Chương 387
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Mấy người của Như Mộng xuất hiện càng thêm để cho Thái
Hoàng Thái Hậu xác định điểm này, chuyện cũng không đơn giản như Nguyệt Khê đã
nói, xem ra là có người muốn lợi dụng chuyện Nguyệt Khê muốn mượn binh tới đả
kích Tấn nhi.
"Các ngươi là ai?" Thái Hoàng Thái Hậu cố giả bộ trấn định nhìn về phía đám người Như Mộng.
"Ai?" Như Mộng cười, nhướng mày, nhẹ giọng hồi đáp: "Người muốn mạng của Hoàng Phủ Tấn."
"Các ngươi. . . . . ." Nguyệt Khê không dám tin nhìn Như Mộng, "Các ngươi không phải nói bắt Thái Hoàng Thái Hậu tới đây chỉ là vì để cho Tấn nhi xuất binh sao? Các ngươi. . . . . ."
Lời của Như Mộng làm cho Nguyệt Khêkhẩn trương, đúng vậy mặc dù bà ta muốn Tấn nhi xuất binh giúp bà ta, nhưng bà ta thực sự không nghĩ đến việc muốn hại hắn.
"Ngươi thật là một nữ nhân ngây thơ!" Như Mộng liếc bà ta một cái, "Ngươi nghĩ rằng chúng ta ăn no rỗi việc , không có gì làm nên giúp một người xa lạ như ngươi để làm gì?" Vừa nói, Như Mộng để sát vào Nguyệt Khê suối, tiếp tục nói: "Ngươi thật cho là chúng ta tự dưng xuất hiện thiện tâm sao? Hoàng Phủ Tấn cũng quá đáng thương, thế nhưng lại có một mẫu thân như ngươi vậy!" Vừa nói, Như Mộng còn cười điên cuồng mấy tiếng.
"Ngươi. . . . . ." Lần này, Nguyệt Khêkhông lời có thể nói, đôi môi mang theo hơi run rẩy, bà ta không nghĩ tới mình một lòng nghĩ tới Hi nhi, lại sẽ gián tiếp hại Tấn nhi.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ rất bình tĩnh, lúc này, bà không thể quá khẩn trương, hiện tại Tấn nhi thật sự chỉ có một mình hoàng tổ mẫu bà là người thân rồi, bà tuyệt sẽ không để cho mình có chuyện .
"Thái Hoàng Thái Hậu bình tĩnh chớ nóng, chúng tôi sẽ không đả thương ngài ." Như Mộng vòng qua Nguyệt Khê đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, tiếp tục nói: "Ngài yên tâm, dù sao ngài còn là công chúa trước đây của Tịch Huyễn quốc trước đây mà, chúng tôi sẽ không bạc đãi ngài , mục tiêu của chúng tôi chẳng qua là cháu trai của ngài mà thôi."
"Các ngươi nên bớt mơ mộng viễn vông đi, cho là bắt Ai gia mà có thể uy hiếp Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu nói lời này mặc dù nói rất bình tĩnh, nhưng cũng có thể nhìn ra được thật ra thì bà cũng rất khẩn trương, bà không thể biết sau khi mình mất tích, Tấn nhi đang làm những gì, mà những người này sau khi bắt bà, sẽ muốn Tấn nhi làm gì, tóm lại, các nàng khẳng định không hề có ý tốt.
Mà theo trình độ Tấn nhi khẩn trương đối với bà, hắn nhất định sẽ làm theo ý của những người này.
"Các ngươi là ai?" Thái Hoàng Thái Hậu cố giả bộ trấn định nhìn về phía đám người Như Mộng.
"Ai?" Như Mộng cười, nhướng mày, nhẹ giọng hồi đáp: "Người muốn mạng của Hoàng Phủ Tấn."
"Các ngươi. . . . . ." Nguyệt Khê không dám tin nhìn Như Mộng, "Các ngươi không phải nói bắt Thái Hoàng Thái Hậu tới đây chỉ là vì để cho Tấn nhi xuất binh sao? Các ngươi. . . . . ."
Lời của Như Mộng làm cho Nguyệt Khêkhẩn trương, đúng vậy mặc dù bà ta muốn Tấn nhi xuất binh giúp bà ta, nhưng bà ta thực sự không nghĩ đến việc muốn hại hắn.
"Ngươi thật là một nữ nhân ngây thơ!" Như Mộng liếc bà ta một cái, "Ngươi nghĩ rằng chúng ta ăn no rỗi việc , không có gì làm nên giúp một người xa lạ như ngươi để làm gì?" Vừa nói, Như Mộng để sát vào Nguyệt Khê suối, tiếp tục nói: "Ngươi thật cho là chúng ta tự dưng xuất hiện thiện tâm sao? Hoàng Phủ Tấn cũng quá đáng thương, thế nhưng lại có một mẫu thân như ngươi vậy!" Vừa nói, Như Mộng còn cười điên cuồng mấy tiếng.
"Ngươi. . . . . ." Lần này, Nguyệt Khêkhông lời có thể nói, đôi môi mang theo hơi run rẩy, bà ta không nghĩ tới mình một lòng nghĩ tới Hi nhi, lại sẽ gián tiếp hại Tấn nhi.
"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ rất bình tĩnh, lúc này, bà không thể quá khẩn trương, hiện tại Tấn nhi thật sự chỉ có một mình hoàng tổ mẫu bà là người thân rồi, bà tuyệt sẽ không để cho mình có chuyện .
"Thái Hoàng Thái Hậu bình tĩnh chớ nóng, chúng tôi sẽ không đả thương ngài ." Như Mộng vòng qua Nguyệt Khê đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, tiếp tục nói: "Ngài yên tâm, dù sao ngài còn là công chúa trước đây của Tịch Huyễn quốc trước đây mà, chúng tôi sẽ không bạc đãi ngài , mục tiêu của chúng tôi chẳng qua là cháu trai của ngài mà thôi."
"Các ngươi nên bớt mơ mộng viễn vông đi, cho là bắt Ai gia mà có thể uy hiếp Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu nói lời này mặc dù nói rất bình tĩnh, nhưng cũng có thể nhìn ra được thật ra thì bà cũng rất khẩn trương, bà không thể biết sau khi mình mất tích, Tấn nhi đang làm những gì, mà những người này sau khi bắt bà, sẽ muốn Tấn nhi làm gì, tóm lại, các nàng khẳng định không hề có ý tốt.
Mà theo trình độ Tấn nhi khẩn trương đối với bà, hắn nhất định sẽ làm theo ý của những người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.