Chương 386
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Thái Hoàng Thái Hậu nói một câu, lại ép Nguyệt Khê lui
về phía sau một bước.
Mà một tát này của Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê cũng không có gan đánh trả, mặc dù bà ta đã rời Kim Lăng đi hơn mười năm, không biết thay đổi như thế nào, nhưng bà ta cũng là lần đầu tiên thấy Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến tát bà ta một bạt tay.
Cho dù tiên hoàng chết là do bà ta, Thái Hoàng Thái Hậu đối với bà ta vẫn khách khí, nhưng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu lại động thủ đánh bà ta.
Bà ta biết lần này Thái Hoàng Thái Hậu nhất định rất tức giận, nhưng bà ta không có cách nào, nàng không thể để cho Hạo Nguyệt quốc sinh linh đồ thán.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài mắng chửi đi, Nguyệt Khê rất có lỗi với Tấn nhi, nhưng. . . . . ."
Pang ——
Cái tát thứ hai vang lên lần nữa, "Ngươi biết rất có lỗi với Tấn nhi ngươi còn dám làm như vậy, Ai gia chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như ngươi!"
"Bà. . . . . . Bà lại đánh ta?" Lần này, Nguyệt Khê có chút cả giận, nhưng cũng không có dám biểu hiện ra.
"Ngươi rốt cuộc có thả Ai gia trở về không?" Thái Hoàng Thái Hậu không để ý tới những lời này của Nguyệt Khê mà ép sát bà ta mở miệng nói.
Che gương mặt nóng lên, Nguyệt Khê che mặt nhìn thẳng Thái Hoàng Thái Hậu, "Chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh, ta liền thả ngài."
"Ngươi. . . . . ." Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu hận không đem thể Nguyệt Khê băm thành vạn đoạn, bà hiện tại mới hoài nghi, nữ nhân này rốt cuộc có chỗ nào để cho nhi tử của bà yêu đến chết, quan trọng hơn là, nữ nhân này một chút cũng không xứng làm mẫu hậu của Tấn nhi.
Lần này, Thái Hoàng Thái Hậu cảm giác mình tựa hồ mình đã hại đến Tấn nhi.
Lần này bà bị giam lỏng, khẳng định không chỉ là ý tứ của Nguyệt Khê, phía sau hẳng định còn có bàn tay đen hướng dẫn bà ta làm vậy, nếu như không có người thất lễ lợi dụng bà ta, bà ta là tuyệt sẽ không có gan suy nghĩ giam lỏng bà để uy hiếp Tấn nhi.
Quả nhiên —
Thái Hoàng Thái Hậu đang lo lắng như vậy, bên ngoài trướng vang lên thanh âm đắc ý mang theo giễu cợt, hơn nữa còn là một nữ nhân.
"Quả nhiên là nữ nhân ngốc nghếch!"
Theo lời này rơi xuống, rèm cửa bị vén lên rồi, từ bên ngoài trướng đi vào ba nữ nhân.
Mạn Yên (Như Mộng), Nguyệt nhi cùng với Mạn Yên Lan mụ mụ.
Mà một tát này của Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê cũng không có gan đánh trả, mặc dù bà ta đã rời Kim Lăng đi hơn mười năm, không biết thay đổi như thế nào, nhưng bà ta cũng là lần đầu tiên thấy Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến tát bà ta một bạt tay.
Cho dù tiên hoàng chết là do bà ta, Thái Hoàng Thái Hậu đối với bà ta vẫn khách khí, nhưng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu lại động thủ đánh bà ta.
Bà ta biết lần này Thái Hoàng Thái Hậu nhất định rất tức giận, nhưng bà ta không có cách nào, nàng không thể để cho Hạo Nguyệt quốc sinh linh đồ thán.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài mắng chửi đi, Nguyệt Khê rất có lỗi với Tấn nhi, nhưng. . . . . ."
Pang ——
Cái tát thứ hai vang lên lần nữa, "Ngươi biết rất có lỗi với Tấn nhi ngươi còn dám làm như vậy, Ai gia chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như ngươi!"
"Bà. . . . . . Bà lại đánh ta?" Lần này, Nguyệt Khê có chút cả giận, nhưng cũng không có dám biểu hiện ra.
"Ngươi rốt cuộc có thả Ai gia trở về không?" Thái Hoàng Thái Hậu không để ý tới những lời này của Nguyệt Khê mà ép sát bà ta mở miệng nói.
Che gương mặt nóng lên, Nguyệt Khê che mặt nhìn thẳng Thái Hoàng Thái Hậu, "Chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh, ta liền thả ngài."
"Ngươi. . . . . ." Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu hận không đem thể Nguyệt Khê băm thành vạn đoạn, bà hiện tại mới hoài nghi, nữ nhân này rốt cuộc có chỗ nào để cho nhi tử của bà yêu đến chết, quan trọng hơn là, nữ nhân này một chút cũng không xứng làm mẫu hậu của Tấn nhi.
Lần này, Thái Hoàng Thái Hậu cảm giác mình tựa hồ mình đã hại đến Tấn nhi.
Lần này bà bị giam lỏng, khẳng định không chỉ là ý tứ của Nguyệt Khê, phía sau hẳng định còn có bàn tay đen hướng dẫn bà ta làm vậy, nếu như không có người thất lễ lợi dụng bà ta, bà ta là tuyệt sẽ không có gan suy nghĩ giam lỏng bà để uy hiếp Tấn nhi.
Quả nhiên —
Thái Hoàng Thái Hậu đang lo lắng như vậy, bên ngoài trướng vang lên thanh âm đắc ý mang theo giễu cợt, hơn nữa còn là một nữ nhân.
"Quả nhiên là nữ nhân ngốc nghếch!"
Theo lời này rơi xuống, rèm cửa bị vén lên rồi, từ bên ngoài trướng đi vào ba nữ nhân.
Mạn Yên (Như Mộng), Nguyệt nhi cùng với Mạn Yên Lan mụ mụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.