Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 11:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Thấy nàng bước vào, nụ cười của Lục Uyển Nhu chợt tắt rồi lại nở ra, dịu dàng gọi: “Tỷ tỷ, người đến rồi.”
“Phải, ta đến vấn an bà mẫu.” Lục Khinh Nhiễm đáp.
Lục Uyển Nhu cười, “Vậy chắc tỷ tỷ ngủ nướng rồi, muộn hơn ta và Tự ca lâu như vậy, chúng ta sắp dùng bữa sáng rồi.”
“Đêm qua ngủ ngon thật, nhưng cũng không dậy muộn.”
“Vậy sao.” Lục Uyển Nhu cười, mang theo vài phần mỉa mai.
“Ta cứ nghĩ muội muội ngày thứ hai sau tân hôn thế nào cũng phải đến vấn an hầu phu nhân ta, do đó cứ chờ mãi, vậy mà không thấy. Hầy, lát nữa gặp mẫu thân, ta phải nói với người vì sao lại dạy dỗ muội muội quy củ như vậy, cũng may ta là tỷ tỷ không so đo với muội, nếu là phu nhân khác, e là phải dạy dỗ muội muội đàng hoàng đấy.”
Lục Uyển Nhu lần này có chút cười không nổi, một lúc sau mới nói: “Tỷ tỷ nói gì cũng đúng, muội muội sai rồi.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về tay Lục Uyển Nhu, nói với vẻ mặt xót xa: "Con có tấm lòng tốt, không thích so đo thiệt hơn, nhưng có người lại chua ngoa đanh đá thật sự khiến người ta chán ghét."
“Ồ, bà mẫu chẳng lẽ đang nói ta sao?” Lục Khinh Nhiễm nhướng mày hỏi.
“Từ ma ma bị ngươi đánh, Uyển Nhu cũng bị ngươi làm khó dễ, sáng sớm tinh mơ đã làm ta không yên. Sáng sớm nay không mời mà tới cũng thôi đi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, mau trở về viện của ngươi đi, sau này bớt ra ngoài làm trò xấu hổ!”
“Ta xấu hổ chỗ nào?”
“Ngươi còn muốn ta nói thẳng ra trước mặt ngươi hay sao?”
“Nói đi, ta muốn nghe.”
“Ngươi!”
Lục Khinh Nhiễm nhìn thẳng vào lão phu nhân, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nếu đã muốn nói ra thì nói cho rõ ràng, kẻ mất mặt chưa biết là ai đâu.”
Lão phu nhân tức đến nghẹn thở, Lục Uyển Nhu vội vàng vỗ lưng cho bà ta, nhỏ giọng an ủi.
“Tỷ tỷ tính tình vẫn vậy, mẫu thân đừng chấp nhặt với tỷ ấy.”
“Ta đúng là tính tình này, ai không vừa mắt thì cứ chịu đựng đi.”
Nói xong Lục Khinh Nhiễm đi tới chỗ Tạ Tự, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Uyển Nhu thấy vậy, trong lòng chua xót nhưng cũng không thể nói gì.
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, quay sang nhìn Tạ Tự: “Hầu gia đêm qua ngủ ngon giấc không?”
Tạ Tự vẫn im lặng nãy giờ, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn Lục Khinh Nhiễm. Ngũ quan hắn sắc nét, góc cạnh rõ ràng, khi không cười toát ra vẻ uy nghiêm, nhìn người khác càng thêm lạnh lùng.
Hắn hai mươi hai tuổi, đang độ tuổi trai tráng, nhờ lập chiến công hiển hách nên được triều đình trọng dụng, nắm giữ binh quyền, tập tước Hầu gia, đồng thời được ban thưởng đặc ân nối tiếp năm đời.
Vinh quang và tôn quý bậc này, trong các thế gia là độc nhất vô nhị.
Lục Khinh Nhiễm không hiểu nổi, một người kiêu ngạo như hắn thật sự sẽ vứt bỏ tôn nghiêm, bày ra một độc kế như vậy sao?
Tự vả vào mặt mình, người khác thì đắc ý, bản thân lại khó chịu, đúng là được không bù mất.
Trong lúc Lục Khinh Nhiễm suy nghĩ, Tạ Tự cũng đang đánh giá nàng.
Hắn rõ ràng cho rằng đích nữ Ninh Quốc Công phủ khác hẳn với những gì hắn thấy hai ngày nay, nàng không yếu đuối, không cam chịu nhẫn nhục, không dễ dàng bị bắt nạt, nàng có gai, hơn nữa gai này rất cứng và sắc nhọn.
“Còn nàng?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta dĩ nhiên ngủ rất ngon.”
“Thật sao? Ta cứ tưởng sẽ có người quấy rầy giấc ngủ của nàng.”
Lục Khinh Nhiễm mím môi, đêm qua Bùi Cửu Tư lẻn vào Hầu phủ, hóa ra hắn biết.
“Phải, ta đến vấn an bà mẫu.” Lục Khinh Nhiễm đáp.
Lục Uyển Nhu cười, “Vậy chắc tỷ tỷ ngủ nướng rồi, muộn hơn ta và Tự ca lâu như vậy, chúng ta sắp dùng bữa sáng rồi.”
“Đêm qua ngủ ngon thật, nhưng cũng không dậy muộn.”
“Vậy sao.” Lục Uyển Nhu cười, mang theo vài phần mỉa mai.
“Ta cứ nghĩ muội muội ngày thứ hai sau tân hôn thế nào cũng phải đến vấn an hầu phu nhân ta, do đó cứ chờ mãi, vậy mà không thấy. Hầy, lát nữa gặp mẫu thân, ta phải nói với người vì sao lại dạy dỗ muội muội quy củ như vậy, cũng may ta là tỷ tỷ không so đo với muội, nếu là phu nhân khác, e là phải dạy dỗ muội muội đàng hoàng đấy.”
Lục Uyển Nhu lần này có chút cười không nổi, một lúc sau mới nói: “Tỷ tỷ nói gì cũng đúng, muội muội sai rồi.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về tay Lục Uyển Nhu, nói với vẻ mặt xót xa: "Con có tấm lòng tốt, không thích so đo thiệt hơn, nhưng có người lại chua ngoa đanh đá thật sự khiến người ta chán ghét."
“Ồ, bà mẫu chẳng lẽ đang nói ta sao?” Lục Khinh Nhiễm nhướng mày hỏi.
“Từ ma ma bị ngươi đánh, Uyển Nhu cũng bị ngươi làm khó dễ, sáng sớm tinh mơ đã làm ta không yên. Sáng sớm nay không mời mà tới cũng thôi đi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, mau trở về viện của ngươi đi, sau này bớt ra ngoài làm trò xấu hổ!”
“Ta xấu hổ chỗ nào?”
“Ngươi còn muốn ta nói thẳng ra trước mặt ngươi hay sao?”
“Nói đi, ta muốn nghe.”
“Ngươi!”
Lục Khinh Nhiễm nhìn thẳng vào lão phu nhân, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nếu đã muốn nói ra thì nói cho rõ ràng, kẻ mất mặt chưa biết là ai đâu.”
Lão phu nhân tức đến nghẹn thở, Lục Uyển Nhu vội vàng vỗ lưng cho bà ta, nhỏ giọng an ủi.
“Tỷ tỷ tính tình vẫn vậy, mẫu thân đừng chấp nhặt với tỷ ấy.”
“Ta đúng là tính tình này, ai không vừa mắt thì cứ chịu đựng đi.”
Nói xong Lục Khinh Nhiễm đi tới chỗ Tạ Tự, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Uyển Nhu thấy vậy, trong lòng chua xót nhưng cũng không thể nói gì.
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, quay sang nhìn Tạ Tự: “Hầu gia đêm qua ngủ ngon giấc không?”
Tạ Tự vẫn im lặng nãy giờ, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn Lục Khinh Nhiễm. Ngũ quan hắn sắc nét, góc cạnh rõ ràng, khi không cười toát ra vẻ uy nghiêm, nhìn người khác càng thêm lạnh lùng.
Hắn hai mươi hai tuổi, đang độ tuổi trai tráng, nhờ lập chiến công hiển hách nên được triều đình trọng dụng, nắm giữ binh quyền, tập tước Hầu gia, đồng thời được ban thưởng đặc ân nối tiếp năm đời.
Vinh quang và tôn quý bậc này, trong các thế gia là độc nhất vô nhị.
Lục Khinh Nhiễm không hiểu nổi, một người kiêu ngạo như hắn thật sự sẽ vứt bỏ tôn nghiêm, bày ra một độc kế như vậy sao?
Tự vả vào mặt mình, người khác thì đắc ý, bản thân lại khó chịu, đúng là được không bù mất.
Trong lúc Lục Khinh Nhiễm suy nghĩ, Tạ Tự cũng đang đánh giá nàng.
Hắn rõ ràng cho rằng đích nữ Ninh Quốc Công phủ khác hẳn với những gì hắn thấy hai ngày nay, nàng không yếu đuối, không cam chịu nhẫn nhục, không dễ dàng bị bắt nạt, nàng có gai, hơn nữa gai này rất cứng và sắc nhọn.
“Còn nàng?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta dĩ nhiên ngủ rất ngon.”
“Thật sao? Ta cứ tưởng sẽ có người quấy rầy giấc ngủ của nàng.”
Lục Khinh Nhiễm mím môi, đêm qua Bùi Cửu Tư lẻn vào Hầu phủ, hóa ra hắn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.