Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
Chương 12: Hòn Đá Ở Đâu
Fanfic
23/11/2023
Thế là sáng hôm sau, tôi kể lại giấc mơ của mình cho Nirvana. Cậu ấy tỏ ra bán tín bán nghi. Tôi nghĩ có khi giáo sư Neville cũng biết rằng trong trường này cất giấu Hòn Đá Hồi Sinh.
Nhưng kỳ thi cuối năm sắp tới, tôi lúc này đang lu bù với hàng núi bài tập. Đến nỗi mà Nirvana ngủ gật ở trên bàn học. Mệt quá, tôi đi ra ngoài cho thoải mái. Trời đẹp thế này mà phải ở trong trường suốt!
Và tôi gặp Bella. Cô ấy chúc mừng tôi vì đoạt cúp Quidditch. Tôi bảo:
- Bạn có thể thổi lại bài sáo hôm trước mình đã nghe không? Mình thích nó lắm.
Bella cười hạnh phúc:
- Bạn thích nó thật hả? Được thôi!
Bỗng nhiên giọng nói của người mà tôi không mong chờ nhất đã vang lên. Đó là Scorpius.
- Ô! Hai người bây giờ có vẻ thân thiết quá nhỉ?
Tôi quay lại trừng mắt nhìn Malfoy. Nó nói bằng giọng đe dọa:
- Albus Nhà Griffindor kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytheirn! Đây là một câu chuyện hay đúng không? Nó sẽ là một tin giật gân đấy? Rồi bạn bè cậu sẽ nghĩ sao? Rằng cậu đã trở thành một Slytherin?
Chỉ có Nirvana là người duy nhất biết tôi kết bạn với Bella. Đó là một sự bí mật. Một thành viên Nhà Griffindor kết bạn với thành viên Nhà Slytherin là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử. Hầu hết mọi người đều có thành kiến với Nhà Slythein. Dường như Malfoy đã nắm được thóp của tôi.
Bella lên tiếng bằng giọng tha thiết:
- Đừng làm thế mà, Malfoy
Malfoy cười to:
- Cậu sợ hả, Bella? Đừng lo! Cậu sẽ không gặp ảnh hưởng gì đâu! Chỉ có cậu Albus đây sẽ phải mang tiếng xấu thôi!
Bella kêu lên:
- Nhưng dù sao Albus cũng là bạn của mình, xin cậu đấy, Malfoy!
- Trời ơi! Không lẽ cậu đã thực sự coi Albus là bạn sao, Bella? Cậu làm tớ khó xử đấy!
- Đi mà!
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Malfoy nói:
- Thôi được rồi! Tôi sẽ tạm giữ bí mật cho hai cậu. Đừng có mừng vội đấy, Potter!
Nói rồi Malfoy bỏ đi. Thật không thể ngờ được Bella có thể thuyết phục được Malfoy.
Bella trầm ngâm:
- Khi mới vào Nhà Slytherin. Tớ quả thực không ưa Malfoy cùng các bạn của cậu ta. Nhưng cậu ấy đối xử khá tốt với thành viên cùng Nhà.
Tôi nghĩ có lẽ đó là điểm tốt duy nhất của Malfoy.
Kỳ thi cuối năm đã đến. Giáo sư Flitwick bắt từng đứa phải làm cho các trái táo trên mặt bàn đặt vào đúng những cái đĩa mà không được làm rớt ra ngoài. Giáo sư Mc Gonagall quan sát chúng tôi biến một con chuột thành một con mèo. Mặc dù những con mèo này chẳng khác con chuột là mấy. Nhưng con mèo nào vẫn còn kêu “chít chít” mới bị loại. Căng thẳng nhất có lẽ môn Độc Dược. Tôi cố gắng lắm mới ra được công thức pha chế thuốc trị tàn nhang.
Môn thì cuối cùng là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Tôi không ngờ là đề thi lại chẳng có gì mới. Chúng tôi chỉ việc đối đầu với Ông Kẹ. Chỉ khác là từng đứa một vào phòng để làm bài thay vì đứng đông đủ như lần trước. Chắc giáo sư Neville làm thế để tăng sự độc lập trong chiến đấu. Ông Kẹ của tôi vẫn hóa thành một con gián to một cách đáng sợ. Nhìn râu của nó ngoe nguẩy và những cái chân bò lổm ngổm khiến tôi hơi chùn chân. Cuối cùng tôi đã thành công mặc dù chưa mỹ mãn lắm. Giáo sư Neville cười an ủi tôi.
