Chương 499
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Lần sau để bọn họ lấy tước hiệu cho ngươi là
thần tiên nữ hiệp thì thế nào?" Ám Dạ đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh
mình, cười giỡn nói: "Như vậy, lần sau chúng ta ra ngoài đánh cướp, bọn họ
có thể trực tiếp gọi là thần tiên hiệp lữ ."
Những lời này của Ám Dạ vốn là nói đùa, nhưng khi hắn nói ra, lại có một loại cảm giác làm cho tim hắn không khỏi đập nhanh.
Hắn nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
Mà ngược lại những lời này không làm cho Tiểu Thiên suy nghĩ nhiều, nàng chỉ xem những lời này của hắn là lời nói đùa giỡn thuần túy.
"Còn nữa, còn nữa, ở giữa lại thêm từ điêu vào, lần sau mà có thể đến Thần Điêu Hiệp Lữ ." Tiểu Thiên cười đến rất nhẹ nhàng, tối nay coi như là một ngày nàng cao hứng nhất, như thế mà phóng túng mình, cái gì đều không muốn, ít nhất thời điểm đang đi cướp, nàng không cần suy nghĩ đến người kia.
"Thần Điêu Hiệp Lữ?" Ám Dạ có chút không rõ, "Tại sao ở giữa lại muốn thêm từ điêu vào?"
"Có thể khi cưỡi ngựa a." Tiểu Thiên thuận miệng hồi đáp, nàng không có ý định nói cho hắn biết, thật ra thì Thần Điêu Hiệp Lữ là chỉ Dương Quá cùng mỹ nữ Tiểu Long nữ, ở giữa thì thêm anh Điêu thật to!
Bất quá tiểu Dương Quá lại là đại hiệp cụt một tay, nếu là Dạ đem tay trái chặt, liền vừa lúc xứng thành một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ .
Tiểu Thiên nghĩ như vậy, xì một tiếng bật cười.
Ám Dạ mặc dù không biết Tiểu Thiên đang cười cái gì, bất quá thấy nàng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng yên lòng.
Dọc theo đường đi, hai người cười cười nói nói hướng Đoạn Tình cốc đi tới, thời điểm đang đi trên đường, Tiểu Thiên đột nhiên dừng bước, ở trên người lục lọi cái gì, nhận ra được, nàng rất khẩn trương, trong mắt phiếm lệ quang nhàn nhạt.
"Không. . . . . . Không thấy, làm sao sẽ không thấy?" Nàng gần như tìm lần toàn thân, nước mắt muốn trào ra khỏi hốc mắt, tay vẫn còn ở trên người lục lọi cái gì.
"Thế nào, Thiên Thiên, thứ gì không thấy?" Thấy Tiểu Thiên đột nhiên biến thành cái bộ dáng này, trong mắt Ám Dạ thoáng qua một vẻ khẩn trương.
"Dạ, ta. . . . . . Lục tùng thạch của ta không. . . . . . Không thấy, không thấy nó, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tiểu Thiên bởi vì kích động mà nước mắt đã tuôn ra ngoài hốc mắt.
"Thiên Thiên, ngươi đừng nóng vội, chúng ta trở về tìm một chút có được hay không?" Ám Dạ nắm tay của nàng, hết sức an ủi nàng.
Mặc dù hắn không biết lục tùng thạch đối với Tiểu Thiên mà nói rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, hãy nhìn ra, Tiểu Thiên coi trọng khối lục tùng thạch kia.
Hắn suy đoán, khối ngọc lục tùng thạch kia nhất định cùng nam nhân trong lòng Tiểu Thiên nhung nhớ chính là có liên quan.
Những lời này của Ám Dạ vốn là nói đùa, nhưng khi hắn nói ra, lại có một loại cảm giác làm cho tim hắn không khỏi đập nhanh.
Hắn nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
Mà ngược lại những lời này không làm cho Tiểu Thiên suy nghĩ nhiều, nàng chỉ xem những lời này của hắn là lời nói đùa giỡn thuần túy.
"Còn nữa, còn nữa, ở giữa lại thêm từ điêu vào, lần sau mà có thể đến Thần Điêu Hiệp Lữ ." Tiểu Thiên cười đến rất nhẹ nhàng, tối nay coi như là một ngày nàng cao hứng nhất, như thế mà phóng túng mình, cái gì đều không muốn, ít nhất thời điểm đang đi cướp, nàng không cần suy nghĩ đến người kia.
"Thần Điêu Hiệp Lữ?" Ám Dạ có chút không rõ, "Tại sao ở giữa lại muốn thêm từ điêu vào?"
"Có thể khi cưỡi ngựa a." Tiểu Thiên thuận miệng hồi đáp, nàng không có ý định nói cho hắn biết, thật ra thì Thần Điêu Hiệp Lữ là chỉ Dương Quá cùng mỹ nữ Tiểu Long nữ, ở giữa thì thêm anh Điêu thật to!
Bất quá tiểu Dương Quá lại là đại hiệp cụt một tay, nếu là Dạ đem tay trái chặt, liền vừa lúc xứng thành một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ .
Tiểu Thiên nghĩ như vậy, xì một tiếng bật cười.
Ám Dạ mặc dù không biết Tiểu Thiên đang cười cái gì, bất quá thấy nàng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng yên lòng.
Dọc theo đường đi, hai người cười cười nói nói hướng Đoạn Tình cốc đi tới, thời điểm đang đi trên đường, Tiểu Thiên đột nhiên dừng bước, ở trên người lục lọi cái gì, nhận ra được, nàng rất khẩn trương, trong mắt phiếm lệ quang nhàn nhạt.
"Không. . . . . . Không thấy, làm sao sẽ không thấy?" Nàng gần như tìm lần toàn thân, nước mắt muốn trào ra khỏi hốc mắt, tay vẫn còn ở trên người lục lọi cái gì.
"Thế nào, Thiên Thiên, thứ gì không thấy?" Thấy Tiểu Thiên đột nhiên biến thành cái bộ dáng này, trong mắt Ám Dạ thoáng qua một vẻ khẩn trương.
"Dạ, ta. . . . . . Lục tùng thạch của ta không. . . . . . Không thấy, không thấy nó, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tiểu Thiên bởi vì kích động mà nước mắt đã tuôn ra ngoài hốc mắt.
"Thiên Thiên, ngươi đừng nóng vội, chúng ta trở về tìm một chút có được hay không?" Ám Dạ nắm tay của nàng, hết sức an ủi nàng.
Mặc dù hắn không biết lục tùng thạch đối với Tiểu Thiên mà nói rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, hãy nhìn ra, Tiểu Thiên coi trọng khối lục tùng thạch kia.
Hắn suy đoán, khối ngọc lục tùng thạch kia nhất định cùng nam nhân trong lòng Tiểu Thiên nhung nhớ chính là có liên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.