Hầu Gái Của Riêng Anh

Chương 19: Đừng sợ. Anh ở đây

Ann

13/07/2016

Lâm Thinh Thinh càng vùng vẫy tên con trai càng mạnh tay hơn, hắn kéo mạnh cổ áo cô, Lâm Thinh Thinh cảm giác bờ vai đau điếng. Tưởng như sắp bị lột trần thì cửa nhà vệ sinh bật mở. Lâm Thinh Thinh như người chết đuối vớt được cọc

-Vương Chấn Phong.

Người đó bước đến gần, khẽ chau mày. Hai tên con trai bỏ Lâm Thinh Thinh ra, bọn con gái lùi lại

-Sao anh lại ở đây?

Lâm Thinh Thinh co ro, cô nhìn kỹ qua màn nước mắt thì thấy không phải là Vương Chấn Phong mà là người bạn bí ẩn của cô. Anh ta liếc nhìn Lâm Thinh Thinh, thấp giọng.

-Cút.

-Nhưng…

Không đợi tên con trai nói hết, anh ta thẳng tay nắm tóc tên này đập đầu hắn vào cửa nhà vệ sinh. Cả bọn hoảng hốt kéo nhau bỏ chạy. Lâm Thinh Thinh ê ẩm cả người. Đau đớn, nhục nhã, cô không biết làm gì hơn ngoài việc ôm lấy thân mình khóc rấm rứt.

Người ấy thở dài, anh ta cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Thinh Thinh.

-Em ổn chứ?

Nhìn bóng dáng yếu ớt đang cắn môi cố ngăn tiếng khóc, trong lòng anh khó chịu một cách khó hiểu. Người ấy cúi người bế Lâm Thinh Thinh trên tay. Cô mệt mỏi dựa vào ngực anh.

-Cám ơn. Cám ơn anh đã đến.

Giọng cô khàn cả đi, ôm bờ vai run rẩy trong tay Người Ấy vô thức siết chặt vòng tay, ôm lấy cô gái trong lòng nhẹ giọng .

-Đừng sợ. Anh ở đây.

Anh ta bế Lâm Thinh Thinh đến phòng y tế, như nâng niu một vật dễ vỡ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Lâm Thinh Thinh mệt mỏi , cô lim dim chìm vào giấc ngủ.

-Thinh Thinh, em nghỉ một chút nhé. Anh tìm đồng phục mới cho em.

Vừa rời khỏi phòng y tế, nét mặt anh ta lập tức thay đổi. Hình ảnh Lâm Thinh Thinh khi nãy cứ như hiện ngay trước mắt. Vừa tìm áo cho cô anh ta vừa lẩm bẩm

“Khốn kiếp.Cô ta liên quan gì mình chứ.”

“Không hiểu sao nhìn hai thằng đó là muốn đánh nhau rồi.”



Vương Chấn Phong quay trở lại nhà vệ sinh. Sau khi ngủ một giấc dậy quả thật anh thấy hơi cắn rứt một chút.

“Đáng lẽ nên gọi người đến làm giúp Hai bím”

Anh thong dong mua một lon nước để “bù đắp” cho Lâm Thinh Thinh.

-Hai bím, em chưa xong nữa à?

Nhà vệ sinh trống không. Vương Chấn Phong gọi cho cô nhưng như lần trước , không liên lạc được.

HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH-ANN

“Em mua điện thoại để làm gì hả?”

Anh băn khoăn một lúc rồi ném lon nước vào thùng rác. Mỗi khi không biết Lâm Thinh Thinh ở đâu Vương Chấn Phong lại bực tức trong lòng.Anh nới lỏng cà vạt

“Để xem em trốn được bao lâu”

Tiếng chuông tan học đánh thức Lâm Thinh Thinh. Phải mất mấy phút cô mới nhớ lại mình đang ở phòng y tế. Người kia đang ngồi bên giường nhìn cô.

-Em tỉnh rồi.

-Anh vẫn ở đây suốt à?

Người kia không trả lời, anh ta đưa cho cô bộ đồng phục mới.

-Em thay đi. Em lấm lem cả rồi.

Sau khi thay áo xong. Lâm Thinh Thinh thất thần ngồi bên giường. Cô vẫn chưa hoàn hồn trước biến cố lúc trưa. Vương Chấn Phong lôi cô vào thế giới của anh, nhưng lúc cô cần nhất lại không thấy anh xuất hiện. Một sự thất vọng tràn ngập trong đáy mắt.

Lâm Thinh Thinh nắm chặt tay, cô quyết định rồi. Nhất định phải rời khỏi đây. Cuộc sống vất vả đến mấy cô cũng chịu được, còn hơn ở nơi không thích hợp cho người ta đùa giỡn.

-Em thế nào rồi?

Người con trai ngồi xuống cạnh cô. Lâm Thinh Thinh ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết nhìn anh ta

-Anh tên gì?

-Đã nói với em là…



Người ấy bị ánh mắt Lâm Thinh Thinh thu hút, tim anh ta bỗng chốc lỗi nhịp. Khuôn mặt trắng ngần thiếu sắc hồng, nhìn yếu ớt như đóa bách hợp. Nhưng ánh mắt đen láy lại cuốn hút khác thường, có một chút ương bướng, một chút gì nổi loạn.

-Gọi anh Tử Phong.

Cô gật đầu ra ý đã biết. Cô sẽ thoát khỏi đây, không cần bận tâm những thứ xung quanh mình. Nhưng ít nhất cô cũng muốn có một điều bình thường tại nơi đây, biết tên người ngồi cạnh mình.

-Em đang gặp rắc rối?

-Chỉ là tôi ở nơi không thuộc về mình mà thôi.

Tử Phóng mỉm cười. Anh gối tay lên đầu nằm hẳn ra giường.

-Thỉnh thoảng anh cũng thấy thế.

Lâm Thinh Thinh nhìn Tử Phóng, anh ta nói thế để an ủi cô sao? Hay nơi anh ta nói với nơi cô nói là hai nơi khác nhau.

-Những lúc đó anh làm gì?

-Chẳng làm gì cả. Vì trước sau gì anh cũng biến nó thành nơi của riêng anh.

Lâm Thinh Thinh cười. Anh chàng này cũng ngang ngược lắm, chắc không

thua Vương thiếu là bao. Chắc người có tiền đều ngông cuồng như thế.

-Tôi không có khả năng như anh. Việc tôi có thể làm là bỏ trốn khỏi nơi ấy , tìm về nơi thích hợp với mình.

Tử Phóng bật dậy, anh ta nghiêng người kề sát mặt Lâm Thinh Thinh.

-Thế thì trốn sang thế giới của anh đi.

Tử Phóng bất ngờ rút ngắn khoảng cách khiến cô hơi bối rối. Lâm Thinh Thinh ngồi dậy , cô nhìn xuống sân qua khung cửa sổ.

-Thế giới của anh cũng là nơi tôi đang muốn thoát ra.

Tử Phóng cũng đứng lên bên Lâm Thinh Thinh, ánh mắt anh theo tầm mắt cô nhìn xuống khoảng sân rộng.

-Dù sao anh cũng sẽ biến nơi này thành của anh, nhân tiện làm cho nó thích hợp với em luôn cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Gái Của Riêng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook