Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 44:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Vừa bước qua cổng vào hậu viện, một luồng gió lạnh bất ngờ ập đến thổi tắt ngọn đèn, cả sân chìm trong bóng tối.
Thanh Trúc không kìm được, khẽ kêu lên một tiếng.
“Cô nương!”
Nàng ta muốn bảo vệ cô nương nhưng theo bản năng lại nấp sau lưng Lục Khinh Nhiễm.
Lục Khinh Nhiễm vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng dắt Thanh Trúc tiến về phía bóng đen đó.
“Ngươi không phải người đó.”
Giọng nói này hơi nghẹn ngào, già nua nhưng lại ấm áp, hóa ra là một lão phụ nhân.
Lục Khinh Nhiễm đáp: “Ta là đồ đệ của người đó.”
Một lúc sau, lão phụ nhân lấy ra hộp quẹt, thắp sáng lại ngọn đèn dầu.
Lục Khinh Nhiễm bước đến gần, lão phụ nhân mặc đồ đen, đầu đội nón sa đang đứng chờ nàng. Khi nàng đến gần, bà ta mới bỏ nón sa xuống để lộ một khuôn mặt trẻ trung không hề phù hợp với giọng nói già nua trước đó.
Khuôn mặt như hoa đào, xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có vài sợi tóc bạc nơi thái dương, ước chừng độ 40 tuổi.
Lục Khinh Nhiễm nhìn kỹ lại, khẽ gọi: “Sư nương?”
Nghe vậy, lông mày phụ nhân nhíu lại.
“Ai dạy ngươi gọi ta như vậy?”
“À, sư phụ ta có một bức tranh chân dung của người, treo ngay giữa sảnh đường, ngày nào cũng lẩm bẩm với bức tranh đó. Có lần ta không chịu nổi tò mò nên hỏi người trong tranh là ai, người nói là thê tử chưa cưới của mình, còn dặn sau này gặp người phải gọi là sư nương.”
“Ta đoán người trong tranh chắc là người trong lòng của sư phụ, nhưng không ngờ người vẫn còn sống. Với tính tình cố chấp, điên rồ của sư phụ, nếu người còn sống, ông ấy chắc chắn sẽ trói người lại bên mình, sao có thể mười mấy năm chỉ đối diện với một bức tranh.”
“Sao ông ta không thắp ba nén nhang tiễn ta đi luôn cho rồi!”
Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống đối diện với phụ nhân, thấy bà đoan trang thanh tú, hẳn là người quanh năm sống trong nhung lụa, chỉ có điều nếp nhăn giữa trán hơi sâu, như thể thường xuyên lo lắng điều gì.
“Sư phụ ta không tin Phật, nhưng mỗi khi đi qua chùa miếu đều vào lễ bái, chỉ cầu Phật Tổ một điều duy nhất đó là phù hộ sư nương bình an vui vẻ.”
Phụ nhân lại không mặn mà với điều này, “Mười lăm năm rồi, ông ta còn chẳng dám vào cổng thành Bình Kinh nói gì đến tình thâm, đúng là nhảm nhí.”
Lục Khinh Nhiễm mím môi, chuyện giữa họ nàng không biết rõ nên không tiện nói gì thêm.
“Ta đợi ở đây ba tháng rồi, tối nào cũng đến, ngươi thật khó chờ!” Phụ nhân nói với vẻ không vui.
“Ta gần đây không thể ra ngoài.”
“Thôi được rồi, thứ ông ta bảo ngươi đưa cho ta, lấy ra đây.”
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lúc rồi để Thanh Trúc đỡ dậy, đi về phía gian chính ở hậu viện.
Thanh Trúc cầm đèn soi cho nàng, chẳng mấy chốc nàng đã lấy ra một lọ thuốc sứ trắng nhỏ, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt phụ nhân.
“Ông ấy có nói với ngươi đây là gì không?”
“Không có.”
“Vậy ngươi có biết đây là gì không?”
“Ta biết.”
Phụ nhân nhìn Lục Khinh Nhiễm, thấy nàng bình tĩnh liền gật đầu hài lòng: “Trông ngươi có vẻ thông minh, chắc không cần ta phải nhắc nhở.”
“Ta sẽ giữ kín chuyện này, coi như tối nay chưa gặp người.”
“Cả đời ông ta hồ đồ, may mà lại thu nhận được một đồ đệ thông minh.”
Nói xong phụ nhân đứng dậy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Đợi người đi rồi, Thanh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nương, chúng ta cũng về phủ thôi.”
Lục Khinh Nhiễm gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Đến trước cửa tiệm, nàng liếc nhìn quầy thuốc phủ đầy bụi.
Thanh Trúc không kìm được, khẽ kêu lên một tiếng.
“Cô nương!”
Nàng ta muốn bảo vệ cô nương nhưng theo bản năng lại nấp sau lưng Lục Khinh Nhiễm.
Lục Khinh Nhiễm vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng dắt Thanh Trúc tiến về phía bóng đen đó.
“Ngươi không phải người đó.”
Giọng nói này hơi nghẹn ngào, già nua nhưng lại ấm áp, hóa ra là một lão phụ nhân.
Lục Khinh Nhiễm đáp: “Ta là đồ đệ của người đó.”
Một lúc sau, lão phụ nhân lấy ra hộp quẹt, thắp sáng lại ngọn đèn dầu.
Lục Khinh Nhiễm bước đến gần, lão phụ nhân mặc đồ đen, đầu đội nón sa đang đứng chờ nàng. Khi nàng đến gần, bà ta mới bỏ nón sa xuống để lộ một khuôn mặt trẻ trung không hề phù hợp với giọng nói già nua trước đó.
Khuôn mặt như hoa đào, xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có vài sợi tóc bạc nơi thái dương, ước chừng độ 40 tuổi.
Lục Khinh Nhiễm nhìn kỹ lại, khẽ gọi: “Sư nương?”
Nghe vậy, lông mày phụ nhân nhíu lại.
“Ai dạy ngươi gọi ta như vậy?”
“À, sư phụ ta có một bức tranh chân dung của người, treo ngay giữa sảnh đường, ngày nào cũng lẩm bẩm với bức tranh đó. Có lần ta không chịu nổi tò mò nên hỏi người trong tranh là ai, người nói là thê tử chưa cưới của mình, còn dặn sau này gặp người phải gọi là sư nương.”
“Ta đoán người trong tranh chắc là người trong lòng của sư phụ, nhưng không ngờ người vẫn còn sống. Với tính tình cố chấp, điên rồ của sư phụ, nếu người còn sống, ông ấy chắc chắn sẽ trói người lại bên mình, sao có thể mười mấy năm chỉ đối diện với một bức tranh.”
“Sao ông ta không thắp ba nén nhang tiễn ta đi luôn cho rồi!”
Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống đối diện với phụ nhân, thấy bà đoan trang thanh tú, hẳn là người quanh năm sống trong nhung lụa, chỉ có điều nếp nhăn giữa trán hơi sâu, như thể thường xuyên lo lắng điều gì.
“Sư phụ ta không tin Phật, nhưng mỗi khi đi qua chùa miếu đều vào lễ bái, chỉ cầu Phật Tổ một điều duy nhất đó là phù hộ sư nương bình an vui vẻ.”
Phụ nhân lại không mặn mà với điều này, “Mười lăm năm rồi, ông ta còn chẳng dám vào cổng thành Bình Kinh nói gì đến tình thâm, đúng là nhảm nhí.”
Lục Khinh Nhiễm mím môi, chuyện giữa họ nàng không biết rõ nên không tiện nói gì thêm.
“Ta đợi ở đây ba tháng rồi, tối nào cũng đến, ngươi thật khó chờ!” Phụ nhân nói với vẻ không vui.
“Ta gần đây không thể ra ngoài.”
“Thôi được rồi, thứ ông ta bảo ngươi đưa cho ta, lấy ra đây.”
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lúc rồi để Thanh Trúc đỡ dậy, đi về phía gian chính ở hậu viện.
Thanh Trúc cầm đèn soi cho nàng, chẳng mấy chốc nàng đã lấy ra một lọ thuốc sứ trắng nhỏ, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt phụ nhân.
“Ông ấy có nói với ngươi đây là gì không?”
“Không có.”
“Vậy ngươi có biết đây là gì không?”
“Ta biết.”
Phụ nhân nhìn Lục Khinh Nhiễm, thấy nàng bình tĩnh liền gật đầu hài lòng: “Trông ngươi có vẻ thông minh, chắc không cần ta phải nhắc nhở.”
“Ta sẽ giữ kín chuyện này, coi như tối nay chưa gặp người.”
“Cả đời ông ta hồ đồ, may mà lại thu nhận được một đồ đệ thông minh.”
Nói xong phụ nhân đứng dậy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Đợi người đi rồi, Thanh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nương, chúng ta cũng về phủ thôi.”
Lục Khinh Nhiễm gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Đến trước cửa tiệm, nàng liếc nhìn quầy thuốc phủ đầy bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.