.
Mọi người trong phòng lúc này chuyển tầm nhìn ra phía cửa, khi ấy 1 người đàn ông ăn bận vest Tây 1 cách phóng túng bước vào, Gia Kiên vừa nhìn thấy cậu ta lại thở dài 1 tiếng rồi khẽ nhắm mắt lại đưa bàn tay lên bóp bóp thái dương của mình.
Vài người trong phòng họp bắt đầu chất vấn:
- Cậu là ai?
- Đây là phòng họp cấp cao của Hoàng Kim, làm sao cậu vào đây được?
- Chúng tôi đang bàn chuyện riêng, mời cậu ra ngoài cho!
Lúc này, cậu ta đi lại phía ghế trống ngồi xuống, thái độ vô cùng nhàn nhã vắt chéo chân mà nói:
- Xin tự giới thiệu với các vị, tôi là Vũ Thành Quân, nghề nghiệp thì các vị biết rồi đấy, ai bảo gì tôi làm đó.
Nghe vậy, mọi người mới ngạc nhiên nhìn nhau nhắc lại cái tên đó:
- Vũ Thành Quân, nghe đâu rồi nhỉ.
- Vũ Thành Quân….không phải là cái người đàn anh đàn chị gì đó, chuyên nhận tiền làm mấy cái chuyện gây rối, vi phạm pháp luật chứ?
Nghe nói thế, cậu ta liền búng tay 1 cái kêu rõ rồi nói:
- Chính xác rồi đấy!
- Ngông cuồng! Đây là đâu mà cậu thích đến thì đến hả. Bảo vệ của công ty hôm nay không đi làm sao?
- Thành Quân, cậu lại nhận tiền ai đến đây quấy rối sao?
Vũ Thành Quân nghe vậy lại quay sang nhìn Gia Kiên, tỏ vẻ vô tội mà nói:
- Giám đốc Kiên, thế này là sao? Anh chưa nói cho họ biết sao?
Câu nói nhiều ý mập mờ khiến mọi người càng thêm khó hiểu.
- Giám đốc, rốt cuộc có chuyện gì mà chúng tôi không biết sao?
Hoàng Gia Kiên luc này mới buông tay xuống rồi nhìn đến bọn họ, sau đó lên tiếng:
- Chuyện có hơi gấp nên tôi chưa thông báo đến với mọi người. Vũ Thành Quân bắt đầu từ hôm nay là 1 thành viên của Hoàng Kim, trong tay cậu ta đang giữ 10% cổ phần.
Tin tức mà anh đưa ra khiến mọi người kinh ngạc.
- Giám đốc, chuyện này là thế nào?
- Thành viên của Hoàng Kim lại có 1 người dân xã hội đen, tin này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ như thế nào.
- 1 người không có chuyên môn, không kinh nghiệm, không biết cái gì lại nắm giữ 10% cổ phần. Giám đốc Kiên, cậu hồ đồ quá.
Nghe vậy, Thành Quân liền cau mày 1 cái mà lên tiếng:
- Ê ê! Ai bảo Vũ Thành Quân này không biết cái gì?
- Hừ, 1 kẻ chỉ biết đụng tay chân dùng nắm đấm như cậu thì hiểu thế nào là thương trường.
- Sai nhé! Thằng này tuy hơi cục súc nhưng đừng nói thằng này không biết gì nhé. Có những việc tôi còn làm tốt hơn các người.
Hoàng Gia Kiên ngồi bên cạnh nghe vậy khẽ nhếch miệng cười rồi nói:
- Thay vì nói xuông thì cậu thử chứng minh cho mọi người cùng thấy đi.
- Được! Thách ai chứ đừng thách Vũ Thành Quân này. Nói đi, tôi cần phải làm gì?
- Hiện tại Hoàng Kim đang bị thâm hụt 1 khoản tiền khá lớn do nhà tài trợ rút vốn. Nếu như cậu có thể bù lấp khoản thâm hụt đó thì mọi người sẽ thừa nhận năng lực của cậu. Tất nhiên tôi không ép cậu phải bỏ tiền của mình vào, cậu có thể kêu gọi đầu tư tuỳ ý, thời hạn 5 ngày.
