Chương 67: Mong ngóng
Lý Hảo
26/07/2017
Edit: Puta Ng
Beta: Mây
"Nương, lão gia muốn chiêu đãi vị công công này, người xem trước tiên chúng ta lấy chút đồ của nương nương để thưởng cho hắn?" Vừa nghe đến ban thưởng, lực chú ý của Võ lão thái thái liền chuyển dời. Nhưng đây đều là đồ cháu gái bà cho, phải giữ trong nhà mình.
Phùng An cười, nói với người Võ gia "Nương nương sai nô tài vấn an các vị. Nương nương muốn biết tình hình của Tiền gia biểu thiếu gia, có thể mời biểu thiếu gia trở về không, tiểu nhân phải trở về bẩm báo với nương nương?"
Quả nhiên sẽ hỏi đến! Vân thị và Võ Chính Đạo liếc nhau, đang nghĩ gì đó. Võ lão thái thái cũng ngừng tay, nghĩ nghĩ, không nói gì, dù sao có con trai ở đây, sợ cái gì?
Vân thị vội cười làm lành nói: "Vị công công này, Tiểu Bảo hắn có việc đi ra ngoài, hôm nay chỉ sợ không kịp trở lại gặp công công, ngài xem?"
"Cũng được, chủ tử nói nếu hôm nay không gặp được người, có thể bảo biểu thiếu gia viết phong thư cho nương nương, đợi lần sau tiểu nhân ra cung nhận cũng được!" Phùng An nghĩ thầm, chủ tử đoán đúng như thần. Tại sao có thể đoán được biểu thiếu gia không ở đây?
Vân thị vội gật đầu "Đó là đương nhiên. Đợi Tiểu Bảo trở về, chúng ta sẽ nói cho hắn biết, nhất định hắn sẽ rất vui mừng!"
Phùng An mang đồ vật đến và chuyển lời xong, lập tức trở về.
Võ Chính Đạo còn vụng trộm cho hắn ngân phiếu. Nhưng Phùng An không hề muốn nhận, ngoài miệng nói: "Ngài là phụ thân của chủ tử chúng ta. Chúng ta là nô tài, sao có thể nhận tiền của ngài, trăm ngàn lần không được. Nếu không chủ tử biết, chúng ta sẽ bị phạt!"
Sống chết không nhận, Võ Chính Đạo cảm thấy con gái mình ở trong cung rất có thể diện. Bọn hạ nhân nghe lời của nàng, nhìn điều này là đủ biết.
Chỉ là trước mắt chuyện cần bận tâm là chuyện Tiễn Tiểu Bảo. Đến lúc đó, nếu trong cung lại cho người tới. Vậy trả lời thế nào, không thể mỗi lần đều nói người không ở đây.
"Ngươi nhanh chóng tìm một người tương tự. Đến lúc đó dạy hắn nói đôi lời, tốt xấu cũng lấp liếm qua chuyện." Võ Chính Đạo nói với Vân thị.
Vân thị nói: "Lão gia, chuyện tìm người, ta là nữ nhân sao có thể đi tìm. Ngài xem, ta và Tiền Tiểu Bảo kia cũng không quen thuộc. Ngài tìm người sành sỏi, sai bọn họ tuyển, lặng lẽ làm, được không?"
"Thái giám trong cung chưa từng thấy qua Tiền Tiểu Bảo. Thục tần nương nương cũng không thể lại đây tự nhìn. Chúng ta tìm một người gần giống, sau đó đến lúc đấy lấy cớ, nói hắn đang đi thư viện, như thế không được sao?" Vân thị đề nghị.
"Cũng được, trước hết làm như vậy đi." Bởi vì chuyện này, trong lòng Võ Chính Đạo chột dạ, không dám ám chỉ mình có chuyện muốn nói với thái giám kia. Vốn nghĩ, có thể cho nương nương biết, sau đó thổi gió bên gối Hoàng Thượng. Đến lúc đó không phải chuyện tốt lập tức sẽ đến sao?
Nào ngờ con gái lớn của mình không hỏi người khác, chỉ hỏi Tiền Tiểu Bảo!
Đáng giận là sao lại không thấy tăm hơi Tiền Tiểu Bảo đâu?
Nếu bây giờ hắn còn ở nhà mình thì tốt biết mất? Chỉ là nuôi tiểu tử này ăn uống cũng không cần nhiều tiền, nhà bọn họ cũng không thiếu số tiền kia.
Nay không thấy người còn phải phí tâm gắng sức suy nghĩ biện pháp.
Sao người nhà ruột thịt, đại nữ nhi của mình không quan tâm, lại cố tình quan tâm một biểu đệ. Quả thực là khiến trong lòng Võ Chính Đạo, người làm cha này khó chịu.
Nhưng ông và đứa con gái này ít tiếp xúc, còn chưa tới mấy tháng liền nhập cung tuyển tú. Nay, ông và con gái quân thần khác biệt, càng không thể nói nàng cái gì. Về sau gặp mặt, người làm cha là hắn còn phải dập đầu hành lễ với nữ nhi.
Nhưng hắn chỉ mới tới tìm Lưu công công chưa đến hai ngày, thế nhưng có thể khiến trong cung mang đồ tới, có thể thấy được ở trong cung con gái mình rất được sủng.
Ngoài ra, người tới cửa bái phỏng cũng nhiều lên. Võ Chính Đạo biết đây đều là phúc khí của con gái ở trong cung mang đến.
Đường tỷ của Vân thị là Trương phu nhân lại đây, khí thế bức người, nhìn thấy Vân thị liền mắng người Võ gia một trận.
Trương phu nhân còn canh cánh chuyện Võ Thục tần kia không cho mình vào cung. Ở trước mặt Vân thị cũng không giấu giếm sự tức giận.
"Ta thấy một phen công phu ngươi bỏ ra xem như mất trắng. Hiện tại kế nữ kia của ngươi bay lên cành cao làm phượng hoàng, không để mẹ kế là ngươi vào mắt. Về sau nghĩ tới thù của mẹ nàng ta, nói không chừng còn muốn trả thù ngươi."
Vân thị nói: "Nàng ta là phi tần ở trong cung, không có nhà mẹ đẻ cũng làm không lên trò trống gì. Chúng ta và nàng hỗ trợ lẫn nhau. Nha đầu kia chỉ cần hơi thông minh, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện mổ gà lấy trứng này. Đại đường tỷ, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu không có biện pháp kiềm chế nàng, ta tuyệt đối sẽ không đưa nàng vào cung."
Trương phu nhân nói: "Ngươi nói thì dễ dàng. Đến lúc nàng ta thăng phi vị, chẳng lẽ còn muốn chịu sự kiềm chế của ngươi? Ngươi đó, lúc trước đã chọn sai rồi, Võ Chính Đạo kia có bản lĩnh gì chứ?
Đơn giản là bộ dạng đẹp mặt một chút. Nhưng diện mạo này nhìn lâu, còn không phải cũng đều như vậy cả? Nhà hắn xuất thân hàn môn. Mười mấy năm nay ngươi cũng nhận đủ rồi phải không? Mẹ hắn ta là người không phân rõ phải trái. Thấy đồ cưới ngươi nhiều, trong lòng bà ta mất hứng, dùng đồ cưới của ngươi còn cảm thấy mình đang ban ân. Nói không chừng, bà còn muốn chia đều đồ cưới chia của ngươi cho đứa con thứ hai của bà ta. Nếu lúc ấy ngươi tìm một nhà môn đăng hộ đối, ngươi nói xem tốt hơn biết bao? Bây giờ có phải phiền lòng như vậy không?"
Vân thị nói: "Ta chỉ mong Uyển Đình tìm được nhà chồng tốt. Hiện tại mặc kệ kế nữ kia tốt với ta hay là hận ta, chỉ cần nàng ta là nương nương, có cái danh này, nữ nhi của ta có thể gả một người tốt. Những cái khác ta không quan tâm."
"Vậy nếu nàng ta muốn thay mẹ báo thù, làm cho cha nàng bỏ ngươi, ngươi làm thế nào? Ngươi lại không sinh con trai, dựa vào điểm đó đã có thể bỏ ngươi! Nhà mẹ đẻ chúng ta bây giờ càng ngày càng sa sút. Ta thì ổn rồi, con trai ta đều đã sinh cháu. Nhưng còn ngươi, đến lúc đó ngươi làm thế nào?" Trương phu nhân hỏi.
Vân thị nói: "Thật sự đến bước kia, cùng lắm là cá chết lưới rách. Nha đầu kia còn chưa nhẫn tâm như vậy. Thêm nữa hưu thê cũng không phải chuyện vinh quang gì, dễ để người ta bắt thóp. Nói ra đều là cha nàng không phải. Đến lúc đó cha nàng nàng mang tiếng xấu, nàng có thể vui vẻ sao? Trong cung không giống như trong phủ chúng ta, một chút không cảnh giác, chính là tan xương nát thịt. Có rất nhiều người muốn đối phó nàng, cho nên bà việc gì phải sợ?
Về phần nói bà không sinh con trai, dù không phải con mình sinh nhưng bà không để ý chút nào. Dù sao có rất nhiều nha đầu, mấy lượng bạc một người. Bà không tin không mua được một nha hoàn sinh được con trai.
Trương phu nhân nghe xong lời của Vân thị, cảm thấy mình lo lắng vô ích.
Vân thị nói: " Nương nương trong cung thân mình ngày càng lớn. Hoàng Thượng cũng đã lên tiếng, không để người đến quấy rầy. Ta thấy chúng ta vẫn nên đợi một thời gian đi. Sớm muộn gì cũng được gặp! Chờ nàng sinh hoàng tử, chúng ta đi vào, chẳng phải là càng vinh dự sao?"
Trương phu nhân gật đầu, nói: "Vậy theo ý ngươi, bảo ta không gặp thì ta không gặp. Nàng ta còn chưa thành Hoàng Hậu nương nương, cái thai này còn chưa chắc đã được sinh ra đâu.
Chỉ là chức quan của lão gia nhà ngươi, có gì khó khăn? Ta sẽ xem nhà chúng ta có thể giúp đỡ một chút hay không."
"Vậy thì đa tạ Đường tỷ! Kỳ thật ý của lão gia chúng ta là muốn có thể vào lục bộ, tốt nhất là chức quan có thực quyền."
Loại chức quan không có thực quyền thà không có còn hơn.
Trương phu nhân thầm nghĩ chức quan như vậy lão gia nhà ta cũng muốn, nào đến phiên các ngươi?
Nhưng xem Thục tần kia nổi bật ở hậu cung, không thiếu người đi nịnh bợ nàng ta.
Võ Chính Đạo lại là cha ruột Thục tần, thật sự muốn vào lục bộ cũng không phải chuyện không thể.
Trên thực tế cũng quả thật là như thế. Mấy ngày nay Võ Chính Đạo về nhà đều cao hứng. Bởi vì trước kia hắn đi Lại bộ, không có ai quan tâm hắn. Nhưng lần này đi Lại bộ, những người đó thật sự là rất nhiệt tình, còn có người gọi quốc trượng. Tuy rằng hắn khiêm tốn tỏ vẻ mình không phải là quốc trượng, nhưng trong lòng không thể nhịn được sung sướng khi người khác nịnh nọt.
Võ Chính Đạo vốn là Tri Phủ tứ phẩm ngoài kinh thành. Đến kinh thành, nếu vẫn là chức quan tứ phẩm cũng tốt hơn so với nơi khác nhiều.
Rất nhiều vị trí đang chờ hắn, chỉ còn chờ sắp xếp xong xuôi là có thể nhậm chức.
Mọi người đều biết vị này có nữ nhi là nương nương được sủng ái trong cung, hơn nữa sắp sinh hoàng tử. Nếu quả như thật sinh hoàng tử, không phải Võ Chính Đạo kia một bước lên trời sao?
Dạo này, sinh nữ nhi có khi còn tốt hơn nhiều sinh con trai.
Chỉ là vài ngày sau liền có Ngự Sử buộc tội Võ Chính Đạo với Hoàng Thượng, nói hắn giả mạo quốc trượng, xưng huynh gọi đệ, ăn nói ngông cuồng, nói cái gì mà nữ nhi của hắn tuyệt đối có thể sinh long tử, bàn luận chuyện hậu cung.
Trên án kỷ của Hoàng Thượng chất đầy một đống tấu chương như vậy.
Là do Võ Chính Đạo làm việc không cẩn trọng, được người nịnh bợ thì bay lên tận trời.
Hoàng Thượng đương nhiên có cách của mình, vừa tra đã biết là chuyện gì xảy ra.
Nghĩ Thục tần không nhận được điều tốt nào từ người làm cha Võ Chính Đạo này, ngược lại còn bị hắn làm cho liên lụy. Người như vậy nếu cho hắn chút lợi ích, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
"Tuyên Lại bộ Thượng Thư tiến cung." Hoàng Thượng nói.
Hoàng Thượng và Lại bộ Thượng Thư bàn bạc, người khác đều không biết. Nhưng chức quan của Võ Chính Đạo vẫn chưa định xuống.
Đồng thời, Hoàng Thượng lại hạ vài ý chỉ, ban cho phụ thân Lý dung hoa, người sinh Đại hoàng tử, một tước vị huyện công.
Ban cho phụ thân Tĩnh phi đã qua đời, Tả Thanh phong một tước vị quận công. Bởi vì hắn đã chết, cho nên giảm một bậc, cho trưởng tử của hắn nhận tước vị huyện công.
Nhị thúc của Hoàng Hậu cũng được phong một tước quận công. Sau đó là phụ thân An phi cũng là tước vị quận công.
Bốn ý chỉ này ban ra cùng lúc, mọi người vừa nhìn đã hiểu. Bốn vị này đều là người sinh con cho Hoàng gia, ban ơn cho người nhà họ, người khác cũng không thể nói được gì.
Tuy rằng những quận công và huyện công này đều là chức suông, nhưng là có thể được phong thưởng, đó chính là vinh hạnh.
Hoàng Hậu đó, phụ thân người ta đã là Thừa Ân Hầu, không cần một tước vị quận công dệt hoa trên gấm, cho nên mới ban ơn đến Nhị thúc của Hoàng Hậu.
An phi sinh Nhị công chúa, bản thân phân vị lại cao, cho nên phong cha nàng làm một quận công cũng là thích hợp.
Bên Võ gia càng nhiều người tìm đến cửa, cả Vân thị cũng bất ngờ. Rất nhiều người đều hỏi thăm con gái Vân gia, mong ngóng có quan hệ thông gia với Võ Thục tần.
Beta: Mây
"Nương, lão gia muốn chiêu đãi vị công công này, người xem trước tiên chúng ta lấy chút đồ của nương nương để thưởng cho hắn?" Vừa nghe đến ban thưởng, lực chú ý của Võ lão thái thái liền chuyển dời. Nhưng đây đều là đồ cháu gái bà cho, phải giữ trong nhà mình.
Phùng An cười, nói với người Võ gia "Nương nương sai nô tài vấn an các vị. Nương nương muốn biết tình hình của Tiền gia biểu thiếu gia, có thể mời biểu thiếu gia trở về không, tiểu nhân phải trở về bẩm báo với nương nương?"
Quả nhiên sẽ hỏi đến! Vân thị và Võ Chính Đạo liếc nhau, đang nghĩ gì đó. Võ lão thái thái cũng ngừng tay, nghĩ nghĩ, không nói gì, dù sao có con trai ở đây, sợ cái gì?
Vân thị vội cười làm lành nói: "Vị công công này, Tiểu Bảo hắn có việc đi ra ngoài, hôm nay chỉ sợ không kịp trở lại gặp công công, ngài xem?"
"Cũng được, chủ tử nói nếu hôm nay không gặp được người, có thể bảo biểu thiếu gia viết phong thư cho nương nương, đợi lần sau tiểu nhân ra cung nhận cũng được!" Phùng An nghĩ thầm, chủ tử đoán đúng như thần. Tại sao có thể đoán được biểu thiếu gia không ở đây?
Vân thị vội gật đầu "Đó là đương nhiên. Đợi Tiểu Bảo trở về, chúng ta sẽ nói cho hắn biết, nhất định hắn sẽ rất vui mừng!"
Phùng An mang đồ vật đến và chuyển lời xong, lập tức trở về.
Võ Chính Đạo còn vụng trộm cho hắn ngân phiếu. Nhưng Phùng An không hề muốn nhận, ngoài miệng nói: "Ngài là phụ thân của chủ tử chúng ta. Chúng ta là nô tài, sao có thể nhận tiền của ngài, trăm ngàn lần không được. Nếu không chủ tử biết, chúng ta sẽ bị phạt!"
Sống chết không nhận, Võ Chính Đạo cảm thấy con gái mình ở trong cung rất có thể diện. Bọn hạ nhân nghe lời của nàng, nhìn điều này là đủ biết.
Chỉ là trước mắt chuyện cần bận tâm là chuyện Tiễn Tiểu Bảo. Đến lúc đó, nếu trong cung lại cho người tới. Vậy trả lời thế nào, không thể mỗi lần đều nói người không ở đây.
"Ngươi nhanh chóng tìm một người tương tự. Đến lúc đó dạy hắn nói đôi lời, tốt xấu cũng lấp liếm qua chuyện." Võ Chính Đạo nói với Vân thị.
Vân thị nói: "Lão gia, chuyện tìm người, ta là nữ nhân sao có thể đi tìm. Ngài xem, ta và Tiền Tiểu Bảo kia cũng không quen thuộc. Ngài tìm người sành sỏi, sai bọn họ tuyển, lặng lẽ làm, được không?"
"Thái giám trong cung chưa từng thấy qua Tiền Tiểu Bảo. Thục tần nương nương cũng không thể lại đây tự nhìn. Chúng ta tìm một người gần giống, sau đó đến lúc đấy lấy cớ, nói hắn đang đi thư viện, như thế không được sao?" Vân thị đề nghị.
"Cũng được, trước hết làm như vậy đi." Bởi vì chuyện này, trong lòng Võ Chính Đạo chột dạ, không dám ám chỉ mình có chuyện muốn nói với thái giám kia. Vốn nghĩ, có thể cho nương nương biết, sau đó thổi gió bên gối Hoàng Thượng. Đến lúc đó không phải chuyện tốt lập tức sẽ đến sao?
Nào ngờ con gái lớn của mình không hỏi người khác, chỉ hỏi Tiền Tiểu Bảo!
Đáng giận là sao lại không thấy tăm hơi Tiền Tiểu Bảo đâu?
Nếu bây giờ hắn còn ở nhà mình thì tốt biết mất? Chỉ là nuôi tiểu tử này ăn uống cũng không cần nhiều tiền, nhà bọn họ cũng không thiếu số tiền kia.
Nay không thấy người còn phải phí tâm gắng sức suy nghĩ biện pháp.
Sao người nhà ruột thịt, đại nữ nhi của mình không quan tâm, lại cố tình quan tâm một biểu đệ. Quả thực là khiến trong lòng Võ Chính Đạo, người làm cha này khó chịu.
Nhưng ông và đứa con gái này ít tiếp xúc, còn chưa tới mấy tháng liền nhập cung tuyển tú. Nay, ông và con gái quân thần khác biệt, càng không thể nói nàng cái gì. Về sau gặp mặt, người làm cha là hắn còn phải dập đầu hành lễ với nữ nhi.
Nhưng hắn chỉ mới tới tìm Lưu công công chưa đến hai ngày, thế nhưng có thể khiến trong cung mang đồ tới, có thể thấy được ở trong cung con gái mình rất được sủng.
Ngoài ra, người tới cửa bái phỏng cũng nhiều lên. Võ Chính Đạo biết đây đều là phúc khí của con gái ở trong cung mang đến.
Đường tỷ của Vân thị là Trương phu nhân lại đây, khí thế bức người, nhìn thấy Vân thị liền mắng người Võ gia một trận.
Trương phu nhân còn canh cánh chuyện Võ Thục tần kia không cho mình vào cung. Ở trước mặt Vân thị cũng không giấu giếm sự tức giận.
"Ta thấy một phen công phu ngươi bỏ ra xem như mất trắng. Hiện tại kế nữ kia của ngươi bay lên cành cao làm phượng hoàng, không để mẹ kế là ngươi vào mắt. Về sau nghĩ tới thù của mẹ nàng ta, nói không chừng còn muốn trả thù ngươi."
Vân thị nói: "Nàng ta là phi tần ở trong cung, không có nhà mẹ đẻ cũng làm không lên trò trống gì. Chúng ta và nàng hỗ trợ lẫn nhau. Nha đầu kia chỉ cần hơi thông minh, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện mổ gà lấy trứng này. Đại đường tỷ, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu không có biện pháp kiềm chế nàng, ta tuyệt đối sẽ không đưa nàng vào cung."
Trương phu nhân nói: "Ngươi nói thì dễ dàng. Đến lúc nàng ta thăng phi vị, chẳng lẽ còn muốn chịu sự kiềm chế của ngươi? Ngươi đó, lúc trước đã chọn sai rồi, Võ Chính Đạo kia có bản lĩnh gì chứ?
Đơn giản là bộ dạng đẹp mặt một chút. Nhưng diện mạo này nhìn lâu, còn không phải cũng đều như vậy cả? Nhà hắn xuất thân hàn môn. Mười mấy năm nay ngươi cũng nhận đủ rồi phải không? Mẹ hắn ta là người không phân rõ phải trái. Thấy đồ cưới ngươi nhiều, trong lòng bà ta mất hứng, dùng đồ cưới của ngươi còn cảm thấy mình đang ban ân. Nói không chừng, bà còn muốn chia đều đồ cưới chia của ngươi cho đứa con thứ hai của bà ta. Nếu lúc ấy ngươi tìm một nhà môn đăng hộ đối, ngươi nói xem tốt hơn biết bao? Bây giờ có phải phiền lòng như vậy không?"
Vân thị nói: "Ta chỉ mong Uyển Đình tìm được nhà chồng tốt. Hiện tại mặc kệ kế nữ kia tốt với ta hay là hận ta, chỉ cần nàng ta là nương nương, có cái danh này, nữ nhi của ta có thể gả một người tốt. Những cái khác ta không quan tâm."
"Vậy nếu nàng ta muốn thay mẹ báo thù, làm cho cha nàng bỏ ngươi, ngươi làm thế nào? Ngươi lại không sinh con trai, dựa vào điểm đó đã có thể bỏ ngươi! Nhà mẹ đẻ chúng ta bây giờ càng ngày càng sa sút. Ta thì ổn rồi, con trai ta đều đã sinh cháu. Nhưng còn ngươi, đến lúc đó ngươi làm thế nào?" Trương phu nhân hỏi.
Vân thị nói: "Thật sự đến bước kia, cùng lắm là cá chết lưới rách. Nha đầu kia còn chưa nhẫn tâm như vậy. Thêm nữa hưu thê cũng không phải chuyện vinh quang gì, dễ để người ta bắt thóp. Nói ra đều là cha nàng không phải. Đến lúc đó cha nàng nàng mang tiếng xấu, nàng có thể vui vẻ sao? Trong cung không giống như trong phủ chúng ta, một chút không cảnh giác, chính là tan xương nát thịt. Có rất nhiều người muốn đối phó nàng, cho nên bà việc gì phải sợ?
Về phần nói bà không sinh con trai, dù không phải con mình sinh nhưng bà không để ý chút nào. Dù sao có rất nhiều nha đầu, mấy lượng bạc một người. Bà không tin không mua được một nha hoàn sinh được con trai.
Trương phu nhân nghe xong lời của Vân thị, cảm thấy mình lo lắng vô ích.
Vân thị nói: " Nương nương trong cung thân mình ngày càng lớn. Hoàng Thượng cũng đã lên tiếng, không để người đến quấy rầy. Ta thấy chúng ta vẫn nên đợi một thời gian đi. Sớm muộn gì cũng được gặp! Chờ nàng sinh hoàng tử, chúng ta đi vào, chẳng phải là càng vinh dự sao?"
Trương phu nhân gật đầu, nói: "Vậy theo ý ngươi, bảo ta không gặp thì ta không gặp. Nàng ta còn chưa thành Hoàng Hậu nương nương, cái thai này còn chưa chắc đã được sinh ra đâu.
Chỉ là chức quan của lão gia nhà ngươi, có gì khó khăn? Ta sẽ xem nhà chúng ta có thể giúp đỡ một chút hay không."
"Vậy thì đa tạ Đường tỷ! Kỳ thật ý của lão gia chúng ta là muốn có thể vào lục bộ, tốt nhất là chức quan có thực quyền."
Loại chức quan không có thực quyền thà không có còn hơn.
Trương phu nhân thầm nghĩ chức quan như vậy lão gia nhà ta cũng muốn, nào đến phiên các ngươi?
Nhưng xem Thục tần kia nổi bật ở hậu cung, không thiếu người đi nịnh bợ nàng ta.
Võ Chính Đạo lại là cha ruột Thục tần, thật sự muốn vào lục bộ cũng không phải chuyện không thể.
Trên thực tế cũng quả thật là như thế. Mấy ngày nay Võ Chính Đạo về nhà đều cao hứng. Bởi vì trước kia hắn đi Lại bộ, không có ai quan tâm hắn. Nhưng lần này đi Lại bộ, những người đó thật sự là rất nhiệt tình, còn có người gọi quốc trượng. Tuy rằng hắn khiêm tốn tỏ vẻ mình không phải là quốc trượng, nhưng trong lòng không thể nhịn được sung sướng khi người khác nịnh nọt.
Võ Chính Đạo vốn là Tri Phủ tứ phẩm ngoài kinh thành. Đến kinh thành, nếu vẫn là chức quan tứ phẩm cũng tốt hơn so với nơi khác nhiều.
Rất nhiều vị trí đang chờ hắn, chỉ còn chờ sắp xếp xong xuôi là có thể nhậm chức.
Mọi người đều biết vị này có nữ nhi là nương nương được sủng ái trong cung, hơn nữa sắp sinh hoàng tử. Nếu quả như thật sinh hoàng tử, không phải Võ Chính Đạo kia một bước lên trời sao?
Dạo này, sinh nữ nhi có khi còn tốt hơn nhiều sinh con trai.
Chỉ là vài ngày sau liền có Ngự Sử buộc tội Võ Chính Đạo với Hoàng Thượng, nói hắn giả mạo quốc trượng, xưng huynh gọi đệ, ăn nói ngông cuồng, nói cái gì mà nữ nhi của hắn tuyệt đối có thể sinh long tử, bàn luận chuyện hậu cung.
Trên án kỷ của Hoàng Thượng chất đầy một đống tấu chương như vậy.
Là do Võ Chính Đạo làm việc không cẩn trọng, được người nịnh bợ thì bay lên tận trời.
Hoàng Thượng đương nhiên có cách của mình, vừa tra đã biết là chuyện gì xảy ra.
Nghĩ Thục tần không nhận được điều tốt nào từ người làm cha Võ Chính Đạo này, ngược lại còn bị hắn làm cho liên lụy. Người như vậy nếu cho hắn chút lợi ích, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
"Tuyên Lại bộ Thượng Thư tiến cung." Hoàng Thượng nói.
Hoàng Thượng và Lại bộ Thượng Thư bàn bạc, người khác đều không biết. Nhưng chức quan của Võ Chính Đạo vẫn chưa định xuống.
Đồng thời, Hoàng Thượng lại hạ vài ý chỉ, ban cho phụ thân Lý dung hoa, người sinh Đại hoàng tử, một tước vị huyện công.
Ban cho phụ thân Tĩnh phi đã qua đời, Tả Thanh phong một tước vị quận công. Bởi vì hắn đã chết, cho nên giảm một bậc, cho trưởng tử của hắn nhận tước vị huyện công.
Nhị thúc của Hoàng Hậu cũng được phong một tước quận công. Sau đó là phụ thân An phi cũng là tước vị quận công.
Bốn ý chỉ này ban ra cùng lúc, mọi người vừa nhìn đã hiểu. Bốn vị này đều là người sinh con cho Hoàng gia, ban ơn cho người nhà họ, người khác cũng không thể nói được gì.
Tuy rằng những quận công và huyện công này đều là chức suông, nhưng là có thể được phong thưởng, đó chính là vinh hạnh.
Hoàng Hậu đó, phụ thân người ta đã là Thừa Ân Hầu, không cần một tước vị quận công dệt hoa trên gấm, cho nên mới ban ơn đến Nhị thúc của Hoàng Hậu.
An phi sinh Nhị công chúa, bản thân phân vị lại cao, cho nên phong cha nàng làm một quận công cũng là thích hợp.
Bên Võ gia càng nhiều người tìm đến cửa, cả Vân thị cũng bất ngờ. Rất nhiều người đều hỏi thăm con gái Vân gia, mong ngóng có quan hệ thông gia với Võ Thục tần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.