Chương 78
Dimped Girl
30/07/2017
"Cô đi đâu đấy?" Thiên Ngọc đang ngồi xem tivi, thấy Mỹ Huệ định đi đâu đó liền tò mò hỏi.
"Tôi đi tìm quản gia Kim có chút việc." Mỹ Huệ quay lại nhìn cô rồi nói, sau đó nhanh chóng bỏ đi mất.
Thiên Ngọc cũng không để ý nhiều mà quay trở lại với tivi. Đúng lúc đó, tivi chuyển đến một kênh ẩm thực. Chợt, âm thanh từ bụng Thiên Ngọc lại phát ra, cô nhăn mày xoa bụng, vô tình nuốt nước bọt một cái. Thật tình, ai bảo lúc nãy lại chê đồ ăn làm gì, để bây giờ phải chịu hành hạ thế này. Đáng ghét! Cũng tại cái cô hầu gái đó!
Bỗng, có một mùi thơm từ đâu bay tới. Thiên Ngọc khịt mũi, đi theo hương thơm quyến rũ đó. Đôi mắt cô sáng lên khi thấy Tuấn Kiệt đang đi lên lầu ba, trên tay cầm một túi gì đó.
"Kiệt!" Cô nhanh nhảu chạy đến chỗ anh, tươi cười gọi tên. Nhưng ánh mắt không ngừng nhìn chiếc túi kia.
"Em gặp anh mừng đến vậy sao?" Tuấn Kiệt đầy ý trêu chọc. Anh biết hiện giờ cô không hề để ý đến anh, mà chỉ quan tâm đến cái túi mà anh đang cầm.
"Tất nhiên rồi." Cô vui vẻ nói.
"Cái gì vậy? Là đồ ăn sao?" Chiếc túi vừa được Tuấn Kiệt đặt lên bàn đã bị Thiên Ngọc kéo sang bên mình.
"A, là bánh bao ở cửa hàng Phúc Lợi." Cô liền vui mừng khi thấy những thứ bên trong chiếc túi. Bánh bao Phúc Lợi chính là một trong những món cô thích ăn nhất. Thật là may mắn!
"Đúng vậy." Tuấn Kiệt thấy cô vui vẻ như vậy, trên môi cũng nở nụ cười thỏa mãn. "Chẳng phải lúc trưa em vẫn chưa ăn gì sao?"
"Là anh Hiển nhờ anh mua sao?" Thiên Ngọc tỏ vẻ thắc mắc nhưng cũng có chút ngạc nhiên. Làm sao mà Tuấn Kiệt có thể biết cô vẫn chưa ăn gì chứ? Có phải Tống Vinh Hiển đã nói và nhờ anh mua? Nếu thật như thế thì cô sẽ vô cùng hạnh phúc khi ăn nó.
Nụ cười của Tuấn Kiệt bỗng biến mất khi nghe Thiên Ngọc hỏi, con ngươi hơi âm u. Nhưng cũng rất nhanh lại trở về với dáng vẻ ban đầu. Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, anh cười nhẹ trả lời.
"Ừ. Ông chủ đã bảo anh đi mua cho em."
Nghe thấy Tuấn Kiệt thừa nhận, Thiên Ngọc càng trở nên vui vẻ hơn. Cô lập tức lấy một cái bánh bao rồi ăn thật ngon miệng. Trong lòng cô hiện giờ cảm thấy rất sung sướng. Thì ra Tống Vinh Hiển vẫn còn quan tâm đến cô!
Người nam nhân bên cạnh nhìn cô mà có chút u buồn. Thật ra những chiếc bánh bao này đều là do anh mua. Lúc trưa trước giờ ăn cơm, ông chủ đã gọi anh đến biệt thự nên toàn bộ sự việc xảy ra trong bếp vừa nãy, anh đã thấy hết. Anh hiểu rất rõ tính cách của Thiên Ngọc, biết chắc chắn cô sẽ tự để mình đói, nên nhanh chóng đi mua món mà cô yêu thích nhất. Nhưng khi cô nhắc đến ông chủ, anh đã không suy nghĩ nhiều mà lập tức gật đầu, bởi vì anh đã quen rồi. Những việc hiểu nhầm như thế này, từ xưa đến nay anh đã quá quen thuộc. Tuấn Kiệt buồn rầu nhớ lại những tháng ngày trước, mỗi khi anh tự nguyện mua thức ăn cho Thiên Ngọc hay làm bất cứ việc tốt gì, đều bị cô hiểu nhầm thành Tống Vinh Hiển đã làm hoặc nhờ anh giúp. Anh nhớ có nhiều lần ngày mưa tầm tã, cô đứng chờ mưa ở một nơi nào đó. Khi ấy anh là người mang ô đến cho cô, nhưng lần nào cũng vậy, câu đầu tiên mà cô hỏi anh luôn là:
"Là anh Hiển bảo anh mang đến cho em sao?"
Tuấn Kiệt nhiều lần muốn nói ra rằng, anh là người luôn quan tâm đến em, chứ không phải ông chủ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cô, anh đều nắm chặt bàn tay lại, không nỡ làm cô thất vọng. Mặc dù lần nào anh cũng phải nói dối cô nhưng biết làm sao được. Nếu như nói dối có thể làm người mình yêu cảm thấy hạnh phúc, thì cho dù phải bị cắt lưỡi hàng trăm lần, anh cũng không hề hối hận.
"Ngon lắm sao?" Tuấn Kiệt nhìn thấy Thiên Ngọc ăn rất ngon lành, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
"Tất nhiên rồi." Cô vừa ăn vừa tươi cười gật đầu.
Nhìn bộ dạng của cô, anh bất giác cười thầm. Đúng rồi, miễn sao cô luôn tươi cười như vậy, anh có thể bảo vệ chăm sóc cho cô, có thể nhìn thấy cô thì cho dù bị hiểu nhầm đến suốt kiếp vẫn không than phiền nửa lời.
Xử lí sạch sẽ ba cái bánh bao Phúc Lợi, Thiên Ngọc phủi tay rồi xoa cái bụng căng tròn của mình.
"Sức ăn của em vẫn không đổi nhỉ." Tuấn Kiệt cười trêu chọc.
"Em còn có thể ăn thêm nữa đấy." Cô tỏ vẻ luyến tiếc, cô vẫn còn muốn ăn thêm nữa. Cô có cảm giác hai năm nay mình chưa hề đụng đến bánh bao vậy.
"Được rồi. Vậy lần sau anh sẽ tiếp tục mua cho em."
"Nhất định đấy nhé!" Cô vừa nghe Tuấn Kiệt nói vậy, liền quay sang anh phấn khích nói.
"Nhất định." Anh gật đầu chắc chắn.
"Nhưng mà sao anh vẫn còn ngồi đây?" Thiên Ngọc thắc mắc hỏi.
"Sao nào? Em đã ăn bánh bao rồi, bây giờ thì muốn xua đuổi anh hả?" Tuấn Kiệt tỏ vẻ giận dỗi.
"Không phải." Thấy anh hiểu nhầm, cô nhanh chóng giải thích. "Chỉ là... anh không làm việc hay sao?"
"Tất nhiên là có rồi. Anh cũng đang định đi bây giờ."
"Vậy sao?" Thiên Ngọc có chút thất vọng.
"Sao vậy?" Anh nhìn ra tâm trạng của cô, liền cau mày hỏi.
"Chỉ là hiện giờ chẳng có ai rảnh để cùng chơi với em cả." Cô bĩu môi thở dài.
"Không phải có Trương Mỹ Huệ đó sao? Lúc trước hai người chẳng phải rất hợp nhau đấy sao?"
"Cô ta?" Vừa nghe thấy tên Mỹ Huệ, Thiên Ngọc lập tức tỏ thái độ chán ghét. "Lúc trước là khác, bây giờ là khác."
"Khác như thế nào?" Anh nhìn bộ dạng của cô mà bật cười, nhưng cũng có phần hoài nghi. Tại sao cô lại trông ghét Mỹ Huệ đến như vậy? Lúc trưa cũng thế. Hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ...
"Thì lúc trước em bị mất trí nhớ, không phân biệt được ai là địch. Còn bây giờ em đã tỉnh ngộ rồi. Cô ta là người đã cướp Hiển ra khỏi em. Em không thể tiếp tục làm bạn với cô ta được nữa."
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. Thì ra cô đã biết rồi sao? Cô biết từ khi nào? Cô... có sao không?
"Em nhất định sẽ không để cô hầu gái đó tiếp tục ở bên cạnh Hiển đâu. Bằng mọi giá, em sẽ không để mất Hiển một lần nữa." Ánh mắt của Thiên Ngọc vẫn giống hệt như những lần trước, vẫn rất kiên quyết mà nói.
Tuấn Kiệt nghe câu nói ấy mà bật cười. Cô suốt những năm qua, cho dù trải qua những biến cố gì thì tính cách vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn thẳng thắn như vậy. Nhưng mà anh bỗng dưng trở nên buồn bã. Cô thật sự yêu ông chủ nhiều lắm sao? Bao năm qua, cô vẫn còn yêu hắn? Nhớ về những kí ức xưa, khi mà cô luôn đi theo Tống Vinh Hiển, còn anh chỉ đứng sau mà quan sát, âm thầm che chở cho cô. Dù biết cô chẳng bao giờ chú ý đến mình, nhưng anh vẫn như một kẻ ngốc, vẫn luôn là người đứng sau lưng, dõi theo từng bóng dáng của người con gái ấy. Nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, ai mà không cảm thấy đau lòng. Nhưng cuối cùng phải đành chấp nhận, bởi tất cả chỉ là đơn phương, một thứ tình cảm không nên tồn tại...
Tối đến.
Thiên Ngọc chẳng khác gì một con sâu lười, ủ rũ nằm dài trên ghế sopha.
"Thật chán quá đi mất!" Cô than thở. Suốt ngày chỉ ăn rồi nằm thế này, cô có cảm giác mình sẽ nhanh chóng biến thành heo mất thôi. Biệt thự chẳng có gì để làm cả, chương trình tivi cũng chẳng có gì để xem, Tống Vinh Hiển thì bận rộn suốt ngày, ở lầu ba này chỉ có Mỹ Huệ là người cô có thể trò chuyện, nhưng mà khổ nỗi cô lại không thích cô ấy. Thật tình!
"Tôi đi tìm quản gia Kim có chút việc." Mỹ Huệ quay lại nhìn cô rồi nói, sau đó nhanh chóng bỏ đi mất.
Thiên Ngọc cũng không để ý nhiều mà quay trở lại với tivi. Đúng lúc đó, tivi chuyển đến một kênh ẩm thực. Chợt, âm thanh từ bụng Thiên Ngọc lại phát ra, cô nhăn mày xoa bụng, vô tình nuốt nước bọt một cái. Thật tình, ai bảo lúc nãy lại chê đồ ăn làm gì, để bây giờ phải chịu hành hạ thế này. Đáng ghét! Cũng tại cái cô hầu gái đó!
Bỗng, có một mùi thơm từ đâu bay tới. Thiên Ngọc khịt mũi, đi theo hương thơm quyến rũ đó. Đôi mắt cô sáng lên khi thấy Tuấn Kiệt đang đi lên lầu ba, trên tay cầm một túi gì đó.
"Kiệt!" Cô nhanh nhảu chạy đến chỗ anh, tươi cười gọi tên. Nhưng ánh mắt không ngừng nhìn chiếc túi kia.
"Em gặp anh mừng đến vậy sao?" Tuấn Kiệt đầy ý trêu chọc. Anh biết hiện giờ cô không hề để ý đến anh, mà chỉ quan tâm đến cái túi mà anh đang cầm.
"Tất nhiên rồi." Cô vui vẻ nói.
"Cái gì vậy? Là đồ ăn sao?" Chiếc túi vừa được Tuấn Kiệt đặt lên bàn đã bị Thiên Ngọc kéo sang bên mình.
"A, là bánh bao ở cửa hàng Phúc Lợi." Cô liền vui mừng khi thấy những thứ bên trong chiếc túi. Bánh bao Phúc Lợi chính là một trong những món cô thích ăn nhất. Thật là may mắn!
"Đúng vậy." Tuấn Kiệt thấy cô vui vẻ như vậy, trên môi cũng nở nụ cười thỏa mãn. "Chẳng phải lúc trưa em vẫn chưa ăn gì sao?"
"Là anh Hiển nhờ anh mua sao?" Thiên Ngọc tỏ vẻ thắc mắc nhưng cũng có chút ngạc nhiên. Làm sao mà Tuấn Kiệt có thể biết cô vẫn chưa ăn gì chứ? Có phải Tống Vinh Hiển đã nói và nhờ anh mua? Nếu thật như thế thì cô sẽ vô cùng hạnh phúc khi ăn nó.
Nụ cười của Tuấn Kiệt bỗng biến mất khi nghe Thiên Ngọc hỏi, con ngươi hơi âm u. Nhưng cũng rất nhanh lại trở về với dáng vẻ ban đầu. Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, anh cười nhẹ trả lời.
"Ừ. Ông chủ đã bảo anh đi mua cho em."
Nghe thấy Tuấn Kiệt thừa nhận, Thiên Ngọc càng trở nên vui vẻ hơn. Cô lập tức lấy một cái bánh bao rồi ăn thật ngon miệng. Trong lòng cô hiện giờ cảm thấy rất sung sướng. Thì ra Tống Vinh Hiển vẫn còn quan tâm đến cô!
Người nam nhân bên cạnh nhìn cô mà có chút u buồn. Thật ra những chiếc bánh bao này đều là do anh mua. Lúc trưa trước giờ ăn cơm, ông chủ đã gọi anh đến biệt thự nên toàn bộ sự việc xảy ra trong bếp vừa nãy, anh đã thấy hết. Anh hiểu rất rõ tính cách của Thiên Ngọc, biết chắc chắn cô sẽ tự để mình đói, nên nhanh chóng đi mua món mà cô yêu thích nhất. Nhưng khi cô nhắc đến ông chủ, anh đã không suy nghĩ nhiều mà lập tức gật đầu, bởi vì anh đã quen rồi. Những việc hiểu nhầm như thế này, từ xưa đến nay anh đã quá quen thuộc. Tuấn Kiệt buồn rầu nhớ lại những tháng ngày trước, mỗi khi anh tự nguyện mua thức ăn cho Thiên Ngọc hay làm bất cứ việc tốt gì, đều bị cô hiểu nhầm thành Tống Vinh Hiển đã làm hoặc nhờ anh giúp. Anh nhớ có nhiều lần ngày mưa tầm tã, cô đứng chờ mưa ở một nơi nào đó. Khi ấy anh là người mang ô đến cho cô, nhưng lần nào cũng vậy, câu đầu tiên mà cô hỏi anh luôn là:
"Là anh Hiển bảo anh mang đến cho em sao?"
Tuấn Kiệt nhiều lần muốn nói ra rằng, anh là người luôn quan tâm đến em, chứ không phải ông chủ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cô, anh đều nắm chặt bàn tay lại, không nỡ làm cô thất vọng. Mặc dù lần nào anh cũng phải nói dối cô nhưng biết làm sao được. Nếu như nói dối có thể làm người mình yêu cảm thấy hạnh phúc, thì cho dù phải bị cắt lưỡi hàng trăm lần, anh cũng không hề hối hận.
"Ngon lắm sao?" Tuấn Kiệt nhìn thấy Thiên Ngọc ăn rất ngon lành, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
"Tất nhiên rồi." Cô vừa ăn vừa tươi cười gật đầu.
Nhìn bộ dạng của cô, anh bất giác cười thầm. Đúng rồi, miễn sao cô luôn tươi cười như vậy, anh có thể bảo vệ chăm sóc cho cô, có thể nhìn thấy cô thì cho dù bị hiểu nhầm đến suốt kiếp vẫn không than phiền nửa lời.
Xử lí sạch sẽ ba cái bánh bao Phúc Lợi, Thiên Ngọc phủi tay rồi xoa cái bụng căng tròn của mình.
"Sức ăn của em vẫn không đổi nhỉ." Tuấn Kiệt cười trêu chọc.
"Em còn có thể ăn thêm nữa đấy." Cô tỏ vẻ luyến tiếc, cô vẫn còn muốn ăn thêm nữa. Cô có cảm giác hai năm nay mình chưa hề đụng đến bánh bao vậy.
"Được rồi. Vậy lần sau anh sẽ tiếp tục mua cho em."
"Nhất định đấy nhé!" Cô vừa nghe Tuấn Kiệt nói vậy, liền quay sang anh phấn khích nói.
"Nhất định." Anh gật đầu chắc chắn.
"Nhưng mà sao anh vẫn còn ngồi đây?" Thiên Ngọc thắc mắc hỏi.
"Sao nào? Em đã ăn bánh bao rồi, bây giờ thì muốn xua đuổi anh hả?" Tuấn Kiệt tỏ vẻ giận dỗi.
"Không phải." Thấy anh hiểu nhầm, cô nhanh chóng giải thích. "Chỉ là... anh không làm việc hay sao?"
"Tất nhiên là có rồi. Anh cũng đang định đi bây giờ."
"Vậy sao?" Thiên Ngọc có chút thất vọng.
"Sao vậy?" Anh nhìn ra tâm trạng của cô, liền cau mày hỏi.
"Chỉ là hiện giờ chẳng có ai rảnh để cùng chơi với em cả." Cô bĩu môi thở dài.
"Không phải có Trương Mỹ Huệ đó sao? Lúc trước hai người chẳng phải rất hợp nhau đấy sao?"
"Cô ta?" Vừa nghe thấy tên Mỹ Huệ, Thiên Ngọc lập tức tỏ thái độ chán ghét. "Lúc trước là khác, bây giờ là khác."
"Khác như thế nào?" Anh nhìn bộ dạng của cô mà bật cười, nhưng cũng có phần hoài nghi. Tại sao cô lại trông ghét Mỹ Huệ đến như vậy? Lúc trưa cũng thế. Hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ...
"Thì lúc trước em bị mất trí nhớ, không phân biệt được ai là địch. Còn bây giờ em đã tỉnh ngộ rồi. Cô ta là người đã cướp Hiển ra khỏi em. Em không thể tiếp tục làm bạn với cô ta được nữa."
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. Thì ra cô đã biết rồi sao? Cô biết từ khi nào? Cô... có sao không?
"Em nhất định sẽ không để cô hầu gái đó tiếp tục ở bên cạnh Hiển đâu. Bằng mọi giá, em sẽ không để mất Hiển một lần nữa." Ánh mắt của Thiên Ngọc vẫn giống hệt như những lần trước, vẫn rất kiên quyết mà nói.
Tuấn Kiệt nghe câu nói ấy mà bật cười. Cô suốt những năm qua, cho dù trải qua những biến cố gì thì tính cách vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn thẳng thắn như vậy. Nhưng mà anh bỗng dưng trở nên buồn bã. Cô thật sự yêu ông chủ nhiều lắm sao? Bao năm qua, cô vẫn còn yêu hắn? Nhớ về những kí ức xưa, khi mà cô luôn đi theo Tống Vinh Hiển, còn anh chỉ đứng sau mà quan sát, âm thầm che chở cho cô. Dù biết cô chẳng bao giờ chú ý đến mình, nhưng anh vẫn như một kẻ ngốc, vẫn luôn là người đứng sau lưng, dõi theo từng bóng dáng của người con gái ấy. Nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, ai mà không cảm thấy đau lòng. Nhưng cuối cùng phải đành chấp nhận, bởi tất cả chỉ là đơn phương, một thứ tình cảm không nên tồn tại...
Tối đến.
Thiên Ngọc chẳng khác gì một con sâu lười, ủ rũ nằm dài trên ghế sopha.
"Thật chán quá đi mất!" Cô than thở. Suốt ngày chỉ ăn rồi nằm thế này, cô có cảm giác mình sẽ nhanh chóng biến thành heo mất thôi. Biệt thự chẳng có gì để làm cả, chương trình tivi cũng chẳng có gì để xem, Tống Vinh Hiển thì bận rộn suốt ngày, ở lầu ba này chỉ có Mỹ Huệ là người cô có thể trò chuyện, nhưng mà khổ nỗi cô lại không thích cô ấy. Thật tình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.