Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 22:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
“Ý ngươi là gì, ngươi đang nói ta và cha ngươi cố tình hại ngươi sao?” Bạch thị tức giận đến run người.
“Ta chỉ đang muốn xác nhận với mẫu thân thôi.”
“Ngươi!” Bạch thị hất đổ ấm trà trên bàn, “Quả nhiên cha ngươi nói đúng, ngươi đúng là đồ bạch nhãn lang ăn cháo đá bát!”
Lục Khinh Nhiễm thở dài, xem ra Bạch thị thật sự không biết chuyện này.
Điều này cũng đáng mừng.
“Mẫu thân, ta...”
“Ngươi nghĩ chúng ta như vậy, chứng tỏ tâm địa ngươi xấu xa, quả nhiên là do tiện nhân kia nuôi lớn, y hệt như ả.”
Lục Khinh Nhiễm vốn định làm dịu không khí, nhưng nghe Bạch thị nói di nương như vậy, nàng liền không vui: “Di nương rất tốt, người đã nuôi nấng ta, mẫu thân nên biết ơn người mới phải.”
“Trong lòng ngươi, ả ta mới là mẹ ruột của ngươi phải không?”
“Vậy còn trong lòng mẫu thân thì sao, Lục Uyển Nhu mới là con gái mà mẫu thân yêu thương nhất phải không?”
Hai mẹ con đối đầu gay gắt, chuyện này thường xuyên xảy ra sau khi nàng trở về phủ.
“Ngươi à, ngươi làm sao bằng một nửa Uyển Nhu.”
Lại là câu nói này, mỗi lần hai mẹ con cãi nhau, Bạch thị luôn kết thúc bằng câu này.
Lúc này Lục Uyển Nhu bước vào thính đường, chắc là đến từ lúc nãy, nàng ta đã đứng ngoài nghe hết mọi chuyện. Nàng ta tiến lên, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Bạch thị: “Mẫu thân, hôm nay là ngày tốt, mẫu thân đừng nên tức giận, tức giận hại thân. Tỷ tỷ chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tỷ ấy không có ý xấu đâu.”
“Con luôn bênh vực nó.” Bạch thị yêu thương điểm nhẹ lên chóp mũi Lục Uyển Nhu.
“Mấy năm nay tỷ tỷ ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, con biết cha mẹ rất thương tỷ ấy, thật ra con cũng thương tỷ tỷ, cả nhà mình đều đối xử tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ chắc chắn cũng cảm nhận được.”
“Tuy con nhỏ hơn tỷ tỷ con một tuổi, nhưng con lại là đứa hiểu chuyện nhất. Trong mối hôn sự này, cha mẹ đã để con chịu thiệt thòi rồi.”
“Không thiệt thòi đâu, chỉ cần tỷ tỷ vừa lòng là được.”
Lục Khinh Nhiễm cười lạnh, hóa ra người chịu thiệt lại là Lục Uyển Nhu, còn nàng lại trở thành kẻ chiếm lợi.
Vậy nàng rất muốn đổi chỗ với Lục Uyển Nhu, để nàng ta cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng sống không bằng chết của nàng hiện tại.
Chỉ là hai mẹ con người ta nói chuyện thân mật, nàng lại trở thành người thừa thãi.
Lục Khinh Nhiễm đến chỗ Bạch thị vốn là muốn xác nhận xem bà có biết chuyện đó hay không, giờ xem ra bà ta không biết, vậy người trong quốc công phủ nhúng tay vào chuyện này chính là phụ thân nàng.
Thật ra điều này cũng giống như nàng dự đoán.
Phụ thân nàng hẳn là thuộc phe Nhị hoàng tử, vì bày mưu tính kế cho chủ tử mà vứt bỏ đứa con gái này.
Ra khỏi Đông viện, Lục Khinh Nhiễm vội vã chạy đến Bách Cẩm Viên.
“Cô nương, người đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân.”
Thanh Trúc vội vàng đuổi theo nàng, sợ nàng ngã.
“Hơn nửa năm rồi, ta thật sự rất nhớ di nương, người chắc cũng nhớ ta lắm.”
Cũng chỉ khi nhắc đến An di nương, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Lục Khinh Nhiễm mới lộ ra vài phần ấm áp.
Từ Đông viện đến Bách Cẩm Viên có một con đường tắt, Lục Khinh Nhiễm bước trên phiến đá xanh, xuyên qua một rừng trúc nhỏ, đang định rẽ ra ngoài thì thấy Lý quản sự trong phủ vội vã đi từ trong rừng ra.
Thấy nàng, ông ta có chút giật mình, sau đó tiến lên hành lễ.
Lục Khinh Nhiễm liếc nhìn thắt lưng đeo sai lệch của ông ta, lại ngửi thấy mùi hoa nhài lẫn với mùi mồ hôi nam nhân, nàng không khỏi lấy khăn che mũi.
“Ta chỉ đang muốn xác nhận với mẫu thân thôi.”
“Ngươi!” Bạch thị hất đổ ấm trà trên bàn, “Quả nhiên cha ngươi nói đúng, ngươi đúng là đồ bạch nhãn lang ăn cháo đá bát!”
Lục Khinh Nhiễm thở dài, xem ra Bạch thị thật sự không biết chuyện này.
Điều này cũng đáng mừng.
“Mẫu thân, ta...”
“Ngươi nghĩ chúng ta như vậy, chứng tỏ tâm địa ngươi xấu xa, quả nhiên là do tiện nhân kia nuôi lớn, y hệt như ả.”
Lục Khinh Nhiễm vốn định làm dịu không khí, nhưng nghe Bạch thị nói di nương như vậy, nàng liền không vui: “Di nương rất tốt, người đã nuôi nấng ta, mẫu thân nên biết ơn người mới phải.”
“Trong lòng ngươi, ả ta mới là mẹ ruột của ngươi phải không?”
“Vậy còn trong lòng mẫu thân thì sao, Lục Uyển Nhu mới là con gái mà mẫu thân yêu thương nhất phải không?”
Hai mẹ con đối đầu gay gắt, chuyện này thường xuyên xảy ra sau khi nàng trở về phủ.
“Ngươi à, ngươi làm sao bằng một nửa Uyển Nhu.”
Lại là câu nói này, mỗi lần hai mẹ con cãi nhau, Bạch thị luôn kết thúc bằng câu này.
Lúc này Lục Uyển Nhu bước vào thính đường, chắc là đến từ lúc nãy, nàng ta đã đứng ngoài nghe hết mọi chuyện. Nàng ta tiến lên, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Bạch thị: “Mẫu thân, hôm nay là ngày tốt, mẫu thân đừng nên tức giận, tức giận hại thân. Tỷ tỷ chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tỷ ấy không có ý xấu đâu.”
“Con luôn bênh vực nó.” Bạch thị yêu thương điểm nhẹ lên chóp mũi Lục Uyển Nhu.
“Mấy năm nay tỷ tỷ ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, con biết cha mẹ rất thương tỷ ấy, thật ra con cũng thương tỷ tỷ, cả nhà mình đều đối xử tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ chắc chắn cũng cảm nhận được.”
“Tuy con nhỏ hơn tỷ tỷ con một tuổi, nhưng con lại là đứa hiểu chuyện nhất. Trong mối hôn sự này, cha mẹ đã để con chịu thiệt thòi rồi.”
“Không thiệt thòi đâu, chỉ cần tỷ tỷ vừa lòng là được.”
Lục Khinh Nhiễm cười lạnh, hóa ra người chịu thiệt lại là Lục Uyển Nhu, còn nàng lại trở thành kẻ chiếm lợi.
Vậy nàng rất muốn đổi chỗ với Lục Uyển Nhu, để nàng ta cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng sống không bằng chết của nàng hiện tại.
Chỉ là hai mẹ con người ta nói chuyện thân mật, nàng lại trở thành người thừa thãi.
Lục Khinh Nhiễm đến chỗ Bạch thị vốn là muốn xác nhận xem bà có biết chuyện đó hay không, giờ xem ra bà ta không biết, vậy người trong quốc công phủ nhúng tay vào chuyện này chính là phụ thân nàng.
Thật ra điều này cũng giống như nàng dự đoán.
Phụ thân nàng hẳn là thuộc phe Nhị hoàng tử, vì bày mưu tính kế cho chủ tử mà vứt bỏ đứa con gái này.
Ra khỏi Đông viện, Lục Khinh Nhiễm vội vã chạy đến Bách Cẩm Viên.
“Cô nương, người đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân.”
Thanh Trúc vội vàng đuổi theo nàng, sợ nàng ngã.
“Hơn nửa năm rồi, ta thật sự rất nhớ di nương, người chắc cũng nhớ ta lắm.”
Cũng chỉ khi nhắc đến An di nương, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Lục Khinh Nhiễm mới lộ ra vài phần ấm áp.
Từ Đông viện đến Bách Cẩm Viên có một con đường tắt, Lục Khinh Nhiễm bước trên phiến đá xanh, xuyên qua một rừng trúc nhỏ, đang định rẽ ra ngoài thì thấy Lý quản sự trong phủ vội vã đi từ trong rừng ra.
Thấy nàng, ông ta có chút giật mình, sau đó tiến lên hành lễ.
Lục Khinh Nhiễm liếc nhìn thắt lưng đeo sai lệch của ông ta, lại ngửi thấy mùi hoa nhài lẫn với mùi mồ hôi nam nhân, nàng không khỏi lấy khăn che mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.