Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 79

Dimped Girl

30/07/2017

Vừa lúc đó quản gia Kim đi vào, thấy Thiên Ngọc tỏ vẻ chán chường như vậy, ông bật cười.

"Con không có việc gì để làm sao?"

"Nếu có thì cũng chẳng có ai để làm cùng." Thiên Ngọc ủ rũ thở dài. Ngày xưa ở biệt thự, cô có thể cùng bà Lữ uống trà, cùng Tống Vinh Hiển vui vẻ nói chuyện, có thể cùng vài người luyện võ... có rất nhiều thứ vui vẻ. Cô còn có thể trở về Tứ bang chơi với Rose. Nhưng giờ thì đã khác rồi, hai năm qua tất cả mọi thứ đều không còn như ban đầu nữa. Bà Lữ giờ đây không còn ở biệt thự, Tống Vinh Hiển thì trở nên lạnh lùng hơn, còn Tứ Linh hiện giờ vô cùng bận rộn cho một kế hoạch lớn. Thiên Ngọc cũng rất muốn trở về Tứ để phụ giúp nữ vương, nhưng mà người lại muốn cô nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Cô lại thở dài chán nản. Nếu cô sống như thế này vài ngày nữa, chắc sẽ được "hưởng dương" sớm thôi.

"Vậy thì con có thể giúp ba chuẩn bị bữa tối?" Quản gia Kim đi vào phòng bếp.

"Hả?" Thiên Ngọc ngạc nhiên. "Tại sao ba là người phải nấu chứ? Cô hầu gái khó ưa kia đâu rồi?"

"À, cô ấy xin nghỉ việc rồi." Ông vừa nói vừa đeo tạp dề.

"Nghỉ việc? Cô ta nghỉ việc rồi sao?" Cô có chút bất ngờ. Mỹ Huệ đã nghỉ việc? Hiển có biết hay không? Cô ta thật sự sẽ rời xa hắn? Thiên Ngọc tỏ vẻ hoài nghi. Thật sự tình bạn giữa hai người họ trước kia tốt đến thế sao? Cô không tin rằng có người lại dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình như thế. Nếu đúng thế thì Trương Mỹ Huệ kia quả thực rất ngu ngốc...

"Đúng vậy." Ông gật đầu. Thật ra khi nãy Mỹ Huệ đã tìm ông để xin nghỉ việc. Ban đầu, ông cũng rất ngạc nhiên. Cô ấy tại sao lại xin nghỉ? Chẳng lẽ cô với ông chủ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nhưng Mỹ Huệ nghỉ việc cũng tốt. Thiên Ngọc có thể trở về bên cạnh Tống Vinh Hiển như ngày xưa.

"Quản gia Kim." Bỗng, một giọng nói khàn khàn vang lên. Tống Vinh Hiển đi xuống cầu thang rồi ngồi bên cạnh Thiên Ngọc. Thấy vậy, cô cũng trở nên tươi tỉnh hơn, không còn suy nghĩ gì nữa, lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn.

"Ông chủ có chuyện gì sao ạ?"

"Trương Mỹ Huệ... thật sự đã nghỉ việc." Bởi vì im lặng làm việc suốt cả ngày nên giọng nói của hắn trở nên khàn đi, có từ nói không ra thành tiếng.



"Vâng ạ! Tôi cũng dự định thông báo cho ngài."

"Tại sao cô ấy lại nghỉ việc?"

Thiên Ngọc bỗng trở nên mất hết tinh thần khi nghe hắn hỏi, bàn tay ôm lấy cánh tay hắn cũng được buông lỏng ra, dần dần rụt về. Cô cau mày nhìn hắn. Hắn hỏi câu đó làm gì chứ? Hắn quan tâm sao? Hắn vẫn còn để ý đến Mỹ Huệ sao? Chẳng phải hắn bảo sẽ rời xa cô ta rồi mà.

"Cô ta nghỉ việc thì sao chứ?" Thiên Ngọc chợt nói. Hắn cau mày quay sang nhìn cô.

"Cô ta nghỉ việc thì liên quan gì đến anh sao?" Cô lại tiếp tục nói.

"Em sao vậy?" Hắn nhăn mặt. "Anh chỉ quan tâm đến người làm thôi."

"Anh chưa từng quan tâm ai bao giờ." Câu nói của cô khiến hắn hoàn toàn im lặng. Hắn hiện không còn lời gì để biện minh cả. Thiên Ngọc đã quá hiểu hắn, Tống Vinh Hiển không thể đưa ra bất kì lời giả dối nào.

"Anh đã bảo sẽ rời xa cô ta cơ mà?" Cô không ngừng nhìn hắn mà hỏi.

"Thì ra em đã nghe hết?" Tống Vinh Hiển nheo mắt hỏi lại cô.

"Em đã thấy và biết hết tất cả." Thiên Ngọc không còn muốn giấu nữa, cô không phải là người luôn che dấu như vậy. Thà nói ra tất cả cảm xúc của mình, cho dù phải nhận kết quả ra sao thì cô vẫn cam chịu. Cô hiện giờ đã không còn gì nữa, Tống Vinh Hiển cũng không màng gì đến cô nữa rồi. Giờ đây, nói ra tất cả có lẽ là cách tốt nhất.

Tống Vinh Hiển đau lòng nhìn cô. Cô đã biết? Vậy tại sao lại không nói ra? Nhưng mà thà để cô phát hiện còn hơn cứ dấu diếm hoài như vậy. Nếu cô đã biết thì hắn sẽ bớt đi cái cảm giác tội lỗi trong lòng, hắn có thể dễ dàng đối mặt với cô hơn.



"Anh... xin lỗi." Hắn giờ đây chỉ có thể nói ra câu này. Hắn thật không mong cô sẽ tha thứ cho hắn.

Thiên Ngọc đau nhói. Xin lỗi? Mỹ Huệ rốt cuộc đã thay đổi hắn đến mức nào rồi? Hắn có thể dễ dàng nói câu xin lỗi ra ư? Cho dù trước kia nếu hắn sai, thì hắn sẽ không bao giờ nói ra câu đó mà chỉ lạnh lùng thừa nhận. Cô chợt đứng lên, hai bàn tay nắm chặt lại.

"Nếu anh thật sự muốn xin lỗi thì hãy đồng ý với em một điều: anh sẽ không còn bất kì mối liên quan nào với Trương Mỹ Huệ nữa."

Tống Vinh Hiển im lặng rất lâu, suy nghĩ rất nhiều mới trả lời lại. Thiên Ngọc cũng kiên nhẫn mà chờ đợi hắn. Quản gia Kim đứng trong bếp cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt đang dần lan tỏa.

"Được, anh đồng ý." Âm điệu của hắn vẫn rất đều, nhưng nếu để ý kĩ thì yết hầu của hắn hơi giật một chút. Dù sao thì hiện giờ Mỹ Huệ cũng đã bỏ rơi hắn. Hắn hứa với Thiên Ngọc cũng là làm đúng theo ý của cô. Có lẽ từ nay về sau, hắn đã không còn cơ hội gặp lại cô nữa rồi.

Tống Vinh Hiển vừa dứt lời liền đứng dậy đi lên phòng. Thiên Ngọc thấy thế cũng ngồi lại xuống ghế sopha. Hắn đồng ý với cô là tốt rồi. Cho dù hắn không yêu cô cũng được, miễn sao có thể rời xa Mỹ Huệ.

Thiên Ngọc ngả người ra sau ghế, nhìn lên bóng đèn treo mà thở dài nói.

"Trương Mỹ Huệ! Cô có biết rằng tôi rất ghét cô không? Thật sự rất ghét! Rất ghét!"

Tống Vinh Hiển đang ở trong thư phòng, ngồi tĩnh lặng trên ghế. Một lát sau, hắn đứng dậy trầm ngâm đi đến cửa sổ, ánh mắt hướng về vườn hoa Huệ trắng gần đó. Hiện tại Thiên Ngọc đã biết chuyện, hắn phải làm gì đây? Từ nhỏ hắn đã luôn bên cạnh chăm sóc cho cô, không bao giờ phải để cô buồn. Thậm chí mỗi khi cô tỏ tình, hắn đều lựa lời từ chối sao cho không làm cô đau lòng. Nhưng mà còn bây giờ thì sao? Đôi lúc hắn thật muốn vì người con gái kia mà nói những lời vô tình đối với cô. Hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu muốn ở bên cạnh người mình yêu, hắn phải chọn cách làm cô đau khổ. Nhưng Thiên Ngọc cũng thật may mắn, bởi vì cô có được một người bạn tốt. Tống Vinh Hiển chợt nhớ đến Mỹ Huệ rồi bật cười khổ. Cô gái đó cũng thật ngốc nghếch mà! Nghỉ việc sao? Cô muốn tránh mặt hắn đến mức đó ư? Cô nghĩ nếu như cô ra đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa? Không! Không ổn chút nào! Thà rằng cô cứ ở yên đó mà làm việc, cho dù cô có lạnh lùng với hắn đến thế nào thì hắn cũng sẽ đành chịu, chỉ cần mỗi khi mở mắt, người mà hắn thấy đầu tiên nhất định phải là cô.

Bỗng, một cơn gió ùa đến, Tống Vinh Hiển tỏ nét mặt lo lắng. Hắn chợt đưa bàn tay hướng về phía một bông hoa Huệ rồi đặt tay lên cửa sổ. Đầu hắn cúi xuống, lại để trán trên bàn tay đó, nhắm mắt lại rồi nghĩ về một người, giọng nói có phần ôn nhu mà tha thiết nói.

"Ngủ ngon nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Gái Của Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook