Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 77

Dimped Girl

21/07/2017

Mỹ Huệ vừa ra khỏi thư phòng thì gặp ngay Thiên Thiên đang đứng trước cửa. Cô cau mày lo lắng nhìn người con gái trước mặt.

"Thiên... cậu... cậu đứng đây đã bao lâu rồi?" Cô ấp úng. Cô lo sợ Thiên Thiên sẽ nghe thấy được cuộc nói chuyện vừa nãy giữa cô và Tống Vinh Hiển. Nhưng mà cô cũng có một chút yên tâm bởi nơi này được cách âm rất tốt.

"Cô dường như đã hỏi sai rồi." Thiên Thiên mỉm cười nhẹ nói.

Mỹ Huệ ngu ngơ nhìn cô, cảm thấy khó hiểu trước câu nói ấy. Hỏi sai ư? Tại sao lại sai?

"Cô đúng ra phải hỏi tôi đã nhìn thấy những gì?" Thiên Thiên lại nói, hiện giờ nụ cười đã tắt, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh nhìn Mỹ Huệ.

Mỹ Huệ có chút giật mình khi nhìn Thiên Thiên bỗng dưng thay đổi, một cảm giác ớn lạnh chợt ùa đến. Cô chưa kịp suy nghĩ đến câu nói của Thiên Thiên vừa rồi thì lại bị cô ấy làm cho hoảng loạn.

Tim Mỹ Huệ đập mạnh theo từng âm thanh mà Thiên Thiên nói ra. Cô nói rất rõ ràng, từng chữ từng chữ một nhẹ nhàng được buông ra.

"Tôi đã nhìn thấy tất cả."

Dù câu nói rất ngắn nhưng Mỹ Huệ vẫn hiểu Thiên Thiên muốn nói đến cái gì. Thì ra cô ấy đã thấy hết rồi sao? Nghe hết những gì bọn họ nói? Mỹ Huệ vô cùng lo lắng. Vậy cô sẽ định làm gì đây?

"Thiên, cậu..."



"Dù tôi hiện giờ không biết cô là ai, chúng ta thân đến cỡ nào. Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cô đã vì tình bạn của chúng ta mà từ bỏ tình yêu của mình." Thiên Thiên rất bình tĩnh mà nói. Cô bình tĩnh đến mức Mỹ Huệ phải cau mày. Cô thắc mắc vì sao cô ấy biết chuyện giữa cô và Tống Vinh Hiển mà có thể trông bình tĩnh đến như vậy? Cô ấy không hề cảm thấy ghét cô hay gì sao? Nhưng Mỹ Huệ không biết rằng, người bạn mà cô phải hi sinh cả hạnh phúc của mình đã biết chuyện của họ từ lâu.

"Nhưng mà..." Thiên Thiên lại tiếp tục nói. Lúc này, ánh mắt của cô nhìn Mỹ Huệ vô cùng lạnh lẽo, âm điệu cũng trở nên nặng nề. "Tôi xin lỗi. Bởi tôi kể từ giờ, sẽ không còn là bạn của cô nữa. Chúng ta sau này cũng sẽ không bao giờ có hai chữ "bạn thân" đâu."

Mỹ Huệ hoàn toàn đứng không vững khi nghe những lời nói đau lòng này. Thì ra cô ấy có ghét mình. Cô ấy ghét mình đến mức không muốn làm bạn với cô nữa. Cũng may hành lang chật nên Mỹ Huệ có thể chống tay vào tường, chống đỡ bản thân mình khỏi ngã quỵ xuống đất. Nhưng cô chưa kịp lấy tinh thần trở lại thì Thiên Thiên lại cho cô thêm một cú sốc nữa.

"À, còn một điều nữa. Tên tôi là Thiên Ngọc, không còn là Thiên Thiên nữa. Tôi mong cô chú ý một chút. Vả lại tôi cũng không muốn để một hầu gái gọi tên mình đâu. Sau này giữa chúng ta chỉ có quan hệ chủ tớ thôi."

Mỹ Huệ chao đảo, cô nắm chặt bàn tay lại, cố kiềm nén nước mắt. Hình như dạo này cô muốn khóc hơi nhiều thì phải? Chủ tớ sao? Thì ra hiện giờ, cô đối với Thiên Thiên chỉ là thân phận thấp bé như vậy. Cô đã từ bỏ tình yêu của mình. Vậy mà bây giờ đến Thiên Thiên cũng muốn từ bỏ cô sao? Thật trớ trêu! Thôi dù cho thế nào đi chăng nữa thì ba người cũng đã trở về đúng với trị trí vốn nên thuộc về mình. Thiên Thiên quay về bên cạnh Tống Vinh Hiển như ban đầu, còn Mỹ Huệ lại trở về với thân phận nhỏ bé ấy. Thiên Thiên không muốn làm bạn với cô nữa? Mỹ Huệ có thể hiểu và thông cảm điều đó. Dù không còn là bạn với nhau, nhưng cô sẽ vẫn muốn đối xử thật tốt với cô ấy.

"Tôi biết rồi." Giọng Mỹ Huệ run run, cố gắng đứng thẳng dậy, cúi mặt xuống đất mà nói.

"Ừ." Thiên Thiên cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Mỹ Huệ mà suy tư. Cô gái Trương Mỹ Huệ này nên gọi là ngu ngốc hay ngây thơ đây? Cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ Tống Vinh Hiển như vậy sao? Cô thật không thể tin được. Trên đời này sao lại có một cô gái khờ như cô ta cơ chứ? Nhưng mà Thiên Thiên cũng thật tò mò lúc trước cô và Mỹ Huệ thân nhau đến nào, mà có thể khiến cô ấy rời xa Tống Vinh Hiển. Thật muốn biết!

Đúng lúc đó cửa thư phòng mở ra, Tống Vinh Hiển nhìn hai cô gái trước mặt.

"Anh Hiển, anh làm gì trong đó vậy? Em đói bụng gần chết rồi đây này." Vừa thấy hắn, Thiên Thiên đã nhanh chạy đến nũng nịu nói. Mỹ Huệ có hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô thay đổi rất nhanh chóng, hoàn toàn khác xa với lúc nãy.

"Anh xin lỗi. Chúng ta đi ăn." Hắn nhếch môi cười nhẹ.



Thiên Thiên gật đầu rồi vòng tay hắn, kéo hắn đi xuống tầng. Nhưng trong lòng có chút buồn bã. Cô buồn vì nụ cười của hắn vẫn còn ngượng nghịu như vậy. Cô vừa nãy nghe thấy hắn đồng ý rời xa Mỹ Huệ, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng mà Thiên Thiên cũng có phần nghi ngờ. Hắn yêu Mỹ Huệ như vậy, có thể dễ dàng đồng ý? Ánh mắt cô chợt lướt qua vết hôn trên cổ Mỹ Huệ, con ngươi bỗng trở nên ảm đảm. Những hành động lúc nãy ở trong thư phòng thật không giống hắn chút nào. Tống Vinh Hiển mà cô quen biết không hề có những cử chỉ đó, kể cả với cô hắn còn chưa hề ôm lấy một lần. Thiên Thiên cười khổ. Cho dù cô hiện giờ rất ghét Mỹ Huệ nhưng cũng có cảm giác ghen tị. Cô mất cả mười hai năm theo đuổi mới có thể khiến Tống Vinh Hiển đón nhận tình cảm. Còn Mỹ Huệ thì sao? Chỉ trong thời gian ngắn mà cô ấy đã làm hắn thay đổi đến chóng mặt. Thiên Thiên thật sự rất ghen tị, bởi vì Mỹ Huệ được hắn đặc biệt yêu thương. Còn với cô, chính cô cũng rất tò mò tình cảm của hắn đối với cô như thế nào? Cô có phải người quan trọng với hắn? Thiên Thiên nhìn sang Tống Vinh Hiển. Kể từ giờ hắn thật sự đã quay về bên cô rồi. Nhưng mà... Thiên Thiên bỗng cười khổ. Sao cô lại có cảm giác gượng ép đến thế?

Mỹ Huệ dọn thức ăn lên bàn rồi đứng sang một bên. Quản gia Kim sau khi phụ cô thì cũng đã rời khỏi lầu ba. Hiện trong phòng bếp chỉ có ba người mà chẳng có ai nói chuyện với nhau nên không khí có chút ngột ngạt. Bỗng, Thiên Thiên đang ăn thì chợt bỏ đũa xuống, gương mặt hơi khó chịu.

"Em sao thế?" Tống Vinh Hiển có phần quan tâm hỏi.

"Thật không thể ăn nổi." Cô nhăn mặt nhìn Mỹ Huệ. "Cô thật sự là hầu gái sao? Nấu ăn tệ đến thế."

Mỹ Huệ ngạc nhiên. Cô cau mày nhìn những món ăn trên bàn. Tệ sao? Không thể nào? Trước khi dọn thức ăn lên cô đã nếm thử rồi mà. Cô nhìn sang Tống Vinh Hiển. Hắn vẫn ăn rất bình thường, không có vẻ thức ăn có vấn đề. Mỹ Huệ nghi ngờ. Chẳng lẽ có lại kí ức nên khẩu vị Thiên Thiên cũng thay đổi rồi sao?

"Thật là bực mình." Thiên Thiên khoanh tay lại để trước ngực, tỏ vẻ bực bội.

"Hay để tôi làm lại món khác cho cô?" Mỹ Huệ lên tiếng.

"Không cần đâu. Kĩ năng của cô tệ thế này, cho dù nấu bao nhiêu cũng vẫn như thế." Nói rồi, Thiên Thiên đứng dậy bỏ đi lên phòng. Nhưng đi được vài bước, cô lại quay về ngồi xuống ghế. Cho dù tức giận đến mức nào thì cô cũng không thể để Tống Vinh Hiển ở một mình với Mỹ Huệ được, nhất định không thể.

"Ọc... ọc..." Cái âm thanh ấy phát ra từ Thiên Thiên. Cô xấu hổ lập tức ôm bụng. Cũng may âm thanh đó không đó lắm nếu không thì cô mất hết cả thể diện.

Thiên Thiên chợt nhìn những món ăn trên bàn mà nuốt nước bọt. Bây giờ cô đã tin lúc trước mình và Mỹ Huệ là bạn thân rồi. Những món ăn trên bàn đều là những món cô thích, vả lại khẩu vị rất hợp với cô. Cô vừa nãy bỏ đũa chỉ vì vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Mỹ Huệ. Chán ghét nhìn cô hầu gái đó, rồi bỗng dưng ghét cả những món ăn mà cô ấy nấu. Thật sự Thiên Thiên đã tự gây ra họa cho chính mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Gái Của Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook