Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 7:
Tam Xích Cẩm Thư
30/10/2024
"Điện hạ vừa lòng chưa?"
"Ta..."
"Sài lang hổ báo thì điện hạ không giết, lại giết hai mẹ con chúng ta, ngài thật lợi hại!"
"Ngươi sao vậy?" Bùi Cửu Tư vội cúi xuống xem xét Lục Khinh Nhiễm, "Viên thuốc này của ta..."
Chưa nói hết câu, Bùi Cửu Tư cảm thấy đau nhói ở đùi, theo bản năng nhìn lại thì thấy một cây ngân châm. Chưa kịp phản ứng, hắn thấy trước mắt tối sầm, toàn thân bủn rủn rồi ngã xuống giường.
Người vừa rồi còn yếu ớt, giờ phút này lại chống tay ngồi dậy còn cười khẩy nhìn hắn, nụ cười này có chút đắc ý.
"Viên thuốc của điện hạ đương nhiên không có độc, nếu không ta sao lại uống. Ngược lại, đây là Cửu Chân Hoàn cực kỳ trân quý, bổ khí huyết, kéo dài tuổi thọ, thanh trừ độc tố."
Bùi Cửu Tư gắng gượng muốn đứng lên, nhưng lại không nhúc nhích được.
“Ta cứ tưởng ngươi chỉ là nữ tử yếu đuối hay khóc lóc, nào ngờ lại là một nữ quái xảo quyệt, còn có bản lĩnh như thế này.”
“Ta đã nói khứu giác của ta rất nhạy bén, có thể phân biệt người qua hơi thở, cũng như nhận biết thuốc tốt hay độc dược.”
Vừa nói, Lục Khinh Nhiễm nắm lấy cổ tay Bùi Cửu Tư bắt mạch, một lát sau tấm tắc khen.
“Điện hạ trúng độc, hơn nữa loại độc này cực kỳ bá đạo, thứ nhất là ăn mòn thân thể điện hạ, khiến người ngày càng suy yếu, thứ hai là khi độc phát tác giống như dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát vô cùng đau đớn. Hạ loại độc hiểm ác này, kẻ đó hẳn phải hận người lắm.”
Bùi Cửu Tư lộ vẻ mặt bất ngờ, “Cả chuyện này ngươi cũng biết?”
Lục Khinh Nhiễm nhún vai, “Ta từ nhỏ lớn lên ở Bắc Cương, theo sư phụ học y thuật lẫn độc thuật, không phải cao nhân nhưng cũng có chút bản lĩnh.”
Dứt lời, nàng buông cánh tay Bùi Cửu Tư xuống rồi đưa tay luồn vào vạt áo hắn.
“Ngươi định làm gì?”
Lục Khinh Nhiễm bĩu môi, móc từ trong ngực hắn ra con dao vừa đặt trên cổ nàng, rút đao khỏi vỏ múa vài đường.
“Điện hạ thấy có sắc bén không?”
“Ngươi!”
Lục Khinh Nhiễm cười, “Bây giờ đến lượt ta hỏi điện hạ một câu, ngài có sợ chết không?”
Bùi Cửu Tư mặt lạnh tanh, cười lạnh một tiếng, “Kẻ muốn giết bổn vương nhiều lắm, nhưng chết dưới tay ngươi, quả thật……”
Chưa để hắn nói hết lời, Lục Khinh Nhiễm dùng lưỡi dao khẩy một cái, đai lưng Bùi Cửu Tư bung ra lần lượt từng cái một.
Lần này mặt Bùi Cửu Tư từ tái chuyển sang đỏ, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Khi áo ngoài bị lột ra, sắc mặt Lục Khinh Nhiễm không hề thay đổi, tiếp tục vung tay chém xuống thẳng vào ngực Bùi Cửu Tư, máu tươi tức thì bắn ra.
Lúc này trong đầu Bùi Cửu Tư chỉ có một ý nghĩ: Nữ nhân này đúng là kẻ máu lạnh!
"Ta..."
"Sài lang hổ báo thì điện hạ không giết, lại giết hai mẹ con chúng ta, ngài thật lợi hại!"
"Ngươi sao vậy?" Bùi Cửu Tư vội cúi xuống xem xét Lục Khinh Nhiễm, "Viên thuốc này của ta..."
Chưa nói hết câu, Bùi Cửu Tư cảm thấy đau nhói ở đùi, theo bản năng nhìn lại thì thấy một cây ngân châm. Chưa kịp phản ứng, hắn thấy trước mắt tối sầm, toàn thân bủn rủn rồi ngã xuống giường.
Người vừa rồi còn yếu ớt, giờ phút này lại chống tay ngồi dậy còn cười khẩy nhìn hắn, nụ cười này có chút đắc ý.
"Viên thuốc của điện hạ đương nhiên không có độc, nếu không ta sao lại uống. Ngược lại, đây là Cửu Chân Hoàn cực kỳ trân quý, bổ khí huyết, kéo dài tuổi thọ, thanh trừ độc tố."
Bùi Cửu Tư gắng gượng muốn đứng lên, nhưng lại không nhúc nhích được.
“Ta cứ tưởng ngươi chỉ là nữ tử yếu đuối hay khóc lóc, nào ngờ lại là một nữ quái xảo quyệt, còn có bản lĩnh như thế này.”
“Ta đã nói khứu giác của ta rất nhạy bén, có thể phân biệt người qua hơi thở, cũng như nhận biết thuốc tốt hay độc dược.”
Vừa nói, Lục Khinh Nhiễm nắm lấy cổ tay Bùi Cửu Tư bắt mạch, một lát sau tấm tắc khen.
“Điện hạ trúng độc, hơn nữa loại độc này cực kỳ bá đạo, thứ nhất là ăn mòn thân thể điện hạ, khiến người ngày càng suy yếu, thứ hai là khi độc phát tác giống như dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát vô cùng đau đớn. Hạ loại độc hiểm ác này, kẻ đó hẳn phải hận người lắm.”
Bùi Cửu Tư lộ vẻ mặt bất ngờ, “Cả chuyện này ngươi cũng biết?”
Lục Khinh Nhiễm nhún vai, “Ta từ nhỏ lớn lên ở Bắc Cương, theo sư phụ học y thuật lẫn độc thuật, không phải cao nhân nhưng cũng có chút bản lĩnh.”
Dứt lời, nàng buông cánh tay Bùi Cửu Tư xuống rồi đưa tay luồn vào vạt áo hắn.
“Ngươi định làm gì?”
Lục Khinh Nhiễm bĩu môi, móc từ trong ngực hắn ra con dao vừa đặt trên cổ nàng, rút đao khỏi vỏ múa vài đường.
“Điện hạ thấy có sắc bén không?”
“Ngươi!”
Lục Khinh Nhiễm cười, “Bây giờ đến lượt ta hỏi điện hạ một câu, ngài có sợ chết không?”
Bùi Cửu Tư mặt lạnh tanh, cười lạnh một tiếng, “Kẻ muốn giết bổn vương nhiều lắm, nhưng chết dưới tay ngươi, quả thật……”
Chưa để hắn nói hết lời, Lục Khinh Nhiễm dùng lưỡi dao khẩy một cái, đai lưng Bùi Cửu Tư bung ra lần lượt từng cái một.
Lần này mặt Bùi Cửu Tư từ tái chuyển sang đỏ, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Khi áo ngoài bị lột ra, sắc mặt Lục Khinh Nhiễm không hề thay đổi, tiếp tục vung tay chém xuống thẳng vào ngực Bùi Cửu Tư, máu tươi tức thì bắn ra.
Lúc này trong đầu Bùi Cửu Tư chỉ có một ý nghĩ: Nữ nhân này đúng là kẻ máu lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.