Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 20:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
“Hầu gia, người đang đánh nhau là nhị công tử Thụy Vương phủ và… và Trường Ninh Vương.”
Nghe vậy, Tạ Tự cau mày. Suy nghĩ một lát, hắn đứng dậy vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
“Đi đường vòng, ta sẽ đến thẳng phủ quốc công sau.”
“Vâng.”
Xe ngựa bắt đầu quay đầu, Lục Khinh Nhiễm vén rèm nhìn ra xa, quả nhiên thấy hai đám người đang ẩu đả.
Xung quanh rất đông người xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao chỉ trỏ về phía hai nhóm người đó.
“Nghe đồn là vì một vũ nữ, hình như gọi là Tiên Vũ, nhị công tử Thụy Vương phủ vốn để ý trước, Trường Ninh Vương lại muốn cướp ngang nên mới đánh nhau.”
“Tranh giành một ả ca kỹ, hai vị này cũng chẳng sợ mất mặt.”
“Nhị công tử Thụy Vương phủ vốn là kẻ ăn chơi trác táng, tiếng xấu đồn xa, hắn sợ gì mất mặt. Còn Trường Ninh Vương kia, dạo này gây biết bao nhiêu chuyện, coi như chẳng còn gì để mất.”
“Hầy, Trường Ninh Vương này cũng từng oai phong lẫm liệt, tiếc thật.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn sang, thoáng thấy Bùi Cửu Tư, hắn dựa vào một gốc liễu cổ kính, tay cầm đoản đao, lưỡi dao sắc bén nâng cằm nữ tử bên cạnh, khiêu khích nhìn nam tử đang muốn xông tới.
Nam tử này ước chừng hai mươi mấy tuổi, mặc áo gấm màu xanh ngọc, dung mạo tuấn tú, chỉ là lúc này đầy vẻ uất hận, hai mắt đỏ ngầu như kẻ mất trí lao về phía trước nhưng lại bị người của Bùi Cửu Tư chặn lại.
Nữ tử bên cạnh Bùi Cửu Tư hẳn là vũ nữ kia, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn nhị công tử Thụy Vương phủ, lo lắng định bước lên nhưng bị Bùi Cửu Tư dùng sống dao khều một cái, liền không dám động đậy.
Lục Khinh Nhiễm nheo mắt, người ta tình đầu ý hợp, hắn lại ngang nhiên cướp đoạt.
Nam tử tức giận rút đao, ngay sau đó bị Bùi Cửu Tư một cước đá ngã lăn ra đất, còn vũ nữ kia vội vàng quỳ xuống đất cầu xin cho hắn.
Xe ngựa đi qua, Lục Khinh Nhiễm thấy Bùi Cửu Tư kéo vũ nữ kia lên, ôm mỹ nhân không cam lòng vào lòng cười đắc ý.
Lục Khinh Nhiễm buông rèm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ra vị kia chính là Trường Ninh Vương, thảo nào người ta đều nói hắn phong lưu bậc nhất, tuấn mỹ vô song.” Lục Uyển Nhu che miệng cười nói.
Lục Khinh Nhiễm nhìn sang hỏi: “Tạ Tự tốt hơn hay Trường Ninh Vương tốt hơn?”
Lục Uyển Nhu ngập ngừng một chút, “Tỷ tỷ thấy sao?”
“Dĩ nhiên là Trường Ninh Vương tốt hơn.”
“Cái này…”
“Một tên hầu làm sao sánh được với vương.”
Lục Uyển Nhu khịt mũi, “Vương cũng có vương được sủng ái và vương không được sủng ái mà.”
“Muội muội hình như biết rất nhiều chuyện nhỉ.”
Lục Uyển Nhu mím môi, “Ta chẳng biết gì cả.”
Lúc này xe ngựa lại xóc nảy, Lục Khinh Nhiễm nhắc nhở: “Muội muội cẩn thận, đừng để bị thương.”
Lục Uyển Nhu giật mình nhìn Lục Khinh Nhiễm, thầm nghĩ nàng đã biết chuyện gì chăng?
Nhưng Lục Khinh Nhiễm lại nhắm mắt, không cho nàng ta cơ hội dò xét.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng Ninh Quốc Công phủ, Lục Uyển Nhu xuống xe trước, Lục Khinh Nhiễm theo sau.
Nàng được Thanh Trúc đỡ xuống xe, vừa lúc thấy phu nhân Ninh Quốc Công mắt đỏ hoe chạy xuống thềm ôm chầm lấy Lục Uyển Nhu.
“Bảo bối của ta, con có biết mấy ngày không được gặp con, mẫu thân đã chịu đựng như thế nào không?”
“Mẫu thân, con cũng rất nhớ người.”
“Ngoan nào, ở hầu phủ có quen không? Ăn uống có quen không? Tạ Tự đối xử với con thế nào? Có bị ủy khuất gì không?”
“Mẫu thân, con… con không bị ủy khuất.”
“Sao con gầy đi nhiều thế này, chắc chắn là có kẻ bắt nạt con rồi.”
Nghe vậy, Tạ Tự cau mày. Suy nghĩ một lát, hắn đứng dậy vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
“Đi đường vòng, ta sẽ đến thẳng phủ quốc công sau.”
“Vâng.”
Xe ngựa bắt đầu quay đầu, Lục Khinh Nhiễm vén rèm nhìn ra xa, quả nhiên thấy hai đám người đang ẩu đả.
Xung quanh rất đông người xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao chỉ trỏ về phía hai nhóm người đó.
“Nghe đồn là vì một vũ nữ, hình như gọi là Tiên Vũ, nhị công tử Thụy Vương phủ vốn để ý trước, Trường Ninh Vương lại muốn cướp ngang nên mới đánh nhau.”
“Tranh giành một ả ca kỹ, hai vị này cũng chẳng sợ mất mặt.”
“Nhị công tử Thụy Vương phủ vốn là kẻ ăn chơi trác táng, tiếng xấu đồn xa, hắn sợ gì mất mặt. Còn Trường Ninh Vương kia, dạo này gây biết bao nhiêu chuyện, coi như chẳng còn gì để mất.”
“Hầy, Trường Ninh Vương này cũng từng oai phong lẫm liệt, tiếc thật.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn sang, thoáng thấy Bùi Cửu Tư, hắn dựa vào một gốc liễu cổ kính, tay cầm đoản đao, lưỡi dao sắc bén nâng cằm nữ tử bên cạnh, khiêu khích nhìn nam tử đang muốn xông tới.
Nam tử này ước chừng hai mươi mấy tuổi, mặc áo gấm màu xanh ngọc, dung mạo tuấn tú, chỉ là lúc này đầy vẻ uất hận, hai mắt đỏ ngầu như kẻ mất trí lao về phía trước nhưng lại bị người của Bùi Cửu Tư chặn lại.
Nữ tử bên cạnh Bùi Cửu Tư hẳn là vũ nữ kia, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn nhị công tử Thụy Vương phủ, lo lắng định bước lên nhưng bị Bùi Cửu Tư dùng sống dao khều một cái, liền không dám động đậy.
Lục Khinh Nhiễm nheo mắt, người ta tình đầu ý hợp, hắn lại ngang nhiên cướp đoạt.
Nam tử tức giận rút đao, ngay sau đó bị Bùi Cửu Tư một cước đá ngã lăn ra đất, còn vũ nữ kia vội vàng quỳ xuống đất cầu xin cho hắn.
Xe ngựa đi qua, Lục Khinh Nhiễm thấy Bùi Cửu Tư kéo vũ nữ kia lên, ôm mỹ nhân không cam lòng vào lòng cười đắc ý.
Lục Khinh Nhiễm buông rèm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ra vị kia chính là Trường Ninh Vương, thảo nào người ta đều nói hắn phong lưu bậc nhất, tuấn mỹ vô song.” Lục Uyển Nhu che miệng cười nói.
Lục Khinh Nhiễm nhìn sang hỏi: “Tạ Tự tốt hơn hay Trường Ninh Vương tốt hơn?”
Lục Uyển Nhu ngập ngừng một chút, “Tỷ tỷ thấy sao?”
“Dĩ nhiên là Trường Ninh Vương tốt hơn.”
“Cái này…”
“Một tên hầu làm sao sánh được với vương.”
Lục Uyển Nhu khịt mũi, “Vương cũng có vương được sủng ái và vương không được sủng ái mà.”
“Muội muội hình như biết rất nhiều chuyện nhỉ.”
Lục Uyển Nhu mím môi, “Ta chẳng biết gì cả.”
Lúc này xe ngựa lại xóc nảy, Lục Khinh Nhiễm nhắc nhở: “Muội muội cẩn thận, đừng để bị thương.”
Lục Uyển Nhu giật mình nhìn Lục Khinh Nhiễm, thầm nghĩ nàng đã biết chuyện gì chăng?
Nhưng Lục Khinh Nhiễm lại nhắm mắt, không cho nàng ta cơ hội dò xét.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng Ninh Quốc Công phủ, Lục Uyển Nhu xuống xe trước, Lục Khinh Nhiễm theo sau.
Nàng được Thanh Trúc đỡ xuống xe, vừa lúc thấy phu nhân Ninh Quốc Công mắt đỏ hoe chạy xuống thềm ôm chầm lấy Lục Uyển Nhu.
“Bảo bối của ta, con có biết mấy ngày không được gặp con, mẫu thân đã chịu đựng như thế nào không?”
“Mẫu thân, con cũng rất nhớ người.”
“Ngoan nào, ở hầu phủ có quen không? Ăn uống có quen không? Tạ Tự đối xử với con thế nào? Có bị ủy khuất gì không?”
“Mẫu thân, con… con không bị ủy khuất.”
“Sao con gầy đi nhiều thế này, chắc chắn là có kẻ bắt nạt con rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.