Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 8:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Vung một nhát dao xuống, rồi lại vung thêm một nhát nữa tạo thành hình chữ thập trên ngực.
Theo dòng máu chảy ra dữ dội, Lục Khinh Nhiễm lấy ra kim bạc bắt đầu châm cứu từ đầu ngón tay và ngón chân hướng về phía vết thương hình chữ thập trên ngực để bức độc ra. Chẳng mấy chốc máu từ vết thương chuyển sang màu đen.
Bùi Cửu Tư nhanh chóng hiểu được ý đồ của Lục Khinh Nhiễm, đồng thời cảm thấy cơn đau dữ dội nơi lồng ngực như một lưỡi dao cùn đang đảo loạn bên trong, khí huyết dâng trào khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Hắn nghiến chặt răng, không hề rên rỉ một tiếng.
Còn nàng thì hết sức tập trung bức độc cho hắn, vì mang thai sáu tháng nên thân hình nặng nề, chỉ vậy thôi cũng khiến nàng mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc và tiếng rên rỉ đứt quãng.
Khoảng một nén nhang sau, Lục Khinh Nhiễm thu kim bạc lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Ta chỉ dùng cách này để tạm thời ngăn chặn độc tố trong người ngài lan đến tim.”
Bùi Cửu Tư nuốt xuống một ngụm máu, “Tạm thời ngăn chặn?”
“Ngài trúng một loại hỏa độc cực kỳ hiếm gặp, ta nghĩ ngài hẳn đã tìm không ít danh y, nhưng không ai có thể giải.” Lục Khinh Nhiễm vừa nói vừa dùng tay áo lau nhẹ mồ hôi trên trán.
Bùi Cửu Tư nhướng mày, “Ngươi có thể giải?”
“Có thể.” Lục Khinh Nhiễm thở dài rồi cười nhạt, “Ta có thể cứu điện hạ, nhưng mạng sống của ta và con ta khó mà bảo toàn, e là lực bất tòng tâm.”
“Đây là uy hiếp?”
“Đây là trao đổi.”
Bùi Cửu Tư nhìn chằm chằm Lục Khinh Nhiễm, rõ ràng đang cân nhắc xem lời nàng nói có bao nhiêu phần đáng tin, còn Lục Khinh Nhiễm thì bình tĩnh đối mặt, không hề né tránh ánh mắt hắn.
Một lúc lâu sau, Bùi Cửu Tư cười khẩy, ý tứ khó hiểu. Sau đó hắn dời mắt liếc nhìn quần áo trên người, lẩm bẩm: “Ra ngoài thế này để người ta thấy thì thanh danh của bổn vương còn gì?”
“Nửa đêm không có ai.” Lục Khinh Nhiễm khẽ cau mày.
Thực sự không cài được, Bùi Cửu Tư đành phải dùng tay che lại quần áo, nhưng nhìn thế nào cũng giống như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
Thấy Bùi Cửu Tư định rời đi, Lục Khinh Nhiễm có chút do dự.
“Điện hạ, ta giải độc cho người, người cứu mẹ con chúng ta, cuộc trao đổi này người không thiệt.”
“Muốn giao dịch với bổn vương, ngươi chưa đủ tư cách!”
Dứt lời, Bùi Cửu Tư đi về phía cửa sổ nhảy ra ngoài, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Đêm nay bổn vương quả thực không định giết ngươi, đến đây chỉ để xem ngươi có thực sự mang thai hay không. Có thai thì có thai, bổn vương chỉ xem đó là trò cười, còn ngươi, nếu là ta, khi còn có thể lựa chọn cách chết thì nên tự tử trước, khỏi phải chịu đựng đau khổ rồi mới bị giết, hà tất phải vậy.”
Để lại một câu khó nghe xong, Bùi Cửu Tư biến mất trong màn đêm.
Lục Khinh Nhiễm ánh mắt trầm ngâm, người ta nói Hoàng Cửu Tử thiên tư thông minh, có mưu trí thiên hạ, lại trải qua rèn luyện nơi sa trường nên khí thế mạnh mẽ, ý chí kiên cường.
Là thế này sao?
Một kích của nửa năm trước đã đánh cho hắn thành nhu nhược thế này?
Lục Khinh Nhiễm cảm thấy thất vọng khôn tả, cả hai người họ đều là nạn nhân, vốn có thể nắm tay giúp đỡ lẫn nhau.
Đêm nay Lục Khinh Nhiễm ngủ rất ngon, từ khi mang thai nàng thường ra mồ hôi đêm, hay tỉnh giấc tim đập nhanh, nghĩ kỹ lại hẳn là nhờ ăn viên Cửu Chân Hoàn kia.
Theo dòng máu chảy ra dữ dội, Lục Khinh Nhiễm lấy ra kim bạc bắt đầu châm cứu từ đầu ngón tay và ngón chân hướng về phía vết thương hình chữ thập trên ngực để bức độc ra. Chẳng mấy chốc máu từ vết thương chuyển sang màu đen.
Bùi Cửu Tư nhanh chóng hiểu được ý đồ của Lục Khinh Nhiễm, đồng thời cảm thấy cơn đau dữ dội nơi lồng ngực như một lưỡi dao cùn đang đảo loạn bên trong, khí huyết dâng trào khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Hắn nghiến chặt răng, không hề rên rỉ một tiếng.
Còn nàng thì hết sức tập trung bức độc cho hắn, vì mang thai sáu tháng nên thân hình nặng nề, chỉ vậy thôi cũng khiến nàng mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc và tiếng rên rỉ đứt quãng.
Khoảng một nén nhang sau, Lục Khinh Nhiễm thu kim bạc lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Ta chỉ dùng cách này để tạm thời ngăn chặn độc tố trong người ngài lan đến tim.”
Bùi Cửu Tư nuốt xuống một ngụm máu, “Tạm thời ngăn chặn?”
“Ngài trúng một loại hỏa độc cực kỳ hiếm gặp, ta nghĩ ngài hẳn đã tìm không ít danh y, nhưng không ai có thể giải.” Lục Khinh Nhiễm vừa nói vừa dùng tay áo lau nhẹ mồ hôi trên trán.
Bùi Cửu Tư nhướng mày, “Ngươi có thể giải?”
“Có thể.” Lục Khinh Nhiễm thở dài rồi cười nhạt, “Ta có thể cứu điện hạ, nhưng mạng sống của ta và con ta khó mà bảo toàn, e là lực bất tòng tâm.”
“Đây là uy hiếp?”
“Đây là trao đổi.”
Bùi Cửu Tư nhìn chằm chằm Lục Khinh Nhiễm, rõ ràng đang cân nhắc xem lời nàng nói có bao nhiêu phần đáng tin, còn Lục Khinh Nhiễm thì bình tĩnh đối mặt, không hề né tránh ánh mắt hắn.
Một lúc lâu sau, Bùi Cửu Tư cười khẩy, ý tứ khó hiểu. Sau đó hắn dời mắt liếc nhìn quần áo trên người, lẩm bẩm: “Ra ngoài thế này để người ta thấy thì thanh danh của bổn vương còn gì?”
“Nửa đêm không có ai.” Lục Khinh Nhiễm khẽ cau mày.
Thực sự không cài được, Bùi Cửu Tư đành phải dùng tay che lại quần áo, nhưng nhìn thế nào cũng giống như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
Thấy Bùi Cửu Tư định rời đi, Lục Khinh Nhiễm có chút do dự.
“Điện hạ, ta giải độc cho người, người cứu mẹ con chúng ta, cuộc trao đổi này người không thiệt.”
“Muốn giao dịch với bổn vương, ngươi chưa đủ tư cách!”
Dứt lời, Bùi Cửu Tư đi về phía cửa sổ nhảy ra ngoài, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Đêm nay bổn vương quả thực không định giết ngươi, đến đây chỉ để xem ngươi có thực sự mang thai hay không. Có thai thì có thai, bổn vương chỉ xem đó là trò cười, còn ngươi, nếu là ta, khi còn có thể lựa chọn cách chết thì nên tự tử trước, khỏi phải chịu đựng đau khổ rồi mới bị giết, hà tất phải vậy.”
Để lại một câu khó nghe xong, Bùi Cửu Tư biến mất trong màn đêm.
Lục Khinh Nhiễm ánh mắt trầm ngâm, người ta nói Hoàng Cửu Tử thiên tư thông minh, có mưu trí thiên hạ, lại trải qua rèn luyện nơi sa trường nên khí thế mạnh mẽ, ý chí kiên cường.
Là thế này sao?
Một kích của nửa năm trước đã đánh cho hắn thành nhu nhược thế này?
Lục Khinh Nhiễm cảm thấy thất vọng khôn tả, cả hai người họ đều là nạn nhân, vốn có thể nắm tay giúp đỡ lẫn nhau.
Đêm nay Lục Khinh Nhiễm ngủ rất ngon, từ khi mang thai nàng thường ra mồ hôi đêm, hay tỉnh giấc tim đập nhanh, nghĩ kỹ lại hẳn là nhờ ăn viên Cửu Chân Hoàn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.