Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Chương 18: CHƯƠNG 9

Mĩ Bảo

26/09/2017

Một cuộc trốn chạy vui vẻ luôn hay hơn một chuyến du lịch nhạt nhẽo

Type: Nguyên Nguyễn

Đêm hôm đó, chúng tôi ngủ ở triền núi. Tuy đã che gió và đang là mùa hè nhưng nửa đêm về sáng vẫn lạnh tê tái, đến liều bạt đơn giản cũng không có mà trú, tôi cứ trườn dần về phía ngọn lửa theo bản năng. Có cơn gió thổi tới, ngọn lửa dạt về phía tôi, tôi lại sợ hãi dịch về chỗ cũ, cứ thế không biết bao nhiêu bận, không sao ngủ nổi.

Tiêu Huyên bị tôi cựa quậy làm tỉnh giấc, mơ màng hỏi: “Làm sao thế?”

Tôi đáp: “Đêm trường dằng dặc, không sao ngủ được.”

Tiêu Huyên nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi bộ cả ngày đấy.”

Tôi thấy huynh ấy thực sự mệt, lại nghĩ hôm nay huynh ấy đã nhảy xuống sông cứu tôi, còn chạy đi kiếm thức ăn, lại cõng đứa trẻ đi cả nửa ngày đường, chắc hẳn vô cùng mệt mỏi, liền nói: “Muội biết rồi, ngủ ngay đây, ca cũng ngủ đi.”

Tiêu Huyên lại nằm xuống. Tôi dịch vào vị trí thích hợp, cũng nằm xuống. Bắt đầu cảm thấy hơi ấm được một chút, nhưng khi ngủ thì lại bị lạnh dần. Trong cơn mơ hồ, tôi tiến dần vào chỗ ấm, cuối cùng không chống cự lại được sự mệt mỏi, ngủ thiếp đi.

Dường như chỉ mới vừa nhắm mắt là trời đã sáng. Tôi hít một hơi rồi mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện trước ngực mình là một cánh tay. Tôi dụi mắt, quay sang, nhìn thấy gương mặt của đồng chí Tiêu Huyên đang ngủ ngon lành. Im lặng hai giây, tôi đấm một phát làm huynh ấy phi cái vèo.

Điện hạ Tiêu Huyên lăn mấy vòng rồi dừng lại, dụi mắt, ngáp. “Vừa mới sáng sớm, lên cơn thần kinh gì vậy?”

Tôi tìm một cành cây to ở dưới đất, kiếm hòn đá nặng cũng được, không thì dùng sợi dây lưng.

Tiêu Huyên nói: “Được rồi, được rồi, ta có làm gì muội đâu. Không giữ chặt muội thì muội cựa quậy, cả lũ chúng ta không ai ngủ yên cả.”

Tôi giận run người: “Ca là đồ bỉ ổi!”

Tiểu Giác Minh hỏi: “Bỉ ổi là gì?”

Lão hòa thượng dịch: “Là khi người đàn ông chưa được phụ nữ cho phép đã sờ tay người ta.”

“Nhưng ca ca có sờ tay tỷ tỷ đâu.”

“Thế lại càng nghiêm trọng, ca ca đã ôm tỷ tỷ cả đêm cơ. Về lý mà nói, bọn họ phải lập tức thành thân ngay…”

Tôi rút xoẹt kiếm của Tiêu Huyên ra, lão hòa thượng biết điều ngậm miệng lại.

Lúc ăn sáng, Tiêu Huyên lại nhận một bức phi điểu truyền thư, viết: “Chúng ta không đi về hướng đông nữa, mà đi thẳng lên phía bắc.”

Tôi hỏi: “Có gì khác nhau?”

“Phía đông sẽ có thành thị đông đúc và những sát thủ đang đợi chúng ta, phía bắc rừng sâu thăm thẳm và dã thú đang đợi chúng ta.”

Tôi nói: “Nghe theo ca thôi.”

Đối phó với dã thú có chỉ số thông minh thấp sẽ dễ hơn nhiều so với con người có chỉ số thông minh cao.

Vẻ mặt Tiêu Huyên trầm lắng như hồ nước. Tôi nghĩ chắc huynh ấy đang nhớ lại những lần trốn chạy mười năm trước, cả trăm tráng sĩ đưa huynh ấy ra ngoài quan ải, thậm chí còn phải đạp lên tính mạng của bạn hữu mới đổi được bình an cho huynh ấy. Lần này hành phương Bắc, hẳn huynh ấy lo liệu có thêm một lần trả giá nặng nề.

Chúng tôi đi về phía bắc, mải miết lên núi. Giác Minh vẫn được Tiêu Huyên cõng. Người khiên tôi ngạc nhiên là lão hòa thượng, trông ông ấy già lụ khụ mà thân thủ nhanh nhẹn, rừng sâu ken dày mà xuyên qua như không, tôi đi theo hít bụi còn không kịp. Lại nhìn Tiêu Huyên cũng dẻo dai, tráng kiện, bước đi như trên đường bằng vậy. Đúng là người luyện kungfu có khác.

Đến bữa trưa, cuối cùng chúng tôi cũng leo lên đến lưng chừng núi. Tôi mệt phờ, người đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy.

Lão hòa thượng nhìn tôi vẻ rất thông cảm. “Nghỉ ngơi một lát đi. Buổi chiều cứ đi theo sống núi này, ngủ thêm một đêm ngoài trời, trưa mai là ra khỏi núi rồi, không bao lâu sẽ đến huyện Nhân Thiện.”

Đại hòa thượng dẫn tiểu hòa thượng đi ngồi thiền điều khí. Tiêu Huyên ngồi bên cạnh tôi, nói bằng giọng khinh bỉ: “Đấy, ta bảo rồi, hằng ngày phải vận động nhiều vào.”

Tôi ủ rũ. “Nếu không phải đưa muội đi theo, chắc mọi người đi được hơn nửa đường rồi nhỉ?”

Tiêu Huyên véo má tôi, đấu dịu: “Đừng có dằn dỗi nữa, không hề giống muội chút nào. Nào, hát một bài nghe thử đi!”

“Được.” Tôi hát. “Tiểu ni cô mới mười sáu tuổi, đang độ xuân thì mà sư phụ cạo trọc đầu. Ta vốn là kiều nữ, đâu phải là bậc nam nhi…”

Tiêu Huyên vội vàng bịt miệng tôi lại.

Tiểu Giác Minh đã kịp nghe thấy, hỏi sư phụ: “Tại sao tiểu ni cô lại không vui?”

Lão hòa thượng đáp: “Bởi vì cô ấy không muốn xuất gia.”

“Tại sao lại không muốn xuất gia?”

Tôi né xa Tiêu Huyên ra, cười bảo: “Bởi vì tiểu cô nương muốn cưới đệ đó!”

Tiêu Huyên tức giận phát điên. Lão hòa thượng mỉm cười. Tiểu Giác Minh có bộ mười vạn câu hỏi vì sao: “Tại sao lại muốn cưới đệ?”

Tôi tiếp tục trêu cậu bé: “Bởi vì sau này Tiểu Giác Minh của chúng ta sẽ làm quan to, con gái ai cũng thích lấy làm chồng.”

“Nhưng mà sư phụ bảo hòa thượng không được lập gia đình mà.”

Tôi cười. “Thế đệ không làm hòa thượng nữa là được chứ gì!”

Tiêu Huyên gần như muốn đập chết tôi.

Tôi thấy phấn chấn, trên đường dạy Tiểu Giác Minh hát: “Tổ quốc chúng ta là một vườn hoa, bông hoa trong vườn tỏa ngát hương thơm…”

Tiêu Huyên đi phía trước cười nhạt. Tôi nghĩ, lần này Tiêu Huyên rõ ràng là trốn chạy mà lại đưa theo trẻ con, hiển nhiên đứa trẻ này có lý do gì đó mà không thể lưu lại Tề Quốc, thì tổ quốc đó hiển nhiên không phải là vườn hoa của đứa trẻ, đành phải đổi sang bài khác: “Thế gian này chỉ có mẹ là tốt, trẻ con không mẹ chẳng khác gì cọng cỏ…”

Lão hòa thượng đằng hắng. À phải rồi, đứa bé này là trẻ mồ côi mà. Lại chuyển bài: “Tôi là một con rồng xanh nhỏ, tôi có rất nhiều điều bí mật…” Hai người đi phía trước đồng thanh đằng hắng. Bài này cũng không được sao? Lại đành phải chuyển: “Kìa hai con hổ, kìa hai con hổ, chạy rõ nhanh, chạy rõ nhanh…”

Cả lão hòa thượng lẫn Tiêu Huyên đều sắp nổ tung họng vì ho quá nhiều. Tôi cười ha hả, tiếng cười vang vọng giữa rừng xanh.

Đường sống lưng không có bụi cây, cây to cũng thưa thớt dần, đi dễ hơn đoạn trước nhiều. Người tôi ra nhiều mồ hôi, bị gió thổi vào ớn lạnh rùng mình nên hắt hơi.

Tiêu Huyên quay đầu hỏi: “Làm sao thế?”

Tôi vội đáp: “Không sao cả. Ca cứ đi đi.”

Huynh ấy cau mày nhìn tôi, rồi nắm lấy tay tôi. Đây chỉ là một động tác rất đơn giản nhưng có tác dụng thần kỳ, ngay lập tức tôi cảm thấy một luồng lực truyền sang, bước đi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi cảm kích, nói: “Nhị ca thật là tốt bụng.”

Tiêu Huyên tỉnh bơ. “Ca đương nhiên là tốt.”

Chúng tôi cứ thế đi một lúc lại nghỉ một lúc, nhá nhem tối rốt cuộc cũng lên đến điểm cao nhất.



Lão hòa thượng vô cùng kích động, đứng trên mỏm cao nhất như một cột thu lôi chống sét, áo cà sa bị gió thổi căng phồng, giống hệt chiếc dù lượn, cảm thán rằng: “Lão nạp mười năm nay chưa lên đến đỉnh Ngọc Long sơn. Lần trước leo lên đỉnh là cùng với lão đạo Hư Nguyên, thưởng trà đánh cờ, luận thiền thuyết đạo tại đây.”

Tôi nghe vậy thì cười, bảo: “Chưa nói đến chuyện Phật đạo bất tương dung, riêng việc ở trên đỉnh núi đầy gió này uống trà, đánh cờ đã là vô cùng ngu xuẩn rồi. Nếu như có tâm thì trong động vẫn có thể tìm ra tĩnh, kiếm đại một quán trà là được mà!”

Tiêu Huyên nghiến răng nghiến lợi vì tức. “Đại sư cứ coi như muội ấy nói nhảm, đừng để ý.”

Lão hòa thượng chỉ cười. “Tiểu Mẫn thí chủ nói câu đó rất có thiền ý, không hổ danh là mẫu…” Tôi khoặm mặt lại, ông ta đổi giọng: “…là người có sự nghiệp lớn.”

Tôi hài lòng. Gọi riêng Tiêu Huyên ra, hỏi: “Rốt cuộc ca nợ lão trọc đầu kia cái gì, tại sao cứ mãi ôm chân lão ấy thế?”

Tiêu Huyên nói nhỏ: “Ca khoan dung độ lượng với mọi người, hơn nữa còn biết tôn trọng người già!”

Tôi cười khẩy.

Lão hòa thượng đứng trên mỏm cao nhất cảm thán một tràng những gì mà “tất cả đều quy pháp, như mộng ảo bóng hình, như sương như chớp lóe, quán chiếu cùng lặng thinh…” Tôi chẳng hiểu nổi một chữ nào.

Lão hòa thượng cảm khái xong, nói: “Xuống núi thôi. Tìm một chỗ bằng phẳng trên sườn núi, nghỉ ngơi một đêm cho thoải mái.”

Không hiểu ai trong số chúng tôi có nhân phẩm đáng khen mà bỗng nhiên tìm được cái hang núi để ở.

Lão hòa thượng có vẻ rất có kinh nghiệm, xem xét một lượt rồi nói: “Trước đây có thú hoang ở nhưng đã bỏ đi từ lâu. Cây cối ở cửa hang dày đặc, nếu nhóm lửa thì bên ngoài không nhìn thấy.”

Được, lại trải nghiệm thêm một đêm dã ngoại.

Đêm nay, tôi ngoan rồi, ôm lấy Tiểu Giác Minh mà ngủ. Đứa bé sáu tuổi chưa có giới tính, da thịt cậu bé mũm mĩm, nóng ấm như cái lò sưởi, hai chúng tôi ngủ rất say.

