Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 5: Chương 2.3
Mĩ Bảo
05/09/2017
Type: hahaha2410
Tạ Chiêu Anh băn khoăn giơ tay sờ đầu tôi. “Hay ngủ xong lại ngu người đi rồi?”
Lúc này tôi mới nhận ra cả thiền đường im lặng, mọi người nhìn tôi chòng chọc, vẻ mặt ông bà họ Tạ không lấy gì làm thoải mái, Tuệ Không đại sư thì nheo nheo mắt. Chỗ dựa lưng khẽ động đậy, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, quay lại nhìn, Tống Tử Kính đang nhìn tôi cười dịu dàng, hóa ra tôi ngã vào lòng y. Mặt tôi thoắt đỏ lựng.
Tạ thái phó xụ mặt, xin lỗi Tuệ Không đại sư: “Tiểu nữ giáo dưỡng không đầy đủ, xúc phạm đến đại sư. Lão phu về nhà nhất định sẽ dạy bảo nghiêm khắc, mong đại sư khoan dung tha thứ.”
Tuệ Không đại sư niệm A Di Đà Phật rồi nói: “Tạ đại nhân đừng tự trách mình. Tạ tiểu thư tuổi nhỏ hiếu động, không chịu nổi bài pháp nặng nề buồn tẻ, âu cũng là lẽ thường tình. Lão nạp thấy Tạ tiểu thư là người chất phác, chân thật, tâm linh trong sáng, mi vũ có linh khí hồn nhi6n, ẩn chứa phong thái ung dung, sau này phải là bậc mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này giống như một quả lựu đạn được ném thẳng vào giữa đám người, nổ tung khiến ai ai cũng choáng váng xây xẩm, không tìm được phương hướng.
Tất cả mọi người trong gia tộc chầm chậm quay về phía tôi, rồi lại quay sang phía Tạ Chiêu Kha. Tạ phu nhân cất lời nói ra tiếng nói thầm kín trong lòng mọi người: “Đại sư không nhầm người đấy chứ?”
Tôi và tất thảy mọi người đều gật gật đầu theo.
Tuệ Không đại sư chắp hai tay, nói: “Thí chủ, lão nạp xuất gia không nói xằng. Điều đó là thiên cơ, lão nạp đã tiết lộ, thân này đắc tội, sợ khó thoát được. Ai Di Đà Phật!”
Lão hòa thượng, đã biết là thiên cơ bất khả lộ, sao lão còn không lo giữ mồn giữ miệng?
Tôi nửa cười nửa mếu. Người nhà họ Tạ săm soi nhì tôi như nhìn người ngoài hành tinh, trên mặt bọn họ đều hiện lên dòng chữ: “Sao lại như vậy được? Trông chẳng giống tí nào?”
Tôi vội nói: “Con không tin. Lão hòa thượng đó nói linh tinh.” Tôi chỉ muốn quay về hình hài cũ của tôi.
Tạ thái phó quát: “Hỗn xược!”
Không hiểu ông quát tôi vì tôi không nên gọi Tuệ Không đại sư là lão hòa thượng, hay không nên phủ nhận số mệnh làm nương nương của mình.
Tuệ Không đại sư cười thâm trầm bí hiểm rồi rời đi, để lại một nhà người ngẩn ngơ nhìn nhau. Tạ phu nhân như mọi khi cứ căng thẳng là cuống cả lên, nói với Tạ thái phó: “Lão gia, hay là mời đại sư xem tướng lại cho Kha Nhi?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Chiêu Kha tỏ ra không chấp nhận, ánh mắt u ám đóng đinh trên người Tống Tử Kính. Nhưng Tống Tử Kính lại đang chau mày nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố nghĩ xem con người tôi thế này thì làm mẫu nghi thiên hạ bằng cách nào.
Tạ Chiêu Anh cười, sán lại. “Chúc mừng tứ muội nhé!”
Tôi cáu kình: “Mừng cái gì mà chúc?”
“Họ Tạ nhà ta sắp có nương nương còn gì.”
Tôi nổi cơn, gào lên: “Hoàng đế đó bốn mươi mấy tuổi đã đành, lại còn bệnh tật hom hem, muội mười lăm, mười sáu như hoa như ngọc thế này, đi làm vợ bé cho người ta, liệu lão đó có kham nổi không?”
Tạ thái phó giậm chân. “Đồ hỗn láo, dám phỉ báng thánh thượng à!”
Trong lòng tôi vẫn biết không được tranh luận với bề trên, nhưng không thể kiềm chế mồm miệng được, gào lên: “Có cái gì mà không được nói? Con gái cũng là người, trời sinh ra thể lực không bằng đàn ông nên bị đàn ông không coi là người à? Nói trắng ra, đây là thống trị bằng bạo lực, phụ quyền, phu quyền chứ còn gì nữa, cả xã hội đều phát triển lệch lạc, méo mó.”
Cổ nhân Tạ thái phó không biết nên đối phó thế nào với một phần tử cuồng nhiệt của chủ nghĩa nữ quyền, tức tối đến độ mặt biến sắc thành màu gan lợn, suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim ngất đi.
Tạ Chiêu Anh thấy không ổn, vội vàng kéo tôi ra ngoài.
Anh ta kéo tôi ra khỏi chùa, tôi bực bội hất tay anh ta ra, một mình đi thẳng xuống núi.
Cáu thật rồi đấy!
Ví như có một cô gái hy sinh cả tuổi thanh xuân để cống hiến cho danh dự của gia tộc, vậy mà người ta vẫn thấy cô ấy không xứng. Tôi không thể chấp nhận được sự sỉ nhục này. Bọn họ là cái giống gì cơ chứ? Một lão hòa thượng mượn danh tiếng lòe thiên hạ, một học giả ra vẻ đạo mạo chữ nghĩa, còn cả cái xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ chết tiệt này nữa...
Tôi đứng ở lưng chừng núi gào xuống bình nguyên rộng lớn dưới chân: “Bà mày muốn về nhà...”
“Thôi để ca đưa muội về.” Giọng nói của Tạ Chiêu Anh bỗng cất lên làm tôi giật nẩy mình.
Không biết anh ta đuổi kịp tôi từ lúc nào, dẫn ngựa đi theo tôi rõ xa, tôi mải nghĩ ngợi mông lung nên không để ý thấy.
Anh ta thở dài. “Dù thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng là phụ thân, muội cáu giận với phụ thân mình là không phải.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Nhị thiếu gia, nếu muội làm vợ bé của hoàng đế thì cả nhà sẽ phải quỳ gối, dập đầu trước muội, muội còn phải lo chuyện cãi nhau với phụ thân sao?”
Tạ Chiêu Anh cười méo mó. “Đừng tức giận nữa mà. Lời lão hòa thượng đó chắc gì đã chuẩn, lúc ca còn nhỏ lão cũng bảo sau này ca sẽ là quân lâm thiên hạ mà.”
Tôi thất kinh. “Nhị ca, chuyện này mà để lộ ra là bị chém đầu đó!”
“Thì thế!” Tạ Chiêu Anh cũng rất khổ sở. “Thế nhưng muội thấy ca già chừng này rồi, vẫn chỉ là lão nhị trong nhà họ Tạ, chẳng có địa vị chức tước gì, có thấy quân lâm thiên hạ gì như lão ấy nói đâu.”
Tôi cười. “Cũng chưa biết thế nào. Có thể muội làm nương nương rồi, sẽ tìm cách đề bạt người nhà, nhà họ Tạ chúng ta chuyên quyền, cuối cùng ca không chịu nổi làm hầu gia tiêu dao nữa, lập binh mưu phản...” Tạ Chiêu Anh nghe thấy vậy sắc mặt liền trở nên xám ngoét. Tôi dừng lại, khoát tay rồi tiếp tục bước đi. “Nhị ca về đi, muội không sao.”
“Muội định đi đâu?” Tạ Chiêu Anh hỏi.
“Nghe con lừa trọc đầu kia đọc kinh cả ngày, da bụng sắp dính chặt vào da lưng rồi, xuống núi tìm cái gì ăn đây.”
Tôi mới bước được vài bước, bỗng bị túm lấy ngang lưng, rồi phốc một cái bị nhấc lên lưng ngựa. Tạ Chiêu Anh giữ tôi phía trước, cười bảo: “Ca cũng đói rồi. Cơm chay trong chùa chẳng có dầu mỡ gì cả, đi nhị ca đưa muội đến Thiên Hương lâu.”
Hai chân anh ta thúc vào bụng ngựa, ngựa tung vó chạy như bay.
Thiên Hương lâu tọa lạc trên khu phó thương mại ở kinh thành, là một tòa nhà với kiến trúc bốn tầng, mái cong tường cao, oai phong khí thế, thực khách lai vãng đều ngồi trên ngựa xe hoa lệ, mũ áo chỉnh tề... Thực không hổ danh là kinh đô đệ nhất tửu lâu.
Tạ Chiêu Anh dẫn tôi bước vào, phục vụ vừa trông thấy anh ta đã chạy tới, mặt mũi tươi cười, nói: “Ôi, nhị gia đến đấy ạ? Lâu lắm rồi ngài không ghé qua, xin mời lên lầu trên ạ!”
Tạ Chiêu Anh thông thuộc đường đi lối lại, phất vạt áo rồi thong thả, ung dung đi lên lầu.
Vào một phòng riêng sát đường lớn ngồi xuống, Tạ Chiêu Anh mở quyển thực đơn, bắt đầu đọc: “Gà béo nấm trúc, sơn dược anh đào, vịt xào lăn hải sâm, nấm nướng đậu phụ xốt xì dầu, đậu phụ khô thái sợi xào, giá xào miến.”
Tôi cười. “Ca đang gọi món hay đọc tên hết quyển thực đơn vậy?”
Tạ Chiêu Anh rõ ràng là quen tiêu pha xa hoa rồi, giọng bất cần: “Nhị ca muội đường đường là công tử của Tạ thái phó, tiền không phải vấn đề.”
Phục vụ cũng lập tức lại gần xun xoe vuốt đuôi. “Nhị gia ra tay có tiếng là hào phóng. Lần trước vung cả ngàn vàng, độc chiếm hoa khôi của Quỳnh Tụy lâu, đến Triệu tiểu hầu gia cũng chỉ biết đứng một bên nuốt nước miếng.”
Tôi nhìn vẻ mặt Tạ Chiêu Anh dương dương tự đắc, không thấy kính phục chút nào, chỉ thấy đáng thương cho Tạ thái phó. Ông ta là phần tử trí thức cấp cao, không biết phải xoay xở cách nào mới cung cấp đủ cho đứa con phá gia chi tử này, thảo nào ông muốn bán con gái thứ ba vào cung.
Tôi hỏi: “Triệu tiểu hầu gia là ai?”
Tạ Chiêu Anh cười, đáp: “Triệu Sách, là cháu của hoàng hậu. Thằng đó và ca biết nhau từ bé, trước đây khi đi theo học ké với thái tử, hắn đổ mực của ca, ca đóng đinh vào ghế ngồi của hắn, cả hai đều bị ăn thước kẻ của thầy giáo. Đến khi lớn lên, ca cướp gái đẹp của hắn, hắn cướp đồ cổ của ca, về nhà cả hai đều bị giáo huấn nên thân.”
Tôi nhớ đến chuyện Vân Hương đã kể với tôi về bè lũ Triệu thị này, bèn hỏi: “Triệu tiểu hầu gia này ắt hẳn phải là một tay ăn chơi trác táng?”
Tạ Chiêu Anh đáp: “Cũng không phải, con người hắn tuy ngỗ ngược, vô lại, mặt dày háo sắc nhưng tài văn chương lại là nhất đẳng. Muội rảnh rang thì tìm đọc chương Thịnh kinh của Tề giang sơn chí mà xem, chính là hắn ta viết đó.”
Tôi ngạc nhiên. “Hắn... hắn theo Cơ Đốc giáo à?”
Tạ Chiêu Anh ngơ ngác,. “Kê đỗ khiếu á? Sao bụng gà lại kêu được?”
Tôi liền phì cười. “Muội nhầm, là do muội nghe nhầm.”
Tạ Chiêu Anh vẫn băn khoăn. “Gà phát ra tiếng kêu từ bụng sao?”
Tôi lấp liếm hỏi: “Hoa khôi kia trông thế nào?”
Tạ Chiêu Anh cười. “Muội nghĩ trông thế nào? Đêm tiêu dao cùng mỹ nhân hồng trướng? Thật ra Liễu cô nương đó là người trong mộng của một người bạn ca, anh ta gia cảnh bình thường, không thể chuộc thân cho giai nhân nên ca tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Tôi cười đểu. “Lấy tiền nhà đi hành hiệp trượng nghĩa, thảo nào ra tay chẳng hào phóng phải không?”
Tạ Chiêu Anh hiếu kỳ nhìn tôi. “Rốt cuộc muội từ đâu chui ra vậy, tại sao lại giảo hoạt tinh ranh vậy?”
Anh ta chỉ nói vu vơ một câu mà khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Đây là xã hội phong kiến, kẻ mượn xác nhập hồn như tôi sẽ bị coi là yêu ma quỷ quái, ngưu quỷ xà thần, bị đóng đinh vào cọc gỗ rồi nướng xèo xèo trên lửa.
Vừa may, đúng lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Tôi nhìn một lượt, đĩa đựng thức ăn chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay tôi, không biết vì do keo kiệt hay vì phong tục, nhưng bày la liệt kín cả một bàn rộng, làm tôi có cảm giác như đang ăn đồ ăn Hàn Quốc. Thảo nào Tạ Chiêu Anh gọi nguyên cả quyển thực đơn như thế.
Được cái món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, lại rất hợp khẩu vị với tôi nên tôi đánh chén vô cùng đã đời.
Tạ Chiêu Anh lịch sự, nhã nhặn gắp một miếng rau, chậm rãi, từ tốn ăn, nhìn tôi ăn như hổ đói liền nhắc nhở một câu: “Chậm thôi, cẩn thận không nghẹn.”
Bỗng có tiếng nói sang sảng từ bên ngoài vọng vào: “Tạ nhị lang biết chăm lo cho người khác từ bao giờ vậy?”
Nói xong, cửa mở ra, hai chàng trai bước vào.
Đi trước là một chàng trai mặc áo gấm thêu, dung mạo tuấn tú, mặt mũi tươi cười, trông giống như đang đi bán bảo hiểm. Đi theo sát phía sau là một chàng trai mặc áo choàng màu xanh nhạt, cao to lực lưỡng, dáng vẻ ôn hòa. Hai người đều trạc tuổi Tạ Chiêu Anh, áo quần bảnh bao gọn ghẽ, cử chỉ lễ độ, dễ nhận ra thuộc loại được giáo dục tử tế.
Tạ Chiêu Anh tươi cười đứng dậy. “Diên Vũ, Chính Huân, lâu rồi không gặp.”
Chàng trai mặc áo hoa đi trước có đôi mắt phượng một mí, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Anh ta trông thấy tôi thì tỏ ra rất hào hứng. Tôi suýt nữa thì nghĩ câu tiếp theo của anh ta sẽ là: “Này cô, cô đã mua bảo hiểm chưa?”, hóa ra anh ta chỉ nói: “Cô gái này trông không quen nhỉ?”
Tạ Chiêu Anh thì như thể bà mối ở trung tâm môi giới hôn nhân, giới thiệu từng người một: “Đây là Hàn vương tôn, đây là xa kỵ tướng quân Úc Chính Huân, còn đây là Tiểu Hoa, tứ muội của tôi.”
“Nhân viên bán bảo hiểm” Hàn vương tôn vừa nghe thấy đại danh của tôi liền buột miệng: “Cô có vấn đề về đầu óc cơ mà, không phải bị điên à?”
Tôi tức giận cười mỉa. “Huynh tin lời đồn nhàm như vậy, chẳng phải là thằng ngốc sao?”
Úc Chính Huân không nhịn được bật cười. Tạ Chiêu Anh đạp tôi một cái rõ mạnh dưới gầm bàn.
Hàn vương tôn cũng biết mình lỡ lời, vội vàng nghiêm mặt, xin lỗi tôi: “Tại hạ vừa phát ngôn bất cẩn, có lỗi với tứ tiểu thư, thực lòng do thường ngày nói năng nhảm nhí quen miệng chứ không hề có ác ý, mong tứ tiểu thư tha thứ.”
Tôi là một tiểu cô nương chưa đến độ cập kê, anh ta khẩn khoản xin lỗi tôi như vậy quả là thành khẩn rồi. Nghĩ vậy, tôi liền gắp miếng đùi gà ban nãy bị tôi phun nước miếng vào, đặt av2o bát Hàn vương tôn, thân tình nói: “Hàn đại ca không nên tự trách mình nữa, tiểu muội vừa xong buột miệng vô lễ, cũng xin huynh bỏ qua cho.”
Mặt mũi Tạ Chiêu Anh nhăn nhó, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, anh ta hiểu ý bịt chặt miệng. Tôi sung sướng nhìn Hàn vương tôn nhai nuốt miếng thịt gà.
Úc Chính Huân lúc này bỗng nhiên cất lời: “A Anh, lâu rồi huynh không ra chơi. Ta vẫn nhớ huynh trước đây rất thích nghe Bộ Đình cô nương ở Thiên Hương lâu này xướng vài tiểu khúc, hay là hôm nay gọi cô ta ra hát vài bài đi.”
Tạ Chiêu Anh cười, đáp: “Đúng là rất lâu rồi không được nghe giọng hát của Bộ Đình cô nương, mời cô ta đến đây đi.”
Tiểu nhị của quán đi gọi người, một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng đồ trang sức khẽ chạm vào nhau, một làn hương thơm thoang thoảng bay lại. Dáng người đi nhẹ bước khẽ, ngồi xuống đằng sau tấm rèm ở gian ngoài, chỉ ẩn hiện bóng người duyên dáng, mỹ lệ.
Sau vài tiếng cổ cầm thánh thót thì một giọng hát du dương, trong vắt cất lên, hát rằng: “Ve sầu mùa đông cùng hoa quỳnh, dưới cây liễu bảng lảng sương núi. Một cánh nhạn bắc, đầy sông ly thủy. Nói rằng sau biệt ly sẽ trùng phùng trong mộng. Từng năm cắm liễu tiểu xuân qua, hoa đào sầu muộn theo gió thổi...”
Điệu hát này thật đẹp, như khóc như hờn, tôi nghe mà lòng thổn thức.
Khúc hát kết thúc, sau lưng lặng như tờ. Tôi quay đầu ngoảnh nhìn thì thấy sắc mặt Tạ Chiêu Anh rất khó tả, vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, ánh mắt sáng lấp lánh. Tôi đã quen với phong cách bê tha của anh ta, bỗng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh này thì muôn phần kinh ngạc.
Tạ Chiêu Anh băn khoăn giơ tay sờ đầu tôi. “Hay ngủ xong lại ngu người đi rồi?”
Lúc này tôi mới nhận ra cả thiền đường im lặng, mọi người nhìn tôi chòng chọc, vẻ mặt ông bà họ Tạ không lấy gì làm thoải mái, Tuệ Không đại sư thì nheo nheo mắt. Chỗ dựa lưng khẽ động đậy, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, quay lại nhìn, Tống Tử Kính đang nhìn tôi cười dịu dàng, hóa ra tôi ngã vào lòng y. Mặt tôi thoắt đỏ lựng.
Tạ thái phó xụ mặt, xin lỗi Tuệ Không đại sư: “Tiểu nữ giáo dưỡng không đầy đủ, xúc phạm đến đại sư. Lão phu về nhà nhất định sẽ dạy bảo nghiêm khắc, mong đại sư khoan dung tha thứ.”
Tuệ Không đại sư niệm A Di Đà Phật rồi nói: “Tạ đại nhân đừng tự trách mình. Tạ tiểu thư tuổi nhỏ hiếu động, không chịu nổi bài pháp nặng nề buồn tẻ, âu cũng là lẽ thường tình. Lão nạp thấy Tạ tiểu thư là người chất phác, chân thật, tâm linh trong sáng, mi vũ có linh khí hồn nhi6n, ẩn chứa phong thái ung dung, sau này phải là bậc mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này giống như một quả lựu đạn được ném thẳng vào giữa đám người, nổ tung khiến ai ai cũng choáng váng xây xẩm, không tìm được phương hướng.
Tất cả mọi người trong gia tộc chầm chậm quay về phía tôi, rồi lại quay sang phía Tạ Chiêu Kha. Tạ phu nhân cất lời nói ra tiếng nói thầm kín trong lòng mọi người: “Đại sư không nhầm người đấy chứ?”
Tôi và tất thảy mọi người đều gật gật đầu theo.
Tuệ Không đại sư chắp hai tay, nói: “Thí chủ, lão nạp xuất gia không nói xằng. Điều đó là thiên cơ, lão nạp đã tiết lộ, thân này đắc tội, sợ khó thoát được. Ai Di Đà Phật!”
Lão hòa thượng, đã biết là thiên cơ bất khả lộ, sao lão còn không lo giữ mồn giữ miệng?
Tôi nửa cười nửa mếu. Người nhà họ Tạ săm soi nhì tôi như nhìn người ngoài hành tinh, trên mặt bọn họ đều hiện lên dòng chữ: “Sao lại như vậy được? Trông chẳng giống tí nào?”
Tôi vội nói: “Con không tin. Lão hòa thượng đó nói linh tinh.” Tôi chỉ muốn quay về hình hài cũ của tôi.
Tạ thái phó quát: “Hỗn xược!”
Không hiểu ông quát tôi vì tôi không nên gọi Tuệ Không đại sư là lão hòa thượng, hay không nên phủ nhận số mệnh làm nương nương của mình.
Tuệ Không đại sư cười thâm trầm bí hiểm rồi rời đi, để lại một nhà người ngẩn ngơ nhìn nhau. Tạ phu nhân như mọi khi cứ căng thẳng là cuống cả lên, nói với Tạ thái phó: “Lão gia, hay là mời đại sư xem tướng lại cho Kha Nhi?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Chiêu Kha tỏ ra không chấp nhận, ánh mắt u ám đóng đinh trên người Tống Tử Kính. Nhưng Tống Tử Kính lại đang chau mày nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố nghĩ xem con người tôi thế này thì làm mẫu nghi thiên hạ bằng cách nào.
Tạ Chiêu Anh cười, sán lại. “Chúc mừng tứ muội nhé!”
Tôi cáu kình: “Mừng cái gì mà chúc?”
“Họ Tạ nhà ta sắp có nương nương còn gì.”
Tôi nổi cơn, gào lên: “Hoàng đế đó bốn mươi mấy tuổi đã đành, lại còn bệnh tật hom hem, muội mười lăm, mười sáu như hoa như ngọc thế này, đi làm vợ bé cho người ta, liệu lão đó có kham nổi không?”
Tạ thái phó giậm chân. “Đồ hỗn láo, dám phỉ báng thánh thượng à!”
Trong lòng tôi vẫn biết không được tranh luận với bề trên, nhưng không thể kiềm chế mồm miệng được, gào lên: “Có cái gì mà không được nói? Con gái cũng là người, trời sinh ra thể lực không bằng đàn ông nên bị đàn ông không coi là người à? Nói trắng ra, đây là thống trị bằng bạo lực, phụ quyền, phu quyền chứ còn gì nữa, cả xã hội đều phát triển lệch lạc, méo mó.”
Cổ nhân Tạ thái phó không biết nên đối phó thế nào với một phần tử cuồng nhiệt của chủ nghĩa nữ quyền, tức tối đến độ mặt biến sắc thành màu gan lợn, suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim ngất đi.
Tạ Chiêu Anh thấy không ổn, vội vàng kéo tôi ra ngoài.
Anh ta kéo tôi ra khỏi chùa, tôi bực bội hất tay anh ta ra, một mình đi thẳng xuống núi.
Cáu thật rồi đấy!
Ví như có một cô gái hy sinh cả tuổi thanh xuân để cống hiến cho danh dự của gia tộc, vậy mà người ta vẫn thấy cô ấy không xứng. Tôi không thể chấp nhận được sự sỉ nhục này. Bọn họ là cái giống gì cơ chứ? Một lão hòa thượng mượn danh tiếng lòe thiên hạ, một học giả ra vẻ đạo mạo chữ nghĩa, còn cả cái xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ chết tiệt này nữa...
Tôi đứng ở lưng chừng núi gào xuống bình nguyên rộng lớn dưới chân: “Bà mày muốn về nhà...”
“Thôi để ca đưa muội về.” Giọng nói của Tạ Chiêu Anh bỗng cất lên làm tôi giật nẩy mình.
Không biết anh ta đuổi kịp tôi từ lúc nào, dẫn ngựa đi theo tôi rõ xa, tôi mải nghĩ ngợi mông lung nên không để ý thấy.
Anh ta thở dài. “Dù thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng là phụ thân, muội cáu giận với phụ thân mình là không phải.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Nhị thiếu gia, nếu muội làm vợ bé của hoàng đế thì cả nhà sẽ phải quỳ gối, dập đầu trước muội, muội còn phải lo chuyện cãi nhau với phụ thân sao?”
Tạ Chiêu Anh cười méo mó. “Đừng tức giận nữa mà. Lời lão hòa thượng đó chắc gì đã chuẩn, lúc ca còn nhỏ lão cũng bảo sau này ca sẽ là quân lâm thiên hạ mà.”
Tôi thất kinh. “Nhị ca, chuyện này mà để lộ ra là bị chém đầu đó!”
“Thì thế!” Tạ Chiêu Anh cũng rất khổ sở. “Thế nhưng muội thấy ca già chừng này rồi, vẫn chỉ là lão nhị trong nhà họ Tạ, chẳng có địa vị chức tước gì, có thấy quân lâm thiên hạ gì như lão ấy nói đâu.”
Tôi cười. “Cũng chưa biết thế nào. Có thể muội làm nương nương rồi, sẽ tìm cách đề bạt người nhà, nhà họ Tạ chúng ta chuyên quyền, cuối cùng ca không chịu nổi làm hầu gia tiêu dao nữa, lập binh mưu phản...” Tạ Chiêu Anh nghe thấy vậy sắc mặt liền trở nên xám ngoét. Tôi dừng lại, khoát tay rồi tiếp tục bước đi. “Nhị ca về đi, muội không sao.”
“Muội định đi đâu?” Tạ Chiêu Anh hỏi.
“Nghe con lừa trọc đầu kia đọc kinh cả ngày, da bụng sắp dính chặt vào da lưng rồi, xuống núi tìm cái gì ăn đây.”
Tôi mới bước được vài bước, bỗng bị túm lấy ngang lưng, rồi phốc một cái bị nhấc lên lưng ngựa. Tạ Chiêu Anh giữ tôi phía trước, cười bảo: “Ca cũng đói rồi. Cơm chay trong chùa chẳng có dầu mỡ gì cả, đi nhị ca đưa muội đến Thiên Hương lâu.”
Hai chân anh ta thúc vào bụng ngựa, ngựa tung vó chạy như bay.
Thiên Hương lâu tọa lạc trên khu phó thương mại ở kinh thành, là một tòa nhà với kiến trúc bốn tầng, mái cong tường cao, oai phong khí thế, thực khách lai vãng đều ngồi trên ngựa xe hoa lệ, mũ áo chỉnh tề... Thực không hổ danh là kinh đô đệ nhất tửu lâu.
Tạ Chiêu Anh dẫn tôi bước vào, phục vụ vừa trông thấy anh ta đã chạy tới, mặt mũi tươi cười, nói: “Ôi, nhị gia đến đấy ạ? Lâu lắm rồi ngài không ghé qua, xin mời lên lầu trên ạ!”
Tạ Chiêu Anh thông thuộc đường đi lối lại, phất vạt áo rồi thong thả, ung dung đi lên lầu.
Vào một phòng riêng sát đường lớn ngồi xuống, Tạ Chiêu Anh mở quyển thực đơn, bắt đầu đọc: “Gà béo nấm trúc, sơn dược anh đào, vịt xào lăn hải sâm, nấm nướng đậu phụ xốt xì dầu, đậu phụ khô thái sợi xào, giá xào miến.”
Tôi cười. “Ca đang gọi món hay đọc tên hết quyển thực đơn vậy?”
Tạ Chiêu Anh rõ ràng là quen tiêu pha xa hoa rồi, giọng bất cần: “Nhị ca muội đường đường là công tử của Tạ thái phó, tiền không phải vấn đề.”
Phục vụ cũng lập tức lại gần xun xoe vuốt đuôi. “Nhị gia ra tay có tiếng là hào phóng. Lần trước vung cả ngàn vàng, độc chiếm hoa khôi của Quỳnh Tụy lâu, đến Triệu tiểu hầu gia cũng chỉ biết đứng một bên nuốt nước miếng.”
Tôi nhìn vẻ mặt Tạ Chiêu Anh dương dương tự đắc, không thấy kính phục chút nào, chỉ thấy đáng thương cho Tạ thái phó. Ông ta là phần tử trí thức cấp cao, không biết phải xoay xở cách nào mới cung cấp đủ cho đứa con phá gia chi tử này, thảo nào ông muốn bán con gái thứ ba vào cung.
Tôi hỏi: “Triệu tiểu hầu gia là ai?”
Tạ Chiêu Anh cười, đáp: “Triệu Sách, là cháu của hoàng hậu. Thằng đó và ca biết nhau từ bé, trước đây khi đi theo học ké với thái tử, hắn đổ mực của ca, ca đóng đinh vào ghế ngồi của hắn, cả hai đều bị ăn thước kẻ của thầy giáo. Đến khi lớn lên, ca cướp gái đẹp của hắn, hắn cướp đồ cổ của ca, về nhà cả hai đều bị giáo huấn nên thân.”
Tôi nhớ đến chuyện Vân Hương đã kể với tôi về bè lũ Triệu thị này, bèn hỏi: “Triệu tiểu hầu gia này ắt hẳn phải là một tay ăn chơi trác táng?”
Tạ Chiêu Anh đáp: “Cũng không phải, con người hắn tuy ngỗ ngược, vô lại, mặt dày háo sắc nhưng tài văn chương lại là nhất đẳng. Muội rảnh rang thì tìm đọc chương Thịnh kinh của Tề giang sơn chí mà xem, chính là hắn ta viết đó.”
Tôi ngạc nhiên. “Hắn... hắn theo Cơ Đốc giáo à?”
Tạ Chiêu Anh ngơ ngác,. “Kê đỗ khiếu á? Sao bụng gà lại kêu được?”
Tôi liền phì cười. “Muội nhầm, là do muội nghe nhầm.”
Tạ Chiêu Anh vẫn băn khoăn. “Gà phát ra tiếng kêu từ bụng sao?”
Tôi lấp liếm hỏi: “Hoa khôi kia trông thế nào?”
Tạ Chiêu Anh cười. “Muội nghĩ trông thế nào? Đêm tiêu dao cùng mỹ nhân hồng trướng? Thật ra Liễu cô nương đó là người trong mộng của một người bạn ca, anh ta gia cảnh bình thường, không thể chuộc thân cho giai nhân nên ca tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Tôi cười đểu. “Lấy tiền nhà đi hành hiệp trượng nghĩa, thảo nào ra tay chẳng hào phóng phải không?”
Tạ Chiêu Anh hiếu kỳ nhìn tôi. “Rốt cuộc muội từ đâu chui ra vậy, tại sao lại giảo hoạt tinh ranh vậy?”
Anh ta chỉ nói vu vơ một câu mà khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Đây là xã hội phong kiến, kẻ mượn xác nhập hồn như tôi sẽ bị coi là yêu ma quỷ quái, ngưu quỷ xà thần, bị đóng đinh vào cọc gỗ rồi nướng xèo xèo trên lửa.
Vừa may, đúng lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Tôi nhìn một lượt, đĩa đựng thức ăn chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay tôi, không biết vì do keo kiệt hay vì phong tục, nhưng bày la liệt kín cả một bàn rộng, làm tôi có cảm giác như đang ăn đồ ăn Hàn Quốc. Thảo nào Tạ Chiêu Anh gọi nguyên cả quyển thực đơn như thế.
Được cái món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, lại rất hợp khẩu vị với tôi nên tôi đánh chén vô cùng đã đời.
Tạ Chiêu Anh lịch sự, nhã nhặn gắp một miếng rau, chậm rãi, từ tốn ăn, nhìn tôi ăn như hổ đói liền nhắc nhở một câu: “Chậm thôi, cẩn thận không nghẹn.”
Bỗng có tiếng nói sang sảng từ bên ngoài vọng vào: “Tạ nhị lang biết chăm lo cho người khác từ bao giờ vậy?”
Nói xong, cửa mở ra, hai chàng trai bước vào.
Đi trước là một chàng trai mặc áo gấm thêu, dung mạo tuấn tú, mặt mũi tươi cười, trông giống như đang đi bán bảo hiểm. Đi theo sát phía sau là một chàng trai mặc áo choàng màu xanh nhạt, cao to lực lưỡng, dáng vẻ ôn hòa. Hai người đều trạc tuổi Tạ Chiêu Anh, áo quần bảnh bao gọn ghẽ, cử chỉ lễ độ, dễ nhận ra thuộc loại được giáo dục tử tế.
Tạ Chiêu Anh tươi cười đứng dậy. “Diên Vũ, Chính Huân, lâu rồi không gặp.”
Chàng trai mặc áo hoa đi trước có đôi mắt phượng một mí, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Anh ta trông thấy tôi thì tỏ ra rất hào hứng. Tôi suýt nữa thì nghĩ câu tiếp theo của anh ta sẽ là: “Này cô, cô đã mua bảo hiểm chưa?”, hóa ra anh ta chỉ nói: “Cô gái này trông không quen nhỉ?”
Tạ Chiêu Anh thì như thể bà mối ở trung tâm môi giới hôn nhân, giới thiệu từng người một: “Đây là Hàn vương tôn, đây là xa kỵ tướng quân Úc Chính Huân, còn đây là Tiểu Hoa, tứ muội của tôi.”
“Nhân viên bán bảo hiểm” Hàn vương tôn vừa nghe thấy đại danh của tôi liền buột miệng: “Cô có vấn đề về đầu óc cơ mà, không phải bị điên à?”
Tôi tức giận cười mỉa. “Huynh tin lời đồn nhàm như vậy, chẳng phải là thằng ngốc sao?”
Úc Chính Huân không nhịn được bật cười. Tạ Chiêu Anh đạp tôi một cái rõ mạnh dưới gầm bàn.
Hàn vương tôn cũng biết mình lỡ lời, vội vàng nghiêm mặt, xin lỗi tôi: “Tại hạ vừa phát ngôn bất cẩn, có lỗi với tứ tiểu thư, thực lòng do thường ngày nói năng nhảm nhí quen miệng chứ không hề có ác ý, mong tứ tiểu thư tha thứ.”
Tôi là một tiểu cô nương chưa đến độ cập kê, anh ta khẩn khoản xin lỗi tôi như vậy quả là thành khẩn rồi. Nghĩ vậy, tôi liền gắp miếng đùi gà ban nãy bị tôi phun nước miếng vào, đặt av2o bát Hàn vương tôn, thân tình nói: “Hàn đại ca không nên tự trách mình nữa, tiểu muội vừa xong buột miệng vô lễ, cũng xin huynh bỏ qua cho.”
Mặt mũi Tạ Chiêu Anh nhăn nhó, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, anh ta hiểu ý bịt chặt miệng. Tôi sung sướng nhìn Hàn vương tôn nhai nuốt miếng thịt gà.
Úc Chính Huân lúc này bỗng nhiên cất lời: “A Anh, lâu rồi huynh không ra chơi. Ta vẫn nhớ huynh trước đây rất thích nghe Bộ Đình cô nương ở Thiên Hương lâu này xướng vài tiểu khúc, hay là hôm nay gọi cô ta ra hát vài bài đi.”
Tạ Chiêu Anh cười, đáp: “Đúng là rất lâu rồi không được nghe giọng hát của Bộ Đình cô nương, mời cô ta đến đây đi.”
Tiểu nhị của quán đi gọi người, một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng đồ trang sức khẽ chạm vào nhau, một làn hương thơm thoang thoảng bay lại. Dáng người đi nhẹ bước khẽ, ngồi xuống đằng sau tấm rèm ở gian ngoài, chỉ ẩn hiện bóng người duyên dáng, mỹ lệ.
Sau vài tiếng cổ cầm thánh thót thì một giọng hát du dương, trong vắt cất lên, hát rằng: “Ve sầu mùa đông cùng hoa quỳnh, dưới cây liễu bảng lảng sương núi. Một cánh nhạn bắc, đầy sông ly thủy. Nói rằng sau biệt ly sẽ trùng phùng trong mộng. Từng năm cắm liễu tiểu xuân qua, hoa đào sầu muộn theo gió thổi...”
Điệu hát này thật đẹp, như khóc như hờn, tôi nghe mà lòng thổn thức.
Khúc hát kết thúc, sau lưng lặng như tờ. Tôi quay đầu ngoảnh nhìn thì thấy sắc mặt Tạ Chiêu Anh rất khó tả, vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, ánh mắt sáng lấp lánh. Tôi đã quen với phong cách bê tha của anh ta, bỗng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh này thì muôn phần kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.