Chương 74
Dimped Girl
17/07/2017
"Ba thật vui vì con vẫn còn sống. Hai năm nay, ngày nào ba cũng nhớ
con." Gương mặt quản gia Kim rõ vẻ rạng rỡ. Ông cùng Thiên Thiên ngồi ở
vườn hoa trò chuyện.
"Nhưng mà con thật sự đã quên hết những chuyện trong hai năm nay rồi sao?" Ông lại hỏi.
"Đúng vậy." Cô gật đầu. "Con chỉ nhớ những chuyện trước khi bị mất trí nhớ thôi." Cô buồn rầu nói.
"Thôi dù gì con cũng đã trở về. Người ba nuôi này vô cùng hạnh phúc." Ông nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ, nhìn cô đầy yêu thương.
Thiên Thiên cũng rất vui mừng khi gặp lại ông, ngoài ba mẹ ruột đã chết của cô ra, thì ông chính là người thương yêu cô nhất. Từ nhỏ đến lớn, cô cũng do một tay ông nuôi lớn và dạy bảo. Hai người họ đã từ lâu xem đối phương như chính con gái và ba mẹ ruột của mình. Quản gia Kim từ khi rất trẻ đã đến biệt thự làm việc. Ông vì công việc mà bỏ quên chuyện lập gia đình. Nhưng may thay có Thiên Thiên bên cạnh, ông ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã thấy vô cùng có cảm tình với đứa trẻ này. Cuộc sống của ông bây giờ, cô chính là người quan trọng nhất.
Thiên Thiên nhìn ông mà nhớ lại những chuyện xưa, trong lòng không ngừng cảm ơn ông.
Cô vẫn nhớ như in đêm hôm đó, đêm mà cô gặp ông. Trước đêm đó chính là ngày ba mẹ cô bị sát hại. Cô may mắn được một người cứu thoát khỏi trận tàn sát đó nên may mắn thoát chết. Lang thang ngoài đường mấy ngày không nơi nương tựa, vào cái đêm mưa gió bão bùng, cô co ro vì lạnh ngồi trước cổng một ngôi biệt thự lớn. Bỗng nhiên có một người đàn ông tiến đến hỏi cô.
"Cháu gái à, mưa gió thế này, tại sao cháu lại ngồi đây?" Quản gia Kim tay cầm ô, cúi người xuống nhìn đứa trẻ ngồi cúm rúm trông rất tội nghiệp. Ông lo lắng hỏi.
Mặc dù nghe ông hỏi nhưng đứa trẻ vẫn không trả lời. Cô đưa mắt sợ hãi nhìn ông, cả người run lên. Tận mắt chứng kiến cảnh gia đình bị giết, đứa trẻ này tất nhiên sẽ luôn trong trạng thái không bao giờ yên giấc. Quản gia Kim thấy thế liền ngồi xuống trước mặt cô.
"Không sao đâu. Cháu không cần phải sợ. Ta là người tốt." Ông nhẹ nhàng nói.
Đứa trẻ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt sắc bén quan sát ông một lượt. Khi thấy giỏ đồ ăn trong tay ông, đứa trẻ chợt nuốt nước bọt, miệng chép một cái. Cô suốt bao ngày qua vẫn chưa có thứ gì vào bụng, cộng với việc dầm mưa đã lâu, nên khi cất tiếng nói vô cùng yếu ớt.
"Đói." Giọng nói run run vang lên.
Quản gia Kim thấy thế liền nhìn cô mỉm cười.
"Vậy cháu theo ta về nhà, ta sẽ cho cháu ăn."
"Nhà?" Đứa trẻ bỗng dưng hoảng loạn. Nhà sao? Cô chợt nhớ đến gia đình của mình, lại trở nên sợ hãi hơn, càng thụt lùi về sau.
Thấy cô vô cùng kì lạ, quản gia Kim liền cau mày nhìn cô.
"Cháu gái à, sao vậy?"
Cô vẫn không động tĩnh gì, khi thấy ông đặt tay lên vai mình, cô liền sợ hãi tránh né. Bởi vì là người của Tống Mạnh đã nhiều năm nên ông cũng đoán được phần nào tâm tình của đứa trẻ này.
"Cháu cứ yên tâm. Ta là người tốt, tất nhiên sẽ không làm hại cháu đâu. Nếu không tin thì cháu cứ xem." Ông bỗng nở nụ cười thật hiền. "Cháu xem, có phải ta trông rất phúc hậu hay không?"
Câu nói của quản gia Kim cũng đã tác động đến Thiên Thiên. Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn, vài giây sau liền gật đầu.
"Thế thì cháu có thể theo ta về nhà. Được không?" Ông kiên nhẫn mà khuyên. Nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối. Ông bất giác thở dài.
"Gia đình cháu đâu rồi?" Ông hỏi. Nhìn bộ dạng trắng trẻo xinh đẹp của Thiên Thiên, ông đoán chắc cô không thể nào là trẻ mồ côi được, nhìn bộ đầm mắc tiền mà cô đang mặc, ông càng chắc chắn cô là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó. Có thể cô đã gặp chuyện xấu gì đó, như bắt cóc chẳng hạn.
Câu hỏi của quản gia Kim làm đứa trẻ bỗng dưng khóc to lên, cô khóc nức nở. Từ đêm ba mẹ cô mất, cô bị sốc đến mức chẳng thể nào khóc được, luôn giữ cảm giác sợ hãi trong lòng. Ấy vậy mà chỉ vì một câu hỏi của người này mà cô lại tuôn ra hết.
"Cháu đừng khóc." Ông đau xót nhìn cô. Thấy cô không ngừng khóc, ông ôm lấy cô an ủi. Ông giờ đây biết chắc rằng không phải cô bị bắt cóc mà gia đình cô đã có chuyện rồi.
Thiên Thiên khi ấy rất ngạc nhiên với hành động của ông, nhưng cô cũng núp vào lòng ông mà khóc. Một lúc sau, quản gia Kim cũng đã bị mưa làm cho bị ướt. Sau khi cô ngừng khóc, ông mới buông cô ra.
"Cháu tên gì? Ba mẹ cháu tên gì?" Ông tỏ vẻ hoài nghi.
Dường như chiêu trò ôm an ủi của quản gia Kim đã có hiệu quả, Thiên Thiên lúc này đã bình tĩnh hơn, cũng đã mở lòng với ông nhiều hơn, cô thút thít trả lời.
"Cháu tên Lưu Thiên Ngọc. Mẹ cháu là Hồ Thiên Đào, ba cháu là Lưu Tổng."
"Vậy là tốt quá rồi. Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy cháu." Quản gia Kim bỗng dưng vui mừng. Đứa trẻ khó hiểu nhìn ông.
"Thật ra người cứu cháu chính là ông chủ của ta, Tống Mạnh. Mấy ngày nay, bọn ta đi tìm cháu khắp nơi. Nhưng không ngờ cháu lại ở nơi này." Ông lại nói. Cô nghi ngờ nhìn ông nhưng có một chút tin tưởng. Cô dù còn nhỏ nhưng đã rất thông minh và hiểu chuyện, thậm chí suy nghĩ y hệt như người trưởng thành, nên có thể phân biệt được ai là kẻ xấu. Nhìn quản gia Kim, từ nãy đến giờ ông luôn kiên nhẫn đối với cô. Nếu có người muốn bắt cô, thì người đó không cần làm vậy, họ chỉ cần một phát súng là có thể hoàn thành được mục đích.
***
"Ôi trời, cháu là ai vậy? Sao lại ướt như thế thế kia? Mau vào đây đi, kẻo bệnh." Bà Lữ hốt hoảng nhìn Thiên Thiên lo lắng, nháo nhào cho người đi lấy khăn.
Thiên Thiên núp sau quản gia Kim, có chút rụt rè xen chút sợ hãi hé mắt ra nhìn người con trai đứng trước mặt.
