Chương 66: Võ gia
Lý Hảo
26/07/2017
Edit: HueKhanh92
Beta: RineAnh
Lưu Vĩnh Toàn thân là đại tổng quản, ở bên ngoài cũng có tòa nhà của chính mình. Trong đại nội, thái giám có nhà riêng ở kinh thành cũng không phải chỉ có mình hắn. Ví dụ như Từ Ninh Cung - Cao Trường Hưng cũng có một tòa nhà lớn trong kinh thành.
Hôm nay, hắn xuất cung, đến tòa nhà trong kinh thành, hỏi quản gia của mình về bái thiếp (thiếp mời) mấy ngày nay.
Quản gia nói: "Đều là những người bình thường có đi lại. Chỉ có một nhà là mới tới. Nô tài không biết ý của ngài, cho nên không tiện xử lý."
Dựa theo thời cục, những người này đều sẽ đưa bái thiếp đến. Có điều Lưu Vĩnh Toàn cũng biết, có vài người có thể gặp, có vài người không thể gặp. Có ít thứ có thể thu, mà có ít thứ lại không thể thu. Không biết một nhà mới đến này là muốn tìm hiểu tin tức trước khi hành động hay vẫn là có ý gì khác.
Phụ thân Võ Thục tần? Tất nhiên Lưu Vĩnh Toàn biết hiện tại ở trong cung Võ Thục tần là nổi bật vô cùng. Hoàng Thượng cũng rất thích Võ Thục tần, đặc biệt là đứa nhỏ trong bụng.
Hoàng Thượng đều sắp ba mươi tuổi, tuy rằng đã có hai hoàng tử, nhưng xem tình hình trước mắt, thân thể đều không được tốt lắm. Nay liền nhìn chằm chằm bụng Võ Thục tần cùng Trương quý nhân. Hai người các nàng, ai có thể sinh một hoàng tử khỏe mạnh, về sau tuyệt đối là hồng nhân ở trong cung.
Mà Thục tần phân vị lại cao hơn so với Trương quý nhân.
Chỉ là Võ Chính Đạo này sao lại chạy đến bên này tìm mình đây?
Lưu Vĩnh Toàn hỏi: "Có nói là chuyện gì không?" Tới bên này, trừ bỏ bái thiếp, còn có khả năng là có việc nhờ vả.
"Chỉ nói là mới tới kinh thành, cho nên tới bái phỏng lão gia ngài." Quản gia nói.
Mới tới kinh thành? Nhìn việc này có lẽ Võ Chính Đạo là muốn thông qua Lưu Vĩnh Toàn để báo cho Thục tần ở trong cung biết hắn - người phụ thân này đã đến kinh thành. Cốt nhục chí thân là có thể gặp mặt.
Xem ra, người Võ gia rất vội vã muốn gặp Thục tần nương nương đây. Chỉ là nay thân mình Thục tần nương nương cũng không thích hợp gặp người. Người Võ gia lại không biết điều này sao?
Dù là Võ Chính Đạo một đại nam nhân không biết, không phải Võ gia còn có phu nhân, lão thái thái sao? Các nàng cũng từng sinh nở, tự nhiên sẽ biết, bây giờ Thục tần căn bản là cần tĩnh dưỡng mới phải.
Lưu Vĩnh Toàn cảm thấy kỳ quái, bất quá cũng nghĩ có lẽ Võ gia chỉ muốn Thục tần biết cả nhà đã đến kinh thành.
Hắn truyền cái tin này cũng không có chút áp lực nào, chỉ là chuyện thuận tay. Chỉ nói cho Thục tần là cha nàng đã đến kinh thành là được.
Có điều trước đó hắn muốn báo một chút cho Hoàng Thượng biết. Hoàng Thượng nhìn trúng Võ Thục tần như thế, nói không chừng còn có tính toán khác.
Hơn nữa, đầu tiên hắn là nô tài của Hoàng Thượng, hẳn là nên nói chuyện này với Hoàng Thượng trước.
Cho nên Lưu Vĩnh Toàn thừa dịp lúc Hoàng Thượng nghỉ ngơi, bẩm báo chuyện Võ Chính Đạo đưa bái thiếp đến nhà mình cho Hoàng Thượng.
Chung quy Võ Thục tần mang hài tử, nếu là bởi vì cái này mà xảy ra chuyện gì thì sao, hắn cũng gánh không nổi a.
"Hoàng Thượng, Võ Chính Đạo - Võ đại nhân đưa bái thiếp đến cho nô tài. Nô tài còn chưa có trả lời." Lưu Vĩnh Toàn nói.
Hoàng Thượng biết rõ việc Lưu Vĩnh Toàn có tòa nhà ở kinh thành, mà cũng biết có rất nhiều người đến nịnh bợ Lưu Vĩnh Toàn.
Có điều Hoàng Thượng cũng không tức giận. Chung quy Lưu Vĩnh Toàn theo mình đã nhiều năm, làm việc vẫn luôn có chừng mực, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Có đôi khi, Lưu Vĩnh Toàn cũng có thể giúp Hoàng Thượng tản ra một ít tin tức, cũng dễ cho Hoàng Thượng làm việc.
"Võ Chính Đạo?" Hoàng Thượng chưa từng nghe nói qua cái tên này.
"Là phụ thân của Thục tần nương nương." Cái này Lưu Vĩnh Toàn đã điều tra, nay vừa mới hồi kinh.
"Hừ!" Tiêu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đối với Võ Chính Đạo này, Hoàng Thượng Tiêu Cảnh không có một chút ấn tượng tốt nào. Bội tình bạc nghĩa, vì quyền thế, vứt bỏ thê tử kết tóc đồng cam cộng khổ. Ngay cả cốt nhục đều bỏ mặc không để ý. Người như vậy, dù có bản lĩnh, hắn cũng không muốn trọng dụng.
Huống chi, Võ Chính Đạo này mấy năm nay công trạng bình bình, nay mới đến kinh thành, ngược lại là mau chóng luồn cúi.
"Ngươi đi nói với Thục tần, khiến Thục tần sai người chuẩn bị chút đồ ban thưởng cho người Võ gia là được. Về phần gặp mặt thì không cần." Hoàng Thượng nói.
"Vâng! Nô tài tuân chỉ." Lưu Vĩnh Toàn lập tức phái Tiểu Lục Tử đi Trường Xuân cung.
"Tiểu Lục Tử, sao ngươi lại đến vào lúc này?" Mấy người Hồng Tuyến cùng Tiểu Lục Tử quan hệ cũng không tệ. Lúc này không phải buổi tối, chẳng lẽ là Hoàng Thượng bên kia có việc truyền chủ tử nhà mình?
Tiểu Lục Tử nói: "Là có việc, Hoàng Thượng sai ta lại đây truyền lời cho nương nương."
"Nô tài đa tạ nương nương thưởng." Tiểu Lục Tử cười hì hì nói. Đối với những tiền thưởng kia, Tiểu Lục Tử cũng không để ý. Thục tần chỉ ban hoa quả, chứng tỏ là xem bọn họ như người thân cận.
Huống chi, bạch đào này mỗi trái đều to như hai nắm tay, quả thật là mọng nước ngon ngọt. Trong cung cũng không có bao nhiêu trái, trừ bỏ Thái Hậu, Hoàng Hậu, cũng chỉ là nơi này của Thục tần mới có. Có thể được một phần, đến thời điểm còn có thể khoe mẽ.
Phùng An đưa Tiểu Lục Tử ra một đoạn đường, trên cơ bản đã nắm rõ tình huống.
Có một số việc, chủ tử không tiện hỏi, bọn họ làm nô tài mới dễ hỏi.
Huống chi chuyện này lại không phải không nói được. Tiểu Lục Tử tất nhiên là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.*
(biết sẽ không giấu, nói sẽ nói hết)
Phùng An biết rõ mọi việc, cũng báo lại cho chủ tử Lý Già La của mình.
Lý Già La nói: "Nếu Hoàng Thượng đã lên tiếng. Phùng An, ngươi liền đi một chuyến đến Võ gia. Hồng Tuyến, ngươi chọn một ít thứ từ khố phòng cho Phùng An đưa qua. Cái khác thì không cần nói nhiều."
Hai người đều vội đáp "Vâng". Ai nấy tự đi làm việc của mình.
Có điều Hồng Tuyến không biết người Võ gia rốt cuộc là như thế nào, không tránh khỏi tò mò muốn thỉnh giáo Hổ Phách. Chung quy Hổ Phách là người chủ tử mang đến từ nhà mẹ đẻ.
Hổ Phách nghe xong nói: "Cứ chọn như bình thường là được. Nói với Phùng An, đối với người Võ gia không cần khách khí như thế. Nếu bọn họ xin cái gì, cũng đừng đáp ứng."
Hồng Tuyến vừa nghe liền hiểu, quan hệ của chủ tử nhà mình cùng nhà mẹ đẻ cũng không tốt cho lắm.
Đương nhiên, Hồng Tuyến sẽ đứng bên phía chủ tử nhà mình. Cứ thế chọn mấy thứ bình thường đưa đi, không làm mất mặt chủ tử là được.
Dù sao bên trong khố phòng này của các nàng, cho dù là thứ bình thường cũng là cực tốt.
Hồng Tuyến chọn đồ vật xong, sau đó nói với Phùng An lời Hổ Phách giao phó: "Ngươi đi Võ gia, đừng có nói nhiều với người Võ gia. Khẳng định bọn họ muốn hỏi thăm tình huống của nương nương, ngươi liền nói nay nương nương mang thai, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều không cho đi ra gặp người. Tóm lại, ngươi nắm chắc mức độ chút. Còn có, tiền của Võ gia ngươi cũng đừng có cầm. Chúng ta theo chủ tử, chủ tử cho chúng ta mới là thứ chúng ta nên nhận." Hồng Tuyến cũng biết, có một số nội thị đi tới nhà mẹ đẻ phi tần truyền lời nhắn, hoặc là đưa đồ, những người đó đều sẽ thưởng cho những nội thị này, hoặc là đưa ngân phiếu.
Nhưng chủ tử cùng nhà mẹ đẻ quan hệ cũng không tốt, cho nên vẫn nên tránh. Miễn cho có chuyện gì, đến thời điểm lại hỏng việc.
Phùng An vỗ ngực nói: "Hồng Tuyến ngươi yên tâm đi, ta biết phải làm sao."
Trước khi Phùng An đưa đồ đi, Lý Già La gọi hắn lại đây, nói với hắn: "Đi hỏi giúp ta, nói là ta muốn biết tình trạng của biểu đệ mình. Nếu có thể, mời biểu đệ ta viết một phong thư cho ta, cái khác không cần hỏi."
"Nô tài hiểu rõ!"
Đây là lần đầu tiên Phùng An xuất cung xử lý chuyện, tất nhiên là cố gắng làm nhiệm vụ thật viên mãn.
Nơi ở của Võ gia là nơi phồn hoa. Phùng An mang theo nhóm tiểu nội thị đi nửa canh giờ mới đến.
Đi vào cửa Võ gia, người trông cửa còn không biết làm sao, đợi nghe được là người trong cung đến, lập tức cửa cũng không canh, chạy nhanh như chớp vào bên trong báo tin.
Võ Chính Đạo cùng Vân thị nghe được người trong cung đến, đều mừng rỡ không thôi. Võ lão thái thái miệng lải nhải nhắc: "Có phải cháu gái lớn của ta đã tới? Ở nơi nào đâu, nhanh để ta nhìn xem."
Lúc này, Võ Uyển Trinh làm sao có khả năng xuất hiện đâu. Không nói tới nàng là phi tử trong cung không thể dễ dàng xuất cung, chính là hiện tại bụng nàng còn rất to, càng không có khả năng ra khỏi cung.
Võ lão thái thái nói chuyện như vậy, trong lòng Vân thị nhịn không được liền muốn trào phúng. Quả nhiên là từ nông thôn đến, một chút quy củ cũng không hiểu.
Chính là hiện tại gọi cháu gái lớn cũng không hợp quy củ.
Đợi nhìn thấy Phùng An, mới biết là Võ Uyển Trinh phái người tặng đồ cho bọn hắn.
Võ lão thái thái nước mắt đều rớt xuống: "Quả nhiên là cháu gái lớn của ta tốt. Mới vừa trở về, liền nhớ kỹ chúng ta, đưa những thứ tốt như vậy tới cho chúng ta. Đồ trong cung đúng là khác biệt, vừa nhìn liền biết tốt hơn hẳn. Vị công công này, không biết cháu gái lớn của ta tính toán tới khi nào mới gặp chúng ta đây?"
Phùng An ngầm nói trong lòng, vừa gặp mặt đã nói nhiều lời như thế, nhưng không có một câu nào là quan tâm đến chủ tử, trách không được quan hệ của chủ tử cùng nhà mẹ đẻ không được tốt lắm.
Có điều Phùng An không có lộ ra biểu tình không hài lòng, cười nói: "Hồi bẩm lão thái thái, chủ tử chúng ta thân mình nặng nề. Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng đã phân phó, không để người khác đi quấy rầy."
Cho nên gặp mặt cái gì, cũng đừng có bàn nữa.
Võ lão thái thái nghe xong rất là thất vọng, còn muốn đi vào cung một chuyến đây, kết quả là không có cơ hội này.
Đại nhi tử của mình công sự còn chưa định, nếu định xuống mà bị điều ra ngoại thành thì biết làm sao được? Đó chính là không còn cơ hội tiến cung?
Vân thị thấy lão thái thái như vậy, liền sợ bà nói cái lời không thích hợp gì đó, truyền đến trong cung thì không xong.
Beta: RineAnh
Lưu Vĩnh Toàn thân là đại tổng quản, ở bên ngoài cũng có tòa nhà của chính mình. Trong đại nội, thái giám có nhà riêng ở kinh thành cũng không phải chỉ có mình hắn. Ví dụ như Từ Ninh Cung - Cao Trường Hưng cũng có một tòa nhà lớn trong kinh thành.
Hôm nay, hắn xuất cung, đến tòa nhà trong kinh thành, hỏi quản gia của mình về bái thiếp (thiếp mời) mấy ngày nay.
Quản gia nói: "Đều là những người bình thường có đi lại. Chỉ có một nhà là mới tới. Nô tài không biết ý của ngài, cho nên không tiện xử lý."
Dựa theo thời cục, những người này đều sẽ đưa bái thiếp đến. Có điều Lưu Vĩnh Toàn cũng biết, có vài người có thể gặp, có vài người không thể gặp. Có ít thứ có thể thu, mà có ít thứ lại không thể thu. Không biết một nhà mới đến này là muốn tìm hiểu tin tức trước khi hành động hay vẫn là có ý gì khác.
Phụ thân Võ Thục tần? Tất nhiên Lưu Vĩnh Toàn biết hiện tại ở trong cung Võ Thục tần là nổi bật vô cùng. Hoàng Thượng cũng rất thích Võ Thục tần, đặc biệt là đứa nhỏ trong bụng.
Hoàng Thượng đều sắp ba mươi tuổi, tuy rằng đã có hai hoàng tử, nhưng xem tình hình trước mắt, thân thể đều không được tốt lắm. Nay liền nhìn chằm chằm bụng Võ Thục tần cùng Trương quý nhân. Hai người các nàng, ai có thể sinh một hoàng tử khỏe mạnh, về sau tuyệt đối là hồng nhân ở trong cung.
Mà Thục tần phân vị lại cao hơn so với Trương quý nhân.
Chỉ là Võ Chính Đạo này sao lại chạy đến bên này tìm mình đây?
Lưu Vĩnh Toàn hỏi: "Có nói là chuyện gì không?" Tới bên này, trừ bỏ bái thiếp, còn có khả năng là có việc nhờ vả.
"Chỉ nói là mới tới kinh thành, cho nên tới bái phỏng lão gia ngài." Quản gia nói.
Mới tới kinh thành? Nhìn việc này có lẽ Võ Chính Đạo là muốn thông qua Lưu Vĩnh Toàn để báo cho Thục tần ở trong cung biết hắn - người phụ thân này đã đến kinh thành. Cốt nhục chí thân là có thể gặp mặt.
Xem ra, người Võ gia rất vội vã muốn gặp Thục tần nương nương đây. Chỉ là nay thân mình Thục tần nương nương cũng không thích hợp gặp người. Người Võ gia lại không biết điều này sao?
Dù là Võ Chính Đạo một đại nam nhân không biết, không phải Võ gia còn có phu nhân, lão thái thái sao? Các nàng cũng từng sinh nở, tự nhiên sẽ biết, bây giờ Thục tần căn bản là cần tĩnh dưỡng mới phải.
Lưu Vĩnh Toàn cảm thấy kỳ quái, bất quá cũng nghĩ có lẽ Võ gia chỉ muốn Thục tần biết cả nhà đã đến kinh thành.
Hắn truyền cái tin này cũng không có chút áp lực nào, chỉ là chuyện thuận tay. Chỉ nói cho Thục tần là cha nàng đã đến kinh thành là được.
Có điều trước đó hắn muốn báo một chút cho Hoàng Thượng biết. Hoàng Thượng nhìn trúng Võ Thục tần như thế, nói không chừng còn có tính toán khác.
Hơn nữa, đầu tiên hắn là nô tài của Hoàng Thượng, hẳn là nên nói chuyện này với Hoàng Thượng trước.
Cho nên Lưu Vĩnh Toàn thừa dịp lúc Hoàng Thượng nghỉ ngơi, bẩm báo chuyện Võ Chính Đạo đưa bái thiếp đến nhà mình cho Hoàng Thượng.
Chung quy Võ Thục tần mang hài tử, nếu là bởi vì cái này mà xảy ra chuyện gì thì sao, hắn cũng gánh không nổi a.
"Hoàng Thượng, Võ Chính Đạo - Võ đại nhân đưa bái thiếp đến cho nô tài. Nô tài còn chưa có trả lời." Lưu Vĩnh Toàn nói.
Hoàng Thượng biết rõ việc Lưu Vĩnh Toàn có tòa nhà ở kinh thành, mà cũng biết có rất nhiều người đến nịnh bợ Lưu Vĩnh Toàn.
Có điều Hoàng Thượng cũng không tức giận. Chung quy Lưu Vĩnh Toàn theo mình đã nhiều năm, làm việc vẫn luôn có chừng mực, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Có đôi khi, Lưu Vĩnh Toàn cũng có thể giúp Hoàng Thượng tản ra một ít tin tức, cũng dễ cho Hoàng Thượng làm việc.
"Võ Chính Đạo?" Hoàng Thượng chưa từng nghe nói qua cái tên này.
"Là phụ thân của Thục tần nương nương." Cái này Lưu Vĩnh Toàn đã điều tra, nay vừa mới hồi kinh.
"Hừ!" Tiêu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đối với Võ Chính Đạo này, Hoàng Thượng Tiêu Cảnh không có một chút ấn tượng tốt nào. Bội tình bạc nghĩa, vì quyền thế, vứt bỏ thê tử kết tóc đồng cam cộng khổ. Ngay cả cốt nhục đều bỏ mặc không để ý. Người như vậy, dù có bản lĩnh, hắn cũng không muốn trọng dụng.
Huống chi, Võ Chính Đạo này mấy năm nay công trạng bình bình, nay mới đến kinh thành, ngược lại là mau chóng luồn cúi.
"Ngươi đi nói với Thục tần, khiến Thục tần sai người chuẩn bị chút đồ ban thưởng cho người Võ gia là được. Về phần gặp mặt thì không cần." Hoàng Thượng nói.
"Vâng! Nô tài tuân chỉ." Lưu Vĩnh Toàn lập tức phái Tiểu Lục Tử đi Trường Xuân cung.
"Tiểu Lục Tử, sao ngươi lại đến vào lúc này?" Mấy người Hồng Tuyến cùng Tiểu Lục Tử quan hệ cũng không tệ. Lúc này không phải buổi tối, chẳng lẽ là Hoàng Thượng bên kia có việc truyền chủ tử nhà mình?
Tiểu Lục Tử nói: "Là có việc, Hoàng Thượng sai ta lại đây truyền lời cho nương nương."
"Nô tài đa tạ nương nương thưởng." Tiểu Lục Tử cười hì hì nói. Đối với những tiền thưởng kia, Tiểu Lục Tử cũng không để ý. Thục tần chỉ ban hoa quả, chứng tỏ là xem bọn họ như người thân cận.
Huống chi, bạch đào này mỗi trái đều to như hai nắm tay, quả thật là mọng nước ngon ngọt. Trong cung cũng không có bao nhiêu trái, trừ bỏ Thái Hậu, Hoàng Hậu, cũng chỉ là nơi này của Thục tần mới có. Có thể được một phần, đến thời điểm còn có thể khoe mẽ.
Phùng An đưa Tiểu Lục Tử ra một đoạn đường, trên cơ bản đã nắm rõ tình huống.
Có một số việc, chủ tử không tiện hỏi, bọn họ làm nô tài mới dễ hỏi.
Huống chi chuyện này lại không phải không nói được. Tiểu Lục Tử tất nhiên là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.*
(biết sẽ không giấu, nói sẽ nói hết)
Phùng An biết rõ mọi việc, cũng báo lại cho chủ tử Lý Già La của mình.
Lý Già La nói: "Nếu Hoàng Thượng đã lên tiếng. Phùng An, ngươi liền đi một chuyến đến Võ gia. Hồng Tuyến, ngươi chọn một ít thứ từ khố phòng cho Phùng An đưa qua. Cái khác thì không cần nói nhiều."
Hai người đều vội đáp "Vâng". Ai nấy tự đi làm việc của mình.
Có điều Hồng Tuyến không biết người Võ gia rốt cuộc là như thế nào, không tránh khỏi tò mò muốn thỉnh giáo Hổ Phách. Chung quy Hổ Phách là người chủ tử mang đến từ nhà mẹ đẻ.
Hổ Phách nghe xong nói: "Cứ chọn như bình thường là được. Nói với Phùng An, đối với người Võ gia không cần khách khí như thế. Nếu bọn họ xin cái gì, cũng đừng đáp ứng."
Hồng Tuyến vừa nghe liền hiểu, quan hệ của chủ tử nhà mình cùng nhà mẹ đẻ cũng không tốt cho lắm.
Đương nhiên, Hồng Tuyến sẽ đứng bên phía chủ tử nhà mình. Cứ thế chọn mấy thứ bình thường đưa đi, không làm mất mặt chủ tử là được.
Dù sao bên trong khố phòng này của các nàng, cho dù là thứ bình thường cũng là cực tốt.
Hồng Tuyến chọn đồ vật xong, sau đó nói với Phùng An lời Hổ Phách giao phó: "Ngươi đi Võ gia, đừng có nói nhiều với người Võ gia. Khẳng định bọn họ muốn hỏi thăm tình huống của nương nương, ngươi liền nói nay nương nương mang thai, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều không cho đi ra gặp người. Tóm lại, ngươi nắm chắc mức độ chút. Còn có, tiền của Võ gia ngươi cũng đừng có cầm. Chúng ta theo chủ tử, chủ tử cho chúng ta mới là thứ chúng ta nên nhận." Hồng Tuyến cũng biết, có một số nội thị đi tới nhà mẹ đẻ phi tần truyền lời nhắn, hoặc là đưa đồ, những người đó đều sẽ thưởng cho những nội thị này, hoặc là đưa ngân phiếu.
Nhưng chủ tử cùng nhà mẹ đẻ quan hệ cũng không tốt, cho nên vẫn nên tránh. Miễn cho có chuyện gì, đến thời điểm lại hỏng việc.
Phùng An vỗ ngực nói: "Hồng Tuyến ngươi yên tâm đi, ta biết phải làm sao."
Trước khi Phùng An đưa đồ đi, Lý Già La gọi hắn lại đây, nói với hắn: "Đi hỏi giúp ta, nói là ta muốn biết tình trạng của biểu đệ mình. Nếu có thể, mời biểu đệ ta viết một phong thư cho ta, cái khác không cần hỏi."
"Nô tài hiểu rõ!"
Đây là lần đầu tiên Phùng An xuất cung xử lý chuyện, tất nhiên là cố gắng làm nhiệm vụ thật viên mãn.
Nơi ở của Võ gia là nơi phồn hoa. Phùng An mang theo nhóm tiểu nội thị đi nửa canh giờ mới đến.
Đi vào cửa Võ gia, người trông cửa còn không biết làm sao, đợi nghe được là người trong cung đến, lập tức cửa cũng không canh, chạy nhanh như chớp vào bên trong báo tin.
Võ Chính Đạo cùng Vân thị nghe được người trong cung đến, đều mừng rỡ không thôi. Võ lão thái thái miệng lải nhải nhắc: "Có phải cháu gái lớn của ta đã tới? Ở nơi nào đâu, nhanh để ta nhìn xem."
Lúc này, Võ Uyển Trinh làm sao có khả năng xuất hiện đâu. Không nói tới nàng là phi tử trong cung không thể dễ dàng xuất cung, chính là hiện tại bụng nàng còn rất to, càng không có khả năng ra khỏi cung.
Võ lão thái thái nói chuyện như vậy, trong lòng Vân thị nhịn không được liền muốn trào phúng. Quả nhiên là từ nông thôn đến, một chút quy củ cũng không hiểu.
Chính là hiện tại gọi cháu gái lớn cũng không hợp quy củ.
Đợi nhìn thấy Phùng An, mới biết là Võ Uyển Trinh phái người tặng đồ cho bọn hắn.
Võ lão thái thái nước mắt đều rớt xuống: "Quả nhiên là cháu gái lớn của ta tốt. Mới vừa trở về, liền nhớ kỹ chúng ta, đưa những thứ tốt như vậy tới cho chúng ta. Đồ trong cung đúng là khác biệt, vừa nhìn liền biết tốt hơn hẳn. Vị công công này, không biết cháu gái lớn của ta tính toán tới khi nào mới gặp chúng ta đây?"
Phùng An ngầm nói trong lòng, vừa gặp mặt đã nói nhiều lời như thế, nhưng không có một câu nào là quan tâm đến chủ tử, trách không được quan hệ của chủ tử cùng nhà mẹ đẻ không được tốt lắm.
Có điều Phùng An không có lộ ra biểu tình không hài lòng, cười nói: "Hồi bẩm lão thái thái, chủ tử chúng ta thân mình nặng nề. Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng đã phân phó, không để người khác đi quấy rầy."
Cho nên gặp mặt cái gì, cũng đừng có bàn nữa.
Võ lão thái thái nghe xong rất là thất vọng, còn muốn đi vào cung một chuyến đây, kết quả là không có cơ hội này.
Đại nhi tử của mình công sự còn chưa định, nếu định xuống mà bị điều ra ngoại thành thì biết làm sao được? Đó chính là không còn cơ hội tiến cung?
Vân thị thấy lão thái thái như vậy, liền sợ bà nói cái lời không thích hợp gì đó, truyền đến trong cung thì không xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.