Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 45:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
“Thanh Trúc, ngươi nghĩ ta có nên kinh doanh nơi này không?”
Chữa bệnh cứu người thu chút thù lao, dù sao cũng coi như một nghề mưu sinh.
“Cô nương mang thai lớn thế này, e là không tiện lắm.”
Lục Khinh Nhiễm thở dài, bản thân nàng tuy không có gì đáng ngại, vẫn có thể gắng gượng, nhưng nhìn quanh bụng bầu của mình, kẻ muốn hãm hại nàng quá nhiều, nàng e rằng chữa bệnh cho người chưa xong lại tự hại chính mình.
Rời khỏi đường Thanh Thạch, đêm đã khuya, trên đường vắng tanh, chủ tớ hai người cố gắng bước nhanh về hầu phủ.
Đến một khúc quanh bỗng dưng xuất hiện một nam một nữ hốt hoảng chạy trối chết. Người nam bị thương ở chân, người nữ dìu hắn.
Dưới bóng đêm mờ ảo, Lục Khinh Nhiễm vẫn nhận ra nữ tử kia chính là vũ cơ Tiên Vũ bị Bùi Cửu Tư cưỡng đoạt mấy hôm trước, còn nam tử khỏi cần đoán, chính là nhị công tử Triệu Diễm của Thụy Vương phủ.
Họ chạy ra đến đường lớn, chưa kịp đi xa đã bị một đám người chặn lại.
Kẻ cầm đầu cưỡi tuấn mã, mặc trường bào huyền sắc, đầu buộc khăn lụa đỏ, mặt như thu nguyệt, dung mạo tuấn tú, dưới ánh trăng mờ ảo tựa như một bức tranh mỹ nhân được phác họa bằng nét mực đậm hơn cả màn đêm.
Hắn mỉm cười liếc nhìn hai người đang kinh hãi, giọng điệu trêu chọc: “Trộm người từ Trường Ninh Vương phủ của ta, Triệu Diễm, ngươi thật sự nghĩ dễ dàng vậy sao? Ta bất quá chỉ hứng chí nhất thời muốn giữ các ngươi lại, xem các ngươi chạy trốn chật vật, cảm thấy rất thú vị.”
“Cửu điện hạ, xin tha cho chúng ta.” Triệu Diễm nhẫn nhục quỳ xuống.
Thấy Triệu Diễm quỳ xuống, Bùi Cửu Tư cười lớn, “Nhưng nàng ta là đồ chơi của ta, ta còn chưa chơi chán đâu!”
“Nàng ấy là người chứ không phải đồ vật!”
“Trong mắt bổn vương, nàng ta chẳng khác gì lũ chó mèo, chỉ là thứ để mua vui thôi.”
“Ngươi!” Triệu Diễm nghiến răng, “Đừng có quá đáng!”
“Quá đáng? Cướp đồ lại còn lên mặt dạy đời.” Bùi Cửu Tư cười lạnh, “Người đâu, trói Tiên Vũ lại mang về vương phủ.”
“Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng hòng mang Tiên Vũ đi!”
“A, muốn chết à?” Bùi Cửu Tư nheo mắt, “Nếu Triệu nhị công tử không sợ chết, vậy cứ đánh cho ta!”
Lục Khinh Nhiễm không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này, đôi tình nhân đang thắm thiết lại bị Bùi Cửu Tư xen ngang, còn hành hung giữa đường.
Triệu Diễm vốn đã bị thương, hiện giờ bị đánh không chút phản kháng, Tiên Vũ vừa khóc vừa quỳ trước mặt Bùi Cửu Tư cầu xin hắn tha cho tình lang.
Đứa nhóc trong bụng nàng dường như cũng thích náo nhiệt, hưng phấn đạp nàng vài cái.
“Cô nương, liệu có xảy ra án mạng không?”
Thanh Trúc dìu cô nương nhà mình, có chút lo sợ, nhưng vì đối phương chặn đường nên bọn họ chỉ còn cách chờ đợi.
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, Triệu Diễm là nhị công tử của Thụy Vương phủ, Thụy Vương được phong dị tính vương nhờ công lao phò tá hoàng đế, nàng tuy không hiểu chuyện triều đình nhưng cũng biết Thụy Vương rất được hoàng thượng coi trọng.
Bùi Cửu Tư liều lĩnh bất chấp tất cả, nếu thật sự giết Triệu Diễm, liệu Thụy Vương có thể tha cho hắn?
Triệu Diễm đã bị đánh đến mình đầy máu, vậy mà Bùi Cửu Tư vẫn cười tựa như ma quỷ.
“Bùi Cửu Tư, Triệu Diễm mà chết thì ngươi cũng đừng hòng có được ta!”
Tiên Vũ bất ngờ rút từ trong ngực ra một con dao găm, kề lưỡi dao vào cổ mình.
“Thả chàng! Không được làm chàng bị thương nữa!”
Tiên Vũ mặt đầy phẫn uất, nàng ta không phải dọa Bùi Cửu Tư, lưỡi dao đã cứa rách da, máu tươi cũng đã chảy ra.