"Em mau tới đây." Tống Vinh Hiển tươi cười vẫy tay gọi cô tới chỗ mình. Nhưng cô vẫn nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. Đúng lúc đó, quản gia Kim có việc cần phụ giúp bà Lữ nên để cô đứng đó một mình. Bỗng, Tống Vinh Hiển lấy chiếc khăn từ một hầu gái, nhanh tay phủ chiếc khăn lên tóc cô, lau tóc giúp cô. Bởi vì lúc đó Thiên Thiên chỉ mới năm tuổi, còn hắn đã mười tuổi nên từ bên dưới cô có thể thấy rõ nụ cười của hắn. Nụ cười của hắn rất sáng, rất đẹp, nó khiến cô hoàn toàn đổ gục từ khi nhìn thấy hắn. Hành động của hắn rất nhẹ nhàng, nên cô cứ đứng yên để hắn lau tóc giúp mình. Từ phút giây đó, một bé gái chỉ vừa mới nhận thức được cuộc sống mà đã hoàn toàn cảm nhận được mùi vị của tình yêu.
Kết thúc hồi tưởng. Thiên Thiên nhìn ra vườn hoa. Kể từ đó, Tống Vinh Hiển lúc nào cũng đối xử tốt với cô, luôn chăm sóc, bảo vệ cô và cô cũng nhận ra, cô càng ngày càng yêu hắn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nụ cười của hắn khi ấy, nụ cười rực rỡ như nắng ban mai. Nhưng mà... nụ cười ấy đã biến mất hoàn toàn khi Tống Mạnh chết. Hắn trở nên lạnh lùng, tàn bạo và hung ác nhưng vẫn còn rất quan tâm đến cô. Cô cũng luôn ở bên cạnh hắn cho dù đã bị hắn từ chối lời tỏ tình đã mười một lần.
Thiên Thiên bỗng trở nên buồn bã. Nhưng bây giờ những sự quan tâm đó của hắn đã biến mất. Hai năm qua hắn đã có tình yêu mới, cô bây giờ trở về có thể nhận ra được sự lạnh lùng của hắn với mình. Dường như hành động ngu ngốc của cô năm xưa cùng với khoảng thời gian hai năm này, cũng đã đủ để xây nên một bức tường vô hình giữa họ.
"Nhưng mà con thật sự đã quên hết những chuyện trong hai năm nay rồi sao?" Ông lại hỏi.
"Đúng vậy." Cô gật đầu. "Con chỉ nhớ những chuyện trước khi bị mất trí nhớ thôi." Cô buồn rầu nói.
"Thôi dù gì con cũng đã trở về. Người ba nuôi này vô cùng hạnh phúc." Ông nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ, nhìn cô đầy yêu thương.
Thiên Thiên cũng rất vui mừng khi gặp lại ông, ngoài ba mẹ ruột đã chết của cô ra, thì ông chính là người thương yêu cô nhất. Từ nhỏ đến lớn, cô cũng do một tay ông nuôi lớn và dạy bảo. Hai người họ đã từ lâu xem đối phương như chính con gái và ba mẹ ruột của mình. Quản gia Kim từ khi rất trẻ đã đến biệt thự làm việc. Ông vì công việc mà bỏ quên chuyện lập gia đình. Nhưng may thay có Thiên Thiên bên cạnh, ông ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã thấy vô cùng có cảm tình với đứa trẻ này. Cuộc sống của ông bây giờ, cô chính là người quan trọng nhất.
Thiên Thiên nhìn ông mà nhớ lại những chuyện xưa, trong lòng không ngừng cảm ơn ông.
Cô vẫn nhớ như in đêm hôm đó, đêm mà cô gặp ông. Trước đêm đó chính là ngày ba mẹ cô bị sát hại. Cô may mắn được một người cứu thoát khỏi trận tàn sát đó nên may mắn thoát chết. Lang thang ngoài đường mấy ngày không nơi nương tựa, vào cái đêm mưa gió bão bùng, cô co ro vì lạnh ngồi trước cổng một ngôi biệt thự lớn. Bỗng nhiên có một người đàn ông tiến đến hỏi cô.
"Cháu gái à, mưa gió thế này, tại sao cháu lại ngồi đây?" Quản gia Kim tay cầm ô, cúi người xuống nhìn đứa trẻ ngồi cúm rúm trông rất tội nghiệp. Ông lo lắng hỏi.
Mặc dù nghe ông hỏi nhưng đứa trẻ vẫn không trả lời. Cô đưa mắt sợ hãi nhìn ông, cả người run lên. Tận mắt chứng kiến cảnh gia đình bị giết, đứa trẻ này tất nhiên sẽ luôn trong trạng thái không bao giờ yên giấc. Quản gia Kim thấy thế liền ngồi xuống trước mặt cô.
"Không sao đâu. Cháu không cần phải sợ. Ta là người tốt." Ông nhẹ nhàng nói.
Đứa trẻ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt sắc bén quan sát ông một lượt. Khi thấy giỏ đồ ăn trong tay ông, đứa trẻ chợt nuốt nước bọt, miệng chép một cái. Cô suốt bao ngày qua vẫn chưa có thứ gì vào bụng, cộng với việc dầm mưa đã lâu, nên khi cất tiếng nói vô cùng yếu ớt.
"Đói." Giọng nói run run vang lên.
Quản gia Kim thấy thế liền nhìn cô mỉm cười.
"Vậy cháu theo ta về nhà, ta sẽ cho cháu ăn."
"Nhà?" Đứa trẻ bỗng dưng hoảng loạn. Nhà sao? Cô chợt nhớ đến gia đình của mình, lại trở nên sợ hãi hơn, càng thụt lùi về sau.
Thấy cô vô cùng kì lạ, quản gia Kim liền cau mày nhìn cô.
"Cháu gái à, sao vậy?"
Cô vẫn không động tĩnh gì, khi thấy ông đặt tay lên vai mình, cô liền sợ hãi tránh né. Bởi vì là người của Tống Mạnh đã nhiều năm nên ông cũng đoán được phần nào tâm tình của đứa trẻ này.
"Cháu cứ yên tâm. Ta là người tốt, tất nhiên sẽ không làm hại cháu đâu. Nếu không tin thì cháu cứ xem." Ông bỗng nở nụ cười thật hiền. "Cháu xem, có phải ta trông rất phúc hậu hay không?"
Câu nói của quản gia Kim cũng đã tác động đến Thiên Thiên. Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn, vài giây sau liền gật đầu.
"Thế thì cháu có thể theo ta về nhà. Được không?" Ông kiên nhẫn mà khuyên. Nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối. Ông bất giác thở dài.
"Gia đình cháu đâu rồi?" Ông hỏi. Nhìn bộ dạng trắng trẻo xinh đẹp của Thiên Thiên, ông đoán chắc cô không thể nào là trẻ mồ côi được, nhìn bộ đầm mắc tiền mà cô đang mặc, ông càng chắc chắn cô là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó. Có thể cô đã gặp chuyện xấu gì đó, như bắt cóc chẳng hạn.
Câu hỏi của quản gia Kim làm đứa trẻ bỗng dưng khóc to lên, cô khóc nức nở. Từ đêm ba mẹ cô mất, cô bị sốc đến mức chẳng thể nào khóc được, luôn giữ cảm giác sợ hãi trong lòng. Ấy vậy mà chỉ vì một câu hỏi của người này mà cô lại tuôn ra hết.
"Cháu đừng khóc." Ông đau xót nhìn cô. Thấy cô không ngừng khóc, ông ôm lấy cô an ủi. Ông giờ đây biết chắc rằng không phải cô bị bắt cóc mà gia đình cô đã có chuyện rồi.
Thiên Thiên khi ấy rất ngạc nhiên với hành động của ông, nhưng cô cũng núp vào lòng ông mà khóc. Một lúc sau, quản gia Kim cũng đã bị mưa làm cho bị ướt. Sau khi cô ngừng khóc, ông mới buông cô ra.
"Cháu tên gì? Ba mẹ cháu tên gì?" Ông tỏ vẻ hoài nghi.
Dường như chiêu trò ôm an ủi của quản gia Kim đã có hiệu quả, Thiên Thiên lúc này đã bình tĩnh hơn, cũng đã mở lòng với ông nhiều hơn, cô thút thít trả lời.
"Cháu tên Lưu Thiên Ngọc. Mẹ cháu là Hồ Thiên Đào, ba cháu là Lưu Tổng."
"Vậy là tốt quá rồi. Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy cháu." Quản gia Kim bỗng dưng vui mừng. Đứa trẻ khó hiểu nhìn ông.
"Thật ra người cứu cháu chính là ông chủ của ta, Tống Mạnh. Mấy ngày nay, bọn ta đi tìm cháu khắp nơi. Nhưng không ngờ cháu lại ở nơi này." Ông lại nói. Cô nghi ngờ nhìn ông nhưng có một chút tin tưởng. Cô dù còn nhỏ nhưng đã rất thông minh và hiểu chuyện, thậm chí suy nghĩ y hệt như người trưởng thành, nên có thể phân biệt được ai là kẻ xấu. Nhìn quản gia Kim, từ nãy đến giờ ông luôn kiên nhẫn đối với cô. Nếu có người muốn bắt cô, thì người đó không cần làm vậy, họ chỉ cần một phát súng là có thể hoàn thành được mục đích.
***
"Ôi trời, cháu là ai vậy? Sao lại ướt như thế thế kia? Mau vào đây đi, kẻo bệnh." Bà Lữ hốt hoảng nhìn Thiên Thiên lo lắng, nháo nhào cho người đi lấy khăn.
Thiên Thiên núp sau quản gia Kim, có chút rụt rè xen chút sợ hãi hé mắt ra nhìn người con trai đứng trước mặt.
"Em mau tới đây." Tống Vinh Hiển tươi cười vẫy tay gọi cô tới chỗ mình. Nhưng cô vẫn nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. Đúng lúc đó, quản gia Kim có việc cần phụ giúp bà Lữ nên để cô đứng đó một mình. Bỗng, Tống Vinh Hiển lấy chiếc khăn từ một hầu gái, nhanh tay phủ chiếc khăn lên tóc cô, lau tóc giúp cô. Bởi vì lúc đó Thiên Thiên chỉ mới năm tuổi, còn hắn đã mười tuổi nên từ bên dưới cô có thể thấy rõ nụ cười của hắn. Nụ cười của hắn rất sáng, rất đẹp, nó khiến cô hoàn toàn đổ gục từ khi nhìn thấy hắn. Hành động của hắn rất nhẹ nhàng, nên cô cứ đứng yên để hắn lau tóc giúp mình. Từ phút giây đó, một bé gái chỉ vừa mới nhận thức được cuộc sống mà đã hoàn toàn cảm nhận được mùi vị của tình yêu.
Kết thúc hồi tưởng. Thiên Thiên nhìn ra vườn hoa. Kể từ đó, Tống Vinh Hiển lúc nào cũng đối xử tốt với cô, luôn chăm sóc, bảo vệ cô và cô cũng nhận ra, cô càng ngày càng yêu hắn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nụ cười của hắn khi ấy, nụ cười rực rỡ như nắng ban mai. Nhưng mà... nụ cười ấy đã biến mất hoàn toàn khi Tống Mạnh chết. Hắn trở nên lạnh lùng, tàn bạo và hung ác nhưng vẫn còn rất quan tâm đến cô. Cô cũng luôn ở bên cạnh hắn cho dù đã bị hắn từ chối lời tỏ tình đã mười một lần.
Thiên Thiên bỗng trở nên buồn bã. Nhưng bây giờ những sự quan tâm đó của hắn đã biến mất. Hai năm qua hắn đã có tình yêu mới, cô bây giờ trở về có thể nhận ra được sự lạnh lùng của hắn với mình. Dường như hành động ngu ngốc của cô năm xưa cùng với khoảng thời gian hai năm này, cũng đã đủ để xây nên một bức tường vô hình giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.