Chương 80
Dimped Girl
30/07/2017
Trương Mỹ Huệ đeo chiếc balo nặng trĩu xuống xe buýt. Dọc theo con đường về nhà, cô vừa đi vừa ngắm thành phố New York xa hoa nhưng cuối cùng
lại mơ màng suy nghĩ điều gì đó, không hề tập trung ngắm cảnh. Mỹ Huệ
không hối hận khi nghỉ việc. Ngược lại, cô còn cảm thấy mình làm vậy là
hoàn toàn đúng, cho dù kể từ bây giờ cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của
Tống Vinh Hiển nữa. Cô cũng mong hắn có thể chăm sóc thật tốt cho Thiên
Ngọc.
"Cạch." Mỹ Huệ mở cửa phòng trọ.
"Chị?"
"Huệ?"
Vừa thấy cô, Gia Ân và Trương Hùng cùng ngạc nhiên, đồng thanh la lên.
"Chị được nghỉ phép sao?"
"Chị nghỉ việc rồi."
"Nghỉ việc?" Gia Ân và Trương Hùng lại bị làm cho sốc một lần nữa. "Tại sao?"
"Chỉ là... không hợp với công việc thôi." Mỹ Huệ ấp úng một chút rồi tự nghĩ ra một lời nói dối.
Gia Ân và Trương Hùng cũng không hỏi gì nhiều nữa mà chỉ im lặng hết ngơ ngác ngồi nhìn nhau rồi lại ngước lên nhìn Mỹ Huệ ở trên gác. Cả hai người trong lòng đều cảm thấy lo lắng. Mỹ Huệ đã làm công việc này bao lâu rồi mà giờ tại sao lại nói không hợp? Trước kia cô đã từng rất kiên quyết giữ công việc hầu gái này mà? Chắc chắn mối tình tay ba kia đã xảy ra chuyện gì rồi và cô là kẻ thua cuộc. Khi nghe cô nói mình nghỉ việc, họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi nhưng không ngờ cô lại nói dối tệ đến thế. Mà họ cũng không muốn hỏi cô gì thêm nữa, bởi họ không muốn phải thấy nét mặt u buồn của cô. Nhưng Gia Ân và Trương Hùng cũng rất tò mò muốn biết mối tình kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mỹ Huệ sao lại có thể rời xa Tống Vinh Hiển? Và hắn cũng dễ dàng để cô đi ư? Còn Thiên Ngọc nữa, cô đã làm chuyện gì sao? Gia Ân và Trương Hùng đầu óc rối bời, hai người không thể nghĩ ra được lí do nào cả. Có lẽ chuyện này họ nên hỏi Thiên Ngọc thôi, dù gì trong sự kết thúc của mối tình này, cô là người hạnh phúc nhất. Nhưng mà nữ vương cũng thật may mắn, chưa kịp ra tay mà đã có người giúp mình nhiệm vụ phá hủy mối tình tay ba này rồi.
Mỹ Huệ đứng ở ban công phòng trọ nhìn lên trên bầu trời đêm. Hôm nay không có một ngôi sao nào cả, chỉ có bóng trăng cô đơn lẻ loi giữa một màn đêm lạnh lẽo. Cô chợt nhớ đến một người nhưng rồi lại tự dặn lòng phải quên đi.
"Cậu không sao chứ?"
Mỹ Huệ bất giác xoay đầu lại nhìn Gia Ân đang đi tới. Thấy anh, cô cười ngại ngùng.
"Không sao, mình ổn mà." Thật ra, đó cũng là một lời nói dối. Mỹ Huệ hiện không ổn chút nào. Cô bỗng dưng thấy nhớ hắn vô cùng. Chỉ mới không thấy nhau vài giờ thôi mà cô đã tưởng chừng một năm trôi qua rồi. Cô có hối hận khi nghỉ việc? Có, bây giờ thì cô đã thấy hối hận một chút rồi. Khi quyết định nghỉ việc, cô cũng không nghĩ mình sẽ nhớ hắn nhiều đến như vậy, cô tin chắc mình sẽ quên được hắn ngay thôi. Nhưng hình như cô đã nhầm rồi. Càng rời xa, cô lại càng nhớ hắn, mặc cho những lời căn dặn trong lòng mình. Cô cũng thật ngốc nghếch! Cô cũng biết trước kia cho dù luôn ở bên cạnh hắn, cô vẫn cảm thấy không đủ kia mà. Nếu như bây giờ hắn xuất hiện, cô tưởng chừng mình sẽ chạy tới ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Mỹ Huệ lại nghĩ đến một người bạn. Không! Cô nhất định phải quên được hắn. Cô sẽ quên đi tất cả... Cô sẽ không hối hận...
Gia Ân nhìn cô mà hoài nghi. Cô thật sự ổn chứ? Cô có biết rằng mình không thể nói dối? Nhưng mà cô xin nghỉ việc, đó cũng là tin tốt đối với anh. Cho dù hiện tại cô sẽ rất u buồn, nhưng anh tin rằng một thời gian sau, cô sẽ nhanh chóng quên được tất cả. Và trong khoảng thời gian đó, anh sẽ là người quan tâm đến cô.
"Cậu dự định sẽ như thế nào?" Gia Ân bỗng hỏi.
"Cái gì cơ?" Mỹ Huệ tỏ vẻ không hiểu nhìn sang anh.
"Công việc ấy?"
"À, mình sẽ cố tìm một công việc khác."
"Vậy sao?" Anh bắt đầu gãi đầu ngại ngùng. Bây giờ anh nên nói gì đây? Mỹ Huệ hiện tâm trạng không được tốt nên anh phải lựa chọn lời nói cho cẩn thận mới được. Nhưng mà... chẳng biết phải nói gì cả, cô ấy cũng trở nên im lặng như vậy. Chết tiệt! Sao lại hồi hộp đến thế chứ? Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với một người mà yên tĩnh thế này. Gia Ân lén nhìn sang người con gái bên cạnh, theo ánh mắt của cô mà ngước lên bầu trời. Anh có chút ngạc nhiên. Mỹ Huệ đang nhìn gì vậy? Trên kia là một bầu trời mù mịt, chẳng có một ngôi sao nào. Cô ấy đang ngắm trăng sao? Không đúng! Trăng cũng đã bị mây che mất rồi. Vậy cô ấy đang nhìn gì? Chẳng lẽ... cô đang nghĩ về ai? Chắc là vậy rồi! Gia Ân có một chút buồn bã. Không được, anh phải giúp cô quên hết tất cả. Anh phải nói chuyện thật vui vẻ với cô thôi, như thế cô mới quên đi được. Nhưng phải nói chuyện gì đây? Chính anh còn chưa thể làm chủ được trái tim mình hiện giờ, nếu nó cứ đập mạnh như thế thì làm sao mà anh bắt chuyện được. Mau ngừng đi! Xin mày đó!
"Cậu đang làm gì vậy?" Mỹ Huệ bỗng bật cười khi thấy Gia Ân tự đi đánh mạnh vào bên ngực trái của chính mình.
Gương mặt Gia Ân cũng dần trở nên lúng túng hơn. Anh còn không biết mình đang tự làm đau bản thân cho đến khi cô lên tiếng. Anh đúng là đồ ngốc! Nhưng mà, cô đang cười đấy sao? Cô lại cười rất vui vẻ. Đã lâu rồi, anh chưa nhìn thấy cô cười tươi như vậy. Thành công rồi! Anh đã thành công rồi! Gia Ân mừng rỡ cười sung sướng.
"Cậu bị làm sao vậy?" Mỹ Huệ càng cười vui hơn khi nhìn thấy bộ dạng của anh. "Bỗng dưng lại cười như thế?"
"Ha ha ha..." Gia Ân lại cười lớn hơn. Đến cả Trương Hùng đang ngồi xem tivi trong nhà cũng bực bội nói vọng ra. "Anh điên rồi sao? Mau im lặng đi!"
"Ha ha ha ha..."
***
Mọi ánh sáng trong phòng trọ đều đã biến mất, tất cả mọi vật đều chìm vào bóng tối. Ở ngoài thành phố New York nhộn nhịp đang dần trở nên yên tĩnh, mọi người cũng trở về nhà để ăn mừng sự kết thúc của một ngày vất vả.
"Ngủ ngon nhé!" Gia Ân hào hứng reo lên. Mỹ Huệ nằm trên giường bất giác mỉm cười. Cô thật tò mò muốn biết anh tại sao đã trải qua một ngày dài mà năng lượng vẫn luôn tràn trề như thế? Ngay cả lúc ngủ cũng không yên tĩnh được một giây.
"Ngủ ngon." Mỹ Huệ vui vẻ đáp lại.
"Ồn ào quá. Anh mau ngủ đi." Trương Hùng vừa mệt mỏi ngáp một cái rõ dài vừa phàn nàn. Sau khi nói hết câu, cậu đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Khoảng một lát sau, Mỹ Huệ và Gia Ân cũng say trong giấc mộng của mình. Nhưng mà giấc mộng của Mỹ Huệ dường như rất tồi tệ. Cô nằm trên giường mà mồ hôi cứ tuôn ra, tay vô thức nắm chặt lấy ga giường, miệng lẩm bẩm nói nhỏ điều gì đó.
Bỗng, cô chợt mở mắt tỉnh giấc, hoảng loạn ngồi dậy rồi thở dốc. Cô ôm lấy đầu mình, nhắm mắt lại nhớ về cơn ác mộng vừa nãy. Cô thấy xung quanh mình được bao phủ bởi một thứ nước mặn. Là biển sao? Và cô gái đang trôi trước mặt cô là ai? Mỹ Huệ đau đầu kêu lên một tiếng. Giấc mơ đó cô chưa từng gặp nhưng sao lại quen thuộc đến thế? Đúng rồi, thuyền! Trên mặt biển có một chiếc du thuyền rất lớn. Chẳng phải đó là nơi cô đã từng làm việc hay sao? Mỹ Huệ mệt mỏi ngả người xuống giường. Tiếng súng đó nghe rất thật, viên đạn xuyên qua cả làn nước, bay ngang qua trước mắt cô. Cho dù là mơ nhưng cũng thật may khi viên đạn đó không trúng Mỹ Huệ.
Mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, Mỹ Huệ uống một lượt hết cả bình. Suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy, cô bật cười. Đúng là, lâu rồi không gặp ác mộng nên bây giờ mơ thấy điều kì lạ như thế sao? Xem chừng ngày mai cô phải đi đến hiệu thuốc rồi.
"Cạch." Mỹ Huệ mở cửa phòng trọ.
"Chị?"
"Huệ?"
Vừa thấy cô, Gia Ân và Trương Hùng cùng ngạc nhiên, đồng thanh la lên.
"Chị được nghỉ phép sao?"
"Chị nghỉ việc rồi."
"Nghỉ việc?" Gia Ân và Trương Hùng lại bị làm cho sốc một lần nữa. "Tại sao?"
"Chỉ là... không hợp với công việc thôi." Mỹ Huệ ấp úng một chút rồi tự nghĩ ra một lời nói dối.
Gia Ân và Trương Hùng cũng không hỏi gì nhiều nữa mà chỉ im lặng hết ngơ ngác ngồi nhìn nhau rồi lại ngước lên nhìn Mỹ Huệ ở trên gác. Cả hai người trong lòng đều cảm thấy lo lắng. Mỹ Huệ đã làm công việc này bao lâu rồi mà giờ tại sao lại nói không hợp? Trước kia cô đã từng rất kiên quyết giữ công việc hầu gái này mà? Chắc chắn mối tình tay ba kia đã xảy ra chuyện gì rồi và cô là kẻ thua cuộc. Khi nghe cô nói mình nghỉ việc, họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi nhưng không ngờ cô lại nói dối tệ đến thế. Mà họ cũng không muốn hỏi cô gì thêm nữa, bởi họ không muốn phải thấy nét mặt u buồn của cô. Nhưng Gia Ân và Trương Hùng cũng rất tò mò muốn biết mối tình kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mỹ Huệ sao lại có thể rời xa Tống Vinh Hiển? Và hắn cũng dễ dàng để cô đi ư? Còn Thiên Ngọc nữa, cô đã làm chuyện gì sao? Gia Ân và Trương Hùng đầu óc rối bời, hai người không thể nghĩ ra được lí do nào cả. Có lẽ chuyện này họ nên hỏi Thiên Ngọc thôi, dù gì trong sự kết thúc của mối tình này, cô là người hạnh phúc nhất. Nhưng mà nữ vương cũng thật may mắn, chưa kịp ra tay mà đã có người giúp mình nhiệm vụ phá hủy mối tình tay ba này rồi.
Mỹ Huệ đứng ở ban công phòng trọ nhìn lên trên bầu trời đêm. Hôm nay không có một ngôi sao nào cả, chỉ có bóng trăng cô đơn lẻ loi giữa một màn đêm lạnh lẽo. Cô chợt nhớ đến một người nhưng rồi lại tự dặn lòng phải quên đi.
"Cậu không sao chứ?"
Mỹ Huệ bất giác xoay đầu lại nhìn Gia Ân đang đi tới. Thấy anh, cô cười ngại ngùng.
"Không sao, mình ổn mà." Thật ra, đó cũng là một lời nói dối. Mỹ Huệ hiện không ổn chút nào. Cô bỗng dưng thấy nhớ hắn vô cùng. Chỉ mới không thấy nhau vài giờ thôi mà cô đã tưởng chừng một năm trôi qua rồi. Cô có hối hận khi nghỉ việc? Có, bây giờ thì cô đã thấy hối hận một chút rồi. Khi quyết định nghỉ việc, cô cũng không nghĩ mình sẽ nhớ hắn nhiều đến như vậy, cô tin chắc mình sẽ quên được hắn ngay thôi. Nhưng hình như cô đã nhầm rồi. Càng rời xa, cô lại càng nhớ hắn, mặc cho những lời căn dặn trong lòng mình. Cô cũng thật ngốc nghếch! Cô cũng biết trước kia cho dù luôn ở bên cạnh hắn, cô vẫn cảm thấy không đủ kia mà. Nếu như bây giờ hắn xuất hiện, cô tưởng chừng mình sẽ chạy tới ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Mỹ Huệ lại nghĩ đến một người bạn. Không! Cô nhất định phải quên được hắn. Cô sẽ quên đi tất cả... Cô sẽ không hối hận...
Gia Ân nhìn cô mà hoài nghi. Cô thật sự ổn chứ? Cô có biết rằng mình không thể nói dối? Nhưng mà cô xin nghỉ việc, đó cũng là tin tốt đối với anh. Cho dù hiện tại cô sẽ rất u buồn, nhưng anh tin rằng một thời gian sau, cô sẽ nhanh chóng quên được tất cả. Và trong khoảng thời gian đó, anh sẽ là người quan tâm đến cô.
"Cậu dự định sẽ như thế nào?" Gia Ân bỗng hỏi.
"Cái gì cơ?" Mỹ Huệ tỏ vẻ không hiểu nhìn sang anh.
"Công việc ấy?"
"À, mình sẽ cố tìm một công việc khác."
"Vậy sao?" Anh bắt đầu gãi đầu ngại ngùng. Bây giờ anh nên nói gì đây? Mỹ Huệ hiện tâm trạng không được tốt nên anh phải lựa chọn lời nói cho cẩn thận mới được. Nhưng mà... chẳng biết phải nói gì cả, cô ấy cũng trở nên im lặng như vậy. Chết tiệt! Sao lại hồi hộp đến thế chứ? Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với một người mà yên tĩnh thế này. Gia Ân lén nhìn sang người con gái bên cạnh, theo ánh mắt của cô mà ngước lên bầu trời. Anh có chút ngạc nhiên. Mỹ Huệ đang nhìn gì vậy? Trên kia là một bầu trời mù mịt, chẳng có một ngôi sao nào. Cô ấy đang ngắm trăng sao? Không đúng! Trăng cũng đã bị mây che mất rồi. Vậy cô ấy đang nhìn gì? Chẳng lẽ... cô đang nghĩ về ai? Chắc là vậy rồi! Gia Ân có một chút buồn bã. Không được, anh phải giúp cô quên hết tất cả. Anh phải nói chuyện thật vui vẻ với cô thôi, như thế cô mới quên đi được. Nhưng phải nói chuyện gì đây? Chính anh còn chưa thể làm chủ được trái tim mình hiện giờ, nếu nó cứ đập mạnh như thế thì làm sao mà anh bắt chuyện được. Mau ngừng đi! Xin mày đó!
"Cậu đang làm gì vậy?" Mỹ Huệ bỗng bật cười khi thấy Gia Ân tự đi đánh mạnh vào bên ngực trái của chính mình.
Gương mặt Gia Ân cũng dần trở nên lúng túng hơn. Anh còn không biết mình đang tự làm đau bản thân cho đến khi cô lên tiếng. Anh đúng là đồ ngốc! Nhưng mà, cô đang cười đấy sao? Cô lại cười rất vui vẻ. Đã lâu rồi, anh chưa nhìn thấy cô cười tươi như vậy. Thành công rồi! Anh đã thành công rồi! Gia Ân mừng rỡ cười sung sướng.
"Cậu bị làm sao vậy?" Mỹ Huệ càng cười vui hơn khi nhìn thấy bộ dạng của anh. "Bỗng dưng lại cười như thế?"
"Ha ha ha..." Gia Ân lại cười lớn hơn. Đến cả Trương Hùng đang ngồi xem tivi trong nhà cũng bực bội nói vọng ra. "Anh điên rồi sao? Mau im lặng đi!"
"Ha ha ha ha..."
***
Mọi ánh sáng trong phòng trọ đều đã biến mất, tất cả mọi vật đều chìm vào bóng tối. Ở ngoài thành phố New York nhộn nhịp đang dần trở nên yên tĩnh, mọi người cũng trở về nhà để ăn mừng sự kết thúc của một ngày vất vả.
"Ngủ ngon nhé!" Gia Ân hào hứng reo lên. Mỹ Huệ nằm trên giường bất giác mỉm cười. Cô thật tò mò muốn biết anh tại sao đã trải qua một ngày dài mà năng lượng vẫn luôn tràn trề như thế? Ngay cả lúc ngủ cũng không yên tĩnh được một giây.
"Ngủ ngon." Mỹ Huệ vui vẻ đáp lại.
"Ồn ào quá. Anh mau ngủ đi." Trương Hùng vừa mệt mỏi ngáp một cái rõ dài vừa phàn nàn. Sau khi nói hết câu, cậu đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Khoảng một lát sau, Mỹ Huệ và Gia Ân cũng say trong giấc mộng của mình. Nhưng mà giấc mộng của Mỹ Huệ dường như rất tồi tệ. Cô nằm trên giường mà mồ hôi cứ tuôn ra, tay vô thức nắm chặt lấy ga giường, miệng lẩm bẩm nói nhỏ điều gì đó.
Bỗng, cô chợt mở mắt tỉnh giấc, hoảng loạn ngồi dậy rồi thở dốc. Cô ôm lấy đầu mình, nhắm mắt lại nhớ về cơn ác mộng vừa nãy. Cô thấy xung quanh mình được bao phủ bởi một thứ nước mặn. Là biển sao? Và cô gái đang trôi trước mặt cô là ai? Mỹ Huệ đau đầu kêu lên một tiếng. Giấc mơ đó cô chưa từng gặp nhưng sao lại quen thuộc đến thế? Đúng rồi, thuyền! Trên mặt biển có một chiếc du thuyền rất lớn. Chẳng phải đó là nơi cô đã từng làm việc hay sao? Mỹ Huệ mệt mỏi ngả người xuống giường. Tiếng súng đó nghe rất thật, viên đạn xuyên qua cả làn nước, bay ngang qua trước mắt cô. Cho dù là mơ nhưng cũng thật may khi viên đạn đó không trúng Mỹ Huệ.
Mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, Mỹ Huệ uống một lượt hết cả bình. Suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy, cô bật cười. Đúng là, lâu rồi không gặp ác mộng nên bây giờ mơ thấy điều kì lạ như thế sao? Xem chừng ngày mai cô phải đi đến hiệu thuốc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.