Không biết đã ngủ được bao lâu thì bỗng nhiên tôi bị lay dậy. Tiêu Huyên ra hiệu bằng tay bảo tôi đừng lên tiếng.

Tôi hỏi bằng ánh mắt: “Làm sao thế?”

Huynh ấy thì thầm: “Muội đưa đứa bé xuống núi trước.”

Trời vẫn còn tối, tôi chưa tỉnh ngủ hẳn, đưa tay dụi mắt. “Gấp thế sao?”

Tiêu Huyên trông rất vội vã, kéo xốc tôi dậy rồi định lay Giác Minh. Lúc này lão hòa thượng từ bên ngoài bước vào hang, vừa nhìn thấy Tiêu Huyên đã gấp gáp hỏi: “Vương gia, người vẫn chưa đi sao?”

Lúc này tôi mới tỉnh hẳn, biết tình hình có biến. Tôi nói: “Nhị ca đưa Giác Minh đi trước, muội tìm nơi trốn, lão hòa thượng đi đối phó với binh lính.”

Tiêu Huyên hỏi dồn: “Muội nói gì vậy?”

Lão hòa thượng gật đầu. “Đó là cách tốt nhất!” rồi lại bên Giác Minh điểm một huyệt, đứa bé tiếp tục ngủ say.

Tiêu Huyên kịch liệt phủ quyết: “Ta không bỏ muội ấy ở lại được, đã đi thì cùng đi.”

Tôi nói: “Đưa muội theo chỉ có nước cả lũ bị tóm!”

Tiêu Huyên tức giận. “Trốn? Bọn họ có cả chó, muội trốn vào đâu?”

“Trốn luôn ở đây.” Tôi nói. “Hang sâu, lại có mùi thú hoang, chó sẽ không vào. Hơn nữa muội có thuốc.”

Tiêu Huyên nói: “Không được!”

Lão hòa thượng nói: “Quá được!”

Tiêu Huyên: “Đại sư!”

Hòa thượng: “Xin vương gia coi đại cục làm trọng! Mẫn cô nương thông minh lanh lợi, cát nhân thiên tướng, nhất dịnh sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Lão trọc đầu chết tiệt, nếu tôi hy sinh, lão có xây từ đường cho tôi rồi ngày ngày đọc kinh siêu độ không?

Tiêu Huyên vô cùng đau khổ, lông mày nhíu chặt vào nhau, vẻ mặt dữ tợn, cứng giọng: “Không thể để muội ở lại!”

Tôi rất hiểu. Cục diện này như treo người trên vách núi, chúng tôi cùng túm vào một sợi dây thừng chỉ chịu được sức nặng của một người. Một người sẽ phải buông tay nhảy xuống, người kia mà có chút lương tâm thì không thể chấp nhận được sự hy sinh đó. Nhưng hai người cứ ôm dính lấy nhau thì chết cả đôi.

Không, không, mối giao tình của chúng ta chưa sâu nặng đến mức phải chết cùng nhau.

Tiêu Huyên bỗng nói: “Hay là để đại sư đưa muội đi?”

Tôi cười phá lên. “Đám người này đến là để truy bắt ba người, nếu như muội bị bắt, thấy muội không có liên quan gì, mà cha muội là Tạ thái phó, bọn chúng sẽ không giết muội, cùng lắm muội chỉ bị thương ngoài da. Sư phụ già cả rồi, không nên gây phiền lụy gì thêm.”

Đương nhiên, rất lâu sau tôi mới nghĩ ra, dù người nhà họ Triệu không giết tôi thì tiểu thư Tạ Chiêu Kha sắp phát điên cũng có khả năng tự tay giải quyết tôi. Trời ạ!

Lão hòa thượng lắng tai nghe thấy gì đó, thúc giục: “Khẩn trương lên!”

Tiêu Huyên kéo tôi ra ngoài. Tôi mất kiên nhẫn, hất tay huynh ấy ra. “Tội bỏ trốn chưa đến mức bị chặt đầu, mấy người mau biến đi, đừng gây rắc rối cho muội!”

Lão hòa thượng kéo Tiêu Huyên đi. Hai mắt Tiêu Huyên rực lửa, Tiểu Giác Minh đang được huynh ấy bế trong lòng bỗng nhiên cựa quậy khiến huynh ấy giật mình, dường như lúc này mới nhớ ra còn có cậu bé.

Tôi cười, lúc lắc cái túi thơm bên hông. “Đưa đứa bé đến nơi an toàn trước đã, sau đó quay lại tìm muội.”

Tiêu Huyên nhìn tôi chăm chú, ánh mắt như hai ngọn đèn chiếu lên hình ảnh huy hoàng vĩ đại của tôi.

Tôi cười với huynh ấy. Huynh ấy cắn răng, đưa thanh trường kiếm cho tôi.

Lão hòa thượng giục: “Vương gia!”

Tiêu Huyên đáp: “Cầm lấy thanh “kết lục” này để phòng thân.

Tôi nửa cười nửa mếu. Hỡi vương gia, người muốn ta dùng lưỡi kiếm này để phòng thân hay để tự tẫn đây?

Tiêu Huyên ra lệnh: “Ở nguyên tại đây không đi đâu cả, ta nhất định sẽ quay lại đón muội!”

Lão hòa thượng nóng ruột cuối cùng cũng kéo được Tiêu Huyên đi. Tôi trốn trong hang, cố ném hết xương động vật có trong hang ra ngoài. Càng đi vào trong hang càng hẹp lại, cuối cùng tôi đành ngồi co ro trong một góc hang.

Khi bị nước cuốn, thuốc phòng thân tôi mang theo người đương nhiên rơi mất, thảo dược kiếm được trong mấy ngày nay chưa có lúc nào để bào chế, bây giờ tôi chỉ biết trông vào vận may.

Không bao lâu, tôi nghe thấy tiếng chim trong rừng kêu xào xác, bay hoảng loạn, sau đó là tiếng chó sủa vọng đến. Quả đúng như tôi dự liệu, chó đánh hơi thấy mùi thú dữ vẫn còn lưu lại đây thì chỉ đứng sủa ở ngoài cửa hàng, không dám xông vào.

Một tiếng người kêu lên vui mừng: “Lăng đại nhân, ở đây có một cái hang!”

“Đại nhân, tro vẫn còn nóng!”

Trong tiếng ồn ã của bước chân người và tiếng chó sủa, một tiếng nói lạnh lùng, rõ ràng vọng đến tai tôi: “Đi vào lục soát!”

Mấy binh sĩ đốt đuốc đi vào hang. Tôi trốn trong góc sâu nhất, cả thân người dán chặt vào bóng tối của nham thạch. Mấy tay đàn ông tráng kiện đó đi gần đến nơi tôi trốn thì quay đầu lại bẩm báo: “Đại nhân, phía sau không đi vào được nữa.”



Người đàn ông đáp: “Bọn họ dẫn theo cả phụ nữ và trẻ con, không đi nhanh được.”

“Đại nhân, hình như bọn họ đi về phía đông.”

Người đàn ông hạ lệnh rất quyết đoán: “Tiếp tục truy lùng!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng người xa dần. Tôi nép giữa khe hở của những mảng nham thạch băng giá, lạnh cóng run cầm cập nhưng không dám đi ra. Trong rừng chỉ hơi chút gió lay cỏ động là tôi lại run bắn vì sợ.

Tôi cứ đứng thế khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mới trèo ra ngoài, lúc lắc vận động các khớp xương kêu lục cục vì đông cứng, vứt mấy lời dặn dò của Tiêu Huyên ra khỏi đầu, mượn ánh trăng mờ ảo đi len lỏi trong rừng.

Trong một khoảnh khắc, có luồng gió thổi đến từ phía sau lưng, tôi không kịp phản ứng, chỉ kịp nghe “xoạt” một cái, lưng bị nóng rát, sau đó ngã xuống đất.

Cơn đau đớn khiến ánh mắt tôi hoa lên, chút lý trí còn sót lại bảo tôi không được kêu thành tiếng.

Sau khi ngã xuống, động tác đầu tiên của tôi là lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy vào rừng. Nhưng mới chạy được mươi mét, lại có một luồng gió nữa xẹt tới. Lần này tôi có phòng bị, né vội sang bên, chiếc roi sượt qua vai tôi, quất vào thân cây bên cạnh. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy vỏ cây bị bong ra một mảng.

Lần này tôi quả đã đánh giá thấp đối phương rồi. Không biết nhà họ Triệu phái đứa chết tiệt, đoạn tử tuyệt tôn, táng tận lương tâm nào đến đây truy sát thế này?

Tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, chiếc roi lại bay đến sát sạt. Tôi nhìn thấy mà không kịp trốn, nghĩ bụng mình lại phải chết ư? Trong tình huống cấp bách, tôi rút cây kiếm của Tiêu Huyên ra. Sợi roi quấn trên cây kiếm, chỉ thấy tia lửa màu trắng phóng ra, rồi một lực cực mạnh đánh tôi bật về phía sau. Chân bị rễ cây dưới đất quấn lấy, tôi hoảng sợ ngã vật ra. Chiếc roi lại sượt qua má khiến tôi ngã lăn theo dốc núi.

Sườn núi thoai thoải, tôi lăn lông lốc như một khúc gỗ. Tôi hoa mắt chóng mặt, người va vào bụi cây và đá sỏi đau nhức, tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể, cứ thế lăn đi rõ xa. Trong cơn hoảng loạn, tôi cố tìm cách bám vào vật gì đó thì bỗng hẫng chân, cả người mất trọng lượng rơi trong không trung. Trong tích tắc, tay tôi túm vào được một sợi dây leo.

Những cơn đau đớn toàn thân giờ đây không còn đáng kể nữa, dưới chân là khoảng không mới khiến tất cả lông tóc tôi dựng đứng. Vách núi ư?

Không không không, tôi không biết mật tích võ công, tôi không muốn bị rơi xuống vách núi dựng đứng! Chân tôi đạp loạn trong không trung, may quá đạp vào một cái rễ cây chìa ra, bèn cố nương vào đấy. Mây che mất ánh trăng, trong màn đêm đen thẫm, tôi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo đi tới gần. Có người đến bên bờ vực. Tôi nín thở, tim đập dồn như trống trận.

Trong cơn gió thổi tới tiếng “hừ” khẽ, giống như lưỡi kiếm sắc lạnh chặt vào sự trấn tĩnh của tôi, nỗi sợ hãi trào lên, toàn thân tôi run rẩy.

Dáng người cao lớn mờ ảo đó từ trên nhìn xuống tôi, rồi thong thả đưa tay lên. Chiếc roi màu bạc dường như ngưng tụ tất cả ánh sáng của trời đất, sáng đến chói mắt, vung lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, bay về phía tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

Chợt nghe “vút” một tiếng, mặt cảm thấy có một làn gió thổi qua, sợi roi bị vật gì đó gạt sang một bên.

“Tiểu Hoa!” Tôi mở mắt, người đã đẫm mồ hôi lạnh. Từ tầng mây mỏng ló ra một luồng ánh trăng, tôi nhìn thấy một dáng hình quen thuộc đang chạy tới.

Tiêu Huyên? Thân thủ huynh ấy lanh lẹ, rất nhanh đã chạy đến, không nghĩ ngợi gì định đưa tay kéo tôi. Chiếc roi màu bạc lại được vung lên, vừa thẳng vừa mạnh quất vào người huynh ấy. Tôi giật mình kêu lên, bóng Tiêu Huyên né sang một bên.

Gió núi thổi mây bay tung tán, trời đêm lạnh lẽo, hai người đàn ông đối diện nhau trước bờ vực.

“Lăng thống lĩnh.”

“Yến vương điện hạ.” Cách xưng hô này đầy vẻ khiêu khích và châm biếm.

Tiêu Huyên thấp giọng nói: “Tha cho cô ấy, cô ấy không liên quan đến chuyện này. Nếu như cô ấy có mệnh hệ nào, Tạ gia cũng sẽ không bỏ qua.”

Nam tử hắng giọng. “Đương nhiên ta không quan tâm đến sinh mạng của cô ta, ta chỉ nhận được mệnh lệnh là bắt ngươi về.”

Tiêu Huyên tiến về phía trước một bước. Tôi chợt nhớ ra, kiếm của huynh ấy đã bị tôi đánh rơi trong rừng rồi, trong tay huynh ấy hiện không có vũ khí.

Đối phương dường như cũng nghĩ ra điều đó, cười khẩy. “Phải rồi thưa điện hạ, người cảm thấy Yên hoa tam nguyệt thế nào?”

Sắc mặt Tiêu Huyên đằng đằng sát khí. “Lăng thống lĩnh, nhát kiếm đó của ta quả đã bị lệch.”

Trong cơn gió, tôi lắc lư chỉ chực rơi, cánh tay nắm lấy dây rừng đã tê dại, bắp chân cũng bắt đầu căng cứng, co rút. Tôi nghiến chặt răng thở dốc, không hé môi.

Đối phương bỗng ra tay không báo trước, chiếc roi màu bạc như con rắn xáp lại Tiêu Huyên. Tiêu Huyên nhanh nhẹn né người, chiếc roi sượt qua người huynh ấy nhưng không gây tổn hại.

“Yến vương điện hạ bái sư Chu Truyền Hạc, học được mỗi khả năng tránh đòn này sao?”

Tiêu Huyên vẫn bình tĩnh, không chỉ né đòn mà từng bước lùi lại, đưa người đó dần dần cách xa khỏ chỗ tôi.

Roi đánh tới tấp khiến bụi đất bay mù mịt. Tiêu Huyên đã lùi đến cạnh rừng, nháy mắt đã bứt được một đoạn dây rừng dài, quấn vào cây roi của đối phương. Người kia thấy vậy bèn xoay người, xông về phía tôi.

Tôi nhắm chặt mắt, chiếc roi quất vào tay tôi. Cánh tay tôi đang nắm chặt dây rừng lỏng ra, trượt chân, cả người rơi xuống dưới.

Tôi sợ hãi hét lên, may sao rơi xuống một quãng ngắn thì dừng lại.

Tiêu Huyên thấy vậy vội vã chạy lại, sợi roi bám chặt như cái bóng buộc huynh ấy phải thu người thối lui.

“Lăng Dương!” Huynh ấy tức giận hét lên.

Đối phương cười nhạt. “Cứu mình hay là cứu mỹ nhân, điện hạ mau quyết định đi.”

Tôi đã rơi xuống khỏi rìa đá, không nhìn thấy cảnh tượng bên trên nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, tiếng roi vun vút. Lòng tôi nóng như lửa đốt, hơi thở gấp gáp, chân giẫm hụt, mắt không nhìn thấy gì nhưng vẫn cố trèo lên khỏi bờ vực. Bụi đất rơi xuống mặt làm tôi bị ngạt thở, ho sặc sụa.

“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên gọi tôi. “Cố bám vào!”

Tôi liếc nhìn xuống phía dưới, dưới đó tối đen như một cái miệng lớn đang đợi nuốt chửng tôi. Mồ hôi lạnh chảy đẫm người, tôi cố hét lên: “Muội sẽ cố!”

Tay tôi tê dại, vừa mới lơ là một chút đã bị trượt xuống một đoạn. Tôi không dám cựa quậy, gần như không thở được nữa. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi chậm như thế này.

Bên trên đánh đấm ngày càng kịch liệt. Tôi nghe tiếng nam tử cao giọng nói: “Các ngươi không được phép nhúng tay.” Chắc hẳn thuộc hạ của hắn ta đã kịp đến.

Hai cánh tay tôi đã mất hết sức lực, dần dần trượt xuống từng thốn một. Mồ hôi lạnh từ đầu, từ cổ tôi chảy xuống.

Tôi rít hai chữ qua kẽ răng: “Nhị ca…” rồi không thể cố thêm được nữa, cả người rơi xuống dưới.

Tiếng gió bên tai ù ù, cảm giác mất trọng lượng chỉ trôi qua trong một giây. Bàn tay tôi được một bàn tay to lớn, rắn chắc túm lấy.

Tôi mở mắt ra. Tiêu Huyên một tay túm chặt lấy tay tôi, một tay nắm lấy sợi dây rừng kia.

“Nhị ca.” Tôi nhìn thấy người ngựa của đối phương vây đến. Tiêu Huyên nhìn tôi, cười. “Nha đầu, giờ đã tin ta chưa?”

Tôi cười, đáp: “Muội tin.”

Trước khi lưỡi kiếm chặt băng sợi dây rừng, huynh ấy bỏ tay, ôm chặt lấy tôi. Tôi nhắm mắt ôm lấy huynh ấy, rồi cả hai rơi xuống hố đen.

Chúng tôi rơi xuống, sau đó…đáp đất!

Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook