Chương 21: TAM SINH PHÁO HOA
Giải Ngữ
09/06/2018
Chủ tớ hai người
pha một bình trà rồi ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Ban đầu Mặc
Ngọc rất là hào hứng, ríu ra ríu rít kể chuyện lúc mình còn ở nhà, thời
gian trôi qua, nhịp nói của Mặc Ngọc ngày càng chậm lại, mí mắt sụp
xuống, nàng ngáp không ngừng, cuối cùng chịu hết nổi, gục lên tay ngủ
ngon lành. Lăng Nhã lấy áo choàng nhẹ nhàng đắp cho Mặc Ngọc, sau đó mở
cửa, tính ra ngoài đi dạo một lát.
Cửa phòng vừa mở ra, Lăng Nhã sững người trong giây lát, mình bị hoa mắt sao? Sao lại nhìn thấy triều phục của Dận Chân thế này?
Vừa rồi, khi Dận Chân đi ngang qua Lãm Nguyệt cư, chợt nhớ đến nữ tử mình gặp đêm say rượu cách đây mấy ngày, chân không tự chủ được nên bước vào. Đang phân vân không biết nên ở hay đi thì nàng mở cửa, thật là trùng hợp.
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Lăng Nhã, tự nhiên Dận Chân thấy buồn cười, khóe miệng nhếch nhẹ tiến lên vài bước: "Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp mà đã không nhớ ta là ai rồi sao?"
Câu này giúp Lăng Nhã khẳng định người trước mặt mình không phải là ảo giác, vội vã cẩn thận hành lễ: "Lăng Nhã gặp qua Bối lặc gia, Bối lặc gia cát tường."
"Đứng lên đi." Dận Chân phất tay rồi lướt qua nàng tiến vào phòng.
"Sao trễ vậy rồi mà Bối lặc gia còn đến đây?" Lăng Nhã định thần lại, nhanh chóng bước theo, sợ làm Mặc Ngọc thức giấc nên nàng nói rất nhỏ.
"Trễ thì ta không được phép đến đây sao?" Dận Chân quan sát bài trí trong phòng, lần trước không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện chỗ này bố trí đơn giản hơn các phòng khác rất nhiều, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết như bàn, ghế, rương, giường ra thì không có thêm vật gì khác, ngay cả cửa sổ giấy cũng đã ố vàng, nhưng những hình dán trên đó lại rất vui nhộn, giúp cho căn phòng có chút sức sống.
"Ý của thiếp thân không phải là như vậy." Lăng Nhã vội thanh minh, giọng nói mang chút bế tắc. Hôm nay Dận Chân vào cung dự tiệc, sau đó hồi phủ dùng gia yến ngay nên chưa kịp thay triều phục, trên đầu vẫn còn đội mũ quan Mãn Thanh hai tầng, vành mũ cẩn mười viên ngọc trai, chóp mũ đính một viên hồng bảo thạch; trên người mặc triều phục màu xanh thêu một con rồng năm móng, hai vai mỗi bên cũng thêu một con từ trước ra sau, trên ngực áo thêu một đám mây ngũ sắc, cổ áo viền lông chồn tía, đầu tay áo viền lông chồn màu khói nhạt, tà áo in hoa văn Bát bảo, mỗi bước đi lộ ra lớp lót ở bên trong, chuỗi ngọc trai trên cổ rũ xuống càng tôn thêm màu vàng rực của lớp lót trong tà áo. Thân trang như vậy làm cho tướng mạo vốn đã anh tuấn nay càng thêm xuất sắc, khuyết điểm duy nhất chính là gương mặt lạnh nhưng băng, đương kim Hoàng thượng có mười mấy a ca, không hiểu nuôi dạy kiểu gì mà chỉ có mỗi mình hắn tính tình ngạo mạn lạnh lùng như vậy.
"Tối nay ngươi chỉ ăn cái này thôi sao?" Dận Chân chỉ vào đĩa sủi cảo còn thừa trên bàn, hắn thấy Lăng Nhã gật đầu thì chân mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Ta đã phân phó với phòng bếp, vào đêm giao thừa, thức ăn của mỗi cách cách ngoài sủi cảo còn có thêm hai món mặn và bốn món điểm tâm cơ mà?"
"Chắc là phòng bếp nhiều việc quá nên lỡ quên thôi." Lăng Nhã nhàn nhạt trả lời, ở trong vương phủ này, cách cách không được sủng ái thì cái gì cũng không có, thói đời thượng đội hạ đạp, vì vậy mà hạ nhân cũng chẳng để những vị cách cách này trong mắt, khinh được ai khinh, lấy được gì thì lấy.
Dận Chân thông minh cơ trí hơn người, sao lại không hiểu nguyên nhân cơ chứ, sắc mặt của hắn trầm xuống, gằn giọng: "Ta năm lần bảy lượt yêu cầu người trong phủ không được làm cái việc dối trên gạt dưới, không ngờ vẫn còn có kẻ to gan lớn mật như vậy, Cẩu Nhi!"
"Có nô tài." Nghe tiếng quát của Dận Chân, một nam tử trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ gầy, mặt mũi lanh lợi từ sân viện chạy vào, khoanh tay cung kính: "Tứ gia có gì phân phó?"
"Ngày mai, trời vừa sáng ngươi hãy đuổi tên quản sự phòng bếp ra khỏi phủ bối lặc cho ta, từ nay về sau không cho phép hắn ở kinh thành mưu sinh nữa. Ngoài ra, ngươi tới tìm Cao Phúc, hỏi xem hắn quản lý hạ nhân kiểu gì mà dạy được một đám cẩu vật dám dối trên gạt dưới như vậy. Nếu hắn cảm thấy chức vụ tổng quản này quá mức nhàm chán thì gia gia ta cũng không ngại đổi người." Dận Chân lạnh lùng nói, trong mắt như có lửa, sắc bén như dao. Cẩu Nhi theo hầu Dận Chân đã nhiều năm, hắn biết biểu hiện này của Dận Chân là thật sự nổi giận, cho nên hắn cũng không dám nhiều lời, nhớ kỹ phân phó rồi im lặng lui ra.
Lúc này, Mặc Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Dận Chân trước mặt thì sợ tới mức nhảy dựng lên, thanh tỉnh như vừa bị dội nước lạnh, lắp bắp: "Nô, nô tỳ thỉnh an Bối lặc gia, Bối lặc gia vạn phúc." Vị gia gia này sao mỗi lần xuất hiện lại dọa nàng một trận như vậy, nếu còn tiếp tục thì hồn vía sẽ không ở nổi trong thân thể nàng nữa rồi.
"Ở đây không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống đi." Dận Chân phất tay ý bảo Mặc Ngọc đi ra ngoài. Mặc Ngọc lén nhìn Lăng Nhã, thấy Lăng Nhã cũng gật đầu thì mới vén áo thi lễ lui ra.
"Ở chỗ này có quen không?" Dận Chân ho nhẹ, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng.
Lăng Nhã rót trà đưa cho hắn, nói: "Quen hay không quen cũng có sao đâu, đều phải thích nghi, mỗi ngày được ăn được mặc là tốt rồi, thiếp thân không đòi hỏi quá nhiều."
"Thật không? Sao ta cứ có cảm giác là ngươi đang trách ta đối xử với ngươi không tốt?" Dận Chân nheo mắt lại, chẳng thèm nhận chén trà của Lăng Nhã đưa, chén trà cứ ở giữ hai người, hơi nước bốc lên làm cho gương mặt và ánh mắt đều trở nên mờ ảo.
"Bối lặc gia nghĩ quá rồi." Nàng đặt chén trà đã cầm muốn mởi tay xuống, cười nhạt: "Đối với thiếp thân mà nói, một bát cơm một muỗng canh là đã đủ, phủ bối lặc đông người như vậy, việc trên triều lại rất nhiều, Bối lặc gia chỉ là một người một đôi mắt, làm sao có thể chiếu cố được tới tận đây."
"Nhưng ngươi vẫn có thể nói với ta." Dận Chân chưa hoàn toàn tin lời nàng, nhưng gương mặt đã dịu đi không ít, gẩy chuỗi ngọc trên cổ, hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"
"Chắc giờ cũng là giờ Tý rồi." Lăng Nhã vừa dứt lời thì chắp tay cầu nguyện, chợt một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nàng kéo đi, kéo thẳng một hơi tới tận Kiêm Gia trì rồi mới dừng lại, Lăng Nhã vỗ ngực thở hổn hển: "Bối lặc gia kéo thiếp thân tới chỗ này làm gì?"
Cửa phòng vừa mở ra, Lăng Nhã sững người trong giây lát, mình bị hoa mắt sao? Sao lại nhìn thấy triều phục của Dận Chân thế này?
Vừa rồi, khi Dận Chân đi ngang qua Lãm Nguyệt cư, chợt nhớ đến nữ tử mình gặp đêm say rượu cách đây mấy ngày, chân không tự chủ được nên bước vào. Đang phân vân không biết nên ở hay đi thì nàng mở cửa, thật là trùng hợp.
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Lăng Nhã, tự nhiên Dận Chân thấy buồn cười, khóe miệng nhếch nhẹ tiến lên vài bước: "Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp mà đã không nhớ ta là ai rồi sao?"
Câu này giúp Lăng Nhã khẳng định người trước mặt mình không phải là ảo giác, vội vã cẩn thận hành lễ: "Lăng Nhã gặp qua Bối lặc gia, Bối lặc gia cát tường."
"Đứng lên đi." Dận Chân phất tay rồi lướt qua nàng tiến vào phòng.
"Sao trễ vậy rồi mà Bối lặc gia còn đến đây?" Lăng Nhã định thần lại, nhanh chóng bước theo, sợ làm Mặc Ngọc thức giấc nên nàng nói rất nhỏ.
"Trễ thì ta không được phép đến đây sao?" Dận Chân quan sát bài trí trong phòng, lần trước không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện chỗ này bố trí đơn giản hơn các phòng khác rất nhiều, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết như bàn, ghế, rương, giường ra thì không có thêm vật gì khác, ngay cả cửa sổ giấy cũng đã ố vàng, nhưng những hình dán trên đó lại rất vui nhộn, giúp cho căn phòng có chút sức sống.
"Ý của thiếp thân không phải là như vậy." Lăng Nhã vội thanh minh, giọng nói mang chút bế tắc. Hôm nay Dận Chân vào cung dự tiệc, sau đó hồi phủ dùng gia yến ngay nên chưa kịp thay triều phục, trên đầu vẫn còn đội mũ quan Mãn Thanh hai tầng, vành mũ cẩn mười viên ngọc trai, chóp mũ đính một viên hồng bảo thạch; trên người mặc triều phục màu xanh thêu một con rồng năm móng, hai vai mỗi bên cũng thêu một con từ trước ra sau, trên ngực áo thêu một đám mây ngũ sắc, cổ áo viền lông chồn tía, đầu tay áo viền lông chồn màu khói nhạt, tà áo in hoa văn Bát bảo, mỗi bước đi lộ ra lớp lót ở bên trong, chuỗi ngọc trai trên cổ rũ xuống càng tôn thêm màu vàng rực của lớp lót trong tà áo. Thân trang như vậy làm cho tướng mạo vốn đã anh tuấn nay càng thêm xuất sắc, khuyết điểm duy nhất chính là gương mặt lạnh nhưng băng, đương kim Hoàng thượng có mười mấy a ca, không hiểu nuôi dạy kiểu gì mà chỉ có mỗi mình hắn tính tình ngạo mạn lạnh lùng như vậy.
"Tối nay ngươi chỉ ăn cái này thôi sao?" Dận Chân chỉ vào đĩa sủi cảo còn thừa trên bàn, hắn thấy Lăng Nhã gật đầu thì chân mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Ta đã phân phó với phòng bếp, vào đêm giao thừa, thức ăn của mỗi cách cách ngoài sủi cảo còn có thêm hai món mặn và bốn món điểm tâm cơ mà?"
"Chắc là phòng bếp nhiều việc quá nên lỡ quên thôi." Lăng Nhã nhàn nhạt trả lời, ở trong vương phủ này, cách cách không được sủng ái thì cái gì cũng không có, thói đời thượng đội hạ đạp, vì vậy mà hạ nhân cũng chẳng để những vị cách cách này trong mắt, khinh được ai khinh, lấy được gì thì lấy.
Dận Chân thông minh cơ trí hơn người, sao lại không hiểu nguyên nhân cơ chứ, sắc mặt của hắn trầm xuống, gằn giọng: "Ta năm lần bảy lượt yêu cầu người trong phủ không được làm cái việc dối trên gạt dưới, không ngờ vẫn còn có kẻ to gan lớn mật như vậy, Cẩu Nhi!"
"Có nô tài." Nghe tiếng quát của Dận Chân, một nam tử trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ gầy, mặt mũi lanh lợi từ sân viện chạy vào, khoanh tay cung kính: "Tứ gia có gì phân phó?"
"Ngày mai, trời vừa sáng ngươi hãy đuổi tên quản sự phòng bếp ra khỏi phủ bối lặc cho ta, từ nay về sau không cho phép hắn ở kinh thành mưu sinh nữa. Ngoài ra, ngươi tới tìm Cao Phúc, hỏi xem hắn quản lý hạ nhân kiểu gì mà dạy được một đám cẩu vật dám dối trên gạt dưới như vậy. Nếu hắn cảm thấy chức vụ tổng quản này quá mức nhàm chán thì gia gia ta cũng không ngại đổi người." Dận Chân lạnh lùng nói, trong mắt như có lửa, sắc bén như dao. Cẩu Nhi theo hầu Dận Chân đã nhiều năm, hắn biết biểu hiện này của Dận Chân là thật sự nổi giận, cho nên hắn cũng không dám nhiều lời, nhớ kỹ phân phó rồi im lặng lui ra.
Lúc này, Mặc Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Dận Chân trước mặt thì sợ tới mức nhảy dựng lên, thanh tỉnh như vừa bị dội nước lạnh, lắp bắp: "Nô, nô tỳ thỉnh an Bối lặc gia, Bối lặc gia vạn phúc." Vị gia gia này sao mỗi lần xuất hiện lại dọa nàng một trận như vậy, nếu còn tiếp tục thì hồn vía sẽ không ở nổi trong thân thể nàng nữa rồi.
"Ở đây không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống đi." Dận Chân phất tay ý bảo Mặc Ngọc đi ra ngoài. Mặc Ngọc lén nhìn Lăng Nhã, thấy Lăng Nhã cũng gật đầu thì mới vén áo thi lễ lui ra.
"Ở chỗ này có quen không?" Dận Chân ho nhẹ, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng.
Lăng Nhã rót trà đưa cho hắn, nói: "Quen hay không quen cũng có sao đâu, đều phải thích nghi, mỗi ngày được ăn được mặc là tốt rồi, thiếp thân không đòi hỏi quá nhiều."
"Thật không? Sao ta cứ có cảm giác là ngươi đang trách ta đối xử với ngươi không tốt?" Dận Chân nheo mắt lại, chẳng thèm nhận chén trà của Lăng Nhã đưa, chén trà cứ ở giữ hai người, hơi nước bốc lên làm cho gương mặt và ánh mắt đều trở nên mờ ảo.
"Bối lặc gia nghĩ quá rồi." Nàng đặt chén trà đã cầm muốn mởi tay xuống, cười nhạt: "Đối với thiếp thân mà nói, một bát cơm một muỗng canh là đã đủ, phủ bối lặc đông người như vậy, việc trên triều lại rất nhiều, Bối lặc gia chỉ là một người một đôi mắt, làm sao có thể chiếu cố được tới tận đây."
"Nhưng ngươi vẫn có thể nói với ta." Dận Chân chưa hoàn toàn tin lời nàng, nhưng gương mặt đã dịu đi không ít, gẩy chuỗi ngọc trên cổ, hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"
"Chắc giờ cũng là giờ Tý rồi." Lăng Nhã vừa dứt lời thì chắp tay cầu nguyện, chợt một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nàng kéo đi, kéo thẳng một hơi tới tận Kiêm Gia trì rồi mới dừng lại, Lăng Nhã vỗ ngực thở hổn hển: "Bối lặc gia kéo thiếp thân tới chỗ này làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.