Sau kỳ thi, Rose dường như chẳng có vẻ gì lo lắng lắm. Nirvana thì lúc nào cũng lo là sẽ bị thi rớt. Tôi nghĩ chắc cậu ấy lo xa quá rồi. Khi tự suy nghĩ lại các bài thi mình đã làm thì tôi nghĩ chắc mình sẽ qua thôi. Sau đó tôi nằm dài trên mặt cỏ để thư giãn. Thật dễ chịu!
Tối hôm đó, giấc mơ đó lại đến. Vẫn ở trong khu rừng Cấm ấy. Vẫn người đàn ông và gã thanh niên mà tôi không bao giờ rõ mặt ấy. Anh ta đang cầm một cái túi khá to. Người đàn ông hỏi:
- Cái gì vậy?
Anh ta không trả lời. Và mở ra cái túi đấy ra. Đó là một chiếc gương. Sau đó gã thanh niên đặt nó dựa vào gốc cây rồi nói.
Giọng nói của anh ta nghe rất quen nhưng tôi vẫn không thể luận ra được đó là ai:
- Tôi đã biết Hòn Đá ở đâu! Nó nằm ở một nơi gọi là Ngôi Nhà Trong Gương.
- Không thể chứ? Câu thần chú để vào Ngôi Nhà Trong Gương nghe nói đã bị thất truyền rồi cơ mà?
- Đúng vậy. Nhưng có người đã nói cho tôi biết.
- Vậy là chỉ việc đi vào trong đó và lấy Hòn Đá về thôi đúng không?
- Đúng vậy. Xem đây!
Anh ta chĩa đũa phép vào mặt gương và hô:
- Neporomi!
Chiếc gương thay vì phản chiếu hình ảnh của người đàn ông thì lại có hình ảnh một cái hàng lang dài và khá tối. Người đàn ông đó nói:
- Bây giờ chỉ việc bước vào đúng không?
- Đúng vậy, có lẽ ông sẽ không gặp trở ngại gì đâu. Nhưng nếu có thể tránh được một cuộc đấu vô nghĩ thì ông nên tránh! Quan trọng là lấy được Hòn Đá! Chú ý nghe tôi nói này! Cho dù ông có không lấy được Hòn Đá thì vẫn phải trở về ngay! Đừng chần chừ lâu ở đấy! Đên dài lắm mộng! Tôi không phải là người duy nhất biết được câu thần chú để xâm nhập! Chuyện này là bí mật! Không được để ai biết! Ông phải cẩn thận! Không được chủ quan! Nhớ kỹ điều tôi nói!
- Được rồi, cậu cứ ở đây mà chờ tin tốt của tôi.
Nhưng kỳ thi cuối năm sắp tới, tôi lúc này đang lu bù với hàng núi bài tập. Đến nỗi mà Nirvana ngủ gật ở trên bàn học. Mệt quá, tôi đi ra ngoài cho thoải mái. Trời đẹp thế này mà phải ở trong trường suốt!
Và tôi gặp Bella. Cô ấy chúc mừng tôi vì đoạt cúp Quidditch. Tôi bảo:
- Bạn có thể thổi lại bài sáo hôm trước mình đã nghe không? Mình thích nó lắm.
Bella cười hạnh phúc:
- Bạn thích nó thật hả? Được thôi!
Bỗng nhiên giọng nói của người mà tôi không mong chờ nhất đã vang lên. Đó là Scorpius.
- Ô! Hai người bây giờ có vẻ thân thiết quá nhỉ?
Tôi quay lại trừng mắt nhìn Malfoy. Nó nói bằng giọng đe dọa:
- Albus Nhà Griffindor kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytheirn! Đây là một câu chuyện hay đúng không? Nó sẽ là một tin giật gân đấy? Rồi bạn bè cậu sẽ nghĩ sao? Rằng cậu đã trở thành một Slytherin?
Chỉ có Nirvana là người duy nhất biết tôi kết bạn với Bella. Đó là một sự bí mật. Một thành viên Nhà Griffindor kết bạn với thành viên Nhà Slytherin là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử. Hầu hết mọi người đều có thành kiến với Nhà Slythein. Dường như Malfoy đã nắm được thóp của tôi.
Bella lên tiếng bằng giọng tha thiết:
- Đừng làm thế mà, Malfoy
Malfoy cười to:
- Cậu sợ hả, Bella? Đừng lo! Cậu sẽ không gặp ảnh hưởng gì đâu! Chỉ có cậu Albus đây sẽ phải mang tiếng xấu thôi!
Bella kêu lên:
- Nhưng dù sao Albus cũng là bạn của mình, xin cậu đấy, Malfoy!
- Trời ơi! Không lẽ cậu đã thực sự coi Albus là bạn sao, Bella? Cậu làm tớ khó xử đấy!
- Đi mà!
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Malfoy nói:
- Thôi được rồi! Tôi sẽ tạm giữ bí mật cho hai cậu. Đừng có mừng vội đấy, Potter!
Nói rồi Malfoy bỏ đi. Thật không thể ngờ được Bella có thể thuyết phục được Malfoy.
Bella trầm ngâm:
- Khi mới vào Nhà Slytherin. Tớ quả thực không ưa Malfoy cùng các bạn của cậu ta. Nhưng cậu ấy đối xử khá tốt với thành viên cùng Nhà.
Tôi nghĩ có lẽ đó là điểm tốt duy nhất của Malfoy.
Kỳ thi cuối năm đã đến. Giáo sư Flitwick bắt từng đứa phải làm cho các trái táo trên mặt bàn đặt vào đúng những cái đĩa mà không được làm rớt ra ngoài. Giáo sư Mc Gonagall quan sát chúng tôi biến một con chuột thành một con mèo. Mặc dù những con mèo này chẳng khác con chuột là mấy. Nhưng con mèo nào vẫn còn kêu “chít chít” mới bị loại. Căng thẳng nhất có lẽ môn Độc Dược. Tôi cố gắng lắm mới ra được công thức pha chế thuốc trị tàn nhang.
Môn thì cuối cùng là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Tôi không ngờ là đề thi lại chẳng có gì mới. Chúng tôi chỉ việc đối đầu với Ông Kẹ. Chỉ khác là từng đứa một vào phòng để làm bài thay vì đứng đông đủ như lần trước. Chắc giáo sư Neville làm thế để tăng sự độc lập trong chiến đấu. Ông Kẹ của tôi vẫn hóa thành một con gián to một cách đáng sợ. Nhìn râu của nó ngoe nguẩy và những cái chân bò lổm ngổm khiến tôi hơi chùn chân. Cuối cùng tôi đã thành công mặc dù chưa mỹ mãn lắm. Giáo sư Neville cười an ủi tôi.
Sau kỳ thi, Rose dường như chẳng có vẻ gì lo lắng lắm. Nirvana thì lúc nào cũng lo là sẽ bị thi rớt. Tôi nghĩ chắc cậu ấy lo xa quá rồi. Khi tự suy nghĩ lại các bài thi mình đã làm thì tôi nghĩ chắc mình sẽ qua thôi. Sau đó tôi nằm dài trên mặt cỏ để thư giãn. Thật dễ chịu!
Tối hôm đó, giấc mơ đó lại đến. Vẫn ở trong khu rừng Cấm ấy. Vẫn người đàn ông và gã thanh niên mà tôi không bao giờ rõ mặt ấy. Anh ta đang cầm một cái túi khá to. Người đàn ông hỏi:
- Cái gì vậy?
Anh ta không trả lời. Và mở ra cái túi đấy ra. Đó là một chiếc gương. Sau đó gã thanh niên đặt nó dựa vào gốc cây rồi nói.
Giọng nói của anh ta nghe rất quen nhưng tôi vẫn không thể luận ra được đó là ai:
- Tôi đã biết Hòn Đá ở đâu! Nó nằm ở một nơi gọi là Ngôi Nhà Trong Gương.
- Không thể chứ? Câu thần chú để vào Ngôi Nhà Trong Gương nghe nói đã bị thất truyền rồi cơ mà?
- Đúng vậy. Nhưng có người đã nói cho tôi biết.
- Vậy là chỉ việc đi vào trong đó và lấy Hòn Đá về thôi đúng không?
- Đúng vậy. Xem đây!
Anh ta chĩa đũa phép vào mặt gương và hô:
- Neporomi!
Chiếc gương thay vì phản chiếu hình ảnh của người đàn ông thì lại có hình ảnh một cái hàng lang dài và khá tối. Người đàn ông đó nói:
- Bây giờ chỉ việc bước vào đúng không?
- Đúng vậy, có lẽ ông sẽ không gặp trở ngại gì đâu. Nhưng nếu có thể tránh được một cuộc đấu vô nghĩ thì ông nên tránh! Quan trọng là lấy được Hòn Đá! Chú ý nghe tôi nói này! Cho dù ông có không lấy được Hòn Đá thì vẫn phải trở về ngay! Đừng chần chừ lâu ở đấy! Đên dài lắm mộng! Tôi không phải là người duy nhất biết được câu thần chú để xâm nhập! Chuyện này là bí mật! Không được để ai biết! Ông phải cẩn thận! Không được chủ quan! Nhớ kỹ điều tôi nói!
- Được rồi, cậu cứ ở đây mà chờ tin tốt của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.