Hầu Gái Của Riêng Anh

Chương 20: Được. Anh giúp em trốn.

Ann

13/07/2016

Người này cũng thật hào phóng. Lâm Thinh Thinh thầm nghĩ, cô lắc đầu.

-Không thích hợp cuối cùng cũng là không thích hợp. Dù sao cũng cám ơn anh. Rất vui được làm bạn với anh.

Lâm Thinh Thinh xoay người bước ra phía cửa. Tử Phóng thấy hơi kỳ lạ, anh ta nắm tay Lâm Thinh Thinh kéo cô lại

-Em định làm gì?

Chần chừ sau vài giây suy nghĩ cô nhỏ giọng

-Tôi muốn trốn khỏi đây.

-Được. Anh giúp em trốn.

Cô nhìn nụ cười thân thiện của Tử Phóng thở phào, cô chỉ sợ Tử Phóng hỏi sâu xa nguyên nhân như thế thật khó xử. Nhưng anh ta không cần biết lý do, liền quyết định giúp cô, đúng là bạn tốt. Lâm Thinh Thinh cảm động muốn chết.

-Hai Bím quê mùa, em ra đây cho anh.

Đang cảm xúc dạt dào, cô giật bắn mình nghe giọng Vương Chấn Phong oang oang trên hành lang. Kèm theo tiếng giáo viên hét chói tai

-Vương Chấn Phong, không được la hét, đây là nhà em à?

Tùy tiện, con người biến thái siêu tùy tiện sắp tìm đến cửa. Lâm Thinh Thinh nhìn Tử Phóng. Anh ta mà thấy cô ở đây cùng con trai nhất định lên cơn mất.

Không biết Tử Phóng sợ hay tâm lý mà anh ta đến giường cuối cùng nằm lên giường kéo rèm lại. Trước khi nằm xuống vẫy tay với cô

-Gặp em sau.

Rầm

Ngay sau đó cửa phòng bị Vương Chấn Phong mạnh bạo đẩy mạnh. Anh thấy Lâm Thinh Thinh đang ngồi trên giường, nét mặt xanh xao. Vương thiếu chau mày hai tay đút túi thong dong đến gần từ trên nhìn cô gái đang ngồi.

-Sao thế? Không khỏe à?

Tim Lâm Thinh Thinh đập như điên , vừa sợ anh nổi cơn điên , vừa sợ Tử Phóng bị phát hiện. Nhưng may mắn ánh mắt Vương Chấn Phong hoàn toàn tập trung chú ý vào cô. Lâm Thinh Thinh gật đầu.

-Hơi chóng mặt nên vào đây, không ngờ ngủ quên mất.

Vương Chấn Phong nhíu mày, nhưng nét mặt đã bớt căng thẳng. Anh đưa một tay nâng cằm Lâm Thinh Thinh nhìn ngang ngó dọc.

-Còn tưởng em dám bỏ trốn. Sau này không khỏe thì nói với anh.

Lâm Thinh Thinh gật đầu cho qua chuyện, cô xuống giường muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

-Khoan đã.

Vương Chấn Phong thoáng đưa ánh nhìn đến cái rèm phía cuối phòng. Anh đến tận nơi một tay đưa lên nắm lấy tấm rèm.Lâm Thinh Thinh hét lên



-Vương Chấn Phong

Nhưng không kịp, tấm rèm bị kéo mạnh. Lâm Thinh Thinh muốn bất tỉnh tại chỗ. Mặt cô trắng bệch, chiếc giường bên đó trống không, Tử Phóng đã biến đâu mất. Vương Chấn Phong quay lại bên cô

-Em hét cái gì?

-Tôi…Tôi mệt quá, muốn về nhà.

Vương Chấn Phong nhìn thấy mặt cô một màu trắng bệnh, anh lôi Lâm Thinh Thinh ra cửa.

-Hôm nay tha cho em, sau này để anh không tìm ra nhất định ăn đòn.

Lâm Thinh Thinh không chống cự theo Vương Chấn Phong ra xe, cặp sách của cô cũng được mang ra từ khi nào. Trên đường về Lâm Thinh Thinh dò ý Vương Chấn Phong

HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH

-Này, nếu lúc trưa là tôi thật sự bỏ trốn thì anh làm thế nào?

Vương Chấn Phong cười, anh quàng tay qua vai cô , nghịch nghịch bím tóc Lâm Thinh Thinh.

-Nhất định bắt về , dùng xích xích em lại. Mỗi ngày từ từ hành hạ em, đến khi em ngoan ngoãn nghe lời.

Lâm Thinh Thinh rung mình. Cô tránh ánh nhìn của Vương Chấn Phong.

-Anh là mafia chắc?

-Tất nhiên không phải, anh chỉ là chủ nợ của em thôi.

Trong lòng cô thoáng sợ hãi, nhưng ý chí muốn thoát khỏi Vương Chấn Phong càng mãnh liệt hơn. Vương thiếu lại không biết những ý định của cô, anh vui vẻ ôm cô hầu của mình trong tay.

May mắn thay cho Lâm Thinh Thinh, tối đó Vương Chấn Phong có việc đi đâu mất. Cô tranh thủ sắp xếp vài bộ quần áo cùng vài vật dụng cá nhân vào balo.

Xe đưa Vương Chấn Phong đến trước một biệt thự xa hoa, cánh cổng lớn từ từ mở ra. Anh ngập ngừng vài phút mới xuống xe. Một người đàn ông từ trong nhà hớn hở chạy ra

-Thiếu gia, cậu đã về.

Anh không nói không rằng đi thẳng vào nhà. Bàn ăn đã được dọn sẵn, thức ăn. Ngồi đầu bàn là một người đàn ông trung niên, thần thái có phần nghiêm nghị. Kế đến là một phụ nữ chải chuốc gọn gàng, nhìn anh cười ngọt ngào.

-Chấn Phong, con về rồi.

Anh không nói gì lẳng lặng ngồi xuống ghế của mình. Người đàn ông nhìn anh chau mày.

-Không biết mở miệng ra chào hỏi ai. Càng lớn càng khó dạy.

Vương Chấn Phong miễn cưỡng nhìn hai người. Nhưng anh vẫn không mở lời, thấy thế người phụ nữ nhẹ nhàng giải vây



-Được rồi, lâu lâu con mới về anh đừng la mắng nó nữa.

Nói rồi quay sang Vương Chấn Phong. Bà ta múc một chén canh đưa đến trước mặt anh.

-Chấn Phong đừng giận, nghe nói con về cha con vui lắm, bảo dì tự tay nấu mấy món con thích đây.

-Ăn cơm đi.

Cha anh cầm đũa, Vương Chấn Phong cũng bắt đầu ăn. Không khí khá gượng gạo. Không ai nói với ai lời nào, thỉnh thoảng người phụ nữ gắp thức ăn cho hai cha con anh.

Đến giữa bữa cơm, cha anh mới lên tiếng.

-Con cũng sắp tốt nghiệp rồi. Từ giờ bắt đầu đến công ty học việc đi, học xong đại học lập tức làm việc.

Anh dùng đũa lừa lừa thức ăn trong chén, thờ ơ như cha mình đang nói chuyện của người khác.

-Con không muốn, mà chắc dì đây cũng không muốn con về công ty. Chi bằng cha cứ giao cho người khác.

Cha anh đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn.

-Không muốn cũng phải làm. Cơ nghiệp Vương gia là đồ bỏ à? Con học đâu ra cái kiểu bất cần như thế.

Vương Chấn Phong nhìn nét tức giận trong mắt cha , anh cũng không thấy dễ chịu gì. Nhưng nhìn sang bà dì kế bên là anh lại muốn nổi loạn một phen. Vương Chấn Phong cũng bỏ đũa.

-Sao là đồ bỏ được, đối với vài người nó rất là giá trị đúng không dì Tề?

Tề Ái Lan nhìn Vương Chấn Phong cười khó xử.

-Làm sao con lại hỏi dì. Chuyện công ty dì quả thật không biết nhiều.

Ông Vương cắt ngang.

-Đừng nói nhiều. Bây giờ một là về công ty vừa học vừa làm. Hai là qua nước ngoài du học, học về vẫn phải đến công ty làm.

Vương Chấn Phong cười, anh nhìn cha mình. Người đàn ông này từng một thời cùng anh vui đùa , mang tất cả mọi thứ anh muốn về cho anh. Đã từng có thời gian Vương Chấn Phong muốn khi trưởng thành được như cha. Nhưng khi anh trưởng thành, người anh không muốn giống nhất lại là ông.

-Được, du học thì di học. Nhưng sau này có làm ở công ty không thì con

không hứa với cha.

Vương Chấn Phong nhún nhún vai. Anh đẩy ghế đứng lên.

-No rồi, con về đây.

-Đứng lại đó cho ta, đồ bất hiếu. Cái nhà này loạn rồi phải không.

Ông Vương tức giận liên tục đập bàn, Vương Chấn Phong coi như không biết vẫn ung dung đi, người làm trong nhà khổ sở đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Gái Của Riêng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook