Chương 282
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Như Mộng, Như Mộng.” Đúng lúc này, bên ngoài
Mộng Yên Các vang lên âm thanh của Tiểu Thiên.
Mà âm thanh này khiến cho khóe miệng Mạn Yên đắc ý nâng lên, “Ngươi xem, vừa nói đến nàng ta, nàng ta đã tới rồi.”
Đi đến cửa, nàng mở ra, điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Tiểu Thiên hôm nay không nữ giả nam trang, mà là trực tiếp mặc một bộ nữ trang mà tiến vào.
Hơi ngẩn ra, Mạn Yên ngay sau đó mở miệng nói: “Ngài là. . . . . .” Nàng cố ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Như Mộng, ta đổi cách ăn mặc một tí ngươi đã không biết nha.” Tiểu Thiên đứng ở trước mặt Mạn Yên, trừng mắt nhìn.
“Ngươi là. . . . . . Hoàng Hậu nương nương?” Nàng cố làm ra vẻ mặt hoảng sợ vội che miệng.
“Ha ha, là ta, là ta.” Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng, vốn là lúc ra cửa, nàng tính toán giả trang thành nam nhân tới. Nhưng là đột nhiên nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong phòng Như Mộng cuối cùng hô lên câu nói kia. Nàng đoán chừng, bằng thông minh của Như Mộng, cũng có thể suy đoán ra thân phận của nàng rồi. Khuê danh Hoàng Hậu mặc dù không phải là tất cả mọi người ai cũng biết, nhưng vừa ở bên hoàng đế, vừa họ Niếp, hơi dùng đầu óc suy xét một chút, cũng đoán được nàng chính là Hoàng Hậu .
Nghĩ như vậy, nàng liền cứ ăn mặc như vậy tới, dù sao lần này nàng tới tìm Như Mộng, cũng không phải là tới “chơi gái”, bất quá, lúc nàng mặc nữ trang tiến vào, thật ra khiến tất cả nam nhân trợn tròn mắt. Nguyên nhân nha, đoán chừng lại cho là Tầm Hoan Lâu lại xuất hiện tân “Hoa khôi”, Tiểu Thiên như vậy giải thích, ai~~~ ai kêu dáng dấp của nàng nếu không khuynh quốc, thì cũng khuynh thành chứ.
“Dân nữ Như Mộng ra mắt Hoàng Hậu nương nương.” Mạn Yên cố làm ra vẻ hoảng sợ quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên.
“Ai nha, đã nói rồi, ở chỗ này không cần lễ gì a.” Tiểu Thiên đưa tay đem Mạn Yên đỡ lên, nhìn Lan mụ mụ bên cạnh mở miệng nói: “Lan mụ mụ, ngươi ra ngoài đi trước đi, ta có việc tìm Như Mộng thương lượng.”
“Dạ, Hoàng Hậu nương nương, lão thân xin cáo lui.” Lan mụ mụ lại một lần nữa khôi phục thành bộ dạng lão bản ngày thường, cười vô cùng chân chó lui đi ra ngoài.
Đợi sau khi Lan mụ mụ đi, Mạn Yên nghiêng đầu về hướng Tiểu Thiên, mặt mờ mịt mở miệng hỏi: “Nương nương tìm Như Mộng có chuyện gì?”
Vấn đề Như Mộng vừa nói ra, chỉ thấy Tiểu Thiên vẻ mặt thần bí đem Như Mộng kéo thẳng đến một bên, thần thần bí bí mở miệng nói: “Như Mộng, ngươi muốn tiến cung không?”
Mà âm thanh này khiến cho khóe miệng Mạn Yên đắc ý nâng lên, “Ngươi xem, vừa nói đến nàng ta, nàng ta đã tới rồi.”
Đi đến cửa, nàng mở ra, điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Tiểu Thiên hôm nay không nữ giả nam trang, mà là trực tiếp mặc một bộ nữ trang mà tiến vào.
Hơi ngẩn ra, Mạn Yên ngay sau đó mở miệng nói: “Ngài là. . . . . .” Nàng cố ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Như Mộng, ta đổi cách ăn mặc một tí ngươi đã không biết nha.” Tiểu Thiên đứng ở trước mặt Mạn Yên, trừng mắt nhìn.
“Ngươi là. . . . . . Hoàng Hậu nương nương?” Nàng cố làm ra vẻ mặt hoảng sợ vội che miệng.
“Ha ha, là ta, là ta.” Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng, vốn là lúc ra cửa, nàng tính toán giả trang thành nam nhân tới. Nhưng là đột nhiên nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong phòng Như Mộng cuối cùng hô lên câu nói kia. Nàng đoán chừng, bằng thông minh của Như Mộng, cũng có thể suy đoán ra thân phận của nàng rồi. Khuê danh Hoàng Hậu mặc dù không phải là tất cả mọi người ai cũng biết, nhưng vừa ở bên hoàng đế, vừa họ Niếp, hơi dùng đầu óc suy xét một chút, cũng đoán được nàng chính là Hoàng Hậu .
Nghĩ như vậy, nàng liền cứ ăn mặc như vậy tới, dù sao lần này nàng tới tìm Như Mộng, cũng không phải là tới “chơi gái”, bất quá, lúc nàng mặc nữ trang tiến vào, thật ra khiến tất cả nam nhân trợn tròn mắt. Nguyên nhân nha, đoán chừng lại cho là Tầm Hoan Lâu lại xuất hiện tân “Hoa khôi”, Tiểu Thiên như vậy giải thích, ai~~~ ai kêu dáng dấp của nàng nếu không khuynh quốc, thì cũng khuynh thành chứ.
“Dân nữ Như Mộng ra mắt Hoàng Hậu nương nương.” Mạn Yên cố làm ra vẻ hoảng sợ quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên.
“Ai nha, đã nói rồi, ở chỗ này không cần lễ gì a.” Tiểu Thiên đưa tay đem Mạn Yên đỡ lên, nhìn Lan mụ mụ bên cạnh mở miệng nói: “Lan mụ mụ, ngươi ra ngoài đi trước đi, ta có việc tìm Như Mộng thương lượng.”
“Dạ, Hoàng Hậu nương nương, lão thân xin cáo lui.” Lan mụ mụ lại một lần nữa khôi phục thành bộ dạng lão bản ngày thường, cười vô cùng chân chó lui đi ra ngoài.
Đợi sau khi Lan mụ mụ đi, Mạn Yên nghiêng đầu về hướng Tiểu Thiên, mặt mờ mịt mở miệng hỏi: “Nương nương tìm Như Mộng có chuyện gì?”
Vấn đề Như Mộng vừa nói ra, chỉ thấy Tiểu Thiên vẻ mặt thần bí đem Như Mộng kéo thẳng đến một bên, thần thần bí bí mở miệng nói: “Như Mộng, ngươi muốn tiến cung không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.