Chương 63
Dimped Girl
30/06/2017
Mỹ Huệ hơi cau mày. Cô nửa tin nửa ngờ với lời nói của Tống Vinh Hiển.
Không phải cô không tin hắn, mà chỉ là cô thấy Rose còn rất trẻ, không
thể làm hại người khác được.
"Chính là cô ta còn trẻ nên có rất nhiều người bị mắc lừa." Tống Vinh Hiển nghiến chặt răng nói. "Nữ vương không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Cô ta còn trẻ như thế mà có thể một tay đưa Tứ Linh trở thành hắc bang mạnh nhất, có thể thấy cô ta tàn nhẫn, quỷ kế, gian xảo đến mức nào."
Khi thấy Mỹ Huệ còn chưa tin, hắn lại nói tiếp.
"Anh như thế này mà vẫn không đấu nổi cô ta." Hắn thở dài sầu não.
Cô bất ngờ. Thật sự Rose lợi hại như vậy sao? Chả trách ông chủ lại ghét cô ấy đến thế. Bây giờ thì cô tin rồi, thấy Tống Vinh Hiển ngày ngày nói xấu, tranh đấu với nữ vương, có thể tin lời hắn nói.
"Vậy nên anh muốn em không qua lại với nữ vương nữa." Hắn lo lắng nhìn cô. "Được không?"
Nhìn thấy ánh mắt của Tống Vinh Hiển vô cùng lo lắng cho mình, Mỹ Huệ cũng không muốn để hắn thất vọng liền ngoan ngoãn gật đầu. Thấy vậy, hắn cười hài lòng bế cô đứng dậy.
"Anh định làm gì?" Mỹ Huệ hoảng hốt đánh hắn một cái rõ đau.
"Anh chỉ đưa em vào ngủ thôi." Hắn cười xấu xa. "Em càng ngày thể hiện rõ tính vũ thê."
Cô đỏ mặt lại tiếp tục giơ tay đánh hắn.
"Đi ngủ thôi." Hắn nhanh chóng hướng về phòng ngủ, cười gian xảo.
"Chỉ mới tám giờ thôi, ngủ gì chứ?" Mỹ Huệ hét lên. Cái tên họ Tống biến thái kia! Mau thả cô xuống!
Trong một quán Bar giữa trung tâm New York hào nhoáng.
"Nữ vương à, người muốn uống không?" Gia Ân đưa một chai rượu tới trước mặt Rose.
"Không được. Nữ vương chưa đủ tuổi." Đình Phong ngồi bên cạnh Rose giận dữ lấy chai rượu đem sang chỗ khác.
"Nữ vương không uống. Vậy để em uống thay người nha." Trương Hùng nãy giờ ngồi bực bội vì vào bar nhưng chỉ được uống nước suối. Khi thấy Đình Phong đẩy chai rượu sang phía mình, cậu nhanh tay chụp lấy. Nhưng chưa đưa vào miệng ngụm nào thì đã bị Thiên Thiên ngồi bên cạnh giật lấy rồi uống. Trương Hùng khóc trong lòng.
"Này Thiên Thiên à, hôm nay là sinh nhật cậu, mình chúc cậu luôn xinh đẹp và hạnh phúc. Gia Ân đã hơi ngà ngà say, giơ chai rượu lên nói. Sau khi nói xong, cậu liền hướng sang Trương Hùng dạy đời.
Còn Rose thì lén lún giấu Đình Phong uống rượu nhưng vẫn bị anh bắt được. Nhưng cô vẫn không chịu thua, cùng cãi tay đôi với anh.
Thiên Thiên nhìn cảnh có hơi hỗn loạn này thì cười khổ. Bỗng, cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô liền đứng dậy đi đến chỗ Tuấn Kiệt, ngồi bên cạnh anh.
"Tôi thật không ngờ lão đại không đuổi việc cô." Nhìn thấy Thiên Thiên, Tuấn Kiệt nhếch mép cười.
"Không biết tôi nên vui hay buồn đây." Thiên Thiên nhấp một ngụm rượu. Cô biết Tống Vinh Hiển sẽ không giữ cô lại mà không có mục đích gì. Có thể Mỹ Huệ đã xin hắn, nhưng với tính cách của hắn thì dù hắn yêu cô đến mức nào, giữ gián điệp bên cạnh là điều không thể, trong khi cô lại là cánh tay đắc lực của nữ vương. Trừ phi hắn có mục đích khác nên mới giữ cô lại. Nhưng mà dù sao ở lại biệt thự cũng tốt, Mỹ Huệ ở đó một mình chắc sẽ cô đơn lắm, có cô bên cạnh, Mỹ Huệ sẽ còn người để trò chuyện.
"Nhưng mà sao anh lại đến nơi này uống rượu một mình thế?" Thiên Thiên nhìn Tuấn Kiệt hỏi. Cô thấy anh có một chút buồn bã.
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết." Anh cũng nhấp một ngụm rượu. Khi ở biệt thự, lúc chưa biết thân phận của Thiên Thiên, anh và cô cũng từng tiếp xúc nói chuyện vài lần. Không hiểu vì sao mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều cảm thấy rất thoải mái. Còn bây giờ Thiên Thiên là ai, anh đã biết rõ, vì thế anh không muốn tiếp xúc với cô nữa.
"Anh thật vô tình." Thiên Thiên bĩu môi. "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Anh cứ thoải mái mà uống, tiền rượu sẽ do nữ vương thanh toán." Cô rất nhanh vui vẻ trở lại.
Tuấn Kiệt nghe vậy liền cau mày. Anh nhìn thấy Đình Phong cùng nữ vương ngồi ở bàn đằng xa lại nhếch mép cười.
"Tôi không cần." Anh lạnh lùng nói. Nhưng mà lại có một chút ngạc nhiên. "Hôm nay là sinh nhật cô?" Anh hơi cau mày.
"Chắc vậy." Thiên Thiên có chút bối rối.
"Ý cô là sao?" Cảm nhận được thái độ kì lạ của cô, Tuấn Kiệt nhăn mặt hỏi.
"Thật ra tôi bị mất trí nhớ hai năm trước, ngay cả tên của tôi cũng do nữ vương nói cho biết. Tôi cũng không biết hôm nay có phải sinh nhật tôi không nữa?" Cô buồn rầu nói. Thật ra cô cũng không muốn nói chuyện của mình cho anh biết, nhưng mà mỗi khi nói chuyện với Tuấn Kiệt, cô luôn có cảm giác vô cùng yên tâm, luôn muốn đem toàn bộ câu chuyện của mình mà nói cho anh.
"Tại sao cô lại mất trí nhớ?" Anh nghi ngờ.
"Nữ vương nói rằng tôi bị tai nạn giao thông."
Tuấn Kiệt nghe vậy không hỏi nữa. Hiện giờ Thiên Thiên không nhớ gì cả, mọi chuyện đều do nữ vương nói cho cô biết, mà lời nói của nữ vương anh không thể tin tưởng ngay được. Nữ vương là người rất đa mưu, có thể mọi chuyện cô ta đều nói dối Thiên Thiên. Tuấn Kiệt đăm chiêu suy nghĩ. Hôm nay là sinh nhật Thiên Thiên, cô ấy lại bị tai nạn hai năm trước và cũng họ Lưu. Trùng hợp vậy sao? Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật của người ấy...
"Này, cô còn cái tên nào khác ngoài Lưu Thiên Thiên không?" Tuấn Kiệt hoài nghi.
"Tôi..." Cô ấp úng. Đúng là cô có một tên khác nhưng tên này nữ vương căn dặn không được tiết lộ với bất kì ai.
"Lưu Thiên Ngọc!" Bỗng, anh bất ngờ nói.
Thiên Thiên càng trở nên bối rối, tim cô đập càng lúc càng nhanh. Tại sao anh ta lại biết tên này? Anh ta từng quen biết mình sao? Nếu mình thừa nhận, anh ta có thể nói sự thật về mình? Cô rất muốn biết về mình trước khi mất trí nhớ, cô đã từng hỏi nữ vương nhưng đều bị người lảng tránh.
"Anh..." Thiên Thiên lắp bắp. Cô thật sự rối. Cô có nên thừa nhận hay không?
Tuấn Kiệt nhìn biểu hiện của cô mà ấp ủ hi vọng. Nếu đúng như vậy thì thật là rất tốt.
"Không phải. Tôi chỉ có tên Lưu Thiên Thiên thôi." Cô lên tiếng. Cô không thể tin tưởng Tuấn Kiệt hoàn toàn được. Bây giờ nếu cô muốn biết được sự thật thì nên hỏi nữ vương, cô tin người sẽ không thể giữ kín mãi với cô được.
Tuấn Kiệt nghe vậy liền có chút thất vọng. Nhưng anh vẫn không tin lời nói của Thiên Thiên. Anh chắc chắn cô đã giấu anh chuyện gì đó. Anh quyết định sẽ tìm ra sự thật.
***
Mỹ Huệ cả thân thể đau nhức liếc nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh nhìn mình.
"Anh nhìn cái gì?" Cô lườm.
"Nhìn cơ thể em." Tống Vinh Hiển không biết xấu hổ, thẳng thừng nói.
Mỹ Huệ tức giận lấy mền che thân thể đang lõa thể.
"Anh là đồ chết tiệt, đồ biến thái." Cô mắng không thương tiếc.
"Lúc trước anh cũng không biến thái thế đâu." Hắn bĩu môi. "Chính em là người khiến anh trở nên biến thái như thế này."
"Anh..." Cô đỏ mặt. "Không nói với anh nữa, em rửa mặt đây." Nói rồi, cô cố gắng lấy chiếc váy rơi dưới nền nhà. Nhưng mà, tay cô lại không đủ dài.
"Anh mau nhắm mắt lại đi." Cô hung hăng nói. Tống Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn vâng lời.
Thấy hắn đã nhắm mắt lại, cô nhanh chóng nhảy xuống giường nhặt đồ rồi chạy vào nhà tắm, khóa cửa lại. Nhưng cô đâu ngờ mọi hành động của cô đều bị tên biến thái kia cố tình hé mắt nhìn thấy hết. Sau khi cô vào nhà tắm, hắn mới mở to mắt ra, rồi cười hả hê.
"Chính là cô ta còn trẻ nên có rất nhiều người bị mắc lừa." Tống Vinh Hiển nghiến chặt răng nói. "Nữ vương không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Cô ta còn trẻ như thế mà có thể một tay đưa Tứ Linh trở thành hắc bang mạnh nhất, có thể thấy cô ta tàn nhẫn, quỷ kế, gian xảo đến mức nào."
Khi thấy Mỹ Huệ còn chưa tin, hắn lại nói tiếp.
"Anh như thế này mà vẫn không đấu nổi cô ta." Hắn thở dài sầu não.
Cô bất ngờ. Thật sự Rose lợi hại như vậy sao? Chả trách ông chủ lại ghét cô ấy đến thế. Bây giờ thì cô tin rồi, thấy Tống Vinh Hiển ngày ngày nói xấu, tranh đấu với nữ vương, có thể tin lời hắn nói.
"Vậy nên anh muốn em không qua lại với nữ vương nữa." Hắn lo lắng nhìn cô. "Được không?"
Nhìn thấy ánh mắt của Tống Vinh Hiển vô cùng lo lắng cho mình, Mỹ Huệ cũng không muốn để hắn thất vọng liền ngoan ngoãn gật đầu. Thấy vậy, hắn cười hài lòng bế cô đứng dậy.
"Anh định làm gì?" Mỹ Huệ hoảng hốt đánh hắn một cái rõ đau.
"Anh chỉ đưa em vào ngủ thôi." Hắn cười xấu xa. "Em càng ngày thể hiện rõ tính vũ thê."
Cô đỏ mặt lại tiếp tục giơ tay đánh hắn.
"Đi ngủ thôi." Hắn nhanh chóng hướng về phòng ngủ, cười gian xảo.
"Chỉ mới tám giờ thôi, ngủ gì chứ?" Mỹ Huệ hét lên. Cái tên họ Tống biến thái kia! Mau thả cô xuống!
Trong một quán Bar giữa trung tâm New York hào nhoáng.
"Nữ vương à, người muốn uống không?" Gia Ân đưa một chai rượu tới trước mặt Rose.
"Không được. Nữ vương chưa đủ tuổi." Đình Phong ngồi bên cạnh Rose giận dữ lấy chai rượu đem sang chỗ khác.
"Nữ vương không uống. Vậy để em uống thay người nha." Trương Hùng nãy giờ ngồi bực bội vì vào bar nhưng chỉ được uống nước suối. Khi thấy Đình Phong đẩy chai rượu sang phía mình, cậu nhanh tay chụp lấy. Nhưng chưa đưa vào miệng ngụm nào thì đã bị Thiên Thiên ngồi bên cạnh giật lấy rồi uống. Trương Hùng khóc trong lòng.
"Này Thiên Thiên à, hôm nay là sinh nhật cậu, mình chúc cậu luôn xinh đẹp và hạnh phúc. Gia Ân đã hơi ngà ngà say, giơ chai rượu lên nói. Sau khi nói xong, cậu liền hướng sang Trương Hùng dạy đời.
Còn Rose thì lén lún giấu Đình Phong uống rượu nhưng vẫn bị anh bắt được. Nhưng cô vẫn không chịu thua, cùng cãi tay đôi với anh.
Thiên Thiên nhìn cảnh có hơi hỗn loạn này thì cười khổ. Bỗng, cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô liền đứng dậy đi đến chỗ Tuấn Kiệt, ngồi bên cạnh anh.
"Tôi thật không ngờ lão đại không đuổi việc cô." Nhìn thấy Thiên Thiên, Tuấn Kiệt nhếch mép cười.
"Không biết tôi nên vui hay buồn đây." Thiên Thiên nhấp một ngụm rượu. Cô biết Tống Vinh Hiển sẽ không giữ cô lại mà không có mục đích gì. Có thể Mỹ Huệ đã xin hắn, nhưng với tính cách của hắn thì dù hắn yêu cô đến mức nào, giữ gián điệp bên cạnh là điều không thể, trong khi cô lại là cánh tay đắc lực của nữ vương. Trừ phi hắn có mục đích khác nên mới giữ cô lại. Nhưng mà dù sao ở lại biệt thự cũng tốt, Mỹ Huệ ở đó một mình chắc sẽ cô đơn lắm, có cô bên cạnh, Mỹ Huệ sẽ còn người để trò chuyện.
"Nhưng mà sao anh lại đến nơi này uống rượu một mình thế?" Thiên Thiên nhìn Tuấn Kiệt hỏi. Cô thấy anh có một chút buồn bã.
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết." Anh cũng nhấp một ngụm rượu. Khi ở biệt thự, lúc chưa biết thân phận của Thiên Thiên, anh và cô cũng từng tiếp xúc nói chuyện vài lần. Không hiểu vì sao mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều cảm thấy rất thoải mái. Còn bây giờ Thiên Thiên là ai, anh đã biết rõ, vì thế anh không muốn tiếp xúc với cô nữa.
"Anh thật vô tình." Thiên Thiên bĩu môi. "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Anh cứ thoải mái mà uống, tiền rượu sẽ do nữ vương thanh toán." Cô rất nhanh vui vẻ trở lại.
Tuấn Kiệt nghe vậy liền cau mày. Anh nhìn thấy Đình Phong cùng nữ vương ngồi ở bàn đằng xa lại nhếch mép cười.
"Tôi không cần." Anh lạnh lùng nói. Nhưng mà lại có một chút ngạc nhiên. "Hôm nay là sinh nhật cô?" Anh hơi cau mày.
"Chắc vậy." Thiên Thiên có chút bối rối.
"Ý cô là sao?" Cảm nhận được thái độ kì lạ của cô, Tuấn Kiệt nhăn mặt hỏi.
"Thật ra tôi bị mất trí nhớ hai năm trước, ngay cả tên của tôi cũng do nữ vương nói cho biết. Tôi cũng không biết hôm nay có phải sinh nhật tôi không nữa?" Cô buồn rầu nói. Thật ra cô cũng không muốn nói chuyện của mình cho anh biết, nhưng mà mỗi khi nói chuyện với Tuấn Kiệt, cô luôn có cảm giác vô cùng yên tâm, luôn muốn đem toàn bộ câu chuyện của mình mà nói cho anh.
"Tại sao cô lại mất trí nhớ?" Anh nghi ngờ.
"Nữ vương nói rằng tôi bị tai nạn giao thông."
Tuấn Kiệt nghe vậy không hỏi nữa. Hiện giờ Thiên Thiên không nhớ gì cả, mọi chuyện đều do nữ vương nói cho cô biết, mà lời nói của nữ vương anh không thể tin tưởng ngay được. Nữ vương là người rất đa mưu, có thể mọi chuyện cô ta đều nói dối Thiên Thiên. Tuấn Kiệt đăm chiêu suy nghĩ. Hôm nay là sinh nhật Thiên Thiên, cô ấy lại bị tai nạn hai năm trước và cũng họ Lưu. Trùng hợp vậy sao? Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật của người ấy...
"Này, cô còn cái tên nào khác ngoài Lưu Thiên Thiên không?" Tuấn Kiệt hoài nghi.
"Tôi..." Cô ấp úng. Đúng là cô có một tên khác nhưng tên này nữ vương căn dặn không được tiết lộ với bất kì ai.
"Lưu Thiên Ngọc!" Bỗng, anh bất ngờ nói.
Thiên Thiên càng trở nên bối rối, tim cô đập càng lúc càng nhanh. Tại sao anh ta lại biết tên này? Anh ta từng quen biết mình sao? Nếu mình thừa nhận, anh ta có thể nói sự thật về mình? Cô rất muốn biết về mình trước khi mất trí nhớ, cô đã từng hỏi nữ vương nhưng đều bị người lảng tránh.
"Anh..." Thiên Thiên lắp bắp. Cô thật sự rối. Cô có nên thừa nhận hay không?
Tuấn Kiệt nhìn biểu hiện của cô mà ấp ủ hi vọng. Nếu đúng như vậy thì thật là rất tốt.
"Không phải. Tôi chỉ có tên Lưu Thiên Thiên thôi." Cô lên tiếng. Cô không thể tin tưởng Tuấn Kiệt hoàn toàn được. Bây giờ nếu cô muốn biết được sự thật thì nên hỏi nữ vương, cô tin người sẽ không thể giữ kín mãi với cô được.
Tuấn Kiệt nghe vậy liền có chút thất vọng. Nhưng anh vẫn không tin lời nói của Thiên Thiên. Anh chắc chắn cô đã giấu anh chuyện gì đó. Anh quyết định sẽ tìm ra sự thật.
***
Mỹ Huệ cả thân thể đau nhức liếc nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh nhìn mình.
"Anh nhìn cái gì?" Cô lườm.
"Nhìn cơ thể em." Tống Vinh Hiển không biết xấu hổ, thẳng thừng nói.
Mỹ Huệ tức giận lấy mền che thân thể đang lõa thể.
"Anh là đồ chết tiệt, đồ biến thái." Cô mắng không thương tiếc.
"Lúc trước anh cũng không biến thái thế đâu." Hắn bĩu môi. "Chính em là người khiến anh trở nên biến thái như thế này."
"Anh..." Cô đỏ mặt. "Không nói với anh nữa, em rửa mặt đây." Nói rồi, cô cố gắng lấy chiếc váy rơi dưới nền nhà. Nhưng mà, tay cô lại không đủ dài.
"Anh mau nhắm mắt lại đi." Cô hung hăng nói. Tống Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn vâng lời.
Thấy hắn đã nhắm mắt lại, cô nhanh chóng nhảy xuống giường nhặt đồ rồi chạy vào nhà tắm, khóa cửa lại. Nhưng cô đâu ngờ mọi hành động của cô đều bị tên biến thái kia cố tình hé mắt nhìn thấy hết. Sau khi cô vào nhà tắm, hắn mới mở to mắt ra, rồi cười hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.