Nghe vậy, Thành Quân ngửa mặt lên trời mà bật cười rồi đáp lại:
- Tưởng chuyện gì! Chứ kêu gọi đầu tư là sở trường của tôi rồi. Nói đi, cần bao nhiêu.
- 1000 tỷ!
Nghe con số đó, Vũ Thành Quân có chút giật mình, nhưng sau đó cậu ta vẫn cố tỏ ra bình thản, đưa tay lên chỉnh cổ áo của mình mà nói:
- Được rồi, cứ đợi mà xem!
Sau câu đấy, Thanh Quân đứng lên quay người trở ra ngoài, khi đó mọi người ở bên trong lại lên tiếng:
- Giám đốc, chuyện quan trọng như vậy giao cho cậu ta có ổn không?
- Tôi nghĩ chúng ra vẫn nên có phương án giải quyết khác, chỉ sợ tên này đem thêm rắc rối đến thôi.
Gia Kiên nghe vậy khẽ mỉm cười 1 cái:
- Đừng lo, cậu ta sẽ làm được thôi. Hoa Khai Lệ vẫn cứ tiến hành như bình thường không thay đổi gì cả. Cuộc họp đến đây kết thúc!
Nghe anh nói như thế, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn đành thuận theo ý, lần lượt từng người thu dọn rồi rời đi.
Cao Đình Trần lúc này ở bên ngoài bước vào, tiến lại phía anh lên tiếng:
- Giám đốc, anh tin tưởng Thành Quân sao? Để cho hắn ta 10% cổ phần, không sợ hắn tuỳ hứng sao?
Gia Kiên thái độ vẫn bình thản mà đáp lại:
- 1 kẻ việc gì cũng dám làm chỉ cần có tiền như hắn, thì chắc chắn việc khó đến mấy hắn cũng có cách hoàn thành. Nhưng nếu như hắn là cần tiền, thì lúc đó hắn sẽ trực tiếp đưa ra 1 con số chứ không phải 1 vị trí trong Hoàng Kim. Điều đó có nghĩa Vũ Thành Quân này đang muốn 1 công việc đàng hoàng, hắn ắt sẽ không tuỳ hứng đâu. Trong phi vụ này, thoáng thì nghĩ ta thiệt nhưng thực chất bỏ ra 10% cổ phần để đổi lại 1 người bất cứ việc gì cũng có thể làm thì lại quá hời.
Đình Trần nghe vậy cũng liền hiểu ý mà gật đầu 1 cái, sau đó lại nói:
- Hôm nay cô Ái Linh đã bắt đầu quay lại làm việc rồi.
Gia Kiên mới chỉ nghe thế liền khẽ nhíu mày:
- Đi làm rồi?
- Vâng!
- Gọi cô ấy đến phòng tôi.
Trợ lý Trần gật đầu 1 cái rồi cũng quay người trở ra ngoài.
Lúc đó, trong căn phòng sang trọng với khói xì gà bay lên nghi ngút, người đàn ông bước vào đi lại phía Võ Đăng Ninh:
- Ông chủ, tin tức báo đến nói hắn đã nhượng 10% cổ phần cho tên Vũ Thành Quân, hiện giờ tên đấy cũng là người có vị trí trong Hoàng Kim. Gia Kiên đã giao cho hắn giải quyết chuyện thâm hụt vốn rồi.
Võ Đăng Ninh nghe vậy, 2 ngón tay ép chặt điếu xì gà:
- Mẹ kiếp! Lúc đầu thì đưa 1 đứa rác rưởi về, giờ lại cho 1 tên cặn bã làm cổ đông. Hắn quả thực xem người của ta không ra gì.
- Ông chủ, chúng ta có cần ra mặt thẳng luôn không?
- Chưa cần vội! Ta lại muốn nhắm vào con nhỏ kia trước, nghe nói tên Kiên này đang nâng đỡ con nhỏ đó hết mực, không biết nó có gì đặc biệt?
******
Tại phòng làm việc cấp cao của Hoàng Kim, Ái Linh khẽ đẩy cửa mà bước vào bên trong lên tiếng:
- Ông chủ, anh tìm em?
Gia Kiên khi ấy ngồi ở bàn làm việc nhìn về phía cô, gương mặt vẫn bình thản nói:
- Qua đây!
Cô nghe vậy cũng tiến lại gần anh, vừa đến nơi đã liền bị Gia Kiên túm lấy cánh tay kéo ngồi lên đùi mình, Ái Linh có chút hốt hoảng nói:
- Ông chủ, lỡ may có người vào!
- Không có sự đồng ý của tôi, cho họ 10 mạng cũng không dám tự ý vào.
Nghe thế, cô mới an tâm hơn mà nhìn anh:
- Tìm em có chuyện gì thế?
- Sao không nghỉ ngơi thêm mà đã vội vàng đi làm rồi?
- Nhờ ơn phước ông chủ ban cho căn nhà sang trọng quá, em cứ ở miết mãi chỉ sợ trở nên ỷ lại rồi làm biếng nên mới phải vội đi làm ngay đó.
- Em ở đó có thoải mái không?
- Không thiếu bất cứ thứ gì, rất thoải mái là đằng khác.
- Vậy sao? Có tiện tôi đến ở cùng không? Tôi cũng muốn thử xem thế nào.
Ái Linh nghe vậy lại đỏ mặt đánh vào ngực anh rồi nói:
- Anh không lúc nào nghiêm túc được cả. Nãy giờ anh hỏi chuyện em rồi, giờ em mới hỏi anh đây!
Gia Kiên không đáp lại, đưa ánh mắt nhìn cô ngụ ý chờ đợi xem cô nói gì, sau đó Ái Linh lên tiếng:
- Em nghe trợ lý Trần nói, hôm em bị bắt cóc, anh đã nhờ đến người xã hội đen. Dùng vị trí trong Hoàng Gia để trao đổi với họ?
Anh nghe thế khẽ cau mày:
- Cậu ta kể với em làm gì?
- Em hỏi thì nói thôi! Nhưng mà sao anh lại làm thế? Hoàng Kim là 1 công ty có tiếng, trong bộ máy quản trị mà lại có người như vậy, anh không sợ gặp rắc rối sao?
- Đừng lo, tôi ắt có tính toán của riêng mình.
Ái Linh nhìn anh, trong ánh mắt không giấu được sự cảm kích:
- Gia Kiên, anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, em lại không biết mình có thể làm gì cho anh.
Gia Kiên nghe thế nửa miệng khẽ nhếch lên 1 ý cười quỷ quyệt:
- Tại sao lại không? Hôm nào em thử ở trên làm là được rồi.
Cô hiểu ý mà anh đang nói là gì, sau đó khẽ cau mày gắt nhẹ:
- HOÀNG GIA KIÊN!
- Được rồi, được rồi! Tôi không cần em phải làm gì cho tôi cả, chỉ mong cả đời này của em đừng gạt tôi ra ngoài là được.
Cô nhìn anh, sau đó lại khẽ xà vào lòng, dựa gương mặt lên vai anh mà nói:
- Trừ khi anh đuổi em đi, còn không cả đời này nhất định em sẽ không rời khỏi anh!
Gia Kiên khẽ mỉm cười vòng tay ôm lấy cô, thanh điệu dịu dàng:
- Vậy thì cả đời em phải ở cùng tôi rồi, bởi vì tôi không có ý định đuổi em đi.
Có lẽ đây là khoảng thời gian đối với họ là thoả mãn nhất. Chỉ là con người ta đôi khi quá bằng lòng với thực tại mà cho rằng có những chuyện nói ra là chắc như đinh đóng cột, liền quên đi có những thứ mà họ tính cũng không bằng trời an phận.
Buổi chiều hôm đó, Vũ Thành Quân ở bãi đỗ xe nói chuyện điện thoại với ai đấy:
- Anh Thuận, dạo này anh khoẻ chứ?
- …..
- Vâng, hôm nay em có chuyện muốn bàn với anh, không biết anh có thời gian không?
- ….
- Vậy được, giờ em sẽ qua gặp anh!
Sau câu đó, cậu ta tắt máy, rồi ấn mở khoá oto, đèn nháy sáng 1 cái, Thành Quân liền mở cửa xe ngồi vào.
