Chương 15:
Vụ Thập
26/06/2024
Vài ngày sau, Liên Đình được nghỉ phép.
Ở Đại Khải, mười ngày là một tuần, một tuần nghỉ một ngày.
Nhưng đối với người tham công tiếc việc như Liên Đình thì ngày nghỉ cũng chỉ thoáng qua như mây bay. Gần đây hẳn đang chìm đắm trong một biển tình báo không dứt ra được, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Đông Thành cũng là một vùng đất béo bở, cực phù hợp để nghe ngóng tin tức. Để có thể ở lại thành Đông Ung Kỳ thì không những phải giàu mà trong nhà còn phải có ít nhất một vị trọng thần, hoặc không thì phải thuộc dòng dõi quý tộc.
Không nói đến vợ con và tâm phúc đắc lực của những vị đại nhân này, chỉ nói đến người cha thích ngồi dưới tán cây hòe trước cửa chính chơi cờ tướng quanh năm suốt tháng của họ, mấy vị này tiện miệng tán gẫu vài câu là đã có khả năng gây biến động cho một vị trí nào đó bên ngoài.
Ví dụ như một vị ngôn quan nào đó hễ gặp chuyện lớn là kích động, vị này rất thích ăn tai heo để bình ổn cảm xúc, hôm nào nghe thấy cha ông ta nói tối nay về nhà ăn tai heo nhắm rượu thì kiểu gì cứ tới ngày hôm sau, không được 100% thì cũng phải 99% sẽ thấy vị ngôn quan này dùng lời lẽ chính nghĩa mắng người trên triều, đã vậy còn nói có sách mách có chứng đủ để dí đối thủ đến chết.
Ở đầu ngõ, một ván cờ tướng 2 người chơi thì sẽ có ít nhất 30 ông cụ từng làm quân sư đứng vây xem.
Không phải trong nhà không có cờ tướng, nhưng họ cứ thích kiểu kỳ lạ như thế. Những người này thà tụ tập đứng đấy nhìn người khác chơi chứ không chịu mang thêm một bộ tự mình chơi, có lẽ thứ họ muốn chỉ là bầu không khí náo nhiệt.
Trước kia, khi Liên Đình cưỡi ngựa đi ngang qua chỉ cảm thấy bọn họ thật ầm ĩ.
Bây giờ...
Liên Đình nhìn từng người như đang nhìn tiền bên trong kho bạc của mình, không chừng một ngày nào đó tình báo nho nhỏ họ cung cấp lại trở thành điểm đột phá to to trên triều.
Ít nhất là bây giờ Liên Đình đã đoán được, tranh chấp giữa Dương đảng và phái Thanh Lưu sắp kết thúc, gần đây mấy ông lão bên phái Thanh Lưu rất tức giận, tiếng động khi đặt mấy quân cờ gỗ vang to, toả ra hơi thở suy sút của kẻ bại trận. Ngược lại Dương đảng rất vênh váo, không phải khoe khoang hôm nay con trai mua nhân sâm cho thì là khoe ngày mai cháu trai mời gánh hát đến.
Liên Đình chỉ có một suy nghĩ đối với chuyện này - xem ra phải bảo quản gia chuẩn bị sẵn quà để tùy thời chúc mừng Liêm đại nhân Liêm Thâm lên chức.
Đến khi xem hết tình báo mà thuộc hạ nằm vùng trong vòng bạn cờ của các ông lão đưa tới, Liên Đình bèn..
Bắt đầu "chiến đấu" với con trai.
Đúng vậy, chiến đấu.
Loài sinh vật mang tên “con nít” này khi ngoan thì tựa thiên thần, khi quấy lên thì như quỷ đến đòi nợ từ kiếp trước. Nhứ Quả cũng không ngoại lệ, đại đa số thời gian bé đều ngoan ngoãn, nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Mặc dù nhìn không quá lộ, nhưng lúc mới đến thì Nhứ Quả vẫn rất dè dặt, thời gian dần trôi qua, sự tò mò gan dạ của bé dần lớn hơn rất nhiều.
Thật ra cũng không phải hành động gì quá đáng gì, ví dụ như đang chơi được một nửa thì đã bị những thứ khác hấp dẫn.
Vấn đề là bé vứt đồ chơi lại tại chỗ rồi chẳng nhớ đến việc phải nhặt lại nữa. Cũng không biết mạch não của bạn nhỏ cấu tạo kiểu gì mà toàn vứt đồ chơi ở những nơi kỳ quặc. Có một hôm Liên Đình đi nha thự, trơ mắt nhìn thuộc hạ lấy một cái khóa Lỗ Ban đủ màu sắc từ hộp tình báo của hắn. Khoảnh khắc ấy ai cũng gượng gạo.
Hôm nay là ngày nghỉ, thuộc hạ sẽ đến tòa nhà ở Đông Thành tập hợp tình báo cho Liên Đình.
Nhưng nhìn thư phòng hiện tại của hắn xem!
Ngựa gỗ nhỏ ở cửa chính, trong thùng tranh có con thỏ được gấp 1 nửa bằng khăn tay lụa, điều kỳ lạ nhất là vì sao trên giá sách lại bày một loạt chong chóng hình thù quái dị vậy? Nhà hắn lấy đâu ra chong chóng?!
Chắc chắn là do mấy người Cẩm Thư chiều!
Nhứ Quả mới đến được ngày mà rương đồ chơi của bé đã sắp chứa không nổi nữa rồi!
Cố tình hôm nay bạn nhỏ Nhứ Quả còn không sợ chết thò mặt vào nhìn từ mép cửa, bé lộ ra cái đầu nhỏ, vui vẻ nói: "Cha ơi, con muốn chơi song lục."
Song lục là một trò chơi đánh cờ rất nổi tiếng ở Đại Khải, quy tắc vô cùng đơn giản, theo lời mẹ Nhứ Quả nói thì “đây không phải chỉ là cờ cá ngựa thôi sao?” Mặc dù Nhứ Quả cũng không biết cờ cá ngựa là thứ gì, nhưng đột nhiên bé nhớ lại nên rất muốn chơi.
Vị “cha già” Liên Đình đang chuẩn bị xử lý tình trạng đồ chơi ngày càng nhiều trong nhà.
"Con thấy ta có giống song lục không?!" Liên Đình bất tri bất giác đã học nhuần nhuyễn cách nói chuyện của các bậc phụ huynh, ví dụ như ta chỉ đếm đến ba thôi nhé.
Ở Đại Khải, mười ngày là một tuần, một tuần nghỉ một ngày.
Nhưng đối với người tham công tiếc việc như Liên Đình thì ngày nghỉ cũng chỉ thoáng qua như mây bay. Gần đây hẳn đang chìm đắm trong một biển tình báo không dứt ra được, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Đông Thành cũng là một vùng đất béo bở, cực phù hợp để nghe ngóng tin tức. Để có thể ở lại thành Đông Ung Kỳ thì không những phải giàu mà trong nhà còn phải có ít nhất một vị trọng thần, hoặc không thì phải thuộc dòng dõi quý tộc.
Không nói đến vợ con và tâm phúc đắc lực của những vị đại nhân này, chỉ nói đến người cha thích ngồi dưới tán cây hòe trước cửa chính chơi cờ tướng quanh năm suốt tháng của họ, mấy vị này tiện miệng tán gẫu vài câu là đã có khả năng gây biến động cho một vị trí nào đó bên ngoài.
Ví dụ như một vị ngôn quan nào đó hễ gặp chuyện lớn là kích động, vị này rất thích ăn tai heo để bình ổn cảm xúc, hôm nào nghe thấy cha ông ta nói tối nay về nhà ăn tai heo nhắm rượu thì kiểu gì cứ tới ngày hôm sau, không được 100% thì cũng phải 99% sẽ thấy vị ngôn quan này dùng lời lẽ chính nghĩa mắng người trên triều, đã vậy còn nói có sách mách có chứng đủ để dí đối thủ đến chết.
Ở đầu ngõ, một ván cờ tướng 2 người chơi thì sẽ có ít nhất 30 ông cụ từng làm quân sư đứng vây xem.
Không phải trong nhà không có cờ tướng, nhưng họ cứ thích kiểu kỳ lạ như thế. Những người này thà tụ tập đứng đấy nhìn người khác chơi chứ không chịu mang thêm một bộ tự mình chơi, có lẽ thứ họ muốn chỉ là bầu không khí náo nhiệt.
Trước kia, khi Liên Đình cưỡi ngựa đi ngang qua chỉ cảm thấy bọn họ thật ầm ĩ.
Bây giờ...
Liên Đình nhìn từng người như đang nhìn tiền bên trong kho bạc của mình, không chừng một ngày nào đó tình báo nho nhỏ họ cung cấp lại trở thành điểm đột phá to to trên triều.
Ít nhất là bây giờ Liên Đình đã đoán được, tranh chấp giữa Dương đảng và phái Thanh Lưu sắp kết thúc, gần đây mấy ông lão bên phái Thanh Lưu rất tức giận, tiếng động khi đặt mấy quân cờ gỗ vang to, toả ra hơi thở suy sút của kẻ bại trận. Ngược lại Dương đảng rất vênh váo, không phải khoe khoang hôm nay con trai mua nhân sâm cho thì là khoe ngày mai cháu trai mời gánh hát đến.
Liên Đình chỉ có một suy nghĩ đối với chuyện này - xem ra phải bảo quản gia chuẩn bị sẵn quà để tùy thời chúc mừng Liêm đại nhân Liêm Thâm lên chức.
Đến khi xem hết tình báo mà thuộc hạ nằm vùng trong vòng bạn cờ của các ông lão đưa tới, Liên Đình bèn..
Bắt đầu "chiến đấu" với con trai.
Đúng vậy, chiến đấu.
Loài sinh vật mang tên “con nít” này khi ngoan thì tựa thiên thần, khi quấy lên thì như quỷ đến đòi nợ từ kiếp trước. Nhứ Quả cũng không ngoại lệ, đại đa số thời gian bé đều ngoan ngoãn, nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Mặc dù nhìn không quá lộ, nhưng lúc mới đến thì Nhứ Quả vẫn rất dè dặt, thời gian dần trôi qua, sự tò mò gan dạ của bé dần lớn hơn rất nhiều.
Thật ra cũng không phải hành động gì quá đáng gì, ví dụ như đang chơi được một nửa thì đã bị những thứ khác hấp dẫn.
Vấn đề là bé vứt đồ chơi lại tại chỗ rồi chẳng nhớ đến việc phải nhặt lại nữa. Cũng không biết mạch não của bạn nhỏ cấu tạo kiểu gì mà toàn vứt đồ chơi ở những nơi kỳ quặc. Có một hôm Liên Đình đi nha thự, trơ mắt nhìn thuộc hạ lấy một cái khóa Lỗ Ban đủ màu sắc từ hộp tình báo của hắn. Khoảnh khắc ấy ai cũng gượng gạo.
Hôm nay là ngày nghỉ, thuộc hạ sẽ đến tòa nhà ở Đông Thành tập hợp tình báo cho Liên Đình.
Nhưng nhìn thư phòng hiện tại của hắn xem!
Ngựa gỗ nhỏ ở cửa chính, trong thùng tranh có con thỏ được gấp 1 nửa bằng khăn tay lụa, điều kỳ lạ nhất là vì sao trên giá sách lại bày một loạt chong chóng hình thù quái dị vậy? Nhà hắn lấy đâu ra chong chóng?!
Chắc chắn là do mấy người Cẩm Thư chiều!
Nhứ Quả mới đến được ngày mà rương đồ chơi của bé đã sắp chứa không nổi nữa rồi!
Cố tình hôm nay bạn nhỏ Nhứ Quả còn không sợ chết thò mặt vào nhìn từ mép cửa, bé lộ ra cái đầu nhỏ, vui vẻ nói: "Cha ơi, con muốn chơi song lục."
Song lục là một trò chơi đánh cờ rất nổi tiếng ở Đại Khải, quy tắc vô cùng đơn giản, theo lời mẹ Nhứ Quả nói thì “đây không phải chỉ là cờ cá ngựa thôi sao?” Mặc dù Nhứ Quả cũng không biết cờ cá ngựa là thứ gì, nhưng đột nhiên bé nhớ lại nên rất muốn chơi.
Vị “cha già” Liên Đình đang chuẩn bị xử lý tình trạng đồ chơi ngày càng nhiều trong nhà.
"Con thấy ta có giống song lục không?!" Liên Đình bất tri bất giác đã học nhuần nhuyễn cách nói chuyện của các bậc phụ huynh, ví dụ như ta chỉ đếm đến ba thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.