Chương 64
Dimped Girl
30/06/2017
Mỹ Huệ đi vào biệt thự. Căn biệt thự được trang trí, quét dọn để đón Tết rất hoành tráng và đẹp đẽ nhưng giờ lại không có một bóng người, vừa
vào cổng, cô không thể nghe thấy gì ngoài sự im lặng, Mỹ Huệ bỗng dâng
lên một sự cô đơn khó chịu.
Mỹ Huệ quay về biệt thự để lấy một thứ để quên. Sau khi lấy thứ đó xong cô liền đi ngay.
"Sao cô lại về đây?"
Vừa xuống khỏi lầu ba, Mỹ Huệ đã nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình. Cô cau mày quay lại thì thấy Mỹ Linh. Tại sao cô ta lại ở nơi đây? Cô ấy cũng bỏ quên đồ giống mình sao? Hay ngay từ đầu, cô ấy đã không về nhà đón Tết? Chẳng lẽ cô ta không có gia đình? Mỹ Huệ nghi ngờ. Nghĩ kĩ thì Mỹ Huệ chưa từng nghe ai nói về gia cảnh của Mỹ Linh cả, và cũng chẳng có ai biết rõ gì về cô ta, có thể nói mọi thứ về Mỹ Linh là một ẩn số với mọi người ở biệt thự này. Có người nói Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, bởi vì ở biệt thự cô ta chẳng làm gì nhiều nhưng lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp. Cả quản gia Kim và hầu gái Ly rất ít khi giao việc cho cô, hai người họ đối xử với cô ta rất tốt và Mỹ Huệ cũng thấy vậy.
"Tôi về lấy đồ." Mỹ Huệ trả lời. Cô lúc trước không tin vào những lời đồn vô căn cứ đó, nhưng với thái độ ghen ghét của Mỹ Linh đối với cô bữa tối hôm trước, Mỹ Huệ nửa tin nửa ngờ. Nhưng hiện giờ cô muốn tin tưởng Tống Vinh Hiển, cô không muốn chỉ vì một lời đồn mà ảnh hưởng đến tình yêu của bọn cô. Vì vậy, cô gạt lời đồn đó sang chỗ khác, không để tâm đên chuyện đó nữa. Nếu thật sự Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ cũng không quan tâm, cô không quan tâm đến quá khứ, cô chỉ biết hiện tại, người mà ông chủ yêu chỉ có mình cô.
"Cô đón Tết cùng ông chủ sao?" Mỹ Huệ định bỏ đi, nhưng Mỹ Linh lại nói tiếp. Cô đứng khựng lại. Làm sao mà cô ta biết chuyện này?
"Vậy thì sao chứ?" Mỹ Huệ quay lại đối mặt với cô ta. Hiện giờ cô không cần phải trốn tránh, dù sao căn biệt này chỉ có cô và cô ta, Tống Vinh Hiển cũng đã tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn rồi.
"Cô mặt dày thật đấy?" Mỹ Huệ nhướng mày, gương mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Cô có ý gì?" Mỹ Huệ nhăn mày.
"Cô dụ dỗ ông chủ đuổi việc quản gia Kim và khiến Hoàng Ba tội nghiệp phải xuống cấp. Còn cô bây giờ thì sung sướng, dùng thân thể để quyến rũ ông chủ." Mỹ Linh nghiến chặt răng nói.
"Cô nói gì?" Mỹ Huệ hỏi lại lần nữa. Quản gia Kim bị ông chủ đuổi việc? Nhưng tại sao? Cô không quan tâm việc Mỹ Linh bôi xấu mình, cô chỉ quan tâm về chuyện của quản gia Kim.
"Cô đừng ở đó ngây thơ nữa. Quản gia Kim bị đuổi việc không phải vì cô sao?" Mỹ Linh hét lên. Cô ta trông như rất hận Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ đứng đơ người. Cô nhanh chóng quay đầu bỏ đi, bây giờ cô không còn tâm trạng để cãi nhau với Mỹ Linh nữa. Cô ta thấy cô đi khỏi thì liền cười khinh bỉ.
Mỹ Huệ thẩn thờ ngồi vào chiếc xe dừng trước cổng biệt thự. Thấy cô, Tống Vinh Hiển mỉm cười rồi khởi động xe chạy đi.
"Em còn bỏ quên gì nữa không?" Hắn hỏi.
Mỹ Huệ lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô không biết có nên hỏi Tống Vinh Hiển về chuyện quản gia Kim hay không? Thật sự hắn vì cô mà đuổi việc ông ấy?
"Hiển!" Mỹ Huệ gọi nhỏ nhưng đủ để nam nhân bên cạnh nghe thấy. Hắn nhìn cô một cái để ra hiệu hắn đã nghe thấy, rồi quay lại tập trung lái xe. "Có phải anh vì em mà đã đuổi việc quản gia Kim." Cô cúi mặt xuống nói. Nếu là sự thật thì cô cảm thấy cô cùng có lỗi với ông ấy.
"Không có?" Tống Vinh Hiển vừa nghe Mỹ Huệ hỏi bất giác run người. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tay nắm chặt vô lăng trả lời. Đây là lần đầu tiên hắn nói dối mà cảm thấy thấy hồi hộp, sợ hãi bị phát hiện đến như thế. Cho dù lúc trước bị phát hiện nói dối, hắn cũng sẽ lạnh lùng thừa nhận.
Mỹ Huệ lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không có? Vậy là Mỹ Linh nói dối cô sao? Ông chủ không thể nào nói dối cô được.
"Bởi vì mẹ anh cũng đã già lú lẫn rồi, quản gia Kim ông ấy đã tự nguyện đi theo bà ấy để chăm sóc. Nhưng mà ai đã nói với em chuyện này?" Hắn vẫn bình tĩnh lựa lời mà nói.
Mỹ Huệ nghe vậy thì tin tưởng Tống Vinh Hiển hoàn toàn, cô không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà bà chủ đã già lú lẫn ư? Không thể nào, cô thấy bà chủ vẫn còn rất trẻ trung và xinh đẹp dù đã lớn tuổi, và ấy vẫn còn trong rất sung sức. Làm sao mà bà chủ lại lú lẫn được chứ? Bà ấy đã bao nhiêu lần thông minh mà tìm cách lừa gạt cô mà? Tại sao ông chủ lại có thể nói xấu mẹ mình như thế?
"Không ai hết. Là do em tự dưng suy nghĩ thế thôi." Dù Mỹ Linh đã nói dối cô, nhưng cô cũng không thể khai cô ta ra được. Cô sợ nếu hắn biết có thể sẽ phạt cô ta.
Thấy Mỹ Huệ không nghi ngờ gì, Tống Vinh Hiển cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Sau này đừng suy nghĩ như vậy nữa."
"Vâng." Cô gật đầu. Hắn đưa một tay ra vuốt nhẹ đầu cô. Mỹ Huệ bất giác tim đập mạnh. Chính cô cũng không ngờ mình lại yêu ông chủ. Lúc trước cô đã rất ghét hắn, vậy mà lại bị rơi vào lưới tình lúc nào không hay biết, mà trong khoảng thời gian ngắn lại yêu hắn rất sâu đậm rồi, cô có , cảm giác càng ngày, cô càng yêu hắn nhiều hơn, không thể xa rời hắn được.
Về đến chung cư, Mỹ Huệ đã thấy Tuấn Kiệt đứng trước cổng căn hộ. Nhìn thấy cô, anh lộ ra vẻ chán ghét. Vì cô gái này mà anh phải đón Tết trong cô đơn.
"Thật may, tôi đang định tìm cậu." Thấy Tuấn Kiệt, Tống Vinh Hiển nói.
"Ông chủ, ngài có việc gì cần phân phó?" Vừa vào nhà, anh đã lập tức hỏi.
Hắn ngồi xuống ghế, lén nhìn Mỹ Huệ một cái. Thấy cô đã vào phòng ngủ thì mới an tâm mà nói.
"Cậu điều tra cho tôi, chiều hôm nay hầu gái nào đã ở biệt thự cùng Huệ."
"Hầu gái ở biệt thự sao?" Tuấn Kiệt cau mày. "Theo như tôi biết thì hình như Tết năm nào Mỹ Linh cũng ở lại biệt thự."
"Mỹ Linh?" Hắn sầm mặt. "Lại là cô ta sao?"
Tuấn Kiệt thắc mắc nhìn hắn. Mỹ Linh cô ta đã làm gì với Trương Mỹ Huệ sao?
"Huệ, anh có việc gấp đi một lát. Anh sẽ về ngay thôi." Bỗng Tống Vinh Hiển đứng dậy, hắn nói lớn để Mỹ Huệ trong phòng có thể nghe thấy.
"Anh đi..." Mỹ Huệ nghe thấy lời của ông chủ liền chạy ra. Nhưng mà hắn đã đi mất rồi. Cô trề môi buồn bã. Gần tối rồi mà anh ấy lại đi đâu cơ chứ? Ngày Tết mà cũng phải làm việc sao? Đúng là làm boss thật khổ. Nhưng mà anh ấy có về ăn cơm không nhỉ?
***
Biệt thự Loen.
Tống Vinh Hiển ngồi chéo chân trên một chiếc ghế. Hắn giờ đây như một ác quỷ thực thụ, ánh mắt tỏa ra hơi khí lạnh lẽo nhìn người con gái đang quỳ trước mặt.
"Ông chủ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nhiều chuyện nữa. Xin ngài đừng đuổi việc tôi." Mỹ Linh sợ hãi cầu xin. Nếu bây giờ cô rời khỏi đây thì chắc chắc sẽ trở thành người vô gia cư mất. Cô ta không muốn như vậy.
"Lời ông chủ đã quyết, cô có nói cũng vô ích." Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhắc nhở.
Mỹ Linh nghe vậy thì không cam lòng đứng dậy. Tay chân cô mềm nhũn cả ra, cô gắng để lấy lại được bình tĩnh. Cô biết rằng dù cầu xin đến mấy thì Tống Vinh Hiển cũng sẽ không rút lại lời nói. Cô đành phải cam lòng mà chịu.
"Tống lão đại, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận vì quyết định này." Mỹ Linh nhìn hắn đầy căm hận.
Mỹ Huệ quay về biệt thự để lấy một thứ để quên. Sau khi lấy thứ đó xong cô liền đi ngay.
"Sao cô lại về đây?"
Vừa xuống khỏi lầu ba, Mỹ Huệ đã nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình. Cô cau mày quay lại thì thấy Mỹ Linh. Tại sao cô ta lại ở nơi đây? Cô ấy cũng bỏ quên đồ giống mình sao? Hay ngay từ đầu, cô ấy đã không về nhà đón Tết? Chẳng lẽ cô ta không có gia đình? Mỹ Huệ nghi ngờ. Nghĩ kĩ thì Mỹ Huệ chưa từng nghe ai nói về gia cảnh của Mỹ Linh cả, và cũng chẳng có ai biết rõ gì về cô ta, có thể nói mọi thứ về Mỹ Linh là một ẩn số với mọi người ở biệt thự này. Có người nói Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, bởi vì ở biệt thự cô ta chẳng làm gì nhiều nhưng lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp. Cả quản gia Kim và hầu gái Ly rất ít khi giao việc cho cô, hai người họ đối xử với cô ta rất tốt và Mỹ Huệ cũng thấy vậy.
"Tôi về lấy đồ." Mỹ Huệ trả lời. Cô lúc trước không tin vào những lời đồn vô căn cứ đó, nhưng với thái độ ghen ghét của Mỹ Linh đối với cô bữa tối hôm trước, Mỹ Huệ nửa tin nửa ngờ. Nhưng hiện giờ cô muốn tin tưởng Tống Vinh Hiển, cô không muốn chỉ vì một lời đồn mà ảnh hưởng đến tình yêu của bọn cô. Vì vậy, cô gạt lời đồn đó sang chỗ khác, không để tâm đên chuyện đó nữa. Nếu thật sự Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ cũng không quan tâm, cô không quan tâm đến quá khứ, cô chỉ biết hiện tại, người mà ông chủ yêu chỉ có mình cô.
"Cô đón Tết cùng ông chủ sao?" Mỹ Huệ định bỏ đi, nhưng Mỹ Linh lại nói tiếp. Cô đứng khựng lại. Làm sao mà cô ta biết chuyện này?
"Vậy thì sao chứ?" Mỹ Huệ quay lại đối mặt với cô ta. Hiện giờ cô không cần phải trốn tránh, dù sao căn biệt này chỉ có cô và cô ta, Tống Vinh Hiển cũng đã tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn rồi.
"Cô mặt dày thật đấy?" Mỹ Huệ nhướng mày, gương mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Cô có ý gì?" Mỹ Huệ nhăn mày.
"Cô dụ dỗ ông chủ đuổi việc quản gia Kim và khiến Hoàng Ba tội nghiệp phải xuống cấp. Còn cô bây giờ thì sung sướng, dùng thân thể để quyến rũ ông chủ." Mỹ Linh nghiến chặt răng nói.
"Cô nói gì?" Mỹ Huệ hỏi lại lần nữa. Quản gia Kim bị ông chủ đuổi việc? Nhưng tại sao? Cô không quan tâm việc Mỹ Linh bôi xấu mình, cô chỉ quan tâm về chuyện của quản gia Kim.
"Cô đừng ở đó ngây thơ nữa. Quản gia Kim bị đuổi việc không phải vì cô sao?" Mỹ Linh hét lên. Cô ta trông như rất hận Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ đứng đơ người. Cô nhanh chóng quay đầu bỏ đi, bây giờ cô không còn tâm trạng để cãi nhau với Mỹ Linh nữa. Cô ta thấy cô đi khỏi thì liền cười khinh bỉ.
Mỹ Huệ thẩn thờ ngồi vào chiếc xe dừng trước cổng biệt thự. Thấy cô, Tống Vinh Hiển mỉm cười rồi khởi động xe chạy đi.
"Em còn bỏ quên gì nữa không?" Hắn hỏi.
Mỹ Huệ lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô không biết có nên hỏi Tống Vinh Hiển về chuyện quản gia Kim hay không? Thật sự hắn vì cô mà đuổi việc ông ấy?
"Hiển!" Mỹ Huệ gọi nhỏ nhưng đủ để nam nhân bên cạnh nghe thấy. Hắn nhìn cô một cái để ra hiệu hắn đã nghe thấy, rồi quay lại tập trung lái xe. "Có phải anh vì em mà đã đuổi việc quản gia Kim." Cô cúi mặt xuống nói. Nếu là sự thật thì cô cảm thấy cô cùng có lỗi với ông ấy.
"Không có?" Tống Vinh Hiển vừa nghe Mỹ Huệ hỏi bất giác run người. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tay nắm chặt vô lăng trả lời. Đây là lần đầu tiên hắn nói dối mà cảm thấy thấy hồi hộp, sợ hãi bị phát hiện đến như thế. Cho dù lúc trước bị phát hiện nói dối, hắn cũng sẽ lạnh lùng thừa nhận.
Mỹ Huệ lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không có? Vậy là Mỹ Linh nói dối cô sao? Ông chủ không thể nào nói dối cô được.
"Bởi vì mẹ anh cũng đã già lú lẫn rồi, quản gia Kim ông ấy đã tự nguyện đi theo bà ấy để chăm sóc. Nhưng mà ai đã nói với em chuyện này?" Hắn vẫn bình tĩnh lựa lời mà nói.
Mỹ Huệ nghe vậy thì tin tưởng Tống Vinh Hiển hoàn toàn, cô không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà bà chủ đã già lú lẫn ư? Không thể nào, cô thấy bà chủ vẫn còn rất trẻ trung và xinh đẹp dù đã lớn tuổi, và ấy vẫn còn trong rất sung sức. Làm sao mà bà chủ lại lú lẫn được chứ? Bà ấy đã bao nhiêu lần thông minh mà tìm cách lừa gạt cô mà? Tại sao ông chủ lại có thể nói xấu mẹ mình như thế?
"Không ai hết. Là do em tự dưng suy nghĩ thế thôi." Dù Mỹ Linh đã nói dối cô, nhưng cô cũng không thể khai cô ta ra được. Cô sợ nếu hắn biết có thể sẽ phạt cô ta.
Thấy Mỹ Huệ không nghi ngờ gì, Tống Vinh Hiển cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Sau này đừng suy nghĩ như vậy nữa."
"Vâng." Cô gật đầu. Hắn đưa một tay ra vuốt nhẹ đầu cô. Mỹ Huệ bất giác tim đập mạnh. Chính cô cũng không ngờ mình lại yêu ông chủ. Lúc trước cô đã rất ghét hắn, vậy mà lại bị rơi vào lưới tình lúc nào không hay biết, mà trong khoảng thời gian ngắn lại yêu hắn rất sâu đậm rồi, cô có , cảm giác càng ngày, cô càng yêu hắn nhiều hơn, không thể xa rời hắn được.
Về đến chung cư, Mỹ Huệ đã thấy Tuấn Kiệt đứng trước cổng căn hộ. Nhìn thấy cô, anh lộ ra vẻ chán ghét. Vì cô gái này mà anh phải đón Tết trong cô đơn.
"Thật may, tôi đang định tìm cậu." Thấy Tuấn Kiệt, Tống Vinh Hiển nói.
"Ông chủ, ngài có việc gì cần phân phó?" Vừa vào nhà, anh đã lập tức hỏi.
Hắn ngồi xuống ghế, lén nhìn Mỹ Huệ một cái. Thấy cô đã vào phòng ngủ thì mới an tâm mà nói.
"Cậu điều tra cho tôi, chiều hôm nay hầu gái nào đã ở biệt thự cùng Huệ."
"Hầu gái ở biệt thự sao?" Tuấn Kiệt cau mày. "Theo như tôi biết thì hình như Tết năm nào Mỹ Linh cũng ở lại biệt thự."
"Mỹ Linh?" Hắn sầm mặt. "Lại là cô ta sao?"
Tuấn Kiệt thắc mắc nhìn hắn. Mỹ Linh cô ta đã làm gì với Trương Mỹ Huệ sao?
"Huệ, anh có việc gấp đi một lát. Anh sẽ về ngay thôi." Bỗng Tống Vinh Hiển đứng dậy, hắn nói lớn để Mỹ Huệ trong phòng có thể nghe thấy.
"Anh đi..." Mỹ Huệ nghe thấy lời của ông chủ liền chạy ra. Nhưng mà hắn đã đi mất rồi. Cô trề môi buồn bã. Gần tối rồi mà anh ấy lại đi đâu cơ chứ? Ngày Tết mà cũng phải làm việc sao? Đúng là làm boss thật khổ. Nhưng mà anh ấy có về ăn cơm không nhỉ?
***
Biệt thự Loen.
Tống Vinh Hiển ngồi chéo chân trên một chiếc ghế. Hắn giờ đây như một ác quỷ thực thụ, ánh mắt tỏa ra hơi khí lạnh lẽo nhìn người con gái đang quỳ trước mặt.
"Ông chủ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nhiều chuyện nữa. Xin ngài đừng đuổi việc tôi." Mỹ Linh sợ hãi cầu xin. Nếu bây giờ cô rời khỏi đây thì chắc chắc sẽ trở thành người vô gia cư mất. Cô ta không muốn như vậy.
"Lời ông chủ đã quyết, cô có nói cũng vô ích." Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhắc nhở.
Mỹ Linh nghe vậy thì không cam lòng đứng dậy. Tay chân cô mềm nhũn cả ra, cô gắng để lấy lại được bình tĩnh. Cô biết rằng dù cầu xin đến mấy thì Tống Vinh Hiển cũng sẽ không rút lại lời nói. Cô đành phải cam lòng mà chịu.
"Tống lão đại, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận vì quyết định này." Mỹ Linh nhìn hắn đầy căm hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.