Chương 25
Nguyễn Nhật Thương
28/02/2022
Vũ Thành Quân nghe cái tên đấy liền ngộ ra:
- À..! Hoá ra là nhân vật đang được chú ý đến dạo gần đây. Gà cưng của Hoàng Kim.
Ái Linh nghe vậy xem như cũng có chút nở mũi rồi hắng giọng 1 cái rồi ra vẻ thị uy:
- Biết thế thì đưa tôi đi cùng!
- Tại sao tôi phải đưa cô đi cùng?
- Theo tôi được biết thì anh là dân xã hội, làm việc đều bằng nắm đấm, chắc chắn không có kinh nghiệm trong mấy chuyện giao tiếp kêu gọi đầu tư. Tôi lại sợ anh gây thêm phiền phức nên phải đi cùng để giám sát anh.
Vũ Thành Quân cười khẩy 1 cái:
- Là tên Gia Kiên bảo cô đi sao?
Ái Linh nghe hỏi vậy lại nghĩ nếu dùng danh phận của anh biết đâu cậu ta sẽ chịu nên gật đầu:
- Phải!
Nghe thế, Thành Quân lại lấy điện thoại ra:
- Tôi sẽ gọi cho cậu ta!
Vừa thấy vậy, Ái Linh liền hốt hoảng đưa tay giật vội chiếc điện thoại của Thành Quân:
- Anh gọi cho anh ấy làm gì?
- Để nói với cậu ta rằng tôi không cần người giám sát.
- Không cần phải gọi! Hôm nay tôi bắt buộc phải đi với anh.
Vũ Thành Quân nghe thế khẽ nhíu mày nhìn cô:
- Không phải Gia Kiên sai bảo cô đúng không?
Ái Linh có chút chột dạ:
- Là anh ấy bảo tôi làm vậy.
- Chắc chắn không!
- Sao anh dám chắc?
- Hôm đó, cậu ta mượn quân của tôi không phải là vì cứu cô sao? Sẵn sàng dùng 10% cổ phần để trao đổi, ắt hẳn giữa cô và cậu ta có mối quan hệ không bình thường. Thế nên Gia Kiên sẽ không dễ dàng phái cô đi với 1 kẻ thô lô như tôi.
Ái Linh biết không giấu được nữa cũng không vòng vo thêm:
- Đúng là không phải anh ấy bảo tôi đi cùng. Chỉ là anh ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi không thể cứ ngồi không mà hưởng lợi được.
Vũ Thành Quân nghe vậy nhún vai 1 cái:
- Được thôi, là cô tự nguyện chứ tôi không ép buộc. Về sau có thế nào đừng lôi tôi vào câu chuyện của 2 người là được.
Nói rồi, cậu ta cũng khởi động xe rồi lái chạy đi, không quên dặn:
- Thắt đai an toàn vào!
Ngay khi câu nói vừa dứt, Vũ Thành Quân nhấn mạnh ga vọt đi khiến cô có chút kinh sợ vội vàng cài đai lại, vận tốc kinh hoàng trên dòng đường phương tiện tấp nập khiến còi hú inh ỏi.
Ái Linh bám chặt tay vào thành xe, gương mặt cắt không còn giọt máu mà gắt lên:
- Thành Quân, anh chạy thế này là muốn chết sao?
Cậu ta nghe vậy chỉ cười nhếch 1 cái:
- Yên tâm đi, cô mà bị sao thì tôi cũng không giữ được mạng đâu.
- CHẠY CHẬM LẠI ĐI!
Vũ Thành Quân dễ gì làm theo lời cô nói, cậu ta cứ vậy lao vút như tên lửa, vô lăng liên tục đánh lái để tránh phương tiện, cả người cô theo đó khi đổ về trái, khi lại đổ về phải.
Cho đến đoạn chiếc xe dừng lại, Ái Linh mặt cắt không còn giọt máu mà ngồi đấy như 1 người không có hồn phách.
Vũ Thành Quân nhìn sang cô cười 1 cái sau đó mở cửa bước xuống:
- Giờ cô gọi xe quay về vẫn còn kịp đấy.
Ái Linh nghe vậy lại liếc xéo cậu ta 1 cái, sau đó cũng hùng hổ mở cửa bước ra ngoài:
- Tôi không chịu thua anh đâu!
Thành Quân chỉ nhún vai 1 cái sau đó đi thẳng vào bên trong, Ái Linh thấy vậy liền vội đi theo sau cậu ta.
Cho đến khi bước vào bên trong 1 căn biệt thự nội thất xa hoa, mà điều khiến người ta ngộp thở hơn là 2 bên có 1 dàn người mặc đồ đen đứng vây lại, gương mặt ai nấy cũng hằm hằm doạ người. Ái Linh có chút sợ mà đứng nép ở phía sau Vũ Thành Quân hỏi nhỏ:
- Này, đây là nhà ai thế?
- Sợ cái gì, có ai ăn thịt cô đâu!
Nói rồi, cậu ta đi thẳng vào trong, ở gian giữa phòng khách, 1 người đàn ông tướng tá cao to, đầu để trọc, gương mặt có đôi nét dữ tợn ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhã pha trà.
Vũ Thành Quân lúc này tiến lại, nét mặt tươi cười mà nói:
- Anh Thuận, dạo này vẫn khoẻ chứ?
Người đàn ông tên Thuận đó nghe vậy còn không nhìn lên cậu ta, bình thản rót trà ra chén rồi nói:
- Ngồi xuống uống chén trà này xem thế nào đã!
Nghe vậy, Vũ Thành Quân cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta, Ái Linh thấy thế có phần dè chừng không biết có nên ngồi xuống hay không thì Thành Quân liền nhìn cô ra hiệu.
Lúc này, Cao Bá Thuận mới nhìn lên, sau đó ông ta khẽ nheo mắt lại:
- Người này là…?
Thành Quân nghe vậy liền vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống, sau đó nhìn sang ông ta nói:
- Anh Thuận, thật ra hôm nay đến đây gặp anh em có chuyện muốn bàn.
Ông ta lại quay sang nhìn Thành Quân:
- Sao? Có đứa nào lại chướng mắt sao?
Cậu ta cười cười rồi xua tay:
- Chẳng là đợt này em có mua ít cổ phần kiếm tí lợi nhuận, mà số em không hợp mấy cái công việc thương trường này hay sao ấy. Mới tham gia 1 cái thì công ty lại gặp chuyện.
- Vào thẳng vấn đề luôn đi!
- Vậy được, em nói thẳng. Hoàng Kim hiện tại đang tìm nhà tài trợ cho dự án Hoa Khai Lệ, hôm nay đến đây là muốn hỏi anh Thuận có hứng thú quăng tiền bớt đi không?
Ái Linh nghe cậu ta nói thế lại nhíu mày, sau đó cũng ngồi xuống ghế rồi lên tiếng:
- Anh Thuận, công ty chúng tôi tuy là tìm nhà tài trợ nhưng vẫn luôn có những đãi ngộ ưu tiên. Chỉ cần phim được phát sóng, anh nhất định sẽ nhận được phần lợi nhuận trong đó.
Ông ta nghe vậy sắc mặt vẫn chẳng thay đổi cảm xúc:
- Tôi trước giờ không có hứng thú với cái giới giải trí, thế nên càng không có ý định tài trợ gì cả. Nếu nói về phim ảnh, tôi mới xem 1 bộ phim siêu nhân lúc 7 tuổi, từ đó về sau không xem phim nào khác.
Ái Linh nghe ông ta nói thế chỉ biết cười gượng:
- Anh Thuận biết đùa quá.
- Không hề đùa thế nên 2 người hôm nay đến đây vô ích rồi.
Thành Quân khi ấy lại lên tiếng:
- Anh Thuận, nghĩ thêm 1 chút đi, lợi nhuận chắc chắn không để anh thiệt.
Ông ta sau đó không nói gì, chỉ nhàn nhã nâng chén trà lên nhấp 1 ngụm rồi đặt xuống:
- Thử đi, trà hôm nay rất thơm đấy.
Dương Ái Linh khi đó quan sát ông ta 1 lượt rồi khẽ mỉm cười 1 cái mà lên tiếng:
- Không bằng thế này, tôi giúp anh giải quyết vấn đề khiến anh đang phiền não, sau đó anh có thể suy nghĩ xem có tài trợ cho chúng tôi hay không.
Nghe vậy, Cao Bá Thuận lại nhìn cô:
- Vấn đề khiến tôi phiền não? Thật đáng tiếc tôi không phiền não chuyện gì cả.
- Sao không? Chẳng phải anh đang suy nghĩ nên tặng quà cho con gái mình cái gì sao?
Ông ta khi ấy khẽ nhíu mày 1 cái:
- Sao cô biết?
- Lúc vào đây tôi vô tình để ý màn hình ipad trên bàn của anh đang tìm kiếm những địa điểm vui chơi của trẻ con. Xong đó quyển lịch bàn có đánh dấu khoanh tròn bằng bút đỏ vào ngày mai. Ở dưới gầm bàn còn để 1 hộp màu sáp cùng tập vẽ, quan trọng hơn là trên cổ tay anh đang đeo 1 cái cộc tóc nhỏ của bé gái. Vậy nên tôi đoán ngày mai là 1 ngày quan trọng nào đấy, anh lại tìm địa điểm vui chơi của trẻ con, nếu không nhầm thì có lẽ là sinh nhật con gái anh.
Cao Bá Thuận nghe lời cô nói, ánh mắt như khoét sâu vào gương mặt xinh đẹp của cô 1 hồi rồi bỗng nhiên bật cười:
- Khá lắm, cô có con mắt biết quan sát đấy.
- Tôi có thể đảm bảo giúp anh lựa 1 món quà và địa điểm khiến con gái nhất định sẽ thích. Đến lúc đó, ông hãy suy nghĩ lại về việc tài trợ cho chúng tôi.
- Được, cô nói xem là gì?
- Anh Thuận đừng lo. Để thể hiện thành ý tự tôi sẽ chuẩn bị quà và gửi cho anh, anh chỉ việc đem nó tặng cho con gái mình là được.
- Nếu như con bé không thích?
- Vậy thì không nhắc đến chuyện tài trợ, anh có cách để hạ thấp uy tín của chúng tôi mà.
Cao Bá Thuận nhìn cô bật cười rồi gật đầu:
- Được! Nếu như cô làm tốt, chuyện tài trợ không cần bàn, bao nhiêu tôi cũng gật đầu.
Ái Linh nghe vậy lại đứng dậy:
- Thống nhất vậy, tôi quay về chuẩn bị, quà sẽ gửi đến sớm cho anh.
Nói rồi, cô nhìn sang Vũ Thành Quân hất mặt 1 cái, cậu ta còn đang khó hiểu nãy giờ cũng vội vàng nói:
- Vậy em đi trước, gặp lại anh sau!
Bọn họ cùng trở ra ngoài xe, Thành Quân lúc này lên tiếng:
- Này, cô có biết anh ta là ai không mà dám cược 1 ván như vậy?
- Tôi dám cược thì tôi dám chắc phần thắng.
- Chuyện này làm không tới, cô lại đánh đổi danh tiếng của Hoàng Kim, sau cùng cô đâu mất gì mà không dám.
Ái Linh nghe vậy quay lại nhìn cậu ta:
- Danh tiếng của Hoàng Kim là bộ mặt của Gia Kiên. Anh ấy đối với tôi là ánh hào quang duy nhất, tôi tuyệt đối không làm tổn hại đến điều đấy.
Nói rồi, Ái Linh xoè bàn tay ra trước mặt Vũ Thành Quân, cậu ta lại cau mày:
- Gì?
- Tôi cần tiền để chuẩn bị quà!
- Cô tự cược thì cô tự bỏ tiền ra.
- Này, nếu như chuyện thành công, không phải anh cũng được mọi người chấp nhận sao, thế nên tôi cũng đang giúp anh đấy, hợp tác đi.
Vũ Thành Quân nhìn cô có 1 chút bất mãn nhưng sau đó cũng bất đắc dĩ lấy 1 thẻ nhựa ra rồi đặt vào tay cô:
- Nếu như không mời được anh ta tài trợ, số tiền tôi sẽ đòi gấp đôi.
Ái Linh khẽ mỉm cười 1 cái:
- Được! Nếu như anh ta chịu tài trợ, tôi chỉ cần anh gọi tôi 1 tiếng chị.
- Tôi chống mắt chờ xem đây.
Bọn họ sau đó ngồi vào xe rồi lái rời khỏi đó. Vũ Thành Quân hôm đấy theo sự chỉ dẫn của cô bị dẫn đi vòng quanh cả thành phố.
Tốn khá nhiều thời gian mới chọn được 1 món quà mà anh ta cò cảm thấy chẳng có gì đặc sắc:
- Cô chắc là con bé thích?
- Giờ gói hộp quà lại, gửi đến nhà của anh ta. Chúng ta chỉ việc chờ kết quả thôi.
- Mất thời gian cả buổi như vậy tôi cũng mong không vô ích.
Sau đó Vũ Thành Quân sai người đem hộp quà mà cô đã chọn gửi đến nhà của Cao Bá Thuận, còn bọn họ thì trở về công ty.
Ái Linh vừa lên phòng làm việc của mình liền bị Lina chất vấn:
- Em mới đi đâu về đấy?
- À…em ra ngoài có chút chút chuyện thôi.
- Thời gian này tập trung 1 chút đi, có rất nhiều hợp đồng đang để mắt đến em! Lịch trình của em đã được sắp xếp mới rồi. Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng em có cuộc phỏng vấn, chiều mai là lịch quay tại phim trường Hoa Khai Lệ rồi. Buổi tối có 1 tiệc ra mắt bộ sưu tập thời trang, chị đã xin được vé mời. Có khá nhiều người cộm cán trong giới có mặt, em đi 1 chút tiện quảng bá dự án của mình luôn.
Ái Linh nghe vậy gật đầu:
- Dạ!
- Được rồi, lên phòng Giám đốc đi, anh ấy vừa tìm em đó.
Cô nghe thế cũng quay người đi, trong lòng có chút lo lắng không lẽ anh biết chuyện rồi.
Ái Linh đi lên thẳng phòng làm việc cấp cao đưa tay lên gõ cửa, sau đó giọng nói truyền ra:
- Vào đi!
Cô đẩy cửa bước vào bên trong, tiến lại phía bàn làm việc của anh:
- Ông chủ! Anh tìm em có chuyện gì sao?
Hoàng Gia Kiên vẫn cúi mặt xử lý tài liệu mà lên tiếng:
- Em mới đi đâu về?
- À, em ra ngoài có chút chuyện.
- Chuyện gì?
- À thì ở bệnh viện gọi điện bảo em qua đó 1 chuyến, nói tình trạng của ba em thôi.
Nghe vậy, anh mới nhìn lên cô:
- Qua đây!
Ái Linh có hơi dè chừng chậm rãi tiến lại phía anh, sau đó Gia Kiên bỗng nhiên đứng dậy bất chợt đưa tay lên bóp lấy mũi cô khiến Ái Linh khẽ nhăn mặt kêu lên:
- Ahh, anh làm gì thế, đau!
- Ái Linh, em nói dối dài mũi rồi đấy, tưởng tôi không biết em đi cùng với Vũ Thành Quân sao?
- Ahh, thì anh bỏ ra rồi em nói!
Nghe vậy, Gia Kiên mới buông tay ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế vắt chéo chân lại, xoay người đối diện cô, tay khoanh trước ngực:
- Tôt nhất nên có lý do thích hợp.
Ái Linh đưa tay lên xoa xoa mũi mình sau đó nhì anh nói:
- Chẳng là em sợ cậu ta tính tình thô lỗ, không giúp được lại còn gây rối thêm nên mới đi theo để giám sát cậu ta thôi.
- Em có biết Vũ Thành Quân là ai không?
- Cậu ta là dân xã hội còn gì.
- Vậy mà em dám đi cùng, không sợ cậu ta bắt cóc em luôn sao?
- Người mà anh dám giao 10% cổ phần, ắt hẳn anh có sự tin tưởng vậy nên em sao phải sợ. Nhưng mà lần này có em đi cùng, đảm bảo vấn đề của Hoàng Kim sẽ được giải quyết.
- Tự tin vậy sao?
Ái Linh ra vẻ đắc ý:
- Em đã không ra tay thì thôi, 1 khi ra tay nhất định không vừa đâu.
Gia Kiên nhìn cô như vậy khẽ mỉm cười. Thật ra anh đã sớm biết cô làm gì rồi, tất nhiên là Vũ Thành Quân đã khẩn khiết khai báo chi tiết cụ thể. Gia Kiên bỗng đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình rồi nói:
- Sau này đừng tham gia những chuyện như vậy nữa. Vũ Thành Quân không phải là người bình thường, các mối quan hệ của cậu ta cũng vậy, em không nên tiếp xúc quá nhiều, sẽ có bất lợi cho em.
- Em chỉ muốn làm gì đó cho anh thôi mà!
- Em chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu tôi là việc làm tốt nhất rồi.
Ái Linh nghe vậy mỉm cười vòng tay qua cổ anh:
- Chẳng phải tâm ý đều cho anh cả rồi sao?
- Nhưng thời gian này em bệnh, tâm ý của em trốn đâu hết rồi, không bằng tối nay em thể hiện 1 chút đi.
Câu nói đầy ý tứ của anh khiến cô đỏ mặt mà đứng dậy:
- Đầu óc anh không nghĩ được gì ngoài cái đó sao? Không nói chuyện với anh nữa, ngày mai em còn có lịch trình mới, em về chuẩn bị đây.
Nói rồi, cô cũng liền quay người vội đi, bằng không sợ người đàn ông này ở đây có thể làm những chuyện đáng sợ hơn nữa.
Gia Kiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng giận dỗi bỏ đi ấy của cô lại chỉ khẽ mỉm cười, sau đó anh cầm điện thoại lên chỉ nhắn vài con chữ “Hạn chế lại gần cô ấy” và nghiễm nhiên tin nhắn đó được gửi đến số của Vũ Thành Quân.
Ngày hôm sau, theo lịch trình đã sắp xếp, buổi chiều cô có mặt tại trường quay của Hoa Khai Lệ để diễn cảnh quay cuối cùng của cô.
Trong phòng trang điểm, Mỹ Thanh chỉ ngồi cách Ái Linh 1 khoảng không quá xa, ả ta khẽ đưa mắt hướng đến phía cô 1 cái sau đó khoát tay trợ lý của mình thì thầm to nhỏ gì đấy, chỉ thấy ánh mắt của trợ lý liên tục thay đổi cảm xúc rồi cứ thế gật đầu.
