Chương 12: Cảnh Vương
Tình Thiên Bạch Lộc
25/04/2024
Hai người đều có vẻ ngoài tôn quý sáng sủa, không ăn nhập gì với cửa hàng bánh ngọt này.
Khi Khương Thư đang nhìn bọn họ, Úc Tranh cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Kiếm mi lãng mục, thanh tuyển phi phàm, một thân cẩm bào màu chàm kèm với đai lưng thêu hoa văn chìm màu vàng kim, lộ rõ vẻ trầm ổn đoan chính, ngay cả khi ngồi toàn thân hắn vẫn toát lên vẻ cao quý nghiêm trang.
"Quấy rầy rồi." Cảm thấy thất lễ, Khương Thư vội vàng buông mũ rèm che xuống cúi người tạ lỗi, sai Đàn Ngọc mua ít bánh ngọt khác rồi rời đi.
"Phu nhân chờ đã." Úc Tranh gọi nàng lại, giọng nói lạnh lùng như sương sớm trên núi.
Khương Thư không hiểu cho lắm: "Công tử có gì muốn chỉ giáo?"
Nàng không vạch trần thân phận của Úc Tranh, để tránh mang tới phiền toái không cần thiết.
Úc Tranh cầm lấy nửa bao bánh hạt sen đứng lên, lịch thiệp đứng cách nàng ba bước, vẻ mặt ung dung nói: "Ngoại sanh của ta còn nhỏ, ăn hết một cân bánh hạt sen này thì sẽ phải bỏ bữa, phu nhân có thể ăn giúp nó nửa cân được không?"
"Chuyện này..." Khương Thư khó xử, lý do như vậy thì cũng không biết phải từ chối như thế nào.
"Cảm ơn công tử đã tặng." Khương Thư chỉ đành phải bất chấp nhận lấy.
"Phu nhân đi thong thả." Úc Tranh nhếch môi, đưa mắt nhìn Khương Thư lên xe ngựa rời đi.
Nàng không nhận ra hắn, nhưng hắn cách một lớp mũ màn che vẫn có thể nhận ra nàng.
Đưa tay sờ lên mặt của mình, Úc Tranh có chút buồn bực, thường nói nữ đại mười tám biến*, chẳng lẽ nam tử cũng có mười tám biến à?
(*) tục ngữ TQ, ý chỉ nữ tử càng lớn thì thay đổi càng nhiều, càng ngày càng xinh ra, cột mốc mười tám ở đây có thể là chỉ tuổi 18, độ tuổi đẹp nhất của phái nữ
Trong xe ngựa, Khương Thư mở bọc giấy ra, cầm một cái bánh hạt sen lên đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng.
"Răng rắc... —" Tiếng giòn vang phát ra trong miệng nàng, khiến nàng bất giác nheo mắt cong môi.
Ăn được món bánh hạt sen mà mình yêu thích, cảm xúc dồn nén của Khương Thư đã thoải mái hơn rất nhiều.
Quả nhiên, rời phủ đi dạo một chút là rất đúng.
"Phu nhân, người biết vị công tử kia à?" Vẻ mặt Đàn Ngọc tò mò.
Khương Thư lắc đầu: "Không hẳn là quen biết, chỉ là lúc tham dự yến tiệc có gặp được từ xa hai lần."
"Hắn là công tử nhà nào vậy ạ?" Đàn Ngọc hỏi.
Khương Thư dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc lên đầu nàng ta, trêu ghẹo: "Nói ra sẽ dọa chết ngươi."
"Sẽ không có chuyện đó đâu, nô tỳ đi theo phu nhân được gặp qua vô số quý nhân rồi mà." Đàn Ngọc bĩu môi, không thèm để ý.
"Cảnh Vương."
"Khụ khụ khụ... Phu nhân người nói gì cơ? Tai nô tỳ không nghe lầm đó chứ!" Đàn Ngọc sốc đến mức tự sặc nước miếng của mình.
Khương Thư hài lòng ăn bánh hạt sen, cười nhìn nàng ta thay đổi sắc mặt.
Không thể trách Đàn Ngọc lại kinh ngạc như thế, quả thật thân phận của Cảnh Vương vô cùng cao quý.
Đương kim thánh thượng có tổng cộng bảy người con, Cảnh Vương là do Quý phi sinh, đứng hàng thứ ba, là Hoàng tử được sủng ái nhất, ngay cả Thái tử cũng phải nhường hắn ba phần.
Tôn quý như thế mà lại xuất hiện ở một cửa hàng bánh ngọt ven đường, quả thật vô cùng hiếm thấy.
Thẩm Trường Trạch bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Trình Cẩm Sơ rà soát sổ sách nhiều ngày, cũng đã nắm được công việc nội bộ của Hầu phủ.
Buổi tối ngày hôm đó, Trình Cẩm Sơ nói với Thẩm Trường Trạch: "Ta đã tính toán kỹ lưỡng, ngân lượng trong kho cộng thêm thánh thượng ban thưởng, cùng với ngân phiếu mà cha ta để lại cho ta, cố lắm cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu trong nửa năm của Hầu phủ, cho nên chúng ta không thể miệng ăn núi lở, phải tăng thu giảm chi."
Khi Khương Thư đang nhìn bọn họ, Úc Tranh cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Kiếm mi lãng mục, thanh tuyển phi phàm, một thân cẩm bào màu chàm kèm với đai lưng thêu hoa văn chìm màu vàng kim, lộ rõ vẻ trầm ổn đoan chính, ngay cả khi ngồi toàn thân hắn