Chương 548
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Đỡ Tiểu Thiên từ dưới đất lên, hắn cưng chiều vỗ vỗ
đầu của nàng, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, chúng ta lập tức hồi kinh."
Nghe lời hắn xoa xoa nước mắt, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười cảm kích, nàng đối với hắn lắc đầu một cái, "Dạ, hãy để cho tự ta hồi kinh đi, trong khoảng thời gian này đều là ngươi một mực chiếu cố ta, ta không muốn lại phiền toái đến ngươi."
"Thiên Thiên, ngươi nói như vậy là một mực đem ta làm người ngoài?" Biết đã là ly biệt, trong mắt Ám Dạ càng thêm một phần đau đớn nhiều hơn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cố đè nén đau đớn ở trong lòng.
"Không phải vậy, Dạ, không phải vậy, ta. . . . . . Ta chỉ là không muốn làm phiền ngươi nữa, một mình ta có thể trở về kinh rồi. Ta. . . . . ."
"Thiên Thiên!" Kìm lòng không được đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Ám Dạ cũng không khống chế được phần tình cảm vẫn đè ở trong lòng mình.
"Dạ?" Hành động như vậy của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên sửng sốt. Thật ra thì trong lòng cũng hiểu, nàng không dám đối mặt với tình cảm của Dạ đối với nàng. Tuy trong khoảng thời gian này Dạ không đề cập tới, nàng cũng không có đi để ý, nhưng cũng không đại biểu là nàng thật sự ngu ngốc đến mức cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhìn ra được. Chẳng qua là nàng ích kỷ mà nghĩ để cho Dạ đem phần tình cảm đối với nàng kia đè ở trong lòng vĩnh viễn đừng nói ra. Chẳng qua là, hiện tại nàng sắp sửa đi, nếu như Dạ hắn. . . . . .
Trong lòng của nàng mang theo nhàn nhạt áy náy, đối với Dạ, nàng cảm kích hắn, cảm kích hắn vì nàng làm tất cả, cảm kích hắn đã giải độc cho nàng, cũng cảm tạ phần ân tình này mà hắn đối với nàng. Nhưng nàng thật không thể lấy tình cảm đồng dạng mà báo đáp hắn, bởi vì tâm nàng đã sớm bị tên ngu ngốc trong kinh thành kia chiếm cứ, ngay cả một điểm không gian đều không thể chừa ra để lại cho bất kỳ người nào khác, bao gồm cả Dạ.
"Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ đem Tiểu Thiên ôm rất chặt, rất nhanh nàng đã muốn đi, rất nhanh, nàng liền vĩnh viễn là nữ nhân của người khác, từ đó giữa bọn họ sẽ không còn có bất kỳ liên quan nữa.
Hắn thừa dịp này phóng túng mình một chút, để cho mình cứ ôm Thiên Thiên như vậy, chỉ sợ đây cũng là một lần cuối cùng. Hãy để cho hắn ôm như vậy một lần, chẳng qua là Thiên Thiên không thuộc về hắn, cả đời này chỉ giờ khắc này thuộc về hắn, hắn nào cần gì, chỉ là do hắn đơn phương, nhưng hắn cũng chỉ hy vọng giờ khắc xa vời này mà thôi.
Nghe lời hắn xoa xoa nước mắt, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười cảm kích, nàng đối với hắn lắc đầu một cái, "Dạ, hãy để cho tự ta hồi kinh đi, trong khoảng thời gian này đều là ngươi một mực chiếu cố ta, ta không muốn lại phiền toái đến ngươi."
"Thiên Thiên, ngươi nói như vậy là một mực đem ta làm người ngoài?" Biết đã là ly biệt, trong mắt Ám Dạ càng thêm một phần đau đớn nhiều hơn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cố đè nén đau đớn ở trong lòng.
"Không phải vậy, Dạ, không phải vậy, ta. . . . . . Ta chỉ là không muốn làm phiền ngươi nữa, một mình ta có thể trở về kinh rồi. Ta. . . . . ."
"Thiên Thiên!" Kìm lòng không được đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Ám Dạ cũng không khống chế được phần tình cảm vẫn đè ở trong lòng mình.
"Dạ?" Hành động như vậy của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên sửng sốt. Thật ra thì trong lòng cũng hiểu, nàng không dám đối mặt với tình cảm của Dạ đối với nàng. Tuy trong khoảng thời gian này Dạ không đề cập tới, nàng cũng không có đi để ý, nhưng cũng không đại biểu là nàng thật sự ngu ngốc đến mức cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhìn ra được. Chẳng qua là nàng ích kỷ mà nghĩ để cho Dạ đem phần tình cảm đối với nàng kia đè ở trong lòng vĩnh viễn đừng nói ra. Chẳng qua là, hiện tại nàng sắp sửa đi, nếu như Dạ hắn. . . . . .
Trong lòng của nàng mang theo nhàn nhạt áy náy, đối với Dạ, nàng cảm kích hắn, cảm kích hắn vì nàng làm tất cả, cảm kích hắn đã giải độc cho nàng, cũng cảm tạ phần ân tình này mà hắn đối với nàng. Nhưng nàng thật không thể lấy tình cảm đồng dạng mà báo đáp hắn, bởi vì tâm nàng đã sớm bị tên ngu ngốc trong kinh thành kia chiếm cứ, ngay cả một điểm không gian đều không thể chừa ra để lại cho bất kỳ người nào khác, bao gồm cả Dạ.
"Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ đem Tiểu Thiên ôm rất chặt, rất nhanh nàng đã muốn đi, rất nhanh, nàng liền vĩnh viễn là nữ nhân của người khác, từ đó giữa bọn họ sẽ không còn có bất kỳ liên quan nữa.
Hắn thừa dịp này phóng túng mình một chút, để cho mình cứ ôm Thiên Thiên như vậy, chỉ sợ đây cũng là một lần cuối cùng. Hãy để cho hắn ôm như vậy một lần, chẳng qua là Thiên Thiên không thuộc về hắn, cả đời này chỉ giờ khắc này thuộc về hắn, hắn nào cần gì, chỉ là do hắn đơn phương, nhưng hắn cũng chỉ hy vọng giờ khắc xa vời này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.