Ngay khi đấy, vị trí bên phía ghế phụ cũng liền có 1 bóng người rất nhanh chóng ngồi vào, Thành Quân kinh ngơ ngác nhìn sang:
- Này, làm gì thế?
Lúc đấy, đối phương nới quay qua cậu ta, bỏ kính và kéo khẩu trang xuống rồi nói:
- Nghe nói anh chịu trách nhiệm đi mời đầu tư, tôi hỗ trợ giúp anh.
Nghe vậy, Thành Quân cười hắt 1 cái:
- Giúp tôi? Cô là ai mà giúp được tôi?
- Dương Ái Linh!
Khi ấy, giọng nói vang lên:
- Giám đốc, chuyện này chúng ta nên tìm biện pháp giải quyết sớm.
Nghe vậy, anh cũng nhìn đến người vừa lên tiếng:
- Trường phòng Mạnh có ý kiến gì không?
- Thì trước mắt vẫn cần phải tìm người tài trợ mới, bên cạnh đó tôi nghĩ nên cắt bớt cảnh trong phim. Những vai phụ ít đất diễn có thể loại bớt.
Nghe thế, vài người trong phòng họp cũng gật đầu tán thành:
- Tôi cũng nghĩ vậy!
- Phương án này cũng khá hợp lý.
- Sửa lại kịch bản chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian, vẫn đảm bảo được thời hạn đóng máy dự kiến.
Gia Kiên nhìn bọn họ thảo luận 1 hồi, sau đó anh mới lên tiếng:
- Về vấn đề sửa kịch bản, cắt bớt cảnh và gạch bỏ 1 số vai diễn thì tôi không đồng ý. Hoa Khai Lệ là dự án trọng điểm của Hoàng Kim, tôi muốn nó phải được hoàn thiện trọn vẹn nhất. Còn về việc tìm kiếm nhà tài trợ mới, nhất định là cần thiết. Các vị ngồi ở đây có đề xuất nào không?
- Đỗ Thịnh của trung tâm mua sắm Thiên Hà?
- Ông ta sao? Mặc dù giàu có nhưng lại là 1 kẻ rất kẹt xỉ. Muốn ông ta đầu tư thì phải cho ông ta lợi nhuận rất nhiều.
- Vậy còn Nam Long của Đá quý Xanh?
- Vừa rồi Đá Quý Xanh nhập về 1 lô hàng khá lớn để sắp tới cho ra măt bộ sưu tập mới của mình, e là cũng không tài trợ được bao nhiêu.
- Thế Đỗ Ninh của Trung tâm đào tạo diễn viên? Ông ta cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn hợp tác với Hoàng Kim mà.
Nghe vậy, Gia Kiên bỗng nhiên trầm mặc mà suy nghĩ 1 hồi rồi mới lên tiếng:
- Đỗ Ninh quả thực rất phù hợp để chúng ta lựa chọn. Nhưng lão già ấy vô cùng quỷ quyệt, hợp tác với lão ắt phải đề phòng rất nhiều.
- Giám đốc, giờ trước mắt việc cần là bù vào chỗ hổng của dự án Hoa Khai Lệ, chúng ta vẫn nên quyết định sớm. Còn để giờ mà phân tích từng đối tượng hợp tác thì e là khó tìm được người thích hợp.
Gia Kiên nghe thế giữ im lặng để tính toán gì đó, khi anh định lên tiếng thì lúc này bất chợt 1 giọng nói chen vào:
- Cuộc họp quan trọng vậy mà thiếu tôi thì làm sao mà quyết được.
Mọi người trong phòng lúc này chuyển tầm nhìn ra phía cửa, khi ấy 1 người đàn ông ăn bận vest Tây 1 cách phóng túng bước vào, Gia Kiên vừa nhìn thấy cậu ta lại thở dài 1 tiếng rồi khẽ nhắm mắt lại đưa bàn tay lên bóp bóp thái dương của mình.
Vài người trong phòng họp bắt đầu chất vấn:
- Cậu là ai?
- Đây là phòng họp cấp cao của Hoàng Kim, làm sao cậu vào đây được?
- Chúng tôi đang bàn chuyện riêng, mời cậu ra ngoài cho!
