Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 21:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
“Không có ạ, à phải rồi, tỷ tỷ cũng đã về rồi.”
Lục Uyển Nhu vừa nói xong, quốc công phu nhân mới nhìn sang Lục Khinh Nhiễm, cùng là con gái nhưng vừa nhìn thấy Lục Khinh Nhiễm, sắc mặt bà ta liền lạnh đi vài phần, đặc biệt là khi nhìn thấy bụng nàng thì càng thêm lạnh lùng.
“Sao ngươi lại trở về?”
Mẫu thân luôn thiên vị muội muội, dù sao muội muội cũng được nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, còn nàng 16 tuổi mới được trở về bên cạnh cha mẹ, tình cảm tất nhiên khác biệt.
Nàng vẫn luôn biết điều đó, cũng thường xuyên cảm nhận được, ban đầu cảm thấy ủy khuất bất công, dần dần cũng chấp nhận. Nhưng lúc này nàng vẫn cảm thấy khó chịu, mà sự khó chịu này nhanh chóng biến thành một loại căm hận.
Lục Khinh Nhiễm chậm rãi bước lên, “Mẫu thân vì sao có vẻ không hoan nghênh ta về nhà vậy?”
Bạch thị nhìn quanh, rõ ràng là sợ mất mặt: “Vào nhà trước đi, kẻo người ngoài nhìn thấy.”
Tạ Tự đến trung viện bái kiến nhạc phụ, Bạch thị bảo Lục Uyển Nhu cũng đi theo.
“Ta cũng đã lâu không gặp phụ thân.” Lục Khinh Nhiễm nói.
“Cha ngươi không muốn gặp ngươi.” Bạch thị nói với vẻ chán ghét.
“Vì sao?”
“Ngươi làm chuyện tốt gì, ngươi không tự biết sao?”
“Người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ta là con gái của mẫu thân, lẽ nào mẫu thân cũng giống bọn họ, nghĩ như vậy về ta?”
“Chuyện xảy ra như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi làm quốc công phủ và hầu phủ mất mặt.”
Lục Khinh Nhiễm lắc đầu cười một tiếng, “Vậy mẫu thân muốn ta làm thế nào?”
“Nếu là người hiểu chuyện thì đã sớm âm thầm phá bỏ nghiệt chủng đó rồi.”
“Hay ta treo cổ tự vẫn cho mẫu thân vừa lòng?”
Bạch thị ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Khinh Nhiễm, hốc mắt đỏ hoe rồi quay mặt đi.
“Ta sinh ngươi ra, thà rằng không sinh.”
Bạch thị ngồi trên ghế thái sư rộng lớn, mặc y phục bằng gấm màu xanh bích thêu mai lan cúc trúc, cài trâm ngọc giản dị mà thanh nhã, nét mặt hiền từ, đoan trang dịu dàng khiến người ta muốn gần gũi.
Tay trái bà đeo một chuỗi tràng hạt, trên người không thoang thoảng phấn son mà là hương Phật.
Lục Khinh Nhiễm rất thích mùi hương trên người bà, khi mới về phủ, nàng muốn gần gũi với bà, nghe nói Lục Uyển Nhu thường ngủ cùng bà, nàng cũng nài nỉ được ngủ cùng.
Đêm đó nàng kể với Bạch thị về cuộc sống ở Bắc Cương, kể đến việc An di nương thường xuyên đau ốm, nàng vì kiếm tiền mua thuốc mà phải ra chiến trường khiêng xác chết, Bạch thị nghe xong liền quay mặt đi nôn ọe.
Từ dạo ấy trở đi, Bạch thị không cho nàng lại gần mình, nói trên người nàng có mùi hôi thối.
Bà không hề xót thương nàng, trái lại còn tỏ vẻ ghê tởm.
Lúc đó nàng mới hiểu, mẫu thân ruột này cũng chẳng thương yêu gì mình.
Lục Khinh Nhiễm hoàn hồn, tự giễu cười khổ: “Phải rồi, giá như ta đã chết trong trận chiến loạn đó hoặc không bao giờ trở về thì tốt biết mấy.”
“Ngươi!” Bạch thị chỉ tay vào Lục Khinh Nhiễm, “Ngươi lúc nào cũng vậy, nói năng chua ngoa cứ như dao đâm vào tim ta.”
“Hóa ra mẫu thân cũng biết đau lòng ta sao?”
“Cha mẹ đều biết những năm tháng ngươi chịu khổ bên ngoài, để bù đắp cho ngươi, khi hoàng thượng ban hôn chúng ta đã dành mối hôn sự tốt đẹp của phủ Tuyên Dương Hầu cho ngươi. Nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện này, ngươi, ngươi đừng trách ai, là số ngươi không may.”
Số không may ư?
Lục Khinh Nhiễm cười khẩy, “Người Tạ Tự muốn cưới là Lục Uyển Nhu, thánh chỉ ban hôn cũng chọn Lục Uyển Nhu, lẽ nào cha mẹ không biết, vậy tại sao lại gả ta qua đó? Đêm đó Trường Ninh Vương say rượu bị dìu vào động phòng, rõ ràng là có người hãm hại, còn ta lại trở thành quân cờ bị kẻ đứng sau thao túng, phụ thân có biết trước không? Mẫu thân có biết không?”
Lục Uyển Nhu vừa nói xong, quốc công phu nhân mới nhìn sang Lục Khinh Nhiễm, cùng là con gái nhưng vừa nhìn thấy Lục Khinh Nhiễm, sắc mặt bà ta liền lạnh đi vài phần, đặc biệt là khi nhìn thấy bụng nàng thì càng thêm lạnh lùng.
“Sao ngươi lại trở về?”
Mẫu thân luôn thiên vị muội muội, dù sao muội muội cũng được nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, còn nàng 16 tuổi mới được trở về bên cạnh cha mẹ, tình cảm tất nhiên khác biệt.
Nàng vẫn luôn biết điều đó, cũng thường xuyên cảm nhận được, ban đầu cảm thấy ủy khuất bất công, dần dần cũng chấp nhận. Nhưng lúc này nàng vẫn cảm thấy khó chịu, mà sự khó chịu này nhanh chóng biến thành một loại căm hận.
Lục Khinh Nhiễm chậm rãi bước lên, “Mẫu thân vì sao có vẻ không hoan nghênh ta về nhà vậy?”
Bạch thị nhìn quanh, rõ ràng là sợ mất mặt: “Vào nhà trước đi, kẻo người ngoài nhìn thấy.”
Tạ Tự đến trung viện bái kiến nhạc phụ, Bạch thị bảo Lục Uyển Nhu cũng đi theo.
“Ta cũng đã lâu không gặp phụ thân.” Lục Khinh Nhiễm nói.
“Cha ngươi không muốn gặp ngươi.” Bạch thị nói với vẻ chán ghét.
“Vì sao?”
“Ngươi làm chuyện tốt gì, ngươi không tự biết sao?”
“Người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ta là con gái của mẫu thân, lẽ nào mẫu thân cũng giống bọn họ, nghĩ như vậy về ta?”
“Chuyện xảy ra như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi làm quốc công phủ và hầu phủ mất mặt.”
Lục Khinh Nhiễm lắc đầu cười một tiếng, “Vậy mẫu thân muốn ta làm thế nào?”
“Nếu là người hiểu chuyện thì đã sớm âm thầm phá bỏ nghiệt chủng đó rồi.”
“Hay ta treo cổ tự vẫn cho mẫu thân vừa lòng?”
Bạch thị ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Khinh Nhiễm, hốc mắt đỏ hoe rồi quay mặt đi.
“Ta sinh ngươi ra, thà rằng không sinh.”
Bạch thị ngồi trên ghế thái sư rộng lớn, mặc y phục bằng gấm màu xanh bích thêu mai lan cúc trúc, cài trâm ngọc giản dị mà thanh nhã, nét mặt hiền từ, đoan trang dịu dàng khiến người ta muốn gần gũi.
Tay trái bà đeo một chuỗi tràng hạt, trên người không thoang thoảng phấn son mà là hương Phật.
Lục Khinh Nhiễm rất thích mùi hương trên người bà, khi mới về phủ, nàng muốn gần gũi với bà, nghe nói Lục Uyển Nhu thường ngủ cùng bà, nàng cũng nài nỉ được ngủ cùng.
Đêm đó nàng kể với Bạch thị về cuộc sống ở Bắc Cương, kể đến việc An di nương thường xuyên đau ốm, nàng vì kiếm tiền mua thuốc mà phải ra chiến trường khiêng xác chết, Bạch thị nghe xong liền quay mặt đi nôn ọe.
Từ dạo ấy trở đi, Bạch thị không cho nàng lại gần mình, nói trên người nàng có mùi hôi thối.
Bà không hề xót thương nàng, trái lại còn tỏ vẻ ghê tởm.
Lúc đó nàng mới hiểu, mẫu thân ruột này cũng chẳng thương yêu gì mình.
Lục Khinh Nhiễm hoàn hồn, tự giễu cười khổ: “Phải rồi, giá như ta đã chết trong trận chiến loạn đó hoặc không bao giờ trở về thì tốt biết mấy.”
“Ngươi!” Bạch thị chỉ tay vào Lục Khinh Nhiễm, “Ngươi lúc nào cũng vậy, nói năng chua ngoa cứ như dao đâm vào tim ta.”
“Hóa ra mẫu thân cũng biết đau lòng ta sao?”
“Cha mẹ đều biết những năm tháng ngươi chịu khổ bên ngoài, để bù đắp cho ngươi, khi hoàng thượng ban hôn chúng ta đã dành mối hôn sự tốt đẹp của phủ Tuyên Dương Hầu cho ngươi. Nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện này, ngươi, ngươi đừng trách ai, là số ngươi không may.”
Số không may ư?
Lục Khinh Nhiễm cười khẩy, “Người Tạ Tự muốn cưới là Lục Uyển Nhu, thánh chỉ ban hôn cũng chọn Lục Uyển Nhu, lẽ nào cha mẹ không biết, vậy tại sao lại gả ta qua đó? Đêm đó Trường Ninh Vương say rượu bị dìu vào động phòng, rõ ràng là có người hãm hại, còn ta lại trở thành quân cờ bị kẻ đứng sau thao túng, phụ thân có biết trước không? Mẫu thân có biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.