Chương 13: Bại lộ
Trấn Thiên
06/11/2013
Vừa nhìn thấy ba người này, mọi người không khỏi kinh
ngạc. Chỉ duy có Trấn Thiên là mặt mày tái mét, cắt không còn giọt máu.
Nàng liền vội vàng lẩn ra phía sau Nguyên Minh và Lục Nghị, mồ hôi thi
nhau chảy ròng ròng, ngấm ngầm than khổ, thầm nghĩ: Ta thật là xui xẻo!
Khó khăn lắm mới thoát khỏi Triệu giáo chủ bụng đầy nước đen, giờ lại
vướng phải ba cái tên bị thịt nuôi lâu tốn cơm này! Haizzz... Đúng là
vừa thoát khỏi nanh hùm đã rơi vào miệng sói!
Trong lúc Trấn Thiên đang tranh đấu tâm lí vô cùng kịch liệt thì Hà giáo chủ " mặt lạnh" đã mất hết kiên nhẫn. Ông tiến lên, bàn tay lần vào con bọ cạp cưng nuôi dưỡng đã lâu đang ngoan ngoãn nằm trong ống tay áo, trừng mắt quát:
- Các ngươi là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào đây !?
Ba người kia vừa chạm phải lời của Hà giáo chủ liền đứng sững lại, sợ hãi không thốt nên lời. Một trong số họ vội vàng đáp lời, giọng như ré lên:
- Chúng đồ đệ là môn đồ của Thanh Trúc giáo!
Hà giáo chủ chững lại, lông mày nhíu chặt, đưa mắt nhìn Triệu giáo chủ.
- Cái gì? - Triệu giáo chủ nãy giờ đang suy nghĩ điều gì đó, nghe thấy lời này, lập tức quay qua, ngạc nhiên hỏi. - Các ngươi là môn đồ của Thanh Trúc giáo?
- Đúng vậy thưa giáo chủ! - Tên kia vội cúi đầu, đáp.
- Kí hiệu đặc biệt trên người mỗi môn đồ là gì? - Triệu giáo chủ nheo mắt, chậm rãi hỏi.
- Là lá trúc xăm bằng chu sa - Ba người kia như đã được huấn luyện đồng thanh đáp.
- Vén tay áo lên! - Triệu giáo chủ ra lệnh, đáy mắt loé lên tia nghi hoặc.
Ba người kia nhất loạt kéo tay áo, Triệu giáo chủ liền ngưng thần nhìn kĩ thì thấy trên cổ tay của mỗi người quả thực có một lá trúc nhỏ màu đỏ. Bấy giờ, cặp lông mày của Triệu giáo chủ mới giãn ra, mối hoài nghi cũng vơi bớt mấy phần.
Tuy nhiên đối với Trấn Thiên thì chuyện này vô cùng không tốt... Vì sao ư? Căn bản thì mấy bộ đồ mà nàng kiếm được đều là lột trên người họ xuống. Nếu như xác minh họ là đồ đệ của Thanh Trúc giáo chủ thì chẳng phải thân phận của nàng, Nguyên Minh và Lục Nghị đều sẽ nhanh chóng bị bại lộ hay sao? Vậy thì liệu cái mạng nhỏ của nàng có giữ được không? Lúc này Trấn Thiên chỉ muốn chỉ tay lên trời mà hét vào mặt Ngọc Hoàng, rằng ông ta lạm dụng chức quyền, áp bức lương dân! ( Ngọc Hoàng đập bàn: " Ngươi dám!?", Trấn Thiên vội chỉ tác giả: " Tại cô ta, ta vô tội!")
Đột nhiên, Triệu giáo chủ phẫn nộ quát lớn, cắt đứt " nỗi oán hận " của Trấn Thiên với Thiên Đế:
- Hừ! Các ngươi là môn đồ của Thanh Trúc giáo mà lại đến muộn, y phục thì lôi thôi. Còn ra thể thống gì!?
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì " ồ " lên một tiếng, liền nghĩ: Thì ra là thẹn quá hoá giận. Kể cũng đúng! Thanh Trúc giáo đường đường là đại phái trên giang hồ, bất cứ môn đồ nào cũng có phong thái nho nhã, tiêu diêu tự tại. Bây giờ lại thấy ba người này trái ngược hoàn toàn với lời giang hồ đồn đại, cho nên Triệu giáo chủ cảm thấy mất mặt vô cùng!
Quả đúng như suy đoán của Trấn Thiên, hiện tại Triệu giáo chủ cảm thấy xấu hổ muôn phần. Chỉ hy vọng nghe được lời giải thích từ ba môn đồ kia.
Chỉ thấy một trong ba tên kia run giọng trả lời:
- Bẩm, bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thực sự cũng không muốn xuất hiện với bộ dạng này. Nhưng khi ở quán trọ, chúng đồ đệ đã bị phục thuốc mê. Khi tỉnh dậy thì y phục cũng đã bị lột sạch. Kì thực...
-Kì thực làm sao? - Triệu giáo chủ cao giọng.
Tên kia nuốt nuốt nước bọt, lí nhí đáp:
- Kì thực... Kì thực có tiết y mà mặc cũng là may mắn lắm rồi ạ...
Nghe xong câu trả lời này, Hà giáo chủ liền đánh mắt đi nơi khác, Lâm giáo chủ lại bước lên vỗ vỗ vai Triệu giáo chủ, không nói gì. Còn về phần Triệu giáo chủ thì lại không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Bên này, Trấn Thiên hất cằm lên nhìn, trong lòng cảm khái vô cùng: Haha! Nếu không nhờ lão nương ta tốt bụng thì các ngươi đến tiết y cũng không có mà mặc! Ta không thu phí là tốt lắm rồi đó!
Bên kia, Triệu giáo chủ tiến lên trước mấy bước, cao giọng hỏi:
- Rốt cuộc là kẻ nào làm ra chuyện này.
Trấn Thiên có tật giật mình, không tự chủ mà nhảy dựng lên, trong lòng dường như có chảo dầu đang sôi lục bục.
Chỉ nghe thấy môn đồ kia đáp:
- Bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thực sự không biết hắn ta. Khi đó là hắn ta chủ động tìm đến phòng của chúng đồ đệ và tự xưng là lang y giang hồ. Hắn còn nói...
- Hắn nói sao?
- Hắn nói trong tay hắn có một phương thuốc bí truyền, uống vào có thể trị bách bệnh. Hơn nữa, nếu người luyện võ sử dụng thì công lực tăng cao, chắc chắn sẽ trở thành cao thủ nhất lưu. vì vậy...
- Vì vậy mà các ngươi đã mua? - Triệu giáo chủ nhướng mày.
Còn uống ngay ấy chứ! - Trấn Thiên khinh thường nghĩ bụng. - Còn ta cũng chỉ kiếm được có năm mươi lượng, mấy tên đầu heo các người thật là không biết thưởng thức!
- V...Vâng, thưa giáo chủ.
- Các ngươi... - Triệu giáo chủ nhăn mặt, giơ tay chỉ vào ba tên đồ đệ ngu ngốc của mình, nhất thời không biết nói gì. Ông tức giận phất mạnh tay áo, thở dài một hơi.
Hà giáo chủ nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Như vậy chẳng phải tên đó đang trà trộn giữa chúng ta hay sao?
Trấn Thiên nhăn mặt: Sao lại chỉ có một tên? Là ba người mà! Biết vậy thì khi đó mình không nên hành động một mình là hơn.
Nguyên Minh ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ. Cậu nhéo tay Trấn Thiên làm nàng nhẩy dựng lên như bị bọ cạp đốt:
- Là ngươi làm phải không?
-... - Trấn Thiên im lặng, cúi đầu.
- Sao ngươi nói là ngươi đi mua trang phục? - Lục Nghị chau mày, thì thào.
Khuôn mặt Trấn Thiên rúm ró lại như cái bánh bao, khoé mắt giật giật: Ngươi bị ngố à? Trang phục của mỗi bang phái mua ở đâu? Haiza, ta nói thế mà ngươi cũng tin.
- Ngươi bán thuốc được bao nhiêu - Nguyên Minh tiếp tục hỏi.
- Một lượng bạc. - Trấn Thiên nhanh chóng đáp, trong lòng lại nghĩ: Công sức ta thức cả đêm, ngươi tính vay của ta sao? Đừng mơ!
- Trấn Thiên ngươi chỉ có thể thu về một lượng? - Nguyên Minh nhếch mép cười.
- Vậy là nhiều rồi... - Trấn Thiên đáp, đánh mắt lảng sang hướng khác.