Lúc này, cậu ta đi lại phía ghế trống ngồi xuống, thái độ vô cùng nhàn nhã vắt chéo chân mà nói:
- Xin tự giới thiệu với các vị, tôi là Vũ Thành Quân, nghề nghiệp thì các vị biết rồi đấy, ai bảo gì tôi làm đó.
Nghe vậy, mọi người mới ngạc nhiên nhìn nhau nhắc lại cái tên đó:
- Vũ Thành Quân, nghe đâu rồi nhỉ.
- Vũ Thành Quân….không phải là cái người đàn anh đàn chị gì đó, chuyên nhận tiền làm mấy cái chuyện gây rối, vi phạm pháp luật chứ?
Nghe nói thế, cậu ta liền búng tay 1 cái kêu rõ rồi nói:
- Chính xác rồi đấy!
- Ngông cuồng! Đây là đâu mà cậu thích đến thì đến hả. Bảo vệ của công ty hôm nay không đi làm sao?
- Thành Quân, cậu lại nhận tiền ai đến đây quấy rối sao?
Vũ Thành Quân nghe vậy lại quay sang nhìn Gia Kiên, tỏ vẻ vô tội mà nói:
- Giám đốc Kiên, thế này là sao? Anh chưa nói cho họ biết sao?
Câu nói nhiều ý mập mờ khiến mọi người càng thêm khó hiểu.
- Giám đốc, rốt cuộc có chuyện gì mà chúng tôi không biết sao?
Hoàng Gia Kiên luc này mới buông tay xuống rồi nhìn đến bọn họ, sau đó lên tiếng:
- Chuyện có hơi gấp nên tôi chưa thông báo đến với mọi người. Vũ Thành Quân bắt đầu từ hôm nay là 1 thành viên của Hoàng Kim, trong tay cậu ta đang giữ 10% cổ phần.
Tin tức mà anh đưa ra khiến mọi người kinh ngạc.
- Giám đốc, chuyện này là thế nào?
- Thành viên của Hoàng Kim lại có 1 người dân xã hội đen, tin này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ như thế nào.
- 1 người không có chuyên môn, không kinh nghiệm, không biết cái gì lại nắm giữ 10% cổ phần. Giám đốc Kiên, cậu hồ đồ quá.
Nghe vậy, Thành Quân liền cau mày 1 cái mà lên tiếng:
- Ê ê! Ai bảo Vũ Thành Quân này không biết cái gì?
- Hừ, 1 kẻ chỉ biết đụng tay chân dùng nắm đấm như cậu thì hiểu thế nào là thương trường.
- Sai nhé! Thằng này tuy hơi cục súc nhưng đừng nói thằng này không biết gì nhé. Có những việc tôi còn làm tốt hơn các người.
Hoàng Gia Kiên ngồi bên cạnh nghe vậy khẽ nhếch miệng cười rồi nói:
- Thay vì nói xuông thì cậu thử chứng minh cho mọi người cùng thấy đi.
- Được! Thách ai chứ đừng thách Vũ Thành Quân này. Nói đi, tôi cần phải làm gì?
- Hiện tại Hoàng Kim đang bị thâm hụt 1 khoản tiền khá lớn do nhà tài trợ rút vốn. Nếu như cậu có thể bù lấp khoản thâm hụt đó thì mọi người sẽ thừa nhận năng lực của cậu. Tất nhiên tôi không ép cậu phải bỏ tiền của mình vào, cậu có thể kêu gọi đầu tư tuỳ ý, thời hạn 5 ngày.
Nghe vậy, Thành Quân ngửa mặt lên trời mà bật cười rồi đáp lại:
- Tưởng chuyện gì! Chứ kêu gọi đầu tư là sở trường của tôi rồi. Nói đi, cần bao nhiêu.
- 1000 tỷ!
Nghe con số đó, Vũ Thành Quân có chút giật mình, nhưng sau đó cậu ta vẫn cố tỏ ra bình thản, đưa tay lên chỉnh cổ áo của mình mà nói:
- Được rồi, cứ đợi mà xem!