1 lúc sau đó, bọn họ cùng trở ra khu vực quay, đạo diễn Châu lúc này lên tiếng:
- Nào, 2 người đọc lại kịch bản lần nữa rồi bắt đầu vào cảnh nhé. Máy quay lấy góc đi, đạo cụ chuẩn bị sẵn nhé.
Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi, đạo diễn Châu nhìn sang cô:
- Ái Linh, cảnh này cô bị tạt nước, tuy không có thoại nhưng biểu cảm ánh mắt rất quan trọng, hi vọng không flop quá nhiều sẽ mất thời gian để trang điểm lại. Thế nên cô đọc kỹ tâm trạng nhân vật mà thể hiện cho tốt.
- Tôi biết rồi đạo diễn!
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, ekip vào vị trí, cảnh quay cũng bắt đầu.
“ACTION”
Đỗ Ly ở trước mặt An Nhiên, 1 chút cảm xúc cũng không để lộ ra ngoài, giương đôi mắt lạnh như băng nhìn đến An Nhiên như 1 vẻ thách thức.
An Nhiên mang điệu bộ uất hận với Đỗ Ly, ánh mắt đỏ ngàu nhìn như muốn xâu xé cô ra mà lên tiếng:
- Đỗ Ly, cô vẫn chưa tỉnh ngộ lại được phải không?
Lời vừa dứt, An Nhiên cầm ly nước hắt thẳng vào mặt Đỗ Ly, khi ấy đạo diễn Châu liền hô lớn:
- CẮT! Mỹ Thanh, cô quên thoại sao? Hắt nước hơi sớm rồi, xem lại kịch bản đi.
Mỹ Thanh nghe vậy vội vàng nói:
- Xin lỗi đạo diễn!
Khi đó, Ái Linh cũng được nhân viên chỉnh trang lại mọi thứ, ổn định xong xuôi bọn họ lại vào vai.
“ACTION”
- Đỗ Ly, cô vẫn chứ tỉnh ngộ được phải không?
Đỗ Ly không đáp lại, cứ trừng trừng nhìn An Nhiên, cái nhìn ấy khiến An Nhiên càng thêm nóng giận:
- Cố chấp! Lâu nay tôi không nói cô liền nghĩ tôi cam chịu sao?
Nói rồi, An Nhiên cầm ly nước hắt vào mặt Đỗ Ly, ánh mắt trừng lên 1 ý khiêu khích.
“CẮT! Mỹ Thanh, lúc đó không phải dùng ánh mắt như vậy. Cô cần thể hiện thái độ dứt khoát hơn nữa. Lại!”
Không biết cảnh đấy phải diễn lại bao nhiêu lần, Ái Linh bị hắt nước lên mặt đến mức đôi mắt cũng đỏ ngàu đi. Hầu hết cảnh bị flop đều do lỗi của Mỹ Thanh, Ái Linh nhận ra có vẻ ả ta đang muốn làm khó cô vậy.
Đạo diễn Châu cũng có chút bực bội:
- Mỹ Thanh, hôm nay cô làm sao thế? Cảnh đơn giản vậy mà diễn lại bao nhiêu lần.
- Xin lỗi đạo diễn, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt.
- Mau chuẩn bị đi, còn sang cảnh nữa.
“ACTION”
- Cố chấp! Lâu nay tôi không nói cô liền nghĩ tôi cam chịu sao?
Nói rồi, An Nhiên cầm ly nước hắt vào mặt Đỗ Ly, ánh mắt cương quyết nhìn cô với dáng vẻ không chịu khuất phục, sau đó An Nhiên buông cái ly rơi xuống đất, “XOẢNG” 1 tiếng vỡ vụn.
“CẮT! ĐƯỢC RỒI, RẤT TỐT!”
Mỹ Thanh khi đó mỉm cười nhìn cô 1 cái rồi quay người đi, đạo diễn Châu lúc này nhìn Ái Linh nói:
- Ái Linh, cảnh tiếp theo cô dùng sao đâm An Nhiên 1 nhát, lấy đạo cụ để tập luyện 1 chút đi.
- Vâng!
Đạo cụ đưa cho cô là 1 con dao giả, có nút ấn thu lưỡi dao khi đâm vào bạn diễn, Ái Linh luyện tập tay điều khiển thu lưỡi dao cho khớp với hành động của mình để tránh gây cảm giác đau cho bạn diễn.
Lúc đấy, bỗng có 1 người đi lại phía cô:
- Chị Ái Linh, bên ngoài có người tìm chị.
- Tôi sao? Ai vậy?
- Em cũng không rõ!
Ái Linh khó hiểu gật đầu 1 cái rồi bỏ lại đạo cụ sau đấy đi ra ngoài cổng trường quay, lúc đó có 1 shiper đưa cho cô 1 bó hoa:
- Có người nhờ tôi đem hoa đến tặng!
- Có thể cho tôi biết là ai không?
- Họ nói là fan của cô thôi.
- Cảm ơn!
Cô nhận lấy bó hoa rồi quay vào bên trong, bỗng nhiên được nhận quà của fan, Ái Linh có chút thích thú mà khẽ cười.
Khi ấy đạo diễn Châu lên tiếng:
- Ái Linh, xong chưa, bắt đầu vào vị trí đi.
- Vâng!
Cô vội vàng để gọn bó hoa lại, sau đó đi tới cầm theo đạo cũ đến khu vực diễn, tiếp tục phân cảnh tiếp theo.
“ACTION”
Đỗ Ly khi ấy ánh mắt như quỷ dữ trừng lên nhìn An Nhiên. Trong chớp mắt bàn tay liền rút ra 1 thứ kim loại, không 1 lời nào đâm về hướng An Nhiên.
Khi đó, ánh mắt của Ái Linh trở nên hốt hoảng, nút ấn bị kẹt mà cô cũng không kịp thu tay về, điều đáng sợ hơn là con dao trong tay Ái Linh có 1 cảm giác chân thật đến đáng sợ.
Mũi dao đâm thẳng vào bụng Mỹ Thanh, ả ta mặt này cau lại, máu chảy dần loang ra áo, mọi người khi đấy vẫn không phát hiện ra sự kỳ lạ.
Chỉ đến khi đó, Ái Linh nhìn xuống bụng Mỹ Thanh, cô liền nhận ra con dao trong tay mình là thật, có 1 chút hốt hoảng buông tay mà lùi lại phía sau, khi đó Mỹ Thanh cả người đổ gục xuống, trường quay được 1 phen thất kinh.