Nguyên Minh không nói gì thêm, chỉ khẽ "ồ" lên một tiếng. Lục Nghị lại lắc đầu thở dài phụ họa.
Phía bên kia, Triệu giáo chủ khẽ gật đầu khi nghe câu hỏi của Hà giáo chủ. Đoạn, ông vuốt râu, nhíu mày vẻ khó hiểu:
- Nhưng, rốt cuộc hắn là ai?
- Khi nãy ngươi có nói rằng tên đó đến bán thuốc cho các ngươi phải không? - Hà giáo chủ đột nhiên quay qua hỏi tên môn đồ nãy giờ vẫn đang run cầm cập vì sợ.
- Vâng... Giáo chủ.
- Cũng có nghĩa là... Ngươi đã thấy mặt hắn ta? - Triệu giáo chủ chợt bừng tỉnh.
- Bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thấy rất rõ ràng. - Tên môn đồ kia cảm thấy mình sẽ giúp được điều gì đó bèn thôi run, trả lời rành rọt.
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì ngã nhào, trực tiếp thổ huyết: Thôi xong, chuyến này ta không ổn rồi! Công sức bỏ ra để học thuật dịch dung đã đổ xuống sông xuống bể! Sư phụ, đồ nhi có lỗi với người! Ngân lượng, ta có lỗi với các ngươiiiiiiiiiiiiii... Diêm Vương, ta vốn thân áo vải, tài sản không có gì, ngài đừng lấy lộ phí đi đường của taaaa.
Nguyên Minh và Lục Nghị bất giác đứng sát vào với nhau, bảo hộ Trấn Thiên một cách nghiêm ngặt. Trấn Thiên cảm động vô cùng, phát biểu một câu tâm huyết: Nguyên Minh, Lục Nghị, bây giờ ta mới phát hiện ra hai ngươi thật là anh tuấn. Nếu an toàn trở về thì ta nhất định sẽ làm bà mai giúp hai ngươi kiếm nương tử tốt! ( Tác giả cười gian: Táo Quân chăng?, Nữ chính trừng mắt: Táo cái đầu ngươi! )
Triệu giáo chủ nghe thấy câu trả lời của tên môn đồ kia thì mỉm cười:
- Vậy ngươi có thể tả lại hình dáng của hắn chứ?
- Hoàn toàn có thể thưa giáo chủ!
- Trông hắn như thế nào? - Lâm giáo chủ im lặng nãy giờ cũng không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
Chỉ thấy ba tên kia khoa tay múa chân, tranh nhau trả lời, ầm ĩ vô cùng. Ba vị giáo chủ cảm thấy hai mắt hoa lên, lỗ tai ù đi, nhất thời không hiểu bọn họ nói gì.
- Im lặng! - Hà giáo chủ không chịu nổi nữa, quát lớn.
...
Ba tên kia lập tức im lặng, cùng với tất cả mọi người nhìn chăm chăm về phía Hà giáo chủ.
- Một người nói thôi. - Hà giáo chủ thấy phản ứng của mọi người, liền dịu giọng, lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Thưa giáo chủ - Một trong số ba tên môn đồ đứng ra, bắt đầu tả hình dáng của " ai đó " - Hắn ta có một khuôn mặt tròn, đôi mắt tuy nhỏ nhưng sáng, lông mày sắc đậm, thân hình gầy như cây gậy trúc, dáng người lùn xủn. Tóm lại trông rất kì quái...
Nếu có thể thì Trấn Thiên thật muốn xông lên mà đạp cho tên này một phát: Bà nó, từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai dám sỉ nhục ta như thế. Kì quái??? Ta có ba mắt như Dương Tiễn , hay có ba đầu sáu tay, hay là ta giống Ngưu Đầu Mã Diện? Hả!?
- Khoan đã! - Triệu giáo chủ khoát tay, vuốt râu suy nghĩ.
Trấn Thiên cả kinh vội dúi đầu vào lưng của Nguyên Minh, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi vã ra như tắm, vểnh tai lên nghe ngóng tình hình.
" Lộp cộp ", hình như có tiếng bước chân, tiếng bước chân ngày một gần... Nguyên Minh và Lục Nghị đứng hình.
Trấn Thiên chợt cảm thấy có một hơi thở lạnh toát phả vào tai mình, kèm theo đó là một giọng nói mà cả đời nàng cũng không muốn nghe lại:
- Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta thật có duyên.
Trấn Thiên bị tách ra khỏi Nguyên Minh rồi lại bị đẩy lên giữa khách sảnh... Hiện giờ trước mặt Trấn Thiên là ba vị giáo chủ bụng đầy nước đen, đang nhìn nàng mỉm cười. Bà nó chứ, nàng muốn khóc!
Trong lúc Trấn Thiên đang tranh đấu tâm lí vô cùng kịch liệt thì Hà giáo chủ " mặt lạnh" đã mất hết kiên nhẫn. Ông tiến lên, bàn tay lần vào con bọ cạp cưng nuôi dưỡng đã lâu đang ngoan ngoãn nằm trong ống tay áo, trừng mắt quát:
- Các ngươi là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào đây !?
Ba người kia vừa chạm phải lời của Hà giáo chủ liền đứng sững lại, sợ hãi không thốt nên lời. Một trong số họ vội vàng đáp lời, giọng như ré lên:
- Chúng đồ đệ là môn đồ của Thanh Trúc giáo!
Hà giáo chủ chững lại, lông mày nhíu chặt, đưa mắt nhìn Triệu giáo chủ.
- Cái gì? - Triệu giáo chủ nãy giờ đang suy nghĩ điều gì đó, nghe thấy lời này, lập tức quay qua, ngạc nhiên hỏi. - Các ngươi là môn đồ của Thanh Trúc giáo?
- Đúng vậy thưa giáo chủ! - Tên kia vội cúi đầu, đáp.
- Kí hiệu đặc biệt trên người mỗi môn đồ là gì? - Triệu giáo chủ nheo mắt, chậm rãi hỏi.
- Là lá trúc xăm bằng chu sa - Ba người kia như đã được huấn luyện đồng thanh đáp.
- Vén tay áo lên! - Triệu giáo chủ ra lệnh, đáy mắt loé lên tia nghi hoặc.
Ba người kia nhất loạt kéo tay áo, Triệu giáo chủ liền ngưng thần nhìn kĩ thì thấy trên cổ tay của mỗi người quả thực có một lá trúc nhỏ màu đỏ. Bấy giờ, cặp lông mày của Triệu giáo chủ mới giãn ra, mối hoài nghi cũng vơi bớt mấy phần.
Tuy nhiên đối với Trấn Thiên thì chuyện này vô cùng không tốt... Vì sao ư? Căn bản thì mấy bộ đồ mà nàng kiếm được đều là lột trên người họ xuống. Nếu như xác minh họ là đồ đệ của Thanh Trúc giáo chủ thì chẳng phải thân phận của nàng, Nguyên Minh và Lục Nghị đều sẽ nhanh chóng bị bại lộ hay sao? Vậy thì liệu cái mạng nhỏ của nàng có giữ được không? Lúc này Trấn Thiên chỉ muốn chỉ tay lên trời mà hét vào mặt Ngọc Hoàng, rằng ông ta lạm dụng chức quyền, áp bức lương dân! ( Ngọc Hoàng đập bàn: " Ngươi dám!?", Trấn Thiên vội chỉ tác giả: " Tại cô ta, ta vô tội!")
Đột nhiên, Triệu giáo chủ phẫn nộ quát lớn, cắt đứt " nỗi oán hận " của Trấn Thiên với Thiên Đế:
- Hừ! Các ngươi là môn đồ của Thanh Trúc giáo mà lại đến muộn, y phục thì lôi thôi. Còn ra thể thống gì!?
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì " ồ " lên một tiếng, liền nghĩ: Thì ra là thẹn quá hoá giận. Kể cũng đúng! Thanh Trúc giáo đường đường là đại phái trên giang hồ, bất cứ môn đồ nào cũng có phong thái nho nhã, tiêu diêu tự tại. Bây giờ lại thấy ba người này trái ngược hoàn toàn với lời giang hồ đồn đại, cho nên Triệu giáo chủ cảm thấy mất mặt vô cùng!
Quả đúng như suy đoán của Trấn Thiên, hiện tại Triệu giáo chủ cảm thấy xấu hổ muôn phần. Chỉ hy vọng nghe được lời giải thích từ ba môn đồ kia.
Chỉ thấy một trong ba tên kia run giọng trả lời:
- Bẩm, bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thực sự cũng không muốn xuất hiện với bộ dạng này. Nhưng khi ở quán trọ, chúng đồ đệ đã bị phục thuốc mê. Khi tỉnh dậy thì y phục cũng đã bị lột sạch. Kì thực...
-Kì thực làm sao? - Triệu giáo chủ cao giọng.
Tên kia nuốt nuốt nước bọt, lí nhí đáp:
- Kì thực... Kì thực có tiết y mà mặc cũng là may mắn lắm rồi ạ...
Nghe xong câu trả lời này, Hà giáo chủ liền đánh mắt đi nơi khác, Lâm giáo chủ lại bước lên vỗ vỗ vai Triệu giáo chủ, không nói gì. Còn về phần Triệu giáo chủ thì lại không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Bên này, Trấn Thiên hất cằm lên nhìn, trong lòng cảm khái vô cùng: Haha! Nếu không nhờ lão nương ta tốt bụng thì các ngươi đến tiết y cũng không có mà mặc! Ta không thu phí là tốt lắm rồi đó!
Bên kia, Triệu giáo chủ tiến lên trước mấy bước, cao giọng hỏi:
- Rốt cuộc là kẻ nào làm ra chuyện này.
Trấn Thiên có tật giật mình, không tự chủ mà nhảy dựng lên, trong lòng dường như có chảo dầu đang sôi lục bục.
Chỉ nghe thấy môn đồ kia đáp:
- Bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thực sự không biết hắn ta. Khi đó là hắn ta chủ động tìm đến phòng của chúng đồ đệ và tự xưng là lang y giang hồ. Hắn còn nói...
- Hắn nói sao?
- Hắn nói trong tay hắn có một phương thuốc bí truyền, uống vào có thể trị bách bệnh. Hơn nữa, nếu người luyện võ sử dụng thì công lực tăng cao, chắc chắn sẽ trở thành cao thủ nhất lưu. vì vậy...
- Vì vậy mà các ngươi đã mua? - Triệu giáo chủ nhướng mày.
Còn uống ngay ấy chứ! - Trấn Thiên khinh thường nghĩ bụng. - Còn ta cũng chỉ kiếm được có năm mươi lượng, mấy tên đầu heo các người thật là không biết thưởng thức!
- V...Vâng, thưa giáo chủ.
- Các ngươi... - Triệu giáo chủ nhăn mặt, giơ tay chỉ vào ba tên đồ đệ ngu ngốc của mình, nhất thời không biết nói gì. Ông tức giận phất mạnh tay áo, thở dài một hơi.
Hà giáo chủ nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Như vậy chẳng phải tên đó đang trà trộn giữa chúng ta hay sao?
Trấn Thiên nhăn mặt: Sao lại chỉ có một tên? Là ba người mà! Biết vậy thì khi đó mình không nên hành động một mình là hơn.
Nguyên Minh ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ. Cậu nhéo tay Trấn Thiên làm nàng nhẩy dựng lên như bị bọ cạp đốt:
- Là ngươi làm phải không?
-... - Trấn Thiên im lặng, cúi đầu.
- Sao ngươi nói là ngươi đi mua trang phục? - Lục Nghị chau mày, thì thào.
Khuôn mặt Trấn Thiên rúm ró lại như cái bánh bao, khoé mắt giật giật: Ngươi bị ngố à? Trang phục của mỗi bang phái mua ở đâu? Haiza, ta nói thế mà ngươi cũng tin.
- Ngươi bán thuốc được bao nhiêu - Nguyên Minh tiếp tục hỏi.
- Một lượng bạc. - Trấn Thiên nhanh chóng đáp, trong lòng lại nghĩ: Công sức ta thức cả đêm, ngươi tính vay của ta sao? Đừng mơ!
- Trấn Thiên ngươi chỉ có thể thu về một lượng? - Nguyên Minh nhếch mép cười.
- Vậy là nhiều rồi... - Trấn Thiên đáp, đánh mắt lảng sang hướng khác.
Nguyên Minh không nói gì thêm, chỉ khẽ "ồ" lên một tiếng. Lục Nghị lại lắc đầu thở dài phụ họa.
Phía bên kia, Triệu giáo chủ khẽ gật đầu khi nghe câu hỏi của Hà giáo chủ. Đoạn, ông vuốt râu, nhíu mày vẻ khó hiểu:
- Nhưng, rốt cuộc hắn là ai?
- Khi nãy ngươi có nói rằng tên đó đến bán thuốc cho các ngươi phải không? - Hà giáo chủ đột nhiên quay qua hỏi tên môn đồ nãy giờ vẫn đang run cầm cập vì sợ.
- Vâng... Giáo chủ.
- Cũng có nghĩa là... Ngươi đã thấy mặt hắn ta? - Triệu giáo chủ chợt bừng tỉnh.
- Bẩm giáo chủ, chúng đồ đệ thấy rất rõ ràng. - Tên môn đồ kia cảm thấy mình sẽ giúp được điều gì đó bèn thôi run, trả lời rành rọt.
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì ngã nhào, trực tiếp thổ huyết: Thôi xong, chuyến này ta không ổn rồi! Công sức bỏ ra để học thuật dịch dung đã đổ xuống sông xuống bể! Sư phụ, đồ nhi có lỗi với người! Ngân lượng, ta có lỗi với các ngươiiiiiiiiiiiiii... Diêm Vương, ta vốn thân áo vải, tài sản không có gì, ngài đừng lấy lộ phí đi đường của taaaa.
Nguyên Minh và Lục Nghị bất giác đứng sát vào với nhau, bảo hộ Trấn Thiên một cách nghiêm ngặt. Trấn Thiên cảm động vô cùng, phát biểu một câu tâm huyết: Nguyên Minh, Lục Nghị, bây giờ ta mới phát hiện ra hai ngươi thật là anh tuấn. Nếu an toàn trở về thì ta nhất định sẽ làm bà mai giúp hai ngươi kiếm nương tử tốt! ( Tác giả cười gian: Táo Quân chăng?, Nữ chính trừng mắt: Táo cái đầu ngươi! )
Triệu giáo chủ nghe thấy câu trả lời của tên môn đồ kia thì mỉm cười:
- Vậy ngươi có thể tả lại hình dáng của hắn chứ?
- Hoàn toàn có thể thưa giáo chủ!
- Trông hắn như thế nào? - Lâm giáo chủ im lặng nãy giờ cũng không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
Chỉ thấy ba tên kia khoa tay múa chân, tranh nhau trả lời, ầm ĩ vô cùng. Ba vị giáo chủ cảm thấy hai mắt hoa lên, lỗ tai ù đi, nhất thời không hiểu bọn họ nói gì.
- Im lặng! - Hà giáo chủ không chịu nổi nữa, quát lớn.
...
Ba tên kia lập tức im lặng, cùng với tất cả mọi người nhìn chăm chăm về phía Hà giáo chủ.
- Một người nói thôi. - Hà giáo chủ thấy phản ứng của mọi người, liền dịu giọng, lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Thưa giáo chủ - Một trong số ba tên môn đồ đứng ra, bắt đầu tả hình dáng của " ai đó " - Hắn ta có một khuôn mặt tròn, đôi mắt tuy nhỏ nhưng sáng, lông mày sắc đậm, thân hình gầy như cây gậy trúc, dáng người lùn xủn. Tóm lại trông rất kì quái...
Nếu có thể thì Trấn Thiên thật muốn xông lên mà đạp cho tên này một phát: Bà nó, từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai dám sỉ nhục ta như thế. Kì quái??? Ta có ba mắt như Dương Tiễn , hay có ba đầu sáu tay, hay là ta giống Ngưu Đầu Mã Diện? Hả!?
- Khoan đã! - Triệu giáo chủ khoát tay, vuốt râu suy nghĩ.
Trấn Thiên cả kinh vội dúi đầu vào lưng của Nguyên Minh, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi vã ra như tắm, vểnh tai lên nghe ngóng tình hình.
" Lộp cộp ", hình như có tiếng bước chân, tiếng bước chân ngày một gần... Nguyên Minh và Lục Nghị đứng hình.
Trấn Thiên chợt cảm thấy có một hơi thở lạnh toát phả vào tai mình, kèm theo đó là một giọng nói mà cả đời nàng cũng không muốn nghe lại:
- Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta thật có duyên.
Trấn Thiên bị tách ra khỏi Nguyên Minh rồi lại bị đẩy lên giữa khách sảnh... Hiện giờ trước mặt Trấn Thiên là ba vị giáo chủ bụng đầy nước đen, đang nhìn nàng mỉm cười. Bà nó chứ, nàng muốn khóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.