Chương 12: Hoạ trúc diệp, cởi mối nghi ngờ
Trấn Thiên
06/11/2013
Triệu giáo chủ thấy sắc mặt của Trấn Thiên tái xanh thì cảm thấy có chút khó hiểu bèn hắng giọng hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này không rõ đang lo lắng chuyện gì?
Trấn Thiên nhăn mặt, nếu có thể thì nàng thật sự muốn bổ não của Triệu Vân Long ra mà nghiên cứu xem tại sao ông ta lại luôn làm khó nàng. Trấn Thiên đảo mắt, suy nghĩ lướt qua rất nhanh. Nàng xoa xoa hai tay, trưng ra bộ mặt tươi cười, đáp:
- Giáo chủ, đồ đệ tự thấy bản thân mình là môn đồ của Thanh Trúc giáo, sao có thể tham gia tỉ thí võ công tranh chức Hồng Y giáo chủ?
Triệu giáo chủ nheo mắt, nhếch miệng cười:
- Cậu thật là môn đồ của Thanh Trúc giáo?
Không phải chứ!? - Trấn Thiên thất kinh, mồ hôi lạnh túa ra - Sao lại hỏi như vậy nữa? - Trấn Thiên đưa mắt nhìn mình một loạt từ trên xuống dưới, tự thấy trang phục chỉnh tề, ngũ quan dù không đẹp nhưng cũng được coi là đoan chính, không có sơ hở, liền nhận ra Triệu giáo chủ chỉ là thấy hành động của nàng có phần quái dị nên sinh nghi. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ có ý thăm dò thái độ của nàng. Triệu giáo chủ lăn lộn giang hồ đã lâu, nếu có sơ hở thì ông ta sẽ nhận ra ngay.
- Sao giáo chủ lại hỏi đồ đệ như vậy? - Trấn Thiên cao giọng, cứng rắn hỏi lại. Trong lòng lại áp dụng tuyệt chiêu " Nói dối đến cùng " để chính bản thân cũng phải tin là thật, tuyệt không lộ sơ hở! - Đồ đệ là môn đồ của Thanh Trúc giáo! Giáo chủ biết điều này nhưng lại luôn nghi ngờ đồ đệ, không rõ là vì lí do gì? - Trấn Thiên khẳng định rồi lật lại vấn đề.
Nghe câu trả lời của Trấn Thiên, thấy lời lẽ của cậu thiếu niên này nghiêm cẩn đầy hào khí thì Triệu giáo chủ không khỏi cảm thấy bội phục. Ông quan sát Trấn Thiên một lát, giọng dịu đi vài phần:
- Nếu vậy thì cậu hãy vén cổ tay áo bên phải lên.
- D... Dạ? - Trấn Thiên ngạc nhiên nhìn Triệu giáo chủ, không hiểu ông đang muốn làm gì.
Thấy Trấn Thiên ngạc nhiên nhìn mình vẻ không hiểu thì đôi lông mày của Triệu giáo chủ lập tức nhíu chặt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh toát. Ngay lập tức, Triệu giáo chủ chộp lấy cánh tay phải của Trấn Thiên làm nàng giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo phản xạ tự nhiên mà cố rút tay ra. Nhưng cánh tay của Triệu giáo chủ cứ quặp chặt lấy cổ tay Trấn Thiên như chim cắt giữ mồi, quyết không buông tay. Trấn Thiên đau đến hoa mắt, khuôn mặt co rúm, khóc không ra nước mắt.
Lục Nghị giật mình, hai chân phát lực, chực lao lên. Nhưng ngay lập tức đã bị Nguyên Minh giữ lại, cậu ta khẽ lắc đầu. Hai bàn tay của Lục Nghị nắm chặt đến trắng bệch, quai hàm bạnh ra, nghiến răng đứng yên một chỗ.
Tình trạng của Nguyên Minh cũng chẳng tốt hơn là bao. Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hoang tàn, toàn thân phát ra lãnh khí khiến mọi người rét run.
Triệu giáo chủ một tay nắm chặt lấy cổ tay Trấn Thiên, tay kia dứt khoát kéo tay áo nàng lên. Ông khẽ chau mày, thầm nghĩ: Mới đầu, khi nhìn thấy tiểu tử này, ta chỉ nghĩ rằng do tuổi cậu ta còn nhỏ, chắc ăn uống không đầy đủ nên thân thể mới gầy yếu như vậy. Nhưng giờ lại thấy cánh tay cậu ta rất nhỏ nhắn, xương cổ tay cũng rất nhỏ và làn da lại mềm mại không khác gì nữ tử.
Về phần Trấn Thiên thì hai mắt đang nhắm tịt lại, tâm loạn như ma: Triệu đại ca à, tay ta đâu có gì đâu mà ngài đòi xem? Ta cũng không có ngân lượng mà giấu trong đó. Ngài không thể thương tình mà tha cho ta được sao?
Triệu giáo chủ nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lượt từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu. Trong lòng bỗng cảm thấy buồn cười. Người này đến nửa điểm cũng không giống nữ tử, hoàn toàn không giống! Triệu giáo chủ tự cười giễu bản thân mình: Haizzz... Xem ra ta đã quá đa nghi... ( Tác giả lẩm bẩm: " Do già rồi thì có ", " Ngươi nói cái gì!? ", " Aiza... Thời tiết quả là đẹp nha! " )
Tất nhiên những suy nghĩ này của Trấn Thiên và Triệu giáo chủ không ai hay biết. Chỉ thấy khuôn mặt Trấn Thiên tái mét còn Triệu giáo chủ lại trầm tư suy nghĩ, cho nên mọi người cảm thấy có chút khó hiểu.
Nguyên Minh cũng không tự chủ mà vén tay áo bên phải lên, để lộ ra một làn da ngăm đen, ánh mắt thoáng sững sờ. Lục Nghị bất giác quay sang nhìn cổ tay của Nguyên Minh rồi cũng vội vạch tay áo ra... Lục Nghị vụt ngẩng đầu, nhìn Trấn Thiên với con mắt khác, trong lòng cảm khái vô cùng.
Nguyên Minh nhướng mày, nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Tiểu Hoàng nhà ngươi cũng thật cẩn thận.
Có thể nói rằng làn da của Trấn Thiên trắng hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường ( Tất nhiên! ). Triệu giáo chủ thoáng chững lại khi ánh mắt chạm phải hình ảnh của một lá trúc nhỏ được xăm bằng chu sa, tinh tế vô cùng, chỉ là khi nó nằm trên làn da gần như trong suốt của Trấn Thiên thì lại gây ra một cảm giác yêu dị khó tả, cơ hồ khiến người ta rùng mình.
Triệu giáo chủ nhếch mày, bỏ tay Trấn Thiên ra, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ quả thực không thể tham gia vào chuyện này, hãy quay về chỗ của mình đi.
Xoa xoa cổ tay đã đỏ lên do lực đạo của Triệu giáo chủ, Trấn Thiên nhăn mặt vì đau, nhưng trong lòng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cảm động vì đã thoát khỏi " Phúc hắc trảo", Trấn Thiên bèn ôm quyền, cúi đầu:
- Vâng, thưa giáo chủ.
Sau khi xúc động một hồi, Trấn Thiên tiêu sái bước về chỗ. Vừa đi vừa thầm cảm tạ vị sư phụ quái dị đã ép nàng học về các loại cơ quan, aizzz... Nếu không có cây bút đó thì hẳn nàng cùng Nguyên Minh và Lục Nghị sẽ xỉu vì đau nếu xăm lá trúc bằng chu sa lên cổ tay - Nơi tập hợp khá nhiều huyệt vị và mạch máu.
Vừa thấy Trấn Thiên trở lại thì khuôn mặt của Nguyên Minh và Lục Nghị mới dần giãn ra. Nguyên Minh huých tay Trấn Thiên, nhe răng cười:
- Ngươi cũng được lắm đó! Khi hoá trang ta không hiểu ngươi lại định làm điều gì quái dị nữa. Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu.
Trấn Thiên nhướng mày:
- Ta chỉ là đề phòng trước thôi. Nếu không, chỉ e ba chúng đã sớm đi uống trà cùng Diêm Đế!
-Ngươi không sao chứ? - Lục Nghị đột nhiên nắm lấy cổ tay Trấn Thiên, giơ lên, hỏi.
- Ta không sao. - Trấn Thiên rút tay ra, xoa xoa cổ tay, nhăn mặt đau khổ - Lại tốn mười văn tiền rồi!
Nguyên Minh và Lục Nghị đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Trấn Thiên đột nhiên quay qua, nghiến răng hỏi:
- Là ai trong hai ngươi đã đá ta lên đó!?
- Không phải ta!!! - Cái này là Nguyên Minh và Lục Nghị đồng thanh nói.
- Nhưng lúc nãy chỉ có hai ngươi đứng cạnh ta. - Trấn Thiên nhíu mày, nói.
-Chính ta còn không biết chuyện xảy ra như thế nào. - Nguyên Minh cười ủy khuất.
- Ta cũng vậy - Lục Nghị tiếp lời.
Trấn Thiên nheo mắt nhìn hai người đang đứng cạnh mình, nghĩ bụng: Bọn họ nói cũng đúng, nếu là một trong hai người này đá mình lên thì chẳng phải là tự rước hoạ vào thân hay sao? Nhưng nếu không phải là họ thì là ai đây? Aiza...! - Trấn Thiên đưa tay lên ôm đầu, nhất thời không nghĩ ra.
Bỗng, có ba giọng nói léo nhéo, hỗn tạp truyền tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trấn Thiên:
- Giáo, giáo chủ! Có chuyện không hay rồi!
Mọi người trong khách sảnh ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính - Nơi mà âm thanh phát ra. Chỉ thấy ở đó có ba chàng trai, đầu tóc tán loạn, trên thân chỉ mặc độc một bộ tiết y* mỏng manh, mặt mũi đỏ gay, hô hấp hỗn loạn, đang lật đật chạy vào. Trông thật chẳng ra thể thống gì cả!
- Vị tiểu huynh đệ này không rõ đang lo lắng chuyện gì?
Trấn Thiên nhăn mặt, nếu có thể thì nàng thật sự muốn bổ não của Triệu Vân Long ra mà nghiên cứu xem tại sao ông ta lại luôn làm khó nàng. Trấn Thiên đảo mắt, suy nghĩ lướt qua rất nhanh. Nàng xoa xoa hai tay, trưng ra bộ mặt tươi cười, đáp:
- Giáo chủ, đồ đệ tự thấy bản thân mình là môn đồ của Thanh Trúc giáo, sao có thể tham gia tỉ thí võ công tranh chức Hồng Y giáo chủ?
Triệu giáo chủ nheo mắt, nhếch miệng cười:
- Cậu thật là môn đồ của Thanh Trúc giáo?
Không phải chứ!? - Trấn Thiên thất kinh, mồ hôi lạnh túa ra - Sao lại hỏi như vậy nữa? - Trấn Thiên đưa mắt nhìn mình một loạt từ trên xuống dưới, tự thấy trang phục chỉnh tề, ngũ quan dù không đẹp nhưng cũng được coi là đoan chính, không có sơ hở, liền nhận ra Triệu giáo chủ chỉ là thấy hành động của nàng có phần quái dị nên sinh nghi. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ có ý thăm dò thái độ của nàng. Triệu giáo chủ lăn lộn giang hồ đã lâu, nếu có sơ hở thì ông ta sẽ nhận ra ngay.
- Sao giáo chủ lại hỏi đồ đệ như vậy? - Trấn Thiên cao giọng, cứng rắn hỏi lại. Trong lòng lại áp dụng tuyệt chiêu " Nói dối đến cùng " để chính bản thân cũng phải tin là thật, tuyệt không lộ sơ hở! - Đồ đệ là môn đồ của Thanh Trúc giáo! Giáo chủ biết điều này nhưng lại luôn nghi ngờ đồ đệ, không rõ là vì lí do gì? - Trấn Thiên khẳng định rồi lật lại vấn đề.
Nghe câu trả lời của Trấn Thiên, thấy lời lẽ của cậu thiếu niên này nghiêm cẩn đầy hào khí thì Triệu giáo chủ không khỏi cảm thấy bội phục. Ông quan sát Trấn Thiên một lát, giọng dịu đi vài phần:
- Nếu vậy thì cậu hãy vén cổ tay áo bên phải lên.
- D... Dạ? - Trấn Thiên ngạc nhiên nhìn Triệu giáo chủ, không hiểu ông đang muốn làm gì.
Thấy Trấn Thiên ngạc nhiên nhìn mình vẻ không hiểu thì đôi lông mày của Triệu giáo chủ lập tức nhíu chặt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh toát. Ngay lập tức, Triệu giáo chủ chộp lấy cánh tay phải của Trấn Thiên làm nàng giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo phản xạ tự nhiên mà cố rút tay ra. Nhưng cánh tay của Triệu giáo chủ cứ quặp chặt lấy cổ tay Trấn Thiên như chim cắt giữ mồi, quyết không buông tay. Trấn Thiên đau đến hoa mắt, khuôn mặt co rúm, khóc không ra nước mắt.
Lục Nghị giật mình, hai chân phát lực, chực lao lên. Nhưng ngay lập tức đã bị Nguyên Minh giữ lại, cậu ta khẽ lắc đầu. Hai bàn tay của Lục Nghị nắm chặt đến trắng bệch, quai hàm bạnh ra, nghiến răng đứng yên một chỗ.
Tình trạng của Nguyên Minh cũng chẳng tốt hơn là bao. Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hoang tàn, toàn thân phát ra lãnh khí khiến mọi người rét run.
Triệu giáo chủ một tay nắm chặt lấy cổ tay Trấn Thiên, tay kia dứt khoát kéo tay áo nàng lên. Ông khẽ chau mày, thầm nghĩ: Mới đầu, khi nhìn thấy tiểu tử này, ta chỉ nghĩ rằng do tuổi cậu ta còn nhỏ, chắc ăn uống không đầy đủ nên thân thể mới gầy yếu như vậy. Nhưng giờ lại thấy cánh tay cậu ta rất nhỏ nhắn, xương cổ tay cũng rất nhỏ và làn da lại mềm mại không khác gì nữ tử.
Về phần Trấn Thiên thì hai mắt đang nhắm tịt lại, tâm loạn như ma: Triệu đại ca à, tay ta đâu có gì đâu mà ngài đòi xem? Ta cũng không có ngân lượng mà giấu trong đó. Ngài không thể thương tình mà tha cho ta được sao?
Triệu giáo chủ nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lượt từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu. Trong lòng bỗng cảm thấy buồn cười. Người này đến nửa điểm cũng không giống nữ tử, hoàn toàn không giống! Triệu giáo chủ tự cười giễu bản thân mình: Haizzz... Xem ra ta đã quá đa nghi... ( Tác giả lẩm bẩm: " Do già rồi thì có ", " Ngươi nói cái gì!? ", " Aiza... Thời tiết quả là đẹp nha! " )
Tất nhiên những suy nghĩ này của Trấn Thiên và Triệu giáo chủ không ai hay biết. Chỉ thấy khuôn mặt Trấn Thiên tái mét còn Triệu giáo chủ lại trầm tư suy nghĩ, cho nên mọi người cảm thấy có chút khó hiểu.
Nguyên Minh cũng không tự chủ mà vén tay áo bên phải lên, để lộ ra một làn da ngăm đen, ánh mắt thoáng sững sờ. Lục Nghị bất giác quay sang nhìn cổ tay của Nguyên Minh rồi cũng vội vạch tay áo ra... Lục Nghị vụt ngẩng đầu, nhìn Trấn Thiên với con mắt khác, trong lòng cảm khái vô cùng.
Nguyên Minh nhướng mày, nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Tiểu Hoàng nhà ngươi cũng thật cẩn thận.
Có thể nói rằng làn da của Trấn Thiên trắng hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường ( Tất nhiên! ). Triệu giáo chủ thoáng chững lại khi ánh mắt chạm phải hình ảnh của một lá trúc nhỏ được xăm bằng chu sa, tinh tế vô cùng, chỉ là khi nó nằm trên làn da gần như trong suốt của Trấn Thiên thì lại gây ra một cảm giác yêu dị khó tả, cơ hồ khiến người ta rùng mình.
Triệu giáo chủ nhếch mày, bỏ tay Trấn Thiên ra, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ quả thực không thể tham gia vào chuyện này, hãy quay về chỗ của mình đi.
Xoa xoa cổ tay đã đỏ lên do lực đạo của Triệu giáo chủ, Trấn Thiên nhăn mặt vì đau, nhưng trong lòng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cảm động vì đã thoát khỏi " Phúc hắc trảo", Trấn Thiên bèn ôm quyền, cúi đầu:
- Vâng, thưa giáo chủ.
Sau khi xúc động một hồi, Trấn Thiên tiêu sái bước về chỗ. Vừa đi vừa thầm cảm tạ vị sư phụ quái dị đã ép nàng học về các loại cơ quan, aizzz... Nếu không có cây bút đó thì hẳn nàng cùng Nguyên Minh và Lục Nghị sẽ xỉu vì đau nếu xăm lá trúc bằng chu sa lên cổ tay - Nơi tập hợp khá nhiều huyệt vị và mạch máu.
Vừa thấy Trấn Thiên trở lại thì khuôn mặt của Nguyên Minh và Lục Nghị mới dần giãn ra. Nguyên Minh huých tay Trấn Thiên, nhe răng cười:
- Ngươi cũng được lắm đó! Khi hoá trang ta không hiểu ngươi lại định làm điều gì quái dị nữa. Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu.
Trấn Thiên nhướng mày:
- Ta chỉ là đề phòng trước thôi. Nếu không, chỉ e ba chúng đã sớm đi uống trà cùng Diêm Đế!
-Ngươi không sao chứ? - Lục Nghị đột nhiên nắm lấy cổ tay Trấn Thiên, giơ lên, hỏi.
- Ta không sao. - Trấn Thiên rút tay ra, xoa xoa cổ tay, nhăn mặt đau khổ - Lại tốn mười văn tiền rồi!
Nguyên Minh và Lục Nghị đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Trấn Thiên đột nhiên quay qua, nghiến răng hỏi:
- Là ai trong hai ngươi đã đá ta lên đó!?
- Không phải ta!!! - Cái này là Nguyên Minh và Lục Nghị đồng thanh nói.
- Nhưng lúc nãy chỉ có hai ngươi đứng cạnh ta. - Trấn Thiên nhíu mày, nói.
-Chính ta còn không biết chuyện xảy ra như thế nào. - Nguyên Minh cười ủy khuất.
- Ta cũng vậy - Lục Nghị tiếp lời.
Trấn Thiên nheo mắt nhìn hai người đang đứng cạnh mình, nghĩ bụng: Bọn họ nói cũng đúng, nếu là một trong hai người này đá mình lên thì chẳng phải là tự rước hoạ vào thân hay sao? Nhưng nếu không phải là họ thì là ai đây? Aiza...! - Trấn Thiên đưa tay lên ôm đầu, nhất thời không nghĩ ra.
Bỗng, có ba giọng nói léo nhéo, hỗn tạp truyền tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trấn Thiên:
- Giáo, giáo chủ! Có chuyện không hay rồi!
Mọi người trong khách sảnh ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính - Nơi mà âm thanh phát ra. Chỉ thấy ở đó có ba chàng trai, đầu tóc tán loạn, trên thân chỉ mặc độc một bộ tiết y* mỏng manh, mặt mũi đỏ gay, hô hấp hỗn loạn, đang lật đật chạy vào. Trông thật chẳng ra thể thống gì cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.