Chương 73
Dimped Girl
13/07/2017
Căn phòng đã tắt điện, Mỹ Huệ vẫn chưa ngủ nằm trằn trọc trên giường.
Thiếu vắng Tống Vinh Hiển, cô không ngủ nữa, hiện giờ cô càng không thể
sang phòng hắn. Cô thở dài u sầu rồi nhìn sang bình hoa Huệ bên cạnh,
vươn tay ra sờ vào bông hoa, đôi mắt trầm tư đang suy nghĩ điều gì đó.
Bỗng dưng có một bàn tay vòng qua eo cô, ôm cô thật dịu dàng. Mỹ Huệ
giật mình liền xoay người lại nhìn Tống Vinh Hiển.
"Ông chủ, xin ngài hãy thả tôi ra." Cô lạnh lùng nói, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Dù nghe thấy câu nói của Mỹ Huệ nhưng Tống Vinh Hiển vẫn làm ngơ giả điếc. Hắn không những không buông mà còn bình thản nhắm mắt lại ngủ, ôm eo cô càng chặt hơn, hắn sợ cô sẽ cố trốn thoát khỏi hắn.
Đúng như Tống Vinh Hiển lo sợ, Mỹ Huệ thật sự tìm đủ mọi cách thoát khỏi hắn. Nhưng mà cô càng đẩy tay hắn ra thì hắn lại càng ôm chặt cô hơn, không thể gỡ ra được. Bất lực, cô bỏ cuộc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn.
"Mau ngủ đi." Hắn ôn nhu nói, vòng tay cũng thả lỏng ra một chút, hơi thở phả vào sau gáy Mỹ Huệ khiến cô bất giác run người một cái.
"Hiển." Cô dịu dàng gọi nhỏ, giọng nói có chút run run.
"Ừ." Hắn vừa hít lấy mùi hương từ tóc cô vừa trả lời.
"Anh có thể để em đi? Được không?" Giọng nói của Mỹ Huệ nặng trĩu. Cô đã rất kìm nén khi nói ra câu này.
Tống Vinh Hiển im lặng không nói gì, cả căn phòng tràn ngập sự im lặng đến khó thở. Mỹ Huệ bỗng nghe hắn thở một cái rõ dài, cô đau lòng chờ đợi câu trả lời từ hắn. Tại sao hắn lại im lặng đến thế? Cô biết hắn đã nghe thấy câu nói của cô rồi. Xin hãy chấp nhận lời cầu xin của cô!
"Không thể được." Hắn lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, hắn chui rút vào tóc cô hơn, hít một hơi thật sâu ngửi lấy hương thơm từ cô. Hắn tất nhiên là hiểu ý của cô trong câu đó. Cô muốn rời xa hắn ư? Đừng hòng, hắn sẽ không bao giờ cho phép! Cô sẽ luôn mãi ở bên hắn.
Mỹ Huệ đã biết trước hắn sẽ từ chối nhưng vẫn cảm thấy buồn lòng. Phải làm sao hắn mới có thể thả tay cô ra? Cô quay mặt lại đối diện với hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn hắn vô cùng đau khổ.
"Em cầu xin anh đấy. Có thể buông tay em ra?" Giọng nói của cô rất xót.
"Em muốn rời xa anh như vậy sao?" Giọng hắn vẫn đều như vậy, nhưng đôi mắt đã ướt từ khi nào. Cô làm sao lại có thể cầu xin hắn như thế? "Em không yêu anh sao?"
Mỹ Huệ không trả lời. Tất nhiên là cô yêu hắn rồi, thậm chí yêu rất nhiều. Nhưng mà, cô làm sao có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn? Cô chỉ là kẻ thứ ba trong mối tình này và lại có thân phận nhỏ bé. Cô càng không thể cướp đi tình yêu của người bạn đáng thương của mình được. Giờ đây, cô chỉ có thể rời xa hắn mà thôi.
"Em..." Cô ấp úng. Mỹ Huệ rất muốn nói rằng cô hề không yêu hắn, nhưng mà... chẳng thể nói ra được lời nào.
Tống Vinh Hiển càng ôm Mỹ Huệ chặt hơn, hắn thương yêu vuốt mái tóc của cô. Cả căn phòng lại lần nữa trở nên im lặng, hai người đều không ai nói gì. Mỹ Huệ vùi đầu vào ngực hắn mà nước mắt bỗng dưng chảy xuống. Cô sợ hắn sẽ nghe thấy nên không dám thút thít.
Tống Vinh Hiển ân cần xoa đầu người con gái trong lòng mình. Cô đang khóc đấy sao? Khóc nhiều đến mức làm ướt cả áo của hắn. Hắn đau lòng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi buông cô ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của hắn. Hắn đã chấp nhận lời cầu xin của cô? Mỹ Huệ bây giờ đã có thể khóc to hơn, cô cứ ôm mặt mà khóc.
"Hiển, em thật sự xin lỗi."
Tống Vinh Hiển không hề về phòng của mình mà đứng trước cửa phòng Mỹ Huệ. Hắn nghe thấy tiếng cô khóc mà trong lòng đau nhói. Khi tiếng khóc trong phòng dừng lại, khoảng hai tiếng rưỡi sau đó, hắn lại nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào. Nhìn Mỹ Huệ đang ngủ say với đôi mắt sưng đỏ, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên đôi mắt cô thật dịu dàng. Vừa nãy hắn ra khỏi phòng không phải vì hắn đã chấp nhận lời nói của cô, mà chỉ vì hắn muốn cô có thể khóc một cách thoải mái hơn. Hắn làm sao có thể bỏ mặc cô ngủ một mình được? Lúc trước khi ở bệnh viện, đã có lần hắn nhớ cô nên nửa đêm về biệt thự tìm cô. Khi thấy Mỹ Huệ ngủ ở phòng mình, lòng hắn nhói lên nhưng cũng có chút cảm thấy hạnh phúc. Hắn đêm nào cũng chờ đến khi cô ngủ say mà lén về biệt thự nhìn cô ngủ. Chính vì thế nên một tuần nay hắn mới có thể không phát "dại" nhớ cô tha thiết.
Tống Vinh Hiển ôn nhu nhìn Mỹ Huệ, dịu dàng vuốt tóc cô. Hắn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ngủ suốt cả một đêm, cho đến gần sáng mới yên tâm quay về phòng của mình.
***
Sáng hôm sau, Mỹ Huệ thức dậy, ngồi trên giường cô trầm ngâm chút, nhớ lại chuyện tối qua, cô bất giác thở dài. Mỹ Huệ lại nhìn quanh phòng. Tống Vinh Hiển đã về phòng rồi sao? Tối hôm qua cô ngủ rất ngon nên chắc chắn hắn lại lén vào phòng cô rồi. Mỹ Huệ cười khổ. Cô muốn rời xa hắn như thế, mà sao hắn lại quan tâm cô đến như vậy? Cô có gì tốt đâu chứ? Có lẽ chỉ còn cách đó mới có thể giúp cô rời xa hắn được...
Mỹ Huệ vừa bước xuống phòng khách liền thấy quản gia Kim ngồi trên ghế sopha cùng nói chuyện với Thiên Thiên. Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy hai người họ nói chuyện thân mật như thế. Cô biết rằng quản gia Kim là ba nuôi của cô ấy. Thiên Thiên đã sống cùng ông ở biệt thự từ nhỏ, nên chính vì thế mà cô mới quen biết được Tống Vinh Hiển.
"Này cô hầu kia, tại sao giờ này cô mới dậy hả? Tôi đói bụng gần chết rồi đây này, mau đi làm bữa sáng đi." Khi thấy Mỹ Huệ, Thiên Thiên hiện rõ vẻ mặt chán ghét.
"Mình đi làm ngay đây." Cô lập tức đi vào phòng bếp. Nhưng sau khi đã làm xong bữa sáng thì cô lại không thấy Thiên Thiên và quản gia Kim đâu nữa, hai người họ đã ra ngoài mất rồi.
Mỹ Huệ lại nhìn lên lầu. Ông chủ giờ này vẫn chưa xuống. Hắn đã đi làm rồi sao? Cô suy tư một chút, rồi cuối cùng quyết định đi lên tầng. Bây giờ cô là hầu gái của hắn, cô không nên chỉ vì một chuyện tình cảm mà lơ là nhiệm vụ của mình.
Mỹ Huệ chậm rãi mở cửa phòng của Tống Vinh Hiển. Cô ngó đầu vào trong nhìn xung quanh. Tiến đến giường của ông chủ, Mỹ Huệ phát hiện ra hắn vẫn còn đang ngủ rất say. Nhưng cô không đi ra khỏi phòng, mà vẫn đứng đó im lặng nhìn hắn. Mỹ Huệ chăm chú nhìn hắn cho đến khi cô giật mình tỉnh giấc. Cô tự vỗ đầu mình một cái, trách móc vì hành động của mình. Cái đồ mê trai này, tại sao lại nhìn hắn ngủ chứ! Cô nhanh chóng bỏ đi. Nhưng mà, đi được vài bước liền đứng khựng lại. Mỹ Huệ quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm trên giường kia. Thật đáng ghen tị, khi ngủ mà hắn vẫn đẹp! Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên hắn, đưa tay ra sờ nhẹ từ mắt đến môi hắn. Ánh mắt nhìn hắn mà đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô mới rút tay của mình lại, đau lòng nhìn hắn mà nói nhỏ.
"Hiển, em mong anh sẽ luôn đối xử thật tốt với Thiên Ngọc."
Nói rồi, cô đặt lên môi hắn một nụ hôn thật nhẹ nhàng, nước mắt không kiềm được mà chảy ra. Cô hôn hắn thật lâu, bởi vì cô biết đây sẽ là nụ hôn cuối cùng với hắn...
***
Cô gái lún đồng tiền: Xin lỗi mọi người vì dạo này mình rất bận nên không thể sáng tác kịp được. Mong mọi người thông cảm. *Cúi đầu xin lỗi* Nhưng mà mình cũng vừa mới phát hiện ra một số nhầm lẫn làm giảm logic truyện, nên quyết định sẽ sửa tuổi của Trương Hùng từ mười sáu tuổi sang mười tám tuổi (bằng nữ vương), mà vì hai người đều chưa trải qua sinh nhật nên chỉ mới mười bảy tuổi.
"Ông chủ, xin ngài hãy thả tôi ra." Cô lạnh lùng nói, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Dù nghe thấy câu nói của Mỹ Huệ nhưng Tống Vinh Hiển vẫn làm ngơ giả điếc. Hắn không những không buông mà còn bình thản nhắm mắt lại ngủ, ôm eo cô càng chặt hơn, hắn sợ cô sẽ cố trốn thoát khỏi hắn.
Đúng như Tống Vinh Hiển lo sợ, Mỹ Huệ thật sự tìm đủ mọi cách thoát khỏi hắn. Nhưng mà cô càng đẩy tay hắn ra thì hắn lại càng ôm chặt cô hơn, không thể gỡ ra được. Bất lực, cô bỏ cuộc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn.
"Mau ngủ đi." Hắn ôn nhu nói, vòng tay cũng thả lỏng ra một chút, hơi thở phả vào sau gáy Mỹ Huệ khiến cô bất giác run người một cái.
"Hiển." Cô dịu dàng gọi nhỏ, giọng nói có chút run run.
"Ừ." Hắn vừa hít lấy mùi hương từ tóc cô vừa trả lời.
"Anh có thể để em đi? Được không?" Giọng nói của Mỹ Huệ nặng trĩu. Cô đã rất kìm nén khi nói ra câu này.
Tống Vinh Hiển im lặng không nói gì, cả căn phòng tràn ngập sự im lặng đến khó thở. Mỹ Huệ bỗng nghe hắn thở một cái rõ dài, cô đau lòng chờ đợi câu trả lời từ hắn. Tại sao hắn lại im lặng đến thế? Cô biết hắn đã nghe thấy câu nói của cô rồi. Xin hãy chấp nhận lời cầu xin của cô!
"Không thể được." Hắn lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, hắn chui rút vào tóc cô hơn, hít một hơi thật sâu ngửi lấy hương thơm từ cô. Hắn tất nhiên là hiểu ý của cô trong câu đó. Cô muốn rời xa hắn ư? Đừng hòng, hắn sẽ không bao giờ cho phép! Cô sẽ luôn mãi ở bên hắn.
Mỹ Huệ đã biết trước hắn sẽ từ chối nhưng vẫn cảm thấy buồn lòng. Phải làm sao hắn mới có thể thả tay cô ra? Cô quay mặt lại đối diện với hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn hắn vô cùng đau khổ.
"Em cầu xin anh đấy. Có thể buông tay em ra?" Giọng nói của cô rất xót.
"Em muốn rời xa anh như vậy sao?" Giọng hắn vẫn đều như vậy, nhưng đôi mắt đã ướt từ khi nào. Cô làm sao lại có thể cầu xin hắn như thế? "Em không yêu anh sao?"
Mỹ Huệ không trả lời. Tất nhiên là cô yêu hắn rồi, thậm chí yêu rất nhiều. Nhưng mà, cô làm sao có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn? Cô chỉ là kẻ thứ ba trong mối tình này và lại có thân phận nhỏ bé. Cô càng không thể cướp đi tình yêu của người bạn đáng thương của mình được. Giờ đây, cô chỉ có thể rời xa hắn mà thôi.
"Em..." Cô ấp úng. Mỹ Huệ rất muốn nói rằng cô hề không yêu hắn, nhưng mà... chẳng thể nói ra được lời nào.
Tống Vinh Hiển càng ôm Mỹ Huệ chặt hơn, hắn thương yêu vuốt mái tóc của cô. Cả căn phòng lại lần nữa trở nên im lặng, hai người đều không ai nói gì. Mỹ Huệ vùi đầu vào ngực hắn mà nước mắt bỗng dưng chảy xuống. Cô sợ hắn sẽ nghe thấy nên không dám thút thít.
Tống Vinh Hiển ân cần xoa đầu người con gái trong lòng mình. Cô đang khóc đấy sao? Khóc nhiều đến mức làm ướt cả áo của hắn. Hắn đau lòng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi buông cô ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của hắn. Hắn đã chấp nhận lời cầu xin của cô? Mỹ Huệ bây giờ đã có thể khóc to hơn, cô cứ ôm mặt mà khóc.
"Hiển, em thật sự xin lỗi."
Tống Vinh Hiển không hề về phòng của mình mà đứng trước cửa phòng Mỹ Huệ. Hắn nghe thấy tiếng cô khóc mà trong lòng đau nhói. Khi tiếng khóc trong phòng dừng lại, khoảng hai tiếng rưỡi sau đó, hắn lại nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào. Nhìn Mỹ Huệ đang ngủ say với đôi mắt sưng đỏ, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên đôi mắt cô thật dịu dàng. Vừa nãy hắn ra khỏi phòng không phải vì hắn đã chấp nhận lời nói của cô, mà chỉ vì hắn muốn cô có thể khóc một cách thoải mái hơn. Hắn làm sao có thể bỏ mặc cô ngủ một mình được? Lúc trước khi ở bệnh viện, đã có lần hắn nhớ cô nên nửa đêm về biệt thự tìm cô. Khi thấy Mỹ Huệ ngủ ở phòng mình, lòng hắn nhói lên nhưng cũng có chút cảm thấy hạnh phúc. Hắn đêm nào cũng chờ đến khi cô ngủ say mà lén về biệt thự nhìn cô ngủ. Chính vì thế nên một tuần nay hắn mới có thể không phát "dại" nhớ cô tha thiết.
Tống Vinh Hiển ôn nhu nhìn Mỹ Huệ, dịu dàng vuốt tóc cô. Hắn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ngủ suốt cả một đêm, cho đến gần sáng mới yên tâm quay về phòng của mình.
***
Sáng hôm sau, Mỹ Huệ thức dậy, ngồi trên giường cô trầm ngâm chút, nhớ lại chuyện tối qua, cô bất giác thở dài. Mỹ Huệ lại nhìn quanh phòng. Tống Vinh Hiển đã về phòng rồi sao? Tối hôm qua cô ngủ rất ngon nên chắc chắn hắn lại lén vào phòng cô rồi. Mỹ Huệ cười khổ. Cô muốn rời xa hắn như thế, mà sao hắn lại quan tâm cô đến như vậy? Cô có gì tốt đâu chứ? Có lẽ chỉ còn cách đó mới có thể giúp cô rời xa hắn được...
Mỹ Huệ vừa bước xuống phòng khách liền thấy quản gia Kim ngồi trên ghế sopha cùng nói chuyện với Thiên Thiên. Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy hai người họ nói chuyện thân mật như thế. Cô biết rằng quản gia Kim là ba nuôi của cô ấy. Thiên Thiên đã sống cùng ông ở biệt thự từ nhỏ, nên chính vì thế mà cô mới quen biết được Tống Vinh Hiển.
"Này cô hầu kia, tại sao giờ này cô mới dậy hả? Tôi đói bụng gần chết rồi đây này, mau đi làm bữa sáng đi." Khi thấy Mỹ Huệ, Thiên Thiên hiện rõ vẻ mặt chán ghét.
"Mình đi làm ngay đây." Cô lập tức đi vào phòng bếp. Nhưng sau khi đã làm xong bữa sáng thì cô lại không thấy Thiên Thiên và quản gia Kim đâu nữa, hai người họ đã ra ngoài mất rồi.
Mỹ Huệ lại nhìn lên lầu. Ông chủ giờ này vẫn chưa xuống. Hắn đã đi làm rồi sao? Cô suy tư một chút, rồi cuối cùng quyết định đi lên tầng. Bây giờ cô là hầu gái của hắn, cô không nên chỉ vì một chuyện tình cảm mà lơ là nhiệm vụ của mình.
Mỹ Huệ chậm rãi mở cửa phòng của Tống Vinh Hiển. Cô ngó đầu vào trong nhìn xung quanh. Tiến đến giường của ông chủ, Mỹ Huệ phát hiện ra hắn vẫn còn đang ngủ rất say. Nhưng cô không đi ra khỏi phòng, mà vẫn đứng đó im lặng nhìn hắn. Mỹ Huệ chăm chú nhìn hắn cho đến khi cô giật mình tỉnh giấc. Cô tự vỗ đầu mình một cái, trách móc vì hành động của mình. Cái đồ mê trai này, tại sao lại nhìn hắn ngủ chứ! Cô nhanh chóng bỏ đi. Nhưng mà, đi được vài bước liền đứng khựng lại. Mỹ Huệ quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm trên giường kia. Thật đáng ghen tị, khi ngủ mà hắn vẫn đẹp! Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên hắn, đưa tay ra sờ nhẹ từ mắt đến môi hắn. Ánh mắt nhìn hắn mà đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô mới rút tay của mình lại, đau lòng nhìn hắn mà nói nhỏ.
"Hiển, em mong anh sẽ luôn đối xử thật tốt với Thiên Ngọc."
Nói rồi, cô đặt lên môi hắn một nụ hôn thật nhẹ nhàng, nước mắt không kiềm được mà chảy ra. Cô hôn hắn thật lâu, bởi vì cô biết đây sẽ là nụ hôn cuối cùng với hắn...
***
Cô gái lún đồng tiền: Xin lỗi mọi người vì dạo này mình rất bận nên không thể sáng tác kịp được. Mong mọi người thông cảm. *Cúi đầu xin lỗi* Nhưng mà mình cũng vừa mới phát hiện ra một số nhầm lẫn làm giảm logic truyện, nên quyết định sẽ sửa tuổi của Trương Hùng từ mười sáu tuổi sang mười tám tuổi (bằng nữ vương), mà vì hai người đều chưa trải qua sinh nhật nên chỉ mới mười bảy tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.