- À..! Hoá ra là nhân vật đang được chú ý đến dạo gần đây. Gà cưng của Hoàng Kim.
Ái Linh nghe vậy xem như cũng có chút nở mũi rồi hắng giọng 1 cái rồi ra vẻ thị uy:
- Biết thế thì đưa tôi đi cùng!
- Tại sao tôi phải đưa cô đi cùng?
- Theo tôi được biết thì anh là dân xã hội, làm việc đều bằng nắm đấm, chắc chắn không có kinh nghiệm trong mấy chuyện giao tiếp kêu gọi đầu tư. Tôi lại sợ anh gây thêm phiền phức nên phải đi cùng để giám sát anh.
Vũ Thành Quân cười khẩy 1 cái:
- Là tên Gia Kiên bảo cô đi sao?
Ái Linh nghe hỏi vậy lại nghĩ nếu dùng danh phận của anh biết đâu cậu ta sẽ chịu nên gật đầu:
- Phải!
Nghe thế, Thành Quân lại lấy điện thoại ra:
- Tôi sẽ gọi cho cậu ta!
Vừa thấy vậy, Ái Linh liền hốt hoảng đưa tay giật vội chiếc điện thoại của Thành Quân:
- Anh gọi cho anh ấy làm gì?
- Để nói với cậu ta rằng tôi không cần người giám sát.
- Không cần phải gọi! Hôm nay tôi bắt buộc phải đi với anh.
Vũ Thành Quân nghe thế khẽ nhíu mày nhìn cô:
- Không phải Gia Kiên sai bảo cô đúng không?
Ái Linh có chút chột dạ:
- Là anh ấy bảo tôi làm vậy.
- Chắc chắn không!
- Sao anh dám chắc?
- Hôm đó, cậu ta mượn quân của tôi không phải là vì cứu cô sao? Sẵn sàng dùng 10% cổ phần để trao đổi, ắt hẳn giữa cô và cậu ta có mối quan hệ không bình thường. Thế nên Gia Kiên sẽ không dễ dàng phái cô đi với 1 kẻ thô lô như tôi.
Ái Linh biết không giấu được nữa cũng không vòng vo thêm:
- Đúng là không phải anh ấy bảo tôi đi cùng. Chỉ là anh ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi không thể cứ ngồi không mà hưởng lợi được.
Vũ Thành Quân nghe vậy nhún vai 1 cái:
- Được thôi, là cô tự nguyện chứ tôi không ép buộc. Về sau có thế nào đừng lôi tôi vào câu chuyện của 2 người là được.
Nói rồi, cậu ta cũng khởi động xe rồi lái chạy đi, không quên dặn:
- Thắt đai an toàn vào!
Ngay khi câu nói vừa dứt, Vũ Thành Quân nhấn mạnh ga vọt đi khiến cô có chút kinh sợ vội vàng cài đai lại, vận tốc kinh hoàng trên dòng đường phương tiện tấp nập khiến còi hú inh ỏi.
Ái Linh bám chặt tay vào thành xe, gương mặt cắt không còn giọt máu mà gắt lên:
- Thành Quân, anh chạy thế này là muốn chết sao?
Cậu ta nghe vậy chỉ cười nhếch 1 cái:
- Yên tâm đi, cô mà bị sao thì tôi cũng không giữ được mạng đâu.
- CHẠY CHẬM LẠI ĐI!
Vũ Thành Quân dễ gì làm theo lời cô nói, cậu ta cứ vậy lao vút như tên lửa, vô lăng liên tục đánh lái để tránh phương tiện, cả người cô theo đó khi đổ về trái, khi lại đổ về phải.
Cho đến đoạn chiếc xe dừng lại, Ái Linh mặt cắt không còn giọt máu mà ngồi đấy như 1 người không có hồn phách.
Vũ Thành Quân nhìn sang cô cười 1 cái sau đó mở cửa bước xuống:
- Giờ cô gọi xe quay về vẫn còn kịp đấy.
Ái Linh nghe vậy lại liếc xéo cậu ta 1 cái, sau đó cũng hùng hổ mở cửa bước ra ngoài:
- Tôi không chịu thua anh đâu!
Thành Quân chỉ nhún vai 1 cái sau đó đi thẳng vào bên trong, Ái Linh thấy vậy liền vội đi theo sau cậu ta.
Cho đến khi bước vào bên trong 1 căn biệt thự nội thất xa hoa, mà điều khiến người ta ngộp thở hơn là 2 bên có 1 dàn người mặc đồ đen đứng vây lại, gương mặt ai nấy cũng hằm hằm doạ người. Ái Linh có chút sợ mà đứng nép ở phía sau Vũ Thành Quân hỏi nhỏ:
- Này, đây là nhà ai thế?
- Sợ cái gì, có ai ăn thịt cô đâu!
Nói rồi, cậu ta đi thẳng vào trong, ở gian giữa phòng khách, 1 người đàn ông tướng tá cao to, đầu để trọc, gương mặt có đôi nét dữ tợn ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhã pha trà.
Vũ Thành Quân lúc này tiến lại, nét mặt tươi cười mà nói:
- Anh Thuận, dạo này vẫn khoẻ chứ?
Người đàn ông tên Thuận đó nghe vậy còn không nhìn lên cậu ta, bình thản rót trà ra chén rồi nói:
- Ngồi xuống uống chén trà này xem thế nào đã!
Nghe vậy, Vũ Thành Quân cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta, Ái Linh thấy thế có phần dè chừng không biết có nên ngồi xuống hay không thì Thành Quân liền nhìn cô ra hiệu.
Lúc này, Cao Bá Thuận mới nhìn lên, sau đó ông ta khẽ nheo mắt lại:
- Người này là…?
Thành Quân nghe vậy liền vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống, sau đó nhìn sang ông ta nói:
- Anh Thuận, thật ra hôm nay đến đây gặp anh em có chuyện muốn bàn.
Ông ta lại quay sang nhìn Thành Quân:
- Sao? Có đứa nào lại chướng mắt sao?
Cậu ta cười cười rồi xua tay:
- Chẳng là đợt này em có mua ít cổ phần kiếm tí lợi nhuận, mà số em không hợp mấy cái công việc thương trường này hay sao ấy. Mới tham gia 1 cái thì công ty lại gặp chuyện.
