Chương 22: Dịu dàng
Giải Ngữ
26/06/2018
Sau đêm trừ tịch đó, tuy Dận Chân vẫn chưa triệu hạnh Lăng Nhã, nhưng
không còn biệt tâm như trước. Lúc rảnh rỗi, hắn thường xuyên tới chỗ
nàng ngồi một lát, cùng nàng nói vài câu hoặc uống chén trà rồi rời đi,
thỉnh thoảng còn đề cập tới một số chuyện ở tiền triều. Những lúc như
vậy, Lăng Nhã ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, trong cái an tĩnh đó ẩn chứa sự dịu dàng, bé nhỏ mà trân quý. Cũng như Lăng Nhã, Dận Chân hi vọng từ đây có thể từ từ xoa lành vết thương đã từng đầm đìa chảy máu của mình.
Từ miệng Mặc Ngọc, Lăng Nhã biết được trong phủ bối lặc hiện giờ được sủng ái nhất chính là Niên phúc tấn, người vừa vào phủ năm ngoái, có thể nói trăm sủng ngàn sủng đều tập trung vào một mình nàng ta, mỗi lần Dận Chân ban thưởng, phần của nàng ta luôn được nhiều hơn, số ngày Dận Chân ở lại Hướng Vân các cũng là nhiều nhất. Thân thể của đích phúc tấn vốn không tốt cộng với việc nàng muốn toàn tâm nuôi nấng ấu tử, nên không có đủ tinh lực để xử lý việc trong phủ. Vì vậy, toàn bộ đều giao lại cho Niên phúc tấn, còn Lý phúc tấn thì ở bên cạnh trợ giúp. Cho nên trong nhất thời, Niên phúc tấn vô cùng nổi bật, không ai bì kịp.
Dận Chân thật sự sủng ái Niên thị sao? Khi Lăng Nhã đứng trước Kiêm Gia trì thì đáp án đã vô cùng rõ ràng. Cái Niên thị đang có chẳng qua chỉ là ‘sủng’, không thể coi là ‘ái’. Tim của Dận Chân đã thuộc về Mi nhi, cái mà những nữ nhân khác nhận được chỉ có thể là ‘sủng’ mà thôi, trong đó có cả nàng…
Có sủng mà không có ái thì kiếp người cũng chỉ là bọt biển, hiện diện chốc lát rồi tan biến. Nếu để giành được ‘sủng’ mà phải trả giá bằng trái tim của mình, vậy thì kết cục của nàng chỉ có thể là đau thưng vỡ nát.
Cho nên Lăng Nhã tự thề với lòng, vĩnh viễn… vĩnh viễn không bao giờ trao tim của mình cho Dận Chân!
Nhưng mà, bản thân nàng có thể khống chế được chuyện đó không?
Tháng giêng lặng lẽ trôi qua không một chút động tĩnh, chớp mắt đã là ngày hai tháng hai năm Khang Hi thứ bốn mươi bốn, ngày Rồng ngẩng đầu. Vào ngày này, mỗi nhà đều thiết án dâng hương, hướng về Long Vương, cầu cho một năm mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Nam tử mọi nhà còn đua nhau đi cạo long đầu, hi vọng ngày Rồng ngẩng đầu sẽ đem lại nhiều may mắn.
Theo thông lệ, vào ngày này không được đụng tới kim chỉ, cho nên Lăng Nhã đành phải gác lại cái túi thơm mới thêu được một nửa. Nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp, tiết trời trong lành nên Lăng Nhã quyết định gọi Mặc Ngọc cùng nhau lấy sách ra phơi cho bớt ẩm ướt, sau này khỏi bị mốc meo.
Lăng Nhã tự mình cúi xuống, cẩn thận vuốt từng cuốn sách cho thẳng rồi đặt lên giá phơi, bỗng nhiên trước mắt nàng tối lại, một bóng đen xuất hiện che mất ánh nắng, nàng ngước mắt lên nhìn, là Dận Chân.
“Tứ gia tới hồi nào?” Lăng Nhã đưa sách cho Mặc Ngọc rồi đứng dậy hỏi, hiện tại hai người đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn ngượng ngùng cẩn trọng như ban đầu.
“Mới tới thôi.” Dận Chân mặc bộ thường phục màu xanh đậm thêu hoa văn Tú Bảo Tương, hắn liếc nhìn những cuốn sách được trải ra trên giá phơi, phát hiện đa phần là sách kinh sử, hắn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi thích xem những loại sách này ư?”
“Cũng không phải là thích, có điều thiếp thân chỉ có những loại sách này mà thôi.” Chuyện nàng bị ban cho Tứ a ca làm cách cách, rốt cuộc người nhà đã cũng đã biết, trước đây vài ngày a mã nhờ người mang những bộ sách này tới cho nàng, cùng với một phong thư, trong thư cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nàng bảo trọng thân thể, không cần lo lắng chuyện ở nhà, nhưng nàng đoán được a mã và ngạch nương nhất định rất thương tâm.
“Trong thư phòng của ta có rất nhiều sách, nếu ngươi thích thì có thể đến lấy về đọc.” Sau khi nói câu này, chính Dận Chân cũng lặng người đi một lát, thư phòng trong phủ gần như là cấm địa, ngoại trừ hắn, Cẩu Nhi và Cao Phúc ra thì không ai được tự ý ra vào, bao gồm cả phúc tấn.
“Thật không?” Những bộ sách này Lăng Nhã đọc gần như muốn thuộc làu, bây giờ nghe vậy thì phấn khởi ra mặt, trong mắt còn hiện lên sự trông ngóng không hề che dấu.
Dận Chân vốn hơi hối hận, nhưng thấy Lăng Nhã hào hứng như vậy thì cũng khó mà từ chối, đành gật đầu: “Dĩ nhiên là thật, đợi lát nữa trở về ta nói với Cao Phúc một tiếng, cho phép ngươi tự do ra vào, nhưng ngoại trừ sách ra thì ngươi không được động vào những thứ khác, đặc biệt là công văn.”
“Thiếp thân tuân mệnh.” Lăng Nhã nhanh nhảu trả lời, Dận Chân cho phép nàng ra vào thư phòng đã là một sự tín nhiệm rất lớn, sao nàng lại không biết cân nhắc nặng nhẹ chứ.
Dận Chân gật đầu lấy ra một vật đưa cho Lăng Nhã: “Ta đã cho người sửa lại nhẫn ngọc, đáng tiếc là vết nứt vẫn còn.” Nhẫn ngọc xanh biếc được bọc viền vàng, cực kỳ dịu mát dưới ánh mặt trời, màu xanh bên trong mềm mại như nước chảy, cái duy nhất khiến nó không được hoàn mỹ chính là vài vết nứt nhỏ như sợi chỉ kia, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Lăng Nhã giành cho nó. Cẩn thận nhận lấy nhẫn ngọc, trước tiên nàng xỏ vào ngón cái, nhẫn rộng tới mức cả nàng và Dận Chân nhìn thấy đều bật cười, nàng liền tháo ra, lấy sợi dây vàng xỏ qua rồi định đeo lên cổ. Dận Chân ngăn lại, nói: “Để ta giúp ngươi đeo.”
Lăng Nhã đỏ mặt, quay lưng lại để Dận Chân đeo lên giúp nàng. Khi tay hắn vô tình chạm vào da thịt trắng ngần của Lăng Nhã, trong lòng hắn tự dưng không kiểm soát được mà rung động, một cảm giác xưa nay chưa từng có, đến khi thấy thân mình của Lăng Nhã hơi căng thẳng, hắn mới miễn cưỡng để tay xuống: “Đẹp lắm.”
Lăng Nhã cảm ơn bằng giọng rất nhỏ, cũng không dám ngẩng đầu, sợ Dận Chân sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lúng túng của mình, ngón tay của nàng xoắn khăn tay không ngừng, khi sắp xé nát khăn tay, nàng mới thốt ra được một câu nhỏ xíu: “Tứ gia ngài có đói không?”
Sau khi hạ triều Dận Chân chỉ kịp thay thường phục rồi đến thẳng đây, nên cũng chưa ăn gì. Không nhắc tới thì không, giờ nghe Lăng Nhã hỏi thì hơi có cảm giác đói bụng: “Chỗ của ngươi có gì ăn không?”
Lăng Nhã cười rồi quay qua nói với Mặc Ngọc: “Tới phòng bếp nấu một bát mì đưa tới cho Bối lặc gia.”
Sau lần Dận Chân mạnh tay xử lý hạ nhân ở phòng bếp, lại còn răn dạy Cao Phúc một trận, trong phủ đã bớt cư xử kiểu thượng đội hạ đạp. Vả lại, dạo này Dận Chân cũng thường hay lui tới chỗ này, Lăng Nhã có nhiều cơ hội thành tân quý, thậm chí có vài người còn đoán rằng, có thể nàng sẽ là Diệp thị thứ hai ở Lãm Nguyệt cư, trở thành thứ phúc tấn tiếp theo. Tình hình như vậy, dĩ nhiên đám hạ nhân cũng không dám khinh thường nàng, ngược lại còn tìm cách lấy lòng, nên việc nấu một bát mì không có gì là khó khăn cả.
“Chỉ có một bát mì thôi sao? Uổng công ta có lòng sửa lại nhẫn ngọc đưa tới tận đây cho ngươi, làm một chuyện lỗ vốn rồi.” Hiếm khi Dận Chân nói đùa như vậy.
Lăng Nhã vuốt ve nhẫn ngọc, cười nói: “Tứ gia nói vậy là oan uổng cho thiếp thân rồi. Hôm nay là ngày hai tháng hai, là ngày Rồng ngẩng đầu. Vào ngày này ở dân gian ăn gì cũng có chữ ‘Long’, ví dụ như sủi cảo là ‘Long nhĩ’ (tai rồng), hoành thánh là ‘Long nhãn’ (mắt rồng)… Hoàng thượng là chân long thiên thử, Tứ gia là nhi tử của Hoàng thượng, ngài ăn mấy món này chẳng phải là bất kính với Hoàng thượng sao?”
“Chà, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra?” Đúng là lần đầu tiên Dận Chân nghe cách ví von như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, tưởng tượng thêm một chút thì phát hiện ra: “Nếu vậy sợi mì chẳng phải là ‘Long tu’ (râu rồng) sao? Vậy không phải là vẫn bất kính với Hoàng a mã à?”
Lăng Nhã lắc đầu: “Dân gian cho rằng ăn mì chính là nâng ‘Long tu’, cái này không phải là bất kính, nên Tứ gia ngài cứ yên tâm mà ăn.”
“Cũng rất thật thú vị.” Dận Chân cười cười xoay người đi vào phòng. Sau khi Lăng Nhã giải thích xong thì đã thấy Mặc Ngọc bê khay đỏ tới, hành lễ xong thì đặt xuống trước mặt Dận Chân. Cho dù Mặc Ngọc cố gắng đi thật nhanh, nhưng vì phòng bếp rất xa nên sợi mì cũng đã hơi nở ra.
“Tứ gia đợi một chút.” Lăng Nhã đi tới chiếc rương lấy ra một bình sứ nhỏ, vừa mở ra thì mùi hương thanh ngọt xộc vào mũi.
“Đây là cái gì? Nhìn thì giống mật ong, nhưng trong đó lại có thêm mùi hoa quế.” Dận Chân tò mò hỏi.
Lăng Nhã vừa múc một muỗng bỏ vào bát mì khuấy đều, vừa trả lời: “Cái này gọi là mật quế hoa, lấy hoa quế nở vào mua thu rửa sạch rồi phơi khô, sau đó cho vào một cái lọ, rót mật ong vào đậy kín nắp lại, lúc nào muốn dùng thì mở nắp ra lấy, vừa ngọt lại vừa thơm, lại tốt cho sức khỏe.”
Đúng là muỗng mật quế hoa vàng ươm kia khiến người khác nhìn thấy là muốn ăn ngay, Dận Chân cầm đũa gắp một gắp cho vào miệng, rất thanh và ngọt, mùi vị lạ thường, chỉ ba gắp hắn đã ăn hết bát mì, còn có vẻ chưa đã thèm. Nhận khăn tay Lăng Nhã đưa, Dận Chân vừa lau miệng vừa nói: “Quả thật không tồi, chắc ngươi đã rất nhọc công mới nghĩ ra món này.”
“Thiếp thân làm gì mà nghĩ ra được chứ, là ngạch nương làm đó, bình mật quế hoa này là do a mã nhờ người đem đến mấy hôm trước.” Nói tới đây, vẻ mặt Lăng Nhã hơi buồn, nhưng rất nhanh đã làm như không có gì. Dù vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Dận Chân.
“Đang nhớ người nhà?” Bốn chữ này tuy rất đơn giản nhưng lại làm cho những nhớ nhung mà Lăng Nhã cố gắng đè nén bấy lâu nay bộc phát ra, cho dù nàng là một người bĩnh tĩnh thông tuệ thì sao chứ, chung quy cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, cũng là lần đầu tiên rời xa gia đình, há không có nhớ nhung? Mỗi khi đêm về, nàng thường hồi tưởng lại những chuyện trước đây, nước mắt cứ vậy mà rơi lã chã.
Lăng Nhã thở dài, hai mắt rưng rưng mông lung nhìn Dận Chân: “Nếu thiếp thân nó phải, có phải Tứ gia sẽ trách thiếp thân hay không?”
“Đây là tình cảm thường tình, có gì đâu mà trách.” Dận Chân xoa xoa gương mặt sắp khóc của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đợi hôm nào đó thuận tiện, ta mời a mã ngạch nương của ngươi đến phủ thăm ngươi, có được không?”
“Thật không?” Khi Lăng Nhã nghe được câu này thì quả thật là không còn tin vào tai mình nữa.
“Đương nhiên là thật.” Dận Chân vuốt mái tóc mây của nàng, bản thân hắn cũng không biết là vẻ mặt của mình đang rất dịu dàng.
“Thiếp thân tạ Tứ gia!” Lăng Nhã vui đến phát khóc, ngoại trừ câu tạ ơn ra thì chẳng nói thêm được lời nào.
Mặc Ngọc lặng lẽ vui mừng thay cho cô nương mình. Từ khi nhập phủ tới nay, chưa từng thấy cô nương vui vẻ như bây giờ, cho dù miệng cô nương luôn nở nụ cười, nhưng đáy mắt luôn chất chứa u sầu khó hiểu. Mặc Ngọc chỉ mong rằng từ đây về sau, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua cô nương đều có thể vui vẻ bình an như hiện tại.
Cả đời vui vẻ bình an ư? Mặc Ngọc không hiểu rằng, mong ước của mình nghe chừng rất đơn giản, nhưng so với những nữ nhân sống trong tường cao cửa kín lại là điều xa xỉ đến mức khó chờ…
Từ miệng Mặc Ngọc, Lăng Nhã biết được trong phủ bối lặc hiện giờ được sủng ái nhất chính là Niên phúc tấn, người vừa vào phủ năm ngoái, có thể nói trăm sủng ngàn sủng đều tập trung vào một mình nàng ta, mỗi lần Dận Chân ban thưởng, phần của nàng ta luôn được nhiều hơn, số ngày Dận Chân ở lại Hướng Vân các cũng là nhiều nhất. Thân thể của đích phúc tấn vốn không tốt cộng với việc nàng muốn toàn tâm nuôi nấng ấu tử, nên không có đủ tinh lực để xử lý việc trong phủ. Vì vậy, toàn bộ đều giao lại cho Niên phúc tấn, còn Lý phúc tấn thì ở bên cạnh trợ giúp. Cho nên trong nhất thời, Niên phúc tấn vô cùng nổi bật, không ai bì kịp.
Dận Chân thật sự sủng ái Niên thị sao? Khi Lăng Nhã đứng trước Kiêm Gia trì thì đáp án đã vô cùng rõ ràng. Cái Niên thị đang có chẳng qua chỉ là ‘sủng’, không thể coi là ‘ái’. Tim của Dận Chân đã thuộc về Mi nhi, cái mà những nữ nhân khác nhận được chỉ có thể là ‘sủng’ mà thôi, trong đó có cả nàng…
Có sủng mà không có ái thì kiếp người cũng chỉ là bọt biển, hiện diện chốc lát rồi tan biến. Nếu để giành được ‘sủng’ mà phải trả giá bằng trái tim của mình, vậy thì kết cục của nàng chỉ có thể là đau thưng vỡ nát.
Cho nên Lăng Nhã tự thề với lòng, vĩnh viễn… vĩnh viễn không bao giờ trao tim của mình cho Dận Chân!
Nhưng mà, bản thân nàng có thể khống chế được chuyện đó không?
Tháng giêng lặng lẽ trôi qua không một chút động tĩnh, chớp mắt đã là ngày hai tháng hai năm Khang Hi thứ bốn mươi bốn, ngày Rồng ngẩng đầu. Vào ngày này, mỗi nhà đều thiết án dâng hương, hướng về Long Vương, cầu cho một năm mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Nam tử mọi nhà còn đua nhau đi cạo long đầu, hi vọng ngày Rồng ngẩng đầu sẽ đem lại nhiều may mắn.
Theo thông lệ, vào ngày này không được đụng tới kim chỉ, cho nên Lăng Nhã đành phải gác lại cái túi thơm mới thêu được một nửa. Nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp, tiết trời trong lành nên Lăng Nhã quyết định gọi Mặc Ngọc cùng nhau lấy sách ra phơi cho bớt ẩm ướt, sau này khỏi bị mốc meo.
Lăng Nhã tự mình cúi xuống, cẩn thận vuốt từng cuốn sách cho thẳng rồi đặt lên giá phơi, bỗng nhiên trước mắt nàng tối lại, một bóng đen xuất hiện che mất ánh nắng, nàng ngước mắt lên nhìn, là Dận Chân.
“Tứ gia tới hồi nào?” Lăng Nhã đưa sách cho Mặc Ngọc rồi đứng dậy hỏi, hiện tại hai người đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn ngượng ngùng cẩn trọng như ban đầu.
“Mới tới thôi.” Dận Chân mặc bộ thường phục màu xanh đậm thêu hoa văn Tú Bảo Tương, hắn liếc nhìn những cuốn sách được trải ra trên giá phơi, phát hiện đa phần là sách kinh sử, hắn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi thích xem những loại sách này ư?”
“Cũng không phải là thích, có điều thiếp thân chỉ có những loại sách này mà thôi.” Chuyện nàng bị ban cho Tứ a ca làm cách cách, rốt cuộc người nhà đã cũng đã biết, trước đây vài ngày a mã nhờ người mang những bộ sách này tới cho nàng, cùng với một phong thư, trong thư cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nàng bảo trọng thân thể, không cần lo lắng chuyện ở nhà, nhưng nàng đoán được a mã và ngạch nương nhất định rất thương tâm.
“Trong thư phòng của ta có rất nhiều sách, nếu ngươi thích thì có thể đến lấy về đọc.” Sau khi nói câu này, chính Dận Chân cũng lặng người đi một lát, thư phòng trong phủ gần như là cấm địa, ngoại trừ hắn, Cẩu Nhi và Cao Phúc ra thì không ai được tự ý ra vào, bao gồm cả phúc tấn.
“Thật không?” Những bộ sách này Lăng Nhã đọc gần như muốn thuộc làu, bây giờ nghe vậy thì phấn khởi ra mặt, trong mắt còn hiện lên sự trông ngóng không hề che dấu.
Dận Chân vốn hơi hối hận, nhưng thấy Lăng Nhã hào hứng như vậy thì cũng khó mà từ chối, đành gật đầu: “Dĩ nhiên là thật, đợi lát nữa trở về ta nói với Cao Phúc một tiếng, cho phép ngươi tự do ra vào, nhưng ngoại trừ sách ra thì ngươi không được động vào những thứ khác, đặc biệt là công văn.”
“Thiếp thân tuân mệnh.” Lăng Nhã nhanh nhảu trả lời, Dận Chân cho phép nàng ra vào thư phòng đã là một sự tín nhiệm rất lớn, sao nàng lại không biết cân nhắc nặng nhẹ chứ.
Dận Chân gật đầu lấy ra một vật đưa cho Lăng Nhã: “Ta đã cho người sửa lại nhẫn ngọc, đáng tiếc là vết nứt vẫn còn.” Nhẫn ngọc xanh biếc được bọc viền vàng, cực kỳ dịu mát dưới ánh mặt trời, màu xanh bên trong mềm mại như nước chảy, cái duy nhất khiến nó không được hoàn mỹ chính là vài vết nứt nhỏ như sợi chỉ kia, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Lăng Nhã giành cho nó. Cẩn thận nhận lấy nhẫn ngọc, trước tiên nàng xỏ vào ngón cái, nhẫn rộng tới mức cả nàng và Dận Chân nhìn thấy đều bật cười, nàng liền tháo ra, lấy sợi dây vàng xỏ qua rồi định đeo lên cổ. Dận Chân ngăn lại, nói: “Để ta giúp ngươi đeo.”
Lăng Nhã đỏ mặt, quay lưng lại để Dận Chân đeo lên giúp nàng. Khi tay hắn vô tình chạm vào da thịt trắng ngần của Lăng Nhã, trong lòng hắn tự dưng không kiểm soát được mà rung động, một cảm giác xưa nay chưa từng có, đến khi thấy thân mình của Lăng Nhã hơi căng thẳng, hắn mới miễn cưỡng để tay xuống: “Đẹp lắm.”
Lăng Nhã cảm ơn bằng giọng rất nhỏ, cũng không dám ngẩng đầu, sợ Dận Chân sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lúng túng của mình, ngón tay của nàng xoắn khăn tay không ngừng, khi sắp xé nát khăn tay, nàng mới thốt ra được một câu nhỏ xíu: “Tứ gia ngài có đói không?”
Sau khi hạ triều Dận Chân chỉ kịp thay thường phục rồi đến thẳng đây, nên cũng chưa ăn gì. Không nhắc tới thì không, giờ nghe Lăng Nhã hỏi thì hơi có cảm giác đói bụng: “Chỗ của ngươi có gì ăn không?”
Lăng Nhã cười rồi quay qua nói với Mặc Ngọc: “Tới phòng bếp nấu một bát mì đưa tới cho Bối lặc gia.”
Sau lần Dận Chân mạnh tay xử lý hạ nhân ở phòng bếp, lại còn răn dạy Cao Phúc một trận, trong phủ đã bớt cư xử kiểu thượng đội hạ đạp. Vả lại, dạo này Dận Chân cũng thường hay lui tới chỗ này, Lăng Nhã có nhiều cơ hội thành tân quý, thậm chí có vài người còn đoán rằng, có thể nàng sẽ là Diệp thị thứ hai ở Lãm Nguyệt cư, trở thành thứ phúc tấn tiếp theo. Tình hình như vậy, dĩ nhiên đám hạ nhân cũng không dám khinh thường nàng, ngược lại còn tìm cách lấy lòng, nên việc nấu một bát mì không có gì là khó khăn cả.
“Chỉ có một bát mì thôi sao? Uổng công ta có lòng sửa lại nhẫn ngọc đưa tới tận đây cho ngươi, làm một chuyện lỗ vốn rồi.” Hiếm khi Dận Chân nói đùa như vậy.
Lăng Nhã vuốt ve nhẫn ngọc, cười nói: “Tứ gia nói vậy là oan uổng cho thiếp thân rồi. Hôm nay là ngày hai tháng hai, là ngày Rồng ngẩng đầu. Vào ngày này ở dân gian ăn gì cũng có chữ ‘Long’, ví dụ như sủi cảo là ‘Long nhĩ’ (tai rồng), hoành thánh là ‘Long nhãn’ (mắt rồng)… Hoàng thượng là chân long thiên thử, Tứ gia là nhi tử của Hoàng thượng, ngài ăn mấy món này chẳng phải là bất kính với Hoàng thượng sao?”
“Chà, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra?” Đúng là lần đầu tiên Dận Chân nghe cách ví von như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, tưởng tượng thêm một chút thì phát hiện ra: “Nếu vậy sợi mì chẳng phải là ‘Long tu’ (râu rồng) sao? Vậy không phải là vẫn bất kính với Hoàng a mã à?”
Lăng Nhã lắc đầu: “Dân gian cho rằng ăn mì chính là nâng ‘Long tu’, cái này không phải là bất kính, nên Tứ gia ngài cứ yên tâm mà ăn.”
“Cũng rất thật thú vị.” Dận Chân cười cười xoay người đi vào phòng. Sau khi Lăng Nhã giải thích xong thì đã thấy Mặc Ngọc bê khay đỏ tới, hành lễ xong thì đặt xuống trước mặt Dận Chân. Cho dù Mặc Ngọc cố gắng đi thật nhanh, nhưng vì phòng bếp rất xa nên sợi mì cũng đã hơi nở ra.
“Tứ gia đợi một chút.” Lăng Nhã đi tới chiếc rương lấy ra một bình sứ nhỏ, vừa mở ra thì mùi hương thanh ngọt xộc vào mũi.
“Đây là cái gì? Nhìn thì giống mật ong, nhưng trong đó lại có thêm mùi hoa quế.” Dận Chân tò mò hỏi.
Lăng Nhã vừa múc một muỗng bỏ vào bát mì khuấy đều, vừa trả lời: “Cái này gọi là mật quế hoa, lấy hoa quế nở vào mua thu rửa sạch rồi phơi khô, sau đó cho vào một cái lọ, rót mật ong vào đậy kín nắp lại, lúc nào muốn dùng thì mở nắp ra lấy, vừa ngọt lại vừa thơm, lại tốt cho sức khỏe.”
Đúng là muỗng mật quế hoa vàng ươm kia khiến người khác nhìn thấy là muốn ăn ngay, Dận Chân cầm đũa gắp một gắp cho vào miệng, rất thanh và ngọt, mùi vị lạ thường, chỉ ba gắp hắn đã ăn hết bát mì, còn có vẻ chưa đã thèm. Nhận khăn tay Lăng Nhã đưa, Dận Chân vừa lau miệng vừa nói: “Quả thật không tồi, chắc ngươi đã rất nhọc công mới nghĩ ra món này.”
“Thiếp thân làm gì mà nghĩ ra được chứ, là ngạch nương làm đó, bình mật quế hoa này là do a mã nhờ người đem đến mấy hôm trước.” Nói tới đây, vẻ mặt Lăng Nhã hơi buồn, nhưng rất nhanh đã làm như không có gì. Dù vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Dận Chân.
“Đang nhớ người nhà?” Bốn chữ này tuy rất đơn giản nhưng lại làm cho những nhớ nhung mà Lăng Nhã cố gắng đè nén bấy lâu nay bộc phát ra, cho dù nàng là một người bĩnh tĩnh thông tuệ thì sao chứ, chung quy cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, cũng là lần đầu tiên rời xa gia đình, há không có nhớ nhung? Mỗi khi đêm về, nàng thường hồi tưởng lại những chuyện trước đây, nước mắt cứ vậy mà rơi lã chã.
Lăng Nhã thở dài, hai mắt rưng rưng mông lung nhìn Dận Chân: “Nếu thiếp thân nó phải, có phải Tứ gia sẽ trách thiếp thân hay không?”
“Đây là tình cảm thường tình, có gì đâu mà trách.” Dận Chân xoa xoa gương mặt sắp khóc của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đợi hôm nào đó thuận tiện, ta mời a mã ngạch nương của ngươi đến phủ thăm ngươi, có được không?”
“Thật không?” Khi Lăng Nhã nghe được câu này thì quả thật là không còn tin vào tai mình nữa.
“Đương nhiên là thật.” Dận Chân vuốt mái tóc mây của nàng, bản thân hắn cũng không biết là vẻ mặt của mình đang rất dịu dàng.
“Thiếp thân tạ Tứ gia!” Lăng Nhã vui đến phát khóc, ngoại trừ câu tạ ơn ra thì chẳng nói thêm được lời nào.
Mặc Ngọc lặng lẽ vui mừng thay cho cô nương mình. Từ khi nhập phủ tới nay, chưa từng thấy cô nương vui vẻ như bây giờ, cho dù miệng cô nương luôn nở nụ cười, nhưng đáy mắt luôn chất chứa u sầu khó hiểu. Mặc Ngọc chỉ mong rằng từ đây về sau, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua cô nương đều có thể vui vẻ bình an như hiện tại.
Cả đời vui vẻ bình an ư? Mặc Ngọc không hiểu rằng, mong ước của mình nghe chừng rất đơn giản, nhưng so với những nữ nhân sống trong tường cao cửa kín lại là điều xa xỉ đến mức khó chờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.