Chương 547
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Nhìn Tiểu Thiên một cái, Ám Dạ bất đắc dĩ thở dài ở
trong lòng, đem chuyện ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong động băng
dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng nhưng nhiệt độ trong động lại
rất thấp khiến cho hàn khí xâm lấn vào phổi của hắn nói cho nàng nghe.
"Nói cách khác, nếu như hắn không điều dưỡng thật tốt..., rất có thể sẽ bị ho lao!"
Nói đến đây, Ám Dạ không yên tâm nhìn Tiểu Thiên một cái, lúc này nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Ở trong mắt của nàng, Ám Dạ thấy được tự trách nhiều hơn.
"Thiên Thiên. . . . . ." Đang muốn mở miệng, lại bị hành động của Tiểu Thiên cắt đứt.
Chỉ thấy nàng từ trên băng đá đứng lên, chạy thật nhanh tới cửa Đoạn Tình Cốc .
"Thiên Thiên, ngươi muốn đi đâu?" Chạy nhanh theo sau lưng Tiểu Thiên, Ám Dạ bắt được một cánh tay của Tiểu Thiên. Thật ra thì Tiểu Thiên không cần trả lời hắn cũng hiểu, nàng nhất định là muốn hồi cung tìm Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà dưới cái bộ dáng nàng hiện tại này của nàng, hắn làm sao có thể yên tâm để cho nàng rời đi.
"Dạ, ngươi đừng lôi kéo ta, ta muốn hồi cung, ta muốn đi tìm Tấn, đều là ta, đều là ta ngu đần mới không biết khổ tâm của hắn, đều là ta ngu ngốc, ta như vậy mới có thể vô tình mà đuổi hắn đi khi hắn thống khổ như vậy. Đều là ta, đều là lỗi của ta, ta bây giờ còn hại hắn ngã bệnh, ta. . . . . . Đều là lỗi của ta, đều là ta, đều là do ta. . . . . ." Nàng vô lực ngồi trên mặt đất, thanh âm do mới vừa rồi bị kích động biến thành vô lực lẩm bẩm, "Đều tại ta, đều tại ta. . . . . ."
Nước mắt đã chảy tràn đủ nhiều rồi, vành mắt của nàng hơi sưng phù, tấm lưng nhỏ bé bởi vì nức nở mà khẽ run, một trận lại một trận tự trách không ngừng xâm nhập lòng của nàng.
"Thiên Thiên, ngươi đừng tự trách, cái này thật không thể trách ngươi. Hoàng Phủ Tấn cũng sẽ không trách ngươi, ngươi đừng tự trách." Ám Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, dùng ánh mắt tự trách nhìn nàng, tim của hắn co rút đau đớn .
"Dạ, ta muốn hồi cung, ta muốn đi nhìn hắn một chút, ta muốn hồi cung." Đôi mắt đẫm lệ, nàng không nhìn Ám Dạ, sắc mặt tái nhợt vào lúc này càng làm cho lòng người đau đến bận tâm.
"Được, hồi cung! Ta đưa ngươi hồi cung!" Đưa tay lau nước mắt trên mặt của nàng, Ám Dạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cho dù hắn biết nụ cười của mình lúc này rất khó coi.
"Nói cách khác, nếu như hắn không điều dưỡng thật tốt..., rất có thể sẽ bị ho lao!"
Nói đến đây, Ám Dạ không yên tâm nhìn Tiểu Thiên một cái, lúc này nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Ở trong mắt của nàng, Ám Dạ thấy được tự trách nhiều hơn.
"Thiên Thiên. . . . . ." Đang muốn mở miệng, lại bị hành động của Tiểu Thiên cắt đứt.
Chỉ thấy nàng từ trên băng đá đứng lên, chạy thật nhanh tới cửa Đoạn Tình Cốc .
"Thiên Thiên, ngươi muốn đi đâu?" Chạy nhanh theo sau lưng Tiểu Thiên, Ám Dạ bắt được một cánh tay của Tiểu Thiên. Thật ra thì Tiểu Thiên không cần trả lời hắn cũng hiểu, nàng nhất định là muốn hồi cung tìm Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà dưới cái bộ dáng nàng hiện tại này của nàng, hắn làm sao có thể yên tâm để cho nàng rời đi.
"Dạ, ngươi đừng lôi kéo ta, ta muốn hồi cung, ta muốn đi tìm Tấn, đều là ta, đều là ta ngu đần mới không biết khổ tâm của hắn, đều là ta ngu ngốc, ta như vậy mới có thể vô tình mà đuổi hắn đi khi hắn thống khổ như vậy. Đều là ta, đều là lỗi của ta, ta bây giờ còn hại hắn ngã bệnh, ta. . . . . . Đều là lỗi của ta, đều là ta, đều là do ta. . . . . ." Nàng vô lực ngồi trên mặt đất, thanh âm do mới vừa rồi bị kích động biến thành vô lực lẩm bẩm, "Đều tại ta, đều tại ta. . . . . ."
Nước mắt đã chảy tràn đủ nhiều rồi, vành mắt của nàng hơi sưng phù, tấm lưng nhỏ bé bởi vì nức nở mà khẽ run, một trận lại một trận tự trách không ngừng xâm nhập lòng của nàng.
"Thiên Thiên, ngươi đừng tự trách, cái này thật không thể trách ngươi. Hoàng Phủ Tấn cũng sẽ không trách ngươi, ngươi đừng tự trách." Ám Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, dùng ánh mắt tự trách nhìn nàng, tim của hắn co rút đau đớn .
"Dạ, ta muốn hồi cung, ta muốn đi nhìn hắn một chút, ta muốn hồi cung." Đôi mắt đẫm lệ, nàng không nhìn Ám Dạ, sắc mặt tái nhợt vào lúc này càng làm cho lòng người đau đến bận tâm.
"Được, hồi cung! Ta đưa ngươi hồi cung!" Đưa tay lau nước mắt trên mặt của nàng, Ám Dạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cho dù hắn biết nụ cười của mình lúc này rất khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.