- Vào thẳng vấn đề luôn đi!
- Vậy được, em nói thẳng. Hoàng Kim hiện tại đang tìm nhà tài trợ cho dự án Hoa Khai Lệ, hôm nay đến đây là muốn hỏi anh Thuận có hứng thú quăng tiền bớt đi không?
Ái Linh nghe cậu ta nói thế lại nhíu mày, sau đó cũng ngồi xuống ghế rồi lên tiếng:
- Anh Thuận, công ty chúng tôi tuy là tìm nhà tài trợ nhưng vẫn luôn có những đãi ngộ ưu tiên. Chỉ cần phim được phát sóng, anh nhất định sẽ nhận được phần lợi nhuận trong đó.
Ông ta nghe vậy sắc mặt vẫn chẳng thay đổi cảm xúc:
- Tôi trước giờ không có hứng thú với cái giới giải trí, thế nên càng không có ý định tài trợ gì cả. Nếu nói về phim ảnh, tôi mới xem 1 bộ phim siêu nhân lúc 7 tuổi, từ đó về sau không xem phim nào khác.
Ái Linh nghe ông ta nói thế chỉ biết cười gượng:
- Anh Thuận biết đùa quá.
- Không hề đùa thế nên 2 người hôm nay đến đây vô ích rồi.
Thành Quân khi ấy lại lên tiếng:
- Anh Thuận, nghĩ thêm 1 chút đi, lợi nhuận chắc chắn không để anh thiệt.
Ông ta sau đó không nói gì, chỉ nhàn nhã nâng chén trà lên nhấp 1 ngụm rồi đặt xuống:
- Thử đi, trà hôm nay rất thơm đấy.
Dương Ái Linh khi đó quan sát ông ta 1 lượt rồi khẽ mỉm cười 1 cái mà lên tiếng:
- Không bằng thế này, tôi giúp anh giải quyết vấn đề khiến anh đang phiền não, sau đó anh có thể suy nghĩ xem có tài trợ cho chúng tôi hay không.
Nghe vậy, Cao Bá Thuận lại nhìn cô:
- Vấn đề khiến tôi phiền não? Thật đáng tiếc tôi không phiền não chuyện gì cả.
- Sao không? Chẳng phải anh đang suy nghĩ nên tặng quà cho con gái mình cái gì sao?
Ông ta khi ấy khẽ nhíu mày 1 cái:
- Sao cô biết?
- Lúc vào đây tôi vô tình để ý màn hình ipad trên bàn của anh đang tìm kiếm những địa điểm vui chơi của trẻ con. Xong đó quyển lịch bàn có đánh dấu khoanh tròn bằng bút đỏ vào ngày mai. Ở dưới gầm bàn còn để 1 hộp màu sáp cùng tập vẽ, quan trọng hơn là trên cổ tay anh đang đeo 1 cái cộc tóc nhỏ của bé gái. Vậy nên tôi đoán ngày mai là 1 ngày quan trọng nào đấy, anh lại tìm địa điểm vui chơi của trẻ con, nếu không nhầm thì có lẽ là sinh nhật con gái anh.
Cao Bá Thuận nghe lời cô nói, ánh mắt như khoét sâu vào gương mặt xinh đẹp của cô 1 hồi rồi bỗng nhiên bật cười:
- Khá lắm, cô có con mắt biết quan sát đấy.
- Tôi có thể đảm bảo giúp anh lựa 1 món quà và địa điểm khiến con gái nhất định sẽ thích. Đến lúc đó, ông hãy suy nghĩ lại về việc tài trợ cho chúng tôi.
- Được, cô nói xem là gì?
- Anh Thuận đừng lo. Để thể hiện thành ý tự tôi sẽ chuẩn bị quà và gửi cho anh, anh chỉ việc đem nó tặng cho con gái mình là được.
- Nếu như con bé không thích?
- Vậy thì không nhắc đến chuyện tài trợ, anh có cách để hạ thấp uy tín của chúng tôi mà.
Cao Bá Thuận nhìn cô bật cười rồi gật đầu:
- Được! Nếu như cô làm tốt, chuyện tài trợ không cần bàn, bao nhiêu tôi cũng gật đầu.
Ái Linh nghe vậy lại đứng dậy:
- Thống nhất vậy, tôi quay về chuẩn bị, quà sẽ gửi đến sớm cho anh.
Nói rồi, cô nhìn sang Vũ Thành Quân hất mặt 1 cái, cậu ta còn đang khó hiểu nãy giờ cũng vội vàng nói:
- Vậy em đi trước, gặp lại anh sau!
Bọn họ cùng trở ra ngoài xe, Thành Quân lúc này lên tiếng:
- Này, cô có biết anh ta là ai không mà dám cược 1 ván như vậy?
- Tôi dám cược thì tôi dám chắc phần thắng.
- Chuyện này làm không tới, cô lại đánh đổi danh tiếng của Hoàng Kim, sau cùng cô đâu mất gì mà không dám.
Ái Linh nghe vậy quay lại nhìn cậu ta:
- Danh tiếng của Hoàng Kim là bộ mặt của Gia Kiên. Anh ấy đối với tôi là ánh hào quang duy nhất, tôi tuyệt đối không làm tổn hại đến điều đấy.
Nói rồi, Ái Linh xoè bàn tay ra trước mặt Vũ Thành Quân, cậu ta lại cau mày:
- Gì?
- Tôi cần tiền để chuẩn bị quà!
- Cô tự cược thì cô tự bỏ tiền ra.
- Này, nếu như chuyện thành công, không phải anh cũng được mọi người chấp nhận sao, thế nên tôi cũng đang giúp anh đấy, hợp tác đi.
Vũ Thành Quân nhìn cô có 1 chút bất mãn nhưng sau đó cũng bất đắc dĩ lấy 1 thẻ nhựa ra rồi đặt vào tay cô:
- Nếu như không mời được anh ta tài trợ, số tiền tôi sẽ đòi gấp đôi.
Ái Linh khẽ mỉm cười 1 cái:
- Được! Nếu như anh ta chịu tài trợ, tôi chỉ cần anh gọi tôi 1 tiếng chị.
- Tôi chống mắt chờ xem đây.
Bọn họ sau đó ngồi vào xe rồi lái rời khỏi đó. Vũ Thành Quân hôm đấy theo sự chỉ dẫn của cô bị dẫn đi vòng quanh cả thành phố.
Tốn khá nhiều thời gian mới chọn được 1 món quà mà anh ta cò cảm thấy chẳng có gì đặc sắc:
- Cô chắc là con bé thích?
- Giờ gói hộp quà lại, gửi đến nhà của anh ta. Chúng ta chỉ việc chờ kết quả thôi.
- Mất thời gian cả buổi như vậy tôi cũng mong không vô ích.
Sau đó Vũ Thành Quân sai người đem hộp quà mà cô đã chọn gửi đến nhà của Cao Bá Thuận, còn bọn họ thì trở về công ty.
Ái Linh vừa lên phòng làm việc của mình liền bị Lina chất vấn:
- Em mới đi đâu về đấy?
- À…em ra ngoài có chút chút chuyện thôi.
- Thời gian này tập trung 1 chút đi, có rất nhiều hợp đồng đang để mắt đến em! Lịch trình của em đã được sắp xếp mới rồi. Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng em có cuộc phỏng vấn, chiều mai là lịch quay tại phim trường Hoa Khai Lệ rồi. Buổi tối có 1 tiệc ra mắt bộ sưu tập thời trang, chị đã xin được vé mời. Có khá nhiều người cộm cán trong giới có mặt, em đi 1 chút tiện quảng bá dự án của mình luôn.
Ái Linh nghe vậy gật đầu:
- Dạ!
- Được rồi, lên phòng Giám đốc đi, anh ấy vừa tìm em đó.
Cô nghe thế cũng quay người đi, trong lòng có chút lo lắng không lẽ anh biết chuyện rồi.
Ái Linh đi lên thẳng phòng làm việc cấp cao đưa tay lên gõ cửa, sau đó giọng nói truyền ra:
- Vào đi!
Cô đẩy cửa bước vào bên trong, tiến lại phía bàn làm việc của anh:
- Ông chủ! Anh tìm em có chuyện gì sao?
Hoàng Gia Kiên vẫn cúi mặt xử lý tài liệu mà lên tiếng:
- Em mới đi đâu về?
- À, em ra ngoài có chút chuyện.
- Chuyện gì?
- À thì ở bệnh viện gọi điện bảo em qua đó 1 chuyến, nói tình trạng của ba em thôi.
Nghe vậy, anh mới nhìn lên cô:
- Qua đây!
Ái Linh có hơi dè chừng chậm rãi tiến lại phía anh, sau đó Gia Kiên bỗng nhiên đứng dậy bất chợt đưa tay lên bóp lấy mũi cô khiến Ái Linh khẽ nhăn mặt kêu lên:
- Ahh, anh làm gì thế, đau!
- Ái Linh, em nói dối dài mũi rồi đấy, tưởng tôi không biết em đi cùng với Vũ Thành Quân sao?
- Ahh, thì anh bỏ ra rồi em nói!
Nghe vậy, Gia Kiên mới buông tay ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế vắt chéo chân lại, xoay người đối diện cô, tay khoanh trước ngực:
- Tôt nhất nên có lý do thích hợp.
Ái Linh đưa tay lên xoa xoa mũi mình sau đó nhì anh nói:
- Chẳng là em sợ cậu ta tính tình thô lỗ, không giúp được lại còn gây rối thêm nên mới đi theo để giám sát cậu ta thôi.
- Em có biết Vũ Thành Quân là ai không?
- Cậu ta là dân xã hội còn gì.
- Vậy mà em dám đi cùng, không sợ cậu ta bắt cóc em luôn sao?
- Người mà anh dám giao 10% cổ phần, ắt hẳn anh có sự tin tưởng vậy nên em sao phải sợ. Nhưng mà lần này có em đi cùng, đảm bảo vấn đề của Hoàng Kim sẽ được giải quyết.
- Tự tin vậy sao?
Ái Linh ra vẻ đắc ý:
- Em đã không ra tay thì thôi, 1 khi ra tay nhất định không vừa đâu.
Gia Kiên nhìn cô như vậy khẽ mỉm cười. Thật ra anh đã sớm biết cô làm gì rồi, tất nhiên là Vũ Thành Quân đã khẩn khiết khai báo chi tiết cụ thể. Gia Kiên bỗng đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình rồi nói:
- Sau này đừng tham gia những chuyện như vậy nữa. Vũ Thành Quân không phải là người bình thường, các mối quan hệ của cậu ta cũng vậy, em không nên tiếp xúc quá nhiều, sẽ có bất lợi cho em.
- Em chỉ muốn làm gì đó cho anh thôi mà!
- Em chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu tôi là việc làm tốt nhất rồi.
Ái Linh nghe vậy mỉm cười vòng tay qua cổ anh:
- Chẳng phải tâm ý đều cho anh cả rồi sao?
- Nhưng thời gian này em bệnh, tâm ý của em trốn đâu hết rồi, không bằng tối nay em thể hiện 1 chút đi.
Câu nói đầy ý tứ của anh khiến cô đỏ mặt mà đứng dậy:
- Đầu óc anh không nghĩ được gì ngoài cái đó sao? Không nói chuyện với anh nữa, ngày mai em còn có lịch trình mới, em về chuẩn bị đây.
Nói rồi, cô cũng liền quay người vội đi, bằng không sợ người đàn ông này ở đây có thể làm những chuyện đáng sợ hơn nữa.
Gia Kiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng giận dỗi bỏ đi ấy của cô lại chỉ khẽ mỉm cười, sau đó anh cầm điện thoại lên chỉ nhắn vài con chữ “Hạn chế lại gần cô ấy” và nghiễm nhiên tin nhắn đó được gửi đến số của Vũ Thành Quân.
Ngày hôm sau, theo lịch trình đã sắp xếp, buổi chiều cô có mặt tại trường quay của Hoa Khai Lệ để diễn cảnh quay cuối cùng của cô.
Trong phòng trang điểm, Mỹ Thanh chỉ ngồi cách Ái Linh 1 khoảng không quá xa, ả ta khẽ đưa mắt hướng đến phía cô 1 cái sau đó khoát tay trợ lý của mình thì thầm to nhỏ gì đấy, chỉ thấy ánh mắt của trợ lý liên tục thay đổi cảm xúc rồi cứ thế gật đầu.
