Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 10:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Giọng nói sang sảng của lão phu nhân Tuyên Dương Hầu vang đến tai Lục Khinh Nhiễm rõ mồn một.
“Bà mẫu.” Lục Uyển Nhu ngoan ngoãn gọi.
“Gọi bà mẫu gì chứ, ta từ nhỏ coi con như con gái ruột, giờ con gả cho Tự Nhi thì chính là người Tạ gia, sau này gọi ta là mẫu thân.”
“Mẫu thân.”
“Con gái ngoan! Sau này có mẫu thân làm chủ cho con, không ai có thể bắt nạt con.”
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt, xem ra người được Tuyên Dương Hầu phủ nhắm làm con dâu vẫn luôn là Lục Uyển Nhu, nhưng khi đó lại đến cầu thân nàng.
Quả nhiên là một bàn cờ thâm độc.
Lục Khinh Nhiễm vừa định bước qua cửa thì Từ ma ma đi ra, thấy nàng liền vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Phu nhân, lão phu nhân đã miễn cho người thỉnh an sớm tối, sao người sáng sớm lại đến đây?”
Từ ma ma vừa nói vừa liếc nhìn bụng Lục Khinh Nhiễm, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu.
“Ta không được đến đây sao?” Lục Khinh Nhiễm lạnh giọng hỏi.
“Chỉ là lão phu nhân sáng nay chưa dùng bữa, e là nhìn thấy phu nhân lại càng không muốn ăn.”
“Vậy sao, vừa hay ta mang đến một nồi cháo hiếu kính bà mẫu.”
“Phu nhân vẫn nên về viện của mình...”
Chưa đợi Từ ma ma nói xong, Lục Khinh Nhiễm giơ tay lên cho bà ta một cái tát.
Bốp!
Tiếng tát vang dội, chắc hẳn trong sảnh cũng nghe thấy, bên trong lập tức im bặt.
“Cẩu nô tài, cút ngay!”
Từ ma ma ôm mặt, ngẩn người một lúc rồi cúi đầu.
“Phu nhân, không biết nô tỳ đã làm sai điều gì mà khiến người nổi giận lớn đến vậy, xin người nói rõ.”
Nghe thấy động tĩnh, đám gia nhân trong viện đều tụ tập lại, hiển nhiên là cùng phe với Từ ma ma. Từ ma ma miệng thì xưng nô tỳ nhưng lại muốn Lục Khinh Nhiễm phải cho bà ta một lời giải thích, nếu không sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lục Khinh Nhiễm lạnh giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, đây là nơi nào?”
“Đương nhiên là phủ Tuyên Dương Hầu rồi.”
“Ta là ai?”
“Này…”
“Sao hả, cái tát này vẫn chưa làm ngươi tỉnh ra sao?”
Từ ma ma ngập ngừng một chút rồi nói: “Người dĩ nhiên là phu nhân của Tuyên Dương Hầu.”
Lục Khinh Nhiễm cười lạnh, “Đây là phủ Tuyên Dương Hầu, ta là phu nhân Tuyên Dương Hầu, trong phủ này chỗ nào ta không được đến, đến lượt một nô tài như ngươi cản đường hay sao?”
Từ ma ma mím môi, nhất thời không biết nói gì tiếp, nhưng vẫn cản đường không cho qua.
“Ngươi cứ việc vào hỏi lão phu nhân, hỏi hầu gia, xem họ có công nhận địa vị của ta trong phủ này không, nếu không công nhận thì cứ việc đưa ta một tờ hưu thư, ta lập tức rời khỏi phủ này, để bá tánh xem thử hầu phủ nhân nghĩa cỡ nào, lại đuổi con dâu mang thai sáu tháng ra khỏi cửa!”
Giọng nàng không lớn nhưng rất vang, tất cả mọi người đều nghe thấy, kể cả người trong sảnh đường.
“Để nàng ta vào đi, cũng chẳng sợ mất mặt.”
Giọng lão phu nhân truyền ra từ bên trong, Từ ma ma nghe vậy mới tránh đường.
Lục Khinh Nhiễm bước vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không hề có chút khó chịu nào.
Đi qua bình phong bằng ngọc, bước vào bên trong, một luồng hơi ấm phả vào mặt. Trong sảnh đường có lò sưởi, rõ ràng là than tốt nhất, không những không có khói cay mắt mà còn thoang thoảng hương thơm.
“Ồ, bên ngoài đã xuống sương, trong này lại ấm áp thật, ta còn đang thắc mắc vì sao lại khác với Thiên Viện lạnh lẽo của mình đến vậy, thì ra là có lò sưởi.”
Lục Khinh Nhiễm cười nhẹ bước lên phía trước, thấy lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa sắc mặt lạnh tanh, còn Tạ Tự ngồi bên trái lão phu nhân đang cúi đầu uống trà, vẻ mặt thờ ơ, dường như đã giữ nguyên tư thế đó từ lâu, cũng không vì nàng đến mà có bất kỳ thay đổi nào, Lục Uyển Nhu ngồi bên phải lão phu nhân, hai người tay trong tay, chắc hẳn những lời tâm sự còn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang.
“Bà mẫu.” Lục Uyển Nhu ngoan ngoãn gọi.
“Gọi bà mẫu gì chứ, ta từ nhỏ coi con như con gái ruột, giờ con gả cho Tự Nhi thì chính là người Tạ gia, sau này gọi ta là mẫu thân.”
“Mẫu thân.”
“Con gái ngoan! Sau này có mẫu thân làm chủ cho con, không ai có thể bắt nạt con.”
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt, xem ra người được Tuyên Dương Hầu phủ nhắm làm con dâu vẫn luôn là Lục Uyển Nhu, nhưng khi đó lại đến cầu thân nàng.
Quả nhiên là một bàn cờ thâm độc.
Lục Khinh Nhiễm vừa định bước qua cửa thì Từ ma ma đi ra, thấy nàng liền vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Phu nhân, lão phu nhân đã miễn cho người thỉnh an sớm tối, sao người sáng sớm lại đến đây?”
Từ ma ma vừa nói vừa liếc nhìn bụng Lục Khinh Nhiễm, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu.
“Ta không được đến đây sao?” Lục Khinh Nhiễm lạnh giọng hỏi.
“Chỉ là lão phu nhân sáng nay chưa dùng bữa, e là nhìn thấy phu nhân lại càng không muốn ăn.”
“Vậy sao, vừa hay ta mang đến một nồi cháo hiếu kính bà mẫu.”
“Phu nhân vẫn nên về viện của mình...”
Chưa đợi Từ ma ma nói xong, Lục Khinh Nhiễm giơ tay lên cho bà ta một cái tát.
Bốp!
Tiếng tát vang dội, chắc hẳn trong sảnh cũng nghe thấy, bên trong lập tức im bặt.
“Cẩu nô tài, cút ngay!”
Từ ma ma ôm mặt, ngẩn người một lúc rồi cúi đầu.
“Phu nhân, không biết nô tỳ đã làm sai điều gì mà khiến người nổi giận lớn đến vậy, xin người nói rõ.”
Nghe thấy động tĩnh, đám gia nhân trong viện đều tụ tập lại, hiển nhiên là cùng phe với Từ ma ma. Từ ma ma miệng thì xưng nô tỳ nhưng lại muốn Lục Khinh Nhiễm phải cho bà ta một lời giải thích, nếu không sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lục Khinh Nhiễm lạnh giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, đây là nơi nào?”
“Đương nhiên là phủ Tuyên Dương Hầu rồi.”
“Ta là ai?”
“Này…”
“Sao hả, cái tát này vẫn chưa làm ngươi tỉnh ra sao?”
Từ ma ma ngập ngừng một chút rồi nói: “Người dĩ nhiên là phu nhân của Tuyên Dương Hầu.”
Lục Khinh Nhiễm cười lạnh, “Đây là phủ Tuyên Dương Hầu, ta là phu nhân Tuyên Dương Hầu, trong phủ này chỗ nào ta không được đến, đến lượt một nô tài như ngươi cản đường hay sao?”
Từ ma ma mím môi, nhất thời không biết nói gì tiếp, nhưng vẫn cản đường không cho qua.
“Ngươi cứ việc vào hỏi lão phu nhân, hỏi hầu gia, xem họ có công nhận địa vị của ta trong phủ này không, nếu không công nhận thì cứ việc đưa ta một tờ hưu thư, ta lập tức rời khỏi phủ này, để bá tánh xem thử hầu phủ nhân nghĩa cỡ nào, lại đuổi con dâu mang thai sáu tháng ra khỏi cửa!”
Giọng nàng không lớn nhưng rất vang, tất cả mọi người đều nghe thấy, kể cả người trong sảnh đường.
“Để nàng ta vào đi, cũng chẳng sợ mất mặt.”
Giọng lão phu nhân truyền ra từ bên trong, Từ ma ma nghe vậy mới tránh đường.
Lục Khinh Nhiễm bước vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không hề có chút khó chịu nào.
Đi qua bình phong bằng ngọc, bước vào bên trong, một luồng hơi ấm phả vào mặt. Trong sảnh đường có lò sưởi, rõ ràng là than tốt nhất, không những không có khói cay mắt mà còn thoang thoảng hương thơm.
“Ồ, bên ngoài đã xuống sương, trong này lại ấm áp thật, ta còn đang thắc mắc vì sao lại khác với Thiên Viện lạnh lẽo của mình đến vậy, thì ra là có lò sưởi.”
Lục Khinh Nhiễm cười nhẹ bước lên phía trước, thấy lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa sắc mặt lạnh tanh, còn Tạ Tự ngồi bên trái lão phu nhân đang cúi đầu uống trà, vẻ mặt thờ ơ, dường như đã giữ nguyên tư thế đó từ lâu, cũng không vì nàng đến mà có bất kỳ thay đổi nào, Lục Uyển Nhu ngồi bên phải lão phu nhân, hai người tay trong tay, chắc hẳn những lời tâm sự còn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.