Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 32: Sư huynh nhận lúc vội vàng không bao giờ đáng tin
Mĩ Bảo
21/10/2017
Type: hahaha2410
Tin Tiêu Huyên soái lĩnh bảy vạn đại quân đã tới Xích Thủy khiến dân chúng toàn thành đang chết đói chết rét còn bị núi lửa đe dọa hồn vía lên mây trở nên phấn khởi.
Lo lắng khủng hoảng đến nửa tháng, cuối cùng chiến tranh đã xảy ra. Ngoài thành, thiên binh vạn mã rầm rập, tiếng đao kiếm va vào nhau chan chát, có cả tiếng binh lính hò hét hô chém giết vang vọng đến tận mây xanh.
Tôi là nữ nhi, không được lên tường thành, chỉ còn cách nhìn binh sĩ bận rộn vận chuyển vật tư và nghe những âm thanh từ xa vọng lại. Không biết rõ tình hình thật ra còn bồn chồn, căng thẳng hơn, trong lòng lúc nào cũng rối như tơ vò.
Nguyễn Tinh khuyên nhủ tôi: "Mẫn cô nương, trận này không thể kết thúc trong chốc lát, chi bằng cô nương đi nghỉ ngơi một lát đã."
Tôi trừng mắt. "Nghỉ ngơi? Lúc này đến lợn cũng không ngủ nổi, thế mà cậu bảo tôi nghỉ ngơi?"
Nguyễn Tinh kiên nhẫn nói: "Cô không biết hiện giờ trông bộ dạng cô tiều tụy đến thế nào đâu, nếu vương gia nhìn thấy..."
"Nhìn thấy thì cho nhìn!" Tôi nói như rít qua kẽ răng. "Vương gia mà muốn nhìn thấy tôi thì cũng phải đợi đến lúc đánh thắng đã."
Cuồng phong ập đến cuốn theo bụi tuyết, tôi ngửi thấy mùi tanh của máu trong không khí. Một bên là núi lửa phun trào, một bên là trận đấu sinh tử kim qua thiết mã.
Liễu Minh Châu nói với tôi: "Đi là chết, ở lại trong thành cũng chết. So sánh ra thì thà xông ra ngoài, chết dưới lưỡi đao của địch còn hơn bị vùi xác trong tro tàn."
Một đại tiểu thư yêu kiều như nàng ta, sau những tháng ngày dài tôi luyện trong khổ cực, tính tình đã trở nên hào sảng hơn mấy phần.
Khói bụi tràn ngập trong thành khiến mọi người ngạt thở, một lớp muội đen dày đã bám phủ trên mái nhà và dưới mặt đất. Núi lửa phun trào ngày càng mạnh mẽ, hôm nay đã có thể nhìn thấy rõ dung nham phun ra không ngừng từ miệng núi lửa. Tuyết phủ trên các đỉnh núi gần đó cũng đã tan chảy hết, lộ ra lớp nham thạch đen sì. Các giếng nước trong thành đều bị nóng lên, tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
Bà con tự động quyên góp đao côn và các dụng cụ bằng sắt trong nhà để các binh sĩ giữ thành dùng làm binh khí, cả đàn bà, trẻ em cũng lên núi vần đá để làm vũ khí tấn công. Tôi nhìn kĩ, cảm thấy có gì đó không phải, tuy tất cả mọi người đều ăn mặc xoàng xĩnh nhưng có vài đại hán trong số đó vai hùm lưng gấu, bước chân chắc nịch, giả vờ như đang đẩy xe đến cổng thành.
Việc không thể chậm trễ được nữa, thời khắc quan trọng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tôi cao giọing gọi lớn: "Nguyễn Tinh!"
Nguyễn Tinh lập tức chạy lại. "Có chuyện gì vậy?"
Tôi chỉ cho cậu ta thấy. "Hẳn là gian tế, định thừa cơ mở cổng thành. Cậu hãy nhìn bước chân của chúng, đều là cao thủ cả!"
Mắt Nguyễn Tinh lóe lên ánh lửa. "Để tôi đi báo với quận vương."
"Hãy cẩn trọng!" Tôi ấn vào tay cậu ra một chiếc lọ. "Đón đúng gió tây, rắc theo hướng gió lập tức sẽ hạ một đám."
Nguyễn Tinh cảm ơn rồi chạy vọt đi, bóng người thoắt ẩn thoắc hiện trên các tòa lầu, rồi nhanh chóng đi xa tít tắp.
Tôi và Liễu Minh Châu nắm chặt tay nhau, căng thẳng chờ đợi. Đội ngũ vận chuyển binh khí biến mất ở góc quanh, rồi một khoảnh khắc bằng thời gian uống hết chén trà qua đi, phía cổng thành có tiếng ồn ào.
Liễu Minh Châu siết chặt lấy tay tôi, đau đến mức tôi phải nhăn nhó mặt mày. "Sao thế? Chuyện gì vậy?"
Hỏi tôi ư? Tôi đâu có thiên lý nhãn, làm sao tôi biết được!
Đến khi Liễu Minh Châu không nén nổi nữa định đi xem tình hình thì gia đinh của vương phủ truyền tin tới báo rằng tất cả gian tế đã bị bắt giữ.
Tôi và Liễu Minh Châu ngồi rũ xuống ghế. Bảo không lo lắng, căng thẳng là nói dối, nhỡ may cổng thành bị mở thật, quân Liêu sẽ xông thẳng vào thành, án giữ thành để đối kháng với Tiêu Huyên. Nếu như tôi phán đoán không nhầm thì quân Liêu còn một nhánh hỗ trợ phía sau, đợi thời cơ cùng động bọn vây ráp tấn công Yến quân.
Liệu Tiêu Huyên có chống đỡ được không?
Giằng co ngoài thành cả ngày, đến chạng vạng tối, Nguyễn Tinh mang theo gió tuyết quay về, nói với tôi: "Đã tìm hiểu được tình hình chủ soái quân Liêu."
"Là Da Luật Trác?"
Chén trà trong tay Tiểu Trình rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nguyễn Tinh gật đầu. "Chính là Liêu đế đích thân dẫn quân."
Tôi cười nhạt. "Với tính cách của hắn ta, đương nhiên phải tự tay báo thù rồi."
Tiểu Trình cuống cuồng tìm chỗ trốn. "Tiêu rồi tiêu rồi! Lần này mà lại bị bắt về, ta sẽ chết không toàn thây!"
Tôi vừa mệt vừa cuống vừa tức, không chịu nổi chỉ vào mặt y, mắng: "Huynh đúng là sao chổi, lần trước gặp huynh thì vớ phải bọn lang đạo, lần này gặp thì bị công thành, lần tới sẽ là gì đây? Toàn cầu địa chấn đại hủy diệt chăng?"
Tiểu Trình khóc không ra nước mắt, nói bằng giọing vô cùng oan ức: "Ta cũng đâu có muốn! Ai bảo vương gia khốn kiếp nhà muội tìm ta khắp nơi, khiến ta bị nhà họ Triệu truy sát. Lão già Da Luật cứu ta, nên ta phải giải độc cho mẹ lão. Ta còn chưa trách gì các người đấy!"
Nghe đến đó mà vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì tôi đúng là một con ngốc.
"Huynh... huynh... huynh..."
Tiểu Trình khổ sở gật đầu. "Ta ta ta... ta chính là đệ tử Trình Tiểu Sinh của Trương Thu Dương mà các người muốn tìm đây."
Tôi chồm tới như con sói vồ mồi, túm chặt lấy y. "Hóa ra huynh ở đây!"
Tiểu Trình giật thót, nhìn tôi bằng ánh mắt e dè của chú nai con. "Đừng đừng... Ta có thể đưa thứ các người cần, đừng có đánh ta."
"Trời ơi..." Tôi hét lên thất thanh, ôm chặt lấy Tiểu Trình. "Ông trời quả vẫn còn thương ta! Cậu bé đáng yêu như nắng xuân của ta, sao ta nỡ lòng nào đánh ngươi được! Mau mau mau! Mau đưa Thiên văn tâm ký cho ta!"
Miệng nói, tay tôi mò mẫm khắp người bạn Tiểu Trình, lật áo móc túi áo, áo ngoài không có khám áo trong, móc cả cổ áo lẫn tay áo ra khám xét một lượt. Mặt Tiểu Trình đỏ bừng lên như quả cà chua chín, thân người run bắn, tay chân luống cuống gắng sức giãy giụa, cố gìn giữ chút thanh khiết dưới vuốt sói của tôi.
"Mau ngoan ngoãn nộp ra đây! Làm thế nào để giải Yên hoa tam nguyệt?" Tôi cáu tiết.
"Yên hoa tam nguyệt?" Trình đại cô nương tạm thời thôi giãy giụa. "Ai bị trúng độc này? Cô ư?"
Tôi véo một cái vào làn da nõn nà của y. "Trông tôi giống người bị trúng độc lắm hả?"
"Không giống! Không giống!" Trình cô nương kêu lên vì đau. "Nhưng để giải được độc này cần..."
"Không ổn rồi!" Đồng Nhi chạy vào kêu lớn, cắt ngang lời chúng tôi. Nàng ta cuống quyết nói: "Quận vương gia bị thương rồi!"
"Cha..." Liễu Minh Châu mặt cắt không còn giọt máu đứng dậy lao ra ngoài, chạy được vào bước, chúng tôi chưa kịp giữ lại thì người đã mềm nhũn ngã vật ra đất.
Chúng tôi sợ hãi vội xốc nàng ta lên.
Tiểu Trình chạy lại bắt mạch cho nàng ta. "Vừa mệt vừa đói, bị ngất lả đột ngột." Rồi y ấn huyệt nhân trung cho nàng ta.
Đồng Nhi nói: "Còn nữa, mũi tên bắn trúng quận vương gia có thuốc độc."
Liễu tiểu thư vừa được ấn huyệt cho tỉnh lại nghe thấy vậy, hai mắt vừa mở ra lại ngất đi.
Thật là trăm sự rối ren. Tôi đứng bật dậy, đầu nặng chân nhẹ trời đấy quay cuồng, mãi mới cố đứng vững được. "Tôi đi xem vết thương cho quận vương. Tiểu Trình huynh chăm sóc Liễu cô nương nhé."
"Lát nữa ta sẽ đi tìm cô." Tiểu Trình nhất định không bỏ qua cơ hội leo lên tường thành.
Tôi mím môi không tỏ ý phản đối.
Tin Tiêu Huyên soái lĩnh bảy vạn đại quân đã tới Xích Thủy khiến dân chúng toàn thành đang chết đói chết rét còn bị núi lửa đe dọa hồn vía lên mây trở nên phấn khởi.
Lo lắng khủng hoảng đến nửa tháng, cuối cùng chiến tranh đã xảy ra. Ngoài thành, thiên binh vạn mã rầm rập, tiếng đao kiếm va vào nhau chan chát, có cả tiếng binh lính hò hét hô chém giết vang vọng đến tận mây xanh.
Tôi là nữ nhi, không được lên tường thành, chỉ còn cách nhìn binh sĩ bận rộn vận chuyển vật tư và nghe những âm thanh từ xa vọng lại. Không biết rõ tình hình thật ra còn bồn chồn, căng thẳng hơn, trong lòng lúc nào cũng rối như tơ vò.
Nguyễn Tinh khuyên nhủ tôi: "Mẫn cô nương, trận này không thể kết thúc trong chốc lát, chi bằng cô nương đi nghỉ ngơi một lát đã."
Tôi trừng mắt. "Nghỉ ngơi? Lúc này đến lợn cũng không ngủ nổi, thế mà cậu bảo tôi nghỉ ngơi?"
Nguyễn Tinh kiên nhẫn nói: "Cô không biết hiện giờ trông bộ dạng cô tiều tụy đến thế nào đâu, nếu vương gia nhìn thấy..."
"Nhìn thấy thì cho nhìn!" Tôi nói như rít qua kẽ răng. "Vương gia mà muốn nhìn thấy tôi thì cũng phải đợi đến lúc đánh thắng đã."
Cuồng phong ập đến cuốn theo bụi tuyết, tôi ngửi thấy mùi tanh của máu trong không khí. Một bên là núi lửa phun trào, một bên là trận đấu sinh tử kim qua thiết mã.
Liễu Minh Châu nói với tôi: "Đi là chết, ở lại trong thành cũng chết. So sánh ra thì thà xông ra ngoài, chết dưới lưỡi đao của địch còn hơn bị vùi xác trong tro tàn."
Một đại tiểu thư yêu kiều như nàng ta, sau những tháng ngày dài tôi luyện trong khổ cực, tính tình đã trở nên hào sảng hơn mấy phần.
Khói bụi tràn ngập trong thành khiến mọi người ngạt thở, một lớp muội đen dày đã bám phủ trên mái nhà và dưới mặt đất. Núi lửa phun trào ngày càng mạnh mẽ, hôm nay đã có thể nhìn thấy rõ dung nham phun ra không ngừng từ miệng núi lửa. Tuyết phủ trên các đỉnh núi gần đó cũng đã tan chảy hết, lộ ra lớp nham thạch đen sì. Các giếng nước trong thành đều bị nóng lên, tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
Bà con tự động quyên góp đao côn và các dụng cụ bằng sắt trong nhà để các binh sĩ giữ thành dùng làm binh khí, cả đàn bà, trẻ em cũng lên núi vần đá để làm vũ khí tấn công. Tôi nhìn kĩ, cảm thấy có gì đó không phải, tuy tất cả mọi người đều ăn mặc xoàng xĩnh nhưng có vài đại hán trong số đó vai hùm lưng gấu, bước chân chắc nịch, giả vờ như đang đẩy xe đến cổng thành.
Việc không thể chậm trễ được nữa, thời khắc quan trọng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tôi cao giọing gọi lớn: "Nguyễn Tinh!"
Nguyễn Tinh lập tức chạy lại. "Có chuyện gì vậy?"
Tôi chỉ cho cậu ta thấy. "Hẳn là gian tế, định thừa cơ mở cổng thành. Cậu hãy nhìn bước chân của chúng, đều là cao thủ cả!"
Mắt Nguyễn Tinh lóe lên ánh lửa. "Để tôi đi báo với quận vương."
"Hãy cẩn trọng!" Tôi ấn vào tay cậu ra một chiếc lọ. "Đón đúng gió tây, rắc theo hướng gió lập tức sẽ hạ một đám."
Nguyễn Tinh cảm ơn rồi chạy vọt đi, bóng người thoắt ẩn thoắc hiện trên các tòa lầu, rồi nhanh chóng đi xa tít tắp.
Tôi và Liễu Minh Châu nắm chặt tay nhau, căng thẳng chờ đợi. Đội ngũ vận chuyển binh khí biến mất ở góc quanh, rồi một khoảnh khắc bằng thời gian uống hết chén trà qua đi, phía cổng thành có tiếng ồn ào.
Liễu Minh Châu siết chặt lấy tay tôi, đau đến mức tôi phải nhăn nhó mặt mày. "Sao thế? Chuyện gì vậy?"
Hỏi tôi ư? Tôi đâu có thiên lý nhãn, làm sao tôi biết được!
Đến khi Liễu Minh Châu không nén nổi nữa định đi xem tình hình thì gia đinh của vương phủ truyền tin tới báo rằng tất cả gian tế đã bị bắt giữ.
Tôi và Liễu Minh Châu ngồi rũ xuống ghế. Bảo không lo lắng, căng thẳng là nói dối, nhỡ may cổng thành bị mở thật, quân Liêu sẽ xông thẳng vào thành, án giữ thành để đối kháng với Tiêu Huyên. Nếu như tôi phán đoán không nhầm thì quân Liêu còn một nhánh hỗ trợ phía sau, đợi thời cơ cùng động bọn vây ráp tấn công Yến quân.
Liệu Tiêu Huyên có chống đỡ được không?
Giằng co ngoài thành cả ngày, đến chạng vạng tối, Nguyễn Tinh mang theo gió tuyết quay về, nói với tôi: "Đã tìm hiểu được tình hình chủ soái quân Liêu."
"Là Da Luật Trác?"
Chén trà trong tay Tiểu Trình rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nguyễn Tinh gật đầu. "Chính là Liêu đế đích thân dẫn quân."
Tôi cười nhạt. "Với tính cách của hắn ta, đương nhiên phải tự tay báo thù rồi."
Tiểu Trình cuống cuồng tìm chỗ trốn. "Tiêu rồi tiêu rồi! Lần này mà lại bị bắt về, ta sẽ chết không toàn thây!"
Tôi vừa mệt vừa cuống vừa tức, không chịu nổi chỉ vào mặt y, mắng: "Huynh đúng là sao chổi, lần trước gặp huynh thì vớ phải bọn lang đạo, lần này gặp thì bị công thành, lần tới sẽ là gì đây? Toàn cầu địa chấn đại hủy diệt chăng?"
Tiểu Trình khóc không ra nước mắt, nói bằng giọing vô cùng oan ức: "Ta cũng đâu có muốn! Ai bảo vương gia khốn kiếp nhà muội tìm ta khắp nơi, khiến ta bị nhà họ Triệu truy sát. Lão già Da Luật cứu ta, nên ta phải giải độc cho mẹ lão. Ta còn chưa trách gì các người đấy!"
Nghe đến đó mà vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì tôi đúng là một con ngốc.
"Huynh... huynh... huynh..."
Tiểu Trình khổ sở gật đầu. "Ta ta ta... ta chính là đệ tử Trình Tiểu Sinh của Trương Thu Dương mà các người muốn tìm đây."
Tôi chồm tới như con sói vồ mồi, túm chặt lấy y. "Hóa ra huynh ở đây!"
Tiểu Trình giật thót, nhìn tôi bằng ánh mắt e dè của chú nai con. "Đừng đừng... Ta có thể đưa thứ các người cần, đừng có đánh ta."
"Trời ơi..." Tôi hét lên thất thanh, ôm chặt lấy Tiểu Trình. "Ông trời quả vẫn còn thương ta! Cậu bé đáng yêu như nắng xuân của ta, sao ta nỡ lòng nào đánh ngươi được! Mau mau mau! Mau đưa Thiên văn tâm ký cho ta!"
Miệng nói, tay tôi mò mẫm khắp người bạn Tiểu Trình, lật áo móc túi áo, áo ngoài không có khám áo trong, móc cả cổ áo lẫn tay áo ra khám xét một lượt. Mặt Tiểu Trình đỏ bừng lên như quả cà chua chín, thân người run bắn, tay chân luống cuống gắng sức giãy giụa, cố gìn giữ chút thanh khiết dưới vuốt sói của tôi.
"Mau ngoan ngoãn nộp ra đây! Làm thế nào để giải Yên hoa tam nguyệt?" Tôi cáu tiết.
"Yên hoa tam nguyệt?" Trình đại cô nương tạm thời thôi giãy giụa. "Ai bị trúng độc này? Cô ư?"
Tôi véo một cái vào làn da nõn nà của y. "Trông tôi giống người bị trúng độc lắm hả?"
"Không giống! Không giống!" Trình cô nương kêu lên vì đau. "Nhưng để giải được độc này cần..."
"Không ổn rồi!" Đồng Nhi chạy vào kêu lớn, cắt ngang lời chúng tôi. Nàng ta cuống quyết nói: "Quận vương gia bị thương rồi!"
"Cha..." Liễu Minh Châu mặt cắt không còn giọt máu đứng dậy lao ra ngoài, chạy được vào bước, chúng tôi chưa kịp giữ lại thì người đã mềm nhũn ngã vật ra đất.
Chúng tôi sợ hãi vội xốc nàng ta lên.
Tiểu Trình chạy lại bắt mạch cho nàng ta. "Vừa mệt vừa đói, bị ngất lả đột ngột." Rồi y ấn huyệt nhân trung cho nàng ta.
Đồng Nhi nói: "Còn nữa, mũi tên bắn trúng quận vương gia có thuốc độc."
Liễu tiểu thư vừa được ấn huyệt cho tỉnh lại nghe thấy vậy, hai mắt vừa mở ra lại ngất đi.
Thật là trăm sự rối ren. Tôi đứng bật dậy, đầu nặng chân nhẹ trời đấy quay cuồng, mãi mới cố đứng vững được. "Tôi đi xem vết thương cho quận vương. Tiểu Trình huynh chăm sóc Liễu cô nương nhé."
"Lát nữa ta sẽ đi tìm cô." Tiểu Trình nhất định không bỏ qua cơ hội leo lên tường thành.
Tôi mím môi không tỏ ý phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.