Sau câu đấy, Thanh Quân đứng lên quay người trở ra ngoài, khi đó mọi người ở bên trong lại lên tiếng:
- Giám đốc, chuyện quan trọng như vậy giao cho cậu ta có ổn không?
- Tôi nghĩ chúng ra vẫn nên có phương án giải quyết khác, chỉ sợ tên này đem thêm rắc rối đến thôi.
Gia Kiên nghe vậy khẽ mỉm cười 1 cái:
- Đừng lo, cậu ta sẽ làm được thôi. Hoa Khai Lệ vẫn cứ tiến hành như bình thường không thay đổi gì cả. Cuộc họp đến đây kết thúc!
Nghe anh nói như thế, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn đành thuận theo ý, lần lượt từng người thu dọn rồi rời đi.
Cao Đình Trần lúc này ở bên ngoài bước vào, tiến lại phía anh lên tiếng:
- Giám đốc, anh tin tưởng Thành Quân sao? Để cho hắn ta 10% cổ phần, không sợ hắn tuỳ hứng sao?
Gia Kiên thái độ vẫn bình thản mà đáp lại:
- 1 kẻ việc gì cũng dám làm chỉ cần có tiền như hắn, thì chắc chắn việc khó đến mấy hắn cũng có cách hoàn thành. Nhưng nếu như hắn là cần tiền, thì lúc đó hắn sẽ trực tiếp đưa ra 1 con số chứ không phải 1 vị trí trong Hoàng Kim. Điều đó có nghĩa Vũ Thành Quân này đang muốn 1 công việc đàng hoàng, hắn ắt sẽ không tuỳ hứng đâu. Trong phi vụ này, thoáng thì nghĩ ta thiệt nhưng thực chất bỏ ra 10% cổ phần để đổi lại 1 người bất cứ việc gì cũng có thể làm thì lại quá hời.
Đình Trần nghe vậy cũng liền hiểu ý mà gật đầu 1 cái, sau đó lại nói:
- Hôm nay cô Ái Linh đã bắt đầu quay lại làm việc rồi.
Gia Kiên mới chỉ nghe thế liền khẽ nhíu mày:
- Đi làm rồi?
- Vâng!
- Gọi cô ấy đến phòng tôi.
Trợ lý Trần gật đầu 1 cái rồi cũng quay người trở ra ngoài.
Lúc đó, trong căn phòng sang trọng với khói xì gà bay lên nghi ngút, người đàn ông bước vào đi lại phía Võ Đăng Ninh:
- Ông chủ, tin tức báo đến nói hắn đã nhượng 10% cổ phần cho tên Vũ Thành Quân, hiện giờ tên đấy cũng là người có vị trí trong Hoàng Kim. Gia Kiên đã giao cho hắn giải quyết chuyện thâm hụt vốn rồi.
Võ Đăng Ninh nghe vậy, 2 ngón tay ép chặt điếu xì gà:
- Mẹ kiếp! Lúc đầu thì đưa 1 đứa rác rưởi về, giờ lại cho 1 tên cặn bã làm cổ đông. Hắn quả thực xem người của ta không ra gì.
- Ông chủ, chúng ta có cần ra mặt thẳng luôn không?
- Chưa cần vội! Ta lại muốn nhắm vào con nhỏ kia trước, nghe nói tên Kiên này đang nâng đỡ con nhỏ đó hết mực, không biết nó có gì đặc biệt?
******
Tại phòng làm việc cấp cao của Hoàng Kim, Ái Linh khẽ đẩy cửa mà bước vào bên trong lên tiếng:
- Ông chủ, anh tìm em?
Gia Kiên khi ấy ngồi ở bàn làm việc nhìn về phía cô, gương mặt vẫn bình thản nói:
- Qua đây!
Cô nghe vậy cũng tiến lại gần anh, vừa đến nơi đã liền bị Gia Kiên túm lấy cánh tay kéo ngồi lên đùi mình, Ái Linh có chút hốt hoảng nói:
- Ông chủ, lỡ may có người vào!
- Không có sự đồng ý của tôi, cho họ 10 mạng cũng không dám tự ý vào.
Nghe thế, cô mới an tâm hơn mà nhìn anh:
- Tìm em có chuyện gì thế?
- Sao không nghỉ ngơi thêm mà đã vội vàng đi làm rồi?
- Nhờ ơn phước ông chủ ban cho căn nhà sang trọng quá, em cứ ở miết mãi chỉ sợ trở nên ỷ lại rồi làm biếng nên mới phải vội đi làm ngay đó.
- Em ở đó có thoải mái không?
- Không thiếu bất cứ thứ gì, rất thoải mái là đằng khác.
- Vậy sao? Có tiện tôi đến ở cùng không? Tôi cũng muốn thử xem thế nào.
Ái Linh nghe vậy lại đỏ mặt đánh vào ngực anh rồi nói:
- Anh không lúc nào nghiêm túc được cả. Nãy giờ anh hỏi chuyện em rồi, giờ em mới hỏi anh đây!
Gia Kiên không đáp lại, đưa ánh mắt nhìn cô ngụ ý chờ đợi xem cô nói gì, sau đó Ái Linh lên tiếng:
- Em nghe trợ lý Trần nói, hôm em bị bắt cóc, anh đã nhờ đến người xã hội đen. Dùng vị trí trong Hoàng Gia để trao đổi với họ?
Anh nghe thế khẽ cau mày:
- Cậu ta kể với em làm gì?
- Em hỏi thì nói thôi! Nhưng mà sao anh lại làm thế? Hoàng Kim là 1 công ty có tiếng, trong bộ máy quản trị mà lại có người như vậy, anh không sợ gặp rắc rối sao?
- Đừng lo, tôi ắt có tính toán của riêng mình.
Ái Linh nhìn anh, trong ánh mắt không giấu được sự cảm kích:
- Gia Kiên, anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, em lại không biết mình có thể làm gì cho anh.
Gia Kiên nghe thế nửa miệng khẽ nhếch lên 1 ý cười quỷ quyệt:
- Tại sao lại không? Hôm nào em thử ở trên làm là được rồi.
Cô hiểu ý mà anh đang nói là gì, sau đó khẽ cau mày gắt nhẹ:
- HOÀNG GIA KIÊN!
- Được rồi, được rồi! Tôi không cần em phải làm gì cho tôi cả, chỉ mong cả đời này của em đừng gạt tôi ra ngoài là được.
Cô nhìn anh, sau đó lại khẽ xà vào lòng, dựa gương mặt lên vai anh mà nói:
- Trừ khi anh đuổi em đi, còn không cả đời này nhất định em sẽ không rời khỏi anh!
Gia Kiên khẽ mỉm cười vòng tay ôm lấy cô, thanh điệu dịu dàng:
- Vậy thì cả đời em phải ở cùng tôi rồi, bởi vì tôi không có ý định đuổi em đi.
Có lẽ đây là khoảng thời gian đối với họ là thoả mãn nhất. Chỉ là con người ta đôi khi quá bằng lòng với thực tại mà cho rằng có những chuyện nói ra là chắc như đinh đóng cột, liền quên đi có những thứ mà họ tính cũng không bằng trời an phận.
Buổi chiều hôm đó, Vũ Thành Quân ở bãi đỗ xe nói chuyện điện thoại với ai đấy:
- Anh Thuận, dạo này anh khoẻ chứ?
- …..
- Vâng, hôm nay em có chuyện muốn bàn với anh, không biết anh có thời gian không?
- ….
- Vậy được, giờ em sẽ qua gặp anh!
Sau câu đó, cậu ta tắt máy, rồi ấn mở khoá oto, đèn nháy sáng 1 cái, Thành Quân liền mở cửa xe ngồi vào.
Ngay khi đấy, vị trí bên phía ghế phụ cũng liền có 1 bóng người rất nhanh chóng ngồi vào, Thành Quân kinh ngơ ngác nhìn sang:
- Này, làm gì thế?
Lúc đấy, đối phương nới quay qua cậu ta, bỏ kính và kéo khẩu trang xuống rồi nói:
- Nghe nói anh chịu trách nhiệm đi mời đầu tư, tôi hỗ trợ giúp anh.
Nghe vậy, Thành Quân cười hắt 1 cái:
- Giúp tôi? Cô là ai mà giúp được tôi?
- Dương Ái Linh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.