Chữa bệnh cứu người thu chút thù lao, dù sao cũng coi như một nghề mưu sinh.
“Cô nương mang thai lớn thế này, e là không tiện lắm.”
Lục Khinh Nhiễm thở dài, bản thân nàng tuy không có gì đáng ngại, vẫn có thể gắng gượng, nhưng nhìn quanh bụng bầu của mình, kẻ muốn hãm hại nàng quá nhiều, nàng e rằng chữa bệnh cho người chưa xong lại tự hại chính mình.
Rời khỏi đường Thanh Thạch, đêm đã khuya, trên đường vắng tanh, chủ tớ hai người cố gắng bước nhanh về hầu phủ.
Đến một khúc quanh bỗng dưng xuất hiện một nam một nữ hốt hoảng chạy trối chết. Người nam bị thương ở chân, người nữ dìu hắn.
Dưới bóng đêm mờ ảo, Lục Khinh Nhiễm vẫn nhận ra nữ tử kia chính là vũ cơ Tiên Vũ bị Bùi Cửu Tư cưỡng đoạt mấy hôm trước, còn nam tử khỏi cần đoán, chính là nhị công tử Triệu Diễm của Thụy Vương phủ.
Họ chạy ra đến đường lớn, chưa kịp đi xa đã bị một đám người chặn lại.
Kẻ cầm đầu cưỡi tuấn mã, mặc trường bào huyền sắc, đầu buộc khăn lụa đỏ, mặt như thu nguyệt, dung mạo tuấn tú, dưới ánh trăng mờ ảo tựa như một bức tranh mỹ nhân được phác họa bằng nét mực đậm hơn cả màn đêm.
Hắn mỉm cười liếc nhìn hai người đang kinh hãi, giọng điệu trêu chọc: “Trộm người từ Trường Ninh Vương phủ của ta, Triệu Diễm, ngươi thật sự nghĩ dễ dàng vậy sao? Ta bất quá chỉ hứng chí nhất thời muốn giữ các ngươi lại, xem các ngươi chạy trốn chật vật, cảm thấy rất thú vị.”
“Cửu điện hạ, xin tha cho chúng ta.” Triệu Diễm nhẫn nhục quỳ xuống.
Thấy Triệu Diễm quỳ xuống, Bùi Cửu Tư cười lớn, “Nhưng nàng ta là đồ chơi của ta, ta còn chưa chơi chán đâu!”
“Nàng ấy là người chứ không phải đồ vật!”
“Trong mắt bổn vương, nàng ta chẳng khác gì lũ chó mèo, chỉ là thứ để mua vui thôi.”
“Ngươi!” Triệu Diễm nghiến răng, “Đừng có quá đáng!”
“Quá đáng? Cướp đồ lại còn lên mặt dạy đời.” Bùi Cửu Tư cười lạnh, “Người đâu, trói Tiên Vũ lại mang về vương phủ.”
“Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng hòng mang Tiên Vũ đi!”
“A, muốn chết à?” Bùi Cửu Tư nheo mắt, “Nếu Triệu nhị công tử không sợ chết, vậy cứ đánh cho ta!”
Lục Khinh Nhiễm không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này, đôi tình nhân đang thắm thiết lại bị Bùi Cửu Tư xen ngang, còn hành hung giữa đường.
Triệu Diễm vốn đã bị thương, hiện giờ bị đánh không chút phản kháng, Tiên Vũ vừa khóc vừa quỳ trước mặt Bùi Cửu Tư cầu xin hắn tha cho tình lang.
Đứa nhóc trong bụng nàng dường như cũng thích náo nhiệt, hưng phấn đạp nàng vài cái.
“Cô nương, liệu có xảy ra án mạng không?”
Thanh Trúc dìu cô nương nhà mình, có chút lo sợ, nhưng vì đối phương chặn đường nên bọn họ chỉ còn cách chờ đợi.
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, Triệu Diễm là nhị công tử của Thụy Vương phủ, Thụy Vương được phong dị tính vương nhờ công lao phò tá hoàng đế, nàng tuy không hiểu chuyện triều đình nhưng cũng biết Thụy Vương rất được hoàng thượng coi trọng.
Bùi Cửu Tư liều lĩnh bất chấp tất cả, nếu thật sự giết Triệu Diễm, liệu Thụy Vương có thể tha cho hắn?
Triệu Diễm đã bị đánh đến mình đầy máu, vậy mà Bùi Cửu Tư vẫn cười tựa như ma quỷ.
“Bùi Cửu Tư, Triệu Diễm mà chết thì ngươi cũng đừng hòng có được ta!”
Tiên Vũ bất ngờ rút từ trong ngực ra một con dao găm, kề lưỡi dao vào cổ mình.
“Thả chàng! Không được làm chàng bị thương nữa!”
Tiên Vũ mặt đầy phẫn uất, nàng ta không phải dọa Bùi Cửu Tư, lưỡi dao đã cứa rách da, máu tươi cũng đã chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.