Chương 14:
Vụ Thập
26/06/2024
Động tĩnh khi Xưởng công trở về không nhỏ, Nhứ Quả còn đang thức đã sớm nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài viện. Bé rõ ràng đã rất mệt nhưng lại chợt phấn chấn lên, nhìn Cẩm Thư với ánh mắt đầy mong đợi: “Là cha đệ trở về à? Hẳn là thế rồi! Đệ nghe thấy tiếng ngựa đang hí!"
Tỳ nữ búi tóc hai bên cảm thấy thương thay Nhứ Quả, bởi vì theo kinh nghiệm, nàng biết đốc chủ sẽ không về nhà. Với cách làm việc tàn nhẫn của Liên đại nhân, hắn sẽ không dễ thay đổi chỉ vì một đứa con nuôi.
Nhưng Nhứ Quả không bận tâm đến điều này, thừa dịp Cẩm Thư không để ý, bé bèn chạy từ trong sảnh ra ngoài.
Mặc dù Liên Đình đã ra lệnh cho người chăm sóc Nhứ Quả, nhưng vì chưa hiểu rõ ý của đốc chủ, cộng thêm không chắc thiếu gia Nhứ Quả có thể làm chủ nhân của họ trong bao lâu, thực tế trong viện không có bao nhiêu người chăm sóc bé ngoài vài nha hoàn và hai gã sai vặt.
Nhưng ai từng chăm trẻ đều biết không nên đuổi theo quá gần vì rất dễ khiến bé bất cẩn bị ngã.
Nhóm nha hoàn chỉ dám chạy theo khuyên bảo: “Thiếu gia, chậm một chút, cẩn thận nhìn đường”, sau đó sắp xếp hai gã sai vặt đi đường vòng để chặn Nhứ Quả ở phía trước.
May mắn dọc đường không có nguy hiểm, ngay lúc Nhứ Quả dần chạy chậm lại, sắp không thoát được khỏi vòng vây...
Liên Xưởng công được tiền hô hậu ủng đi qua cửa tiền viện và bình phong ở sân trước. Dưới ánh đèn rực rỡ, mái tóc của hắn đen như lụa, phong thái thanh nhã, ánh mắt bễ nghễ, quả là một gương mặt trắng trẻo đẹp không góc chết, chẳng qua lại toát lên cảm giác rất khó tính, khiến người ta cứ bị khí thế ấy dọa, không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác.
Chỉ có mỗi Nhứ Quả là trong mắt tràn ngập vẻ đẹp của cha, bé lao về phía mọi người như một quả pháo nhỏ.
Nhứ Quả rất vui, thực ra bé có thể cảm nhận được Cẩm Thư và những người khác đều cho rằng cha bé sẽ không quay lại. Nhưng cuối cùng cha vẫn về mà.
Sau đó...
Liên Đình trơ mắt nhìn bé con lao về phía mình như diều đứt dây, khi gần chạm được vào hắn thì bị vấp ngã ngay ngưỡng cửa thứ hai sau bức bình phong.
Khi Nhứ Quả bay lên không thì rất sửng sốt. Rõ ràng lúc mình ở nhà khám phá ngưỡng cửa này, nó đâu có cao tới vậy!
Nhứ Quả phát hiện rất chính xác, ngưỡng cửa ban ngày thực sự không cao, nhưng đến đêm khi đóng cửa lại, khắp nơi sẽ có người hầu chịu trách nhiệm nâng ngưỡng cửa. Đây là biện pháp giúp người dân đi lại dễ dàng vào ban ngày và chống trộm vào ban đêm khá phổ biến ở phía bắc Đại Khải, nghe nói phải chú ý đến cả phong thủy.
Tóm lại, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Nhứ Quả nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó chuẩn bị đón nhận cơn đau khi tiếp đất, lại phát hiện thời gian chờ đợi dường như rất lâu. Hay là mình không kịp phản ứng? Sao lần này lại có nhiều thời gian nghĩ vẩn vơ thế nhỉ.
Mãi đến khi trên đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, Nhứ Quả mới dám mở mắt ra nhìn, phát hiện mình đã được cha ôm chặt.
Cha của mình giỏi quá đi!
Liên Đình có thể phụ trách Đông xưởng thì võ công hẳn sẽ không tệ, khả năng phản xạ ưu tú giúp hắn kịp thời túm được Nhứ Quả nhưng cũng bị hù một phen.
Hắn không muốn nhìn thấy Nhứ Quả bị thương ở trước mặt mình, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy khó chịu.
Liên Đình vừa nhắc nhở bản thân nghĩ như vậy là nguy hiểm, dù gì Nhứ Quả cũng không phải con ruột mình, mặt khác hẳn lại không tự chủ được siết chặt tay ôm bé con.
Nhứ Quả lành sẹo quên đau được Liên Đình bế về đại sảnh, đặt ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn khảm xà cừ với họa tiết chim chóc hoa lá.
Liên Đình vốn định nói với Nhứ Quả về hậu quả của việc chạy lung tung, va đập bị tím là việc nhỏ, nhưng nếu bị gãy răng hoặc gãy tay thì phải làm sao? Tuy rằng xác suất không cao, nhưng quả thật hẳn đã từng nhìn thấy một cung nhân chết vì nhổ răng ở trong cung, đối phương trông đau đớn vô cùng.
Liên Đình còn chưa kịp mở miệng, Nhứ Quả đã chủ động hỏi: "Cha ăn cơm chưa ạ?"
Liên Đình: "..." Quên mất. Hắn bận đến mức không nhớ ăn cơm, đây là thói quen cũ khi còn ở trong cung. Dương thái hậu là người rất tốt, nhưng cung quy hồi tiên để còn sống lại rất biến thái. Tiên đế là một người coi trọng tiểu tiết, khi hầu hạ bên cạnh ông ta, ăn cơm bình thường đều chỉ có thể lửng dạ, thậm chí là sau khi đổi ca xong mới có thể ăn. Nếu không may chủ tử cần mình cả ngày thì chỉ có thể nhịn đến tối. Dần dần, Liên Đình mới hình thành thói quen này.
“Sao có thể không ăn cơm chứ?" Nhứ Quả tức giận nhìn cha. Mẹ bé cũng bận rộn nên thường xuyên quên ăn cơm, sau đó mẹ bị bệnh nặng, nơi đầu tiên bị hành hạ chính là dạ dày của nàng.
Khí thế của Xưởng công yếu đi không ít, vừa nhìn con trai sắp xếp bữa tối cho mình vừa thỏa hiệp với bé rằng sau này sẽ nhớ ăn cơm đúng giờ, nhưng bù lại Nhứ Quả phải nhớ không được chạy lung tung ở nhà, bất kể là phấn khởi hay sốt ruột cũng không được chạy.
Nhứ Quả cảm thấy rất công bằng bèn nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng xòe ngón út về phía cha của bé.
Đã nhiều năm Liên Đình chưa thỏa hiệp với người khác như vậy, hắn trịnh trọng móc ngón út của mình với ngón út của con trai, nói từng chữ như đang hứa: "Ngoéo tay thề, trăm năm không được thay đổi!"
Kết thúc nghi lễ!
Lúc này bữa tối nóng hổi cũng đã được dọn ra, tuy đầu bếp nấu vội lúc nửa đêm nhưng chất lượng không hề kém, từ món súp gà đang sôi sùng sục trên bếp cho đến món tôm dai dai, món gì cũng thơm ngon hấp dẫn.
Nhứ Quả giống như một giám thị nhỏ ngồi ở bên bàn tròn nghiêm túc cùng cha ăn cơm. Trước khi ăn cơm phải uống canh trước, một miếng cơm một miếng thịt, dinh dưỡng cân đối, nhai kỹ nuốt chậm. Vừa nhìn đã biết Nhứ Quả đã thành thói quen.
Trong lúc Xưởng công đang ăn cơm, Nhứ giám thị cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nói chuyện phiếm, quan tâm hỏi cha xem hôm nay vào triều có mệt không? Có uống nước đúng giờ không? Đã có được người bạn tốt nào chưa?
Bé lo cho cha lắm.
Liên Đình có địa vị cao, nắm nhiều quyền lực, cũng có không ít người đến nịnh nọt, nhưng chỉ có lần này hắn mới thực sự cảm nhận được cái ấm áp từ trái tim lan tỏa ra toàn cơ thể như trong sách miêu tả. Hóa ra trên đời này cũng có người mong chờ sự xuất hiện của hắn, chân thành mong hắn được thuận lợi vui vẻ.
Nhưng Liên Đình cảm thấy không nên như vậy, hắn không thể để tình huống kỳ lạ này tiếp tục trầm trọng hơn, bèn chủ động mượn muôi múc canh để cắt đứt chủ đề của Nhứ Quả: "Vậy Nhứ ca nhi của chúng ta hôm nay ở nhà làm gì rồi?"
Nhứ Quả quả nhiên bị lừa, sự chú ý dễ dàng bị chuyển hướng, bé bắt đầu nhớ lại một ngày của mình.
"Hôm nay con bận lắm." Bạn nhỏ Nhứ Quả là một người rất giỏi tự tìm niềm vui cho mình. Ngay cả khi người lớn không ở nhà vào ban ngày, bé cũng không cảm thấy nhàm chán và luôn có thể khiến mình bận rộn. Bé bắt đầu một cuộc phiêu lưu tại chỗ ở mới, kết bạn với chim và cá, thậm chí còn nằm trên bãi cỏ ở sân sau, tận mắt chứng kiến quá trình một đóa hoa thược dược từ từ nở rộ.
Vị trí gieo hạt thược dược không đẹp lắm, chúng mắc kẹt ở một khe hở sau núi giả, chỉ có một nửa số hạt có thể nhận được ánh sáng mặt trời, vất vả lắm mới nở được một bông. Những cánh hoa khẽ đung đưa trước gió như thể ánh mặt trời đang nhảy nhót trên đó.
Nhứ Quả nóng lòng muốn chia sẻ với cha niềm vui mình phát hiện trong cuộc sống, trong nhà có 99 gian phòng là niềm vui, chim nhỏ màu vàng nhạt ở trên cành cây hót là niềm vui, cho dù chỉ là phát hiện một đóa hoa đẹp mắt cũng là niềm vui.
Bé ríu rít tựa như một chú chim sẻ nhỏ, nói xong còn không quên tương tác với cha: "Hôm nay cha có gặp chuyện gì vui không?"
Liên Đình không trả lời, chỉ ăn sạch bát cơm chan canh gà vàng óng để ngăn câu nói sắp vuột ra khỏi miệng - Điều hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay là được gặp con.
Hôm đó, hắn chơi cờ cùng với Bất Khổ dưới gốc cây, kể rằng mình thường xuyên nằm mơ.
Nằm mơ thấy bầu trời, thấy mình cầm ô đứng một mình nơi hoang vu, đối mặt với gió lốc và cơn mưa tầm tã, tuy thỉnh thoảng hắn cảm thấy có ai đó đang gọi lớn từ phía sau nhưng khi quay lại thì chỉ còn sự hoang tàn và cái lạnh thấu xương. Giống như lúc hắn bị chính cha mẹ mình tàn nhẫn đưa vào cung, thật ra hắn không sợ làm thái giám, cũng không sợ một mình đi về phương bắc, nhưng... hắn không muốn trở thành người bị bỏ lại phía sau.
Liên Đình luôn cô độc.
Không ngờ một buổi sáng cần phải dậy sớm vào triều, Liên Đình lại mơ thấy cái giấc mơ không biết có nên gọi là ác mộng hay không này. Người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Nhứ Quả đang ghé sát vào đầu giường, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai lúm đồng tiền hiện rõ bên má, bé ngọt ngào gọi: “Cha.”
Tỳ nữ búi tóc hai bên cảm thấy thương thay Nhứ Quả, bởi vì theo kinh nghiệm, nàng biết đốc chủ sẽ không về nhà. Với cách làm việc tàn nhẫn của Liên đại nhân, hắn sẽ không dễ thay đổi chỉ vì một đứa con nuôi.
Nhưng Nhứ Quả không bận tâm đến điều này, thừa dịp Cẩm Thư không để ý, bé bèn chạy từ trong sảnh ra ngoài.
Mặc dù Liên Đình đã ra lệnh cho người chăm sóc Nhứ Quả, nhưng vì chưa hiểu rõ ý của đốc chủ, cộng thêm không chắc thiếu gia Nhứ Quả có thể làm chủ nhân của họ trong bao lâu, thực tế trong viện không có bao nhiêu người chăm sóc bé ngoài vài nha hoàn và hai gã sai vặt.
Nhưng ai từng chăm trẻ đều biết không nên đuổi theo quá gần vì rất dễ khiến bé bất cẩn bị ngã.
Nhóm nha hoàn chỉ dám chạy theo khuyên bảo: “Thiếu gia, chậm một chút, cẩn thận nhìn đường”, sau đó sắp xếp hai gã sai vặt đi đường vòng để chặn Nhứ Quả ở phía trước.
May mắn dọc đường không có nguy hiểm, ngay lúc Nhứ Quả dần chạy chậm lại, sắp không thoát được khỏi vòng vây...
Liên Xưởng công được tiền hô hậu ủng đi qua cửa tiền viện và bình phong ở sân trước. Dưới ánh đèn rực rỡ, mái tóc của hắn đen như lụa, phong thái thanh nhã, ánh mắt bễ nghễ, quả là một gương mặt trắng trẻo đẹp không góc chết, chẳng qua lại toát lên cảm giác rất khó tính, khiến người ta cứ bị khí thế ấy dọa, không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác.
Chỉ có mỗi Nhứ Quả là trong mắt tràn ngập vẻ đẹp của cha, bé lao về phía mọi người như một quả pháo nhỏ.
Nhứ Quả rất vui, thực ra bé có thể cảm nhận được Cẩm Thư và những người khác đều cho rằng cha bé sẽ không quay lại. Nhưng cuối cùng cha vẫn về mà.
Sau đó...
Liên Đình trơ mắt nhìn bé con lao về phía mình như diều đứt dây, khi gần chạm được vào hắn thì bị vấp ngã ngay ngưỡng cửa thứ hai sau bức bình phong.
Khi Nhứ Quả bay lên không thì rất sửng sốt. Rõ ràng lúc mình ở nhà khám phá ngưỡng cửa này, nó đâu có cao tới vậy!
Nhứ Quả phát hiện rất chính xác, ngưỡng cửa ban ngày thực sự không cao, nhưng đến đêm khi đóng cửa lại, khắp nơi sẽ có người hầu chịu trách nhiệm nâng ngưỡng cửa. Đây là biện pháp giúp người dân đi lại dễ dàng vào ban ngày và chống trộm vào ban đêm khá phổ biến ở phía bắc Đại Khải, nghe nói phải chú ý đến cả phong thủy.
Tóm lại, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Nhứ Quả nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó chuẩn bị đón nhận cơn đau khi tiếp đất, lại phát hiện thời gian chờ đợi dường như rất lâu. Hay là mình không kịp phản ứng? Sao lần này lại có nhiều thời gian nghĩ vẩn vơ thế nhỉ.
Mãi đến khi trên đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, Nhứ Quả mới dám mở mắt ra nhìn, phát hiện mình đã được cha ôm chặt.
Cha của mình giỏi quá đi!
Liên Đình có thể phụ trách Đông xưởng thì võ công hẳn sẽ không tệ, khả năng phản xạ ưu tú giúp hắn kịp thời túm được Nhứ Quả nhưng cũng bị hù một phen.
Hắn không muốn nhìn thấy Nhứ Quả bị thương ở trước mặt mình, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy khó chịu.
Liên Đình vừa nhắc nhở bản thân nghĩ như vậy là nguy hiểm, dù gì Nhứ Quả cũng không phải con ruột mình, mặt khác hẳn lại không tự chủ được siết chặt tay ôm bé con.
Nhứ Quả lành sẹo quên đau được Liên Đình bế về đại sảnh, đặt ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn khảm xà cừ với họa tiết chim chóc hoa lá.
Liên Đình vốn định nói với Nhứ Quả về hậu quả của việc chạy lung tung, va đập bị tím là việc nhỏ, nhưng nếu bị gãy răng hoặc gãy tay thì phải làm sao? Tuy rằng xác suất không cao, nhưng quả thật hẳn đã từng nhìn thấy một cung nhân chết vì nhổ răng ở trong cung, đối phương trông đau đớn vô cùng.
Liên Đình còn chưa kịp mở miệng, Nhứ Quả đã chủ động hỏi: "Cha ăn cơm chưa ạ?"
Liên Đình: "..." Quên mất. Hắn bận đến mức không nhớ ăn cơm, đây là thói quen cũ khi còn ở trong cung. Dương thái hậu là người rất tốt, nhưng cung quy hồi tiên để còn sống lại rất biến thái. Tiên đế là một người coi trọng tiểu tiết, khi hầu hạ bên cạnh ông ta, ăn cơm bình thường đều chỉ có thể lửng dạ, thậm chí là sau khi đổi ca xong mới có thể ăn. Nếu không may chủ tử cần mình cả ngày thì chỉ có thể nhịn đến tối. Dần dần, Liên Đình mới hình thành thói quen này.
“Sao có thể không ăn cơm chứ?" Nhứ Quả tức giận nhìn cha. Mẹ bé cũng bận rộn nên thường xuyên quên ăn cơm, sau đó mẹ bị bệnh nặng, nơi đầu tiên bị hành hạ chính là dạ dày của nàng.
Khí thế của Xưởng công yếu đi không ít, vừa nhìn con trai sắp xếp bữa tối cho mình vừa thỏa hiệp với bé rằng sau này sẽ nhớ ăn cơm đúng giờ, nhưng bù lại Nhứ Quả phải nhớ không được chạy lung tung ở nhà, bất kể là phấn khởi hay sốt ruột cũng không được chạy.
Nhứ Quả cảm thấy rất công bằng bèn nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng xòe ngón út về phía cha của bé.
Đã nhiều năm Liên Đình chưa thỏa hiệp với người khác như vậy, hắn trịnh trọng móc ngón út của mình với ngón út của con trai, nói từng chữ như đang hứa: "Ngoéo tay thề, trăm năm không được thay đổi!"
Kết thúc nghi lễ!
Lúc này bữa tối nóng hổi cũng đã được dọn ra, tuy đầu bếp nấu vội lúc nửa đêm nhưng chất lượng không hề kém, từ món súp gà đang sôi sùng sục trên bếp cho đến món tôm dai dai, món gì cũng thơm ngon hấp dẫn.
Nhứ Quả giống như một giám thị nhỏ ngồi ở bên bàn tròn nghiêm túc cùng cha ăn cơm. Trước khi ăn cơm phải uống canh trước, một miếng cơm một miếng thịt, dinh dưỡng cân đối, nhai kỹ nuốt chậm. Vừa nhìn đã biết Nhứ Quả đã thành thói quen.
Trong lúc Xưởng công đang ăn cơm, Nhứ giám thị cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nói chuyện phiếm, quan tâm hỏi cha xem hôm nay vào triều có mệt không? Có uống nước đúng giờ không? Đã có được người bạn tốt nào chưa?
Bé lo cho cha lắm.
Liên Đình có địa vị cao, nắm nhiều quyền lực, cũng có không ít người đến nịnh nọt, nhưng chỉ có lần này hắn mới thực sự cảm nhận được cái ấm áp từ trái tim lan tỏa ra toàn cơ thể như trong sách miêu tả. Hóa ra trên đời này cũng có người mong chờ sự xuất hiện của hắn, chân thành mong hắn được thuận lợi vui vẻ.
Nhưng Liên Đình cảm thấy không nên như vậy, hắn không thể để tình huống kỳ lạ này tiếp tục trầm trọng hơn, bèn chủ động mượn muôi múc canh để cắt đứt chủ đề của Nhứ Quả: "Vậy Nhứ ca nhi của chúng ta hôm nay ở nhà làm gì rồi?"
Nhứ Quả quả nhiên bị lừa, sự chú ý dễ dàng bị chuyển hướng, bé bắt đầu nhớ lại một ngày của mình.
"Hôm nay con bận lắm." Bạn nhỏ Nhứ Quả là một người rất giỏi tự tìm niềm vui cho mình. Ngay cả khi người lớn không ở nhà vào ban ngày, bé cũng không cảm thấy nhàm chán và luôn có thể khiến mình bận rộn. Bé bắt đầu một cuộc phiêu lưu tại chỗ ở mới, kết bạn với chim và cá, thậm chí còn nằm trên bãi cỏ ở sân sau, tận mắt chứng kiến quá trình một đóa hoa thược dược từ từ nở rộ.
Vị trí gieo hạt thược dược không đẹp lắm, chúng mắc kẹt ở một khe hở sau núi giả, chỉ có một nửa số hạt có thể nhận được ánh sáng mặt trời, vất vả lắm mới nở được một bông. Những cánh hoa khẽ đung đưa trước gió như thể ánh mặt trời đang nhảy nhót trên đó.
Nhứ Quả nóng lòng muốn chia sẻ với cha niềm vui mình phát hiện trong cuộc sống, trong nhà có 99 gian phòng là niềm vui, chim nhỏ màu vàng nhạt ở trên cành cây hót là niềm vui, cho dù chỉ là phát hiện một đóa hoa đẹp mắt cũng là niềm vui.
Bé ríu rít tựa như một chú chim sẻ nhỏ, nói xong còn không quên tương tác với cha: "Hôm nay cha có gặp chuyện gì vui không?"
Liên Đình không trả lời, chỉ ăn sạch bát cơm chan canh gà vàng óng để ngăn câu nói sắp vuột ra khỏi miệng - Điều hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay là được gặp con.
Hôm đó, hắn chơi cờ cùng với Bất Khổ dưới gốc cây, kể rằng mình thường xuyên nằm mơ.
Nằm mơ thấy bầu trời, thấy mình cầm ô đứng một mình nơi hoang vu, đối mặt với gió lốc và cơn mưa tầm tã, tuy thỉnh thoảng hắn cảm thấy có ai đó đang gọi lớn từ phía sau nhưng khi quay lại thì chỉ còn sự hoang tàn và cái lạnh thấu xương. Giống như lúc hắn bị chính cha mẹ mình tàn nhẫn đưa vào cung, thật ra hắn không sợ làm thái giám, cũng không sợ một mình đi về phương bắc, nhưng... hắn không muốn trở thành người bị bỏ lại phía sau.
Liên Đình luôn cô độc.
Không ngờ một buổi sáng cần phải dậy sớm vào triều, Liên Đình lại mơ thấy cái giấc mơ không biết có nên gọi là ác mộng hay không này. Người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Nhứ Quả đang ghé sát vào đầu giường, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai lúm đồng tiền hiện rõ bên má, bé ngọt ngào gọi: “Cha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.