1 lúc sau đó, bọn họ cùng trở ra khu vực quay, đạo diễn Châu lúc này lên tiếng:
- Nào, 2 người đọc lại kịch bản lần nữa rồi bắt đầu vào cảnh nhé. Máy quay lấy góc đi, đạo cụ chuẩn bị sẵn nhé.
Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi, đạo diễn Châu nhìn sang cô:
- Ái Linh, cảnh này cô bị tạt nước, tuy không có thoại nhưng biểu cảm ánh mắt rất quan trọng, hi vọng không flop quá nhiều sẽ mất thời gian để trang điểm lại. Thế nên cô đọc kỹ tâm trạng nhân vật mà thể hiện cho tốt.
- Tôi biết rồi đạo diễn!
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, ekip vào vị trí, cảnh quay cũng bắt đầu.
“ACTION”
Đỗ Ly ở trước mặt An Nhiên, 1 chút cảm xúc cũng không để lộ ra ngoài, giương đôi mắt lạnh như băng nhìn đến An Nhiên như 1 vẻ thách thức.
An Nhiên mang điệu bộ uất hận với Đỗ Ly, ánh mắt đỏ ngàu nhìn như muốn xâu xé cô ra mà lên tiếng:
- Đỗ Ly, cô vẫn chưa tỉnh ngộ lại được phải không?
Lời vừa dứt, An Nhiên cầm ly nước hắt thẳng vào mặt Đỗ Ly, khi ấy đạo diễn Châu liền hô lớn:
- CẮT! Mỹ Thanh, cô quên thoại sao? Hắt nước hơi sớm rồi, xem lại kịch bản đi.
Mỹ Thanh nghe vậy vội vàng nói:
- Xin lỗi đạo diễn!
Khi đó, Ái Linh cũng được nhân viên chỉnh trang lại mọi thứ, ổn định xong xuôi bọn họ lại vào vai.
“ACTION”
- Đỗ Ly, cô vẫn chứ tỉnh ngộ được phải không?
Đỗ Ly không đáp lại, cứ trừng trừng nhìn An Nhiên, cái nhìn ấy khiến An Nhiên càng thêm nóng giận:
- Cố chấp! Lâu nay tôi không nói cô liền nghĩ tôi cam chịu sao?
Nói rồi, An Nhiên cầm ly nước hắt vào mặt Đỗ Ly, ánh mắt trừng lên 1 ý khiêu khích.
“CẮT! Mỹ Thanh, lúc đó không phải dùng ánh mắt như vậy. Cô cần thể hiện thái độ dứt khoát hơn nữa. Lại!”
Không biết cảnh đấy phải diễn lại bao nhiêu lần, Ái Linh bị hắt nước lên mặt đến mức đôi mắt cũng đỏ ngàu đi. Hầu hết cảnh bị flop đều do lỗi của Mỹ Thanh, Ái Linh nhận ra có vẻ ả ta đang muốn làm khó cô vậy.
Đạo diễn Châu cũng có chút bực bội:
- Mỹ Thanh, hôm nay cô làm sao thế? Cảnh đơn giản vậy mà diễn lại bao nhiêu lần.
- Xin lỗi đạo diễn, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt.
- Mau chuẩn bị đi, còn sang cảnh nữa.
“ACTION”
- Cố chấp! Lâu nay tôi không nói cô liền nghĩ tôi cam chịu sao?
Nói rồi, An Nhiên cầm ly nước hắt vào mặt Đỗ Ly, ánh mắt cương quyết nhìn cô với dáng vẻ không chịu khuất phục, sau đó An Nhiên buông cái ly rơi xuống đất, “XOẢNG” 1 tiếng vỡ vụn.
“CẮT! ĐƯỢC RỒI, RẤT TỐT!”
Mỹ Thanh khi đó mỉm cười nhìn cô 1 cái rồi quay người đi, đạo diễn Châu lúc này nhìn Ái Linh nói:
- Ái Linh, cảnh tiếp theo cô dùng sao đâm An Nhiên 1 nhát, lấy đạo cụ để tập luyện 1 chút đi.
- Vâng!
Đạo cụ đưa cho cô là 1 con dao giả, có nút ấn thu lưỡi dao khi đâm vào bạn diễn, Ái Linh luyện tập tay điều khiển thu lưỡi dao cho khớp với hành động của mình để tránh gây cảm giác đau cho bạn diễn.
Lúc đấy, bỗng có 1 người đi lại phía cô:
- Chị Ái Linh, bên ngoài có người tìm chị.
- Tôi sao? Ai vậy?
- Em cũng không rõ!
Ái Linh khó hiểu gật đầu 1 cái rồi bỏ lại đạo cụ sau đấy đi ra ngoài cổng trường quay, lúc đó có 1 shiper đưa cho cô 1 bó hoa:
- Có người nhờ tôi đem hoa đến tặng!
- Có thể cho tôi biết là ai không?
- Họ nói là fan của cô thôi.
- Cảm ơn!
Cô nhận lấy bó hoa rồi quay vào bên trong, bỗng nhiên được nhận quà của fan, Ái Linh có chút thích thú mà khẽ cười.
Khi ấy đạo diễn Châu lên tiếng:
- Ái Linh, xong chưa, bắt đầu vào vị trí đi.
- Vâng!
Cô vội vàng để gọn bó hoa lại, sau đó đi tới cầm theo đạo cũ đến khu vực diễn, tiếp tục phân cảnh tiếp theo.
“ACTION”
Đỗ Ly khi ấy ánh mắt như quỷ dữ trừng lên nhìn An Nhiên. Trong chớp mắt bàn tay liền rút ra 1 thứ kim loại, không 1 lời nào đâm về hướng An Nhiên.
Khi đó, ánh mắt của Ái Linh trở nên hốt hoảng, nút ấn bị kẹt mà cô cũng không kịp thu tay về, điều đáng sợ hơn là con dao trong tay Ái Linh có 1 cảm giác chân thật đến đáng sợ.
Mũi dao đâm thẳng vào bụng Mỹ Thanh, ả ta mặt này cau lại, máu chảy dần loang ra áo, mọi người khi đấy vẫn không phát hiện ra sự kỳ lạ.
Chỉ đến khi đó, Ái Linh nhìn xuống bụng Mỹ Thanh, cô liền nhận ra con dao trong tay mình là thật, có 1 chút hốt hoảng buông tay mà lùi lại phía sau, khi đó Mỹ Thanh cả người đổ gục xuống, trường quay được 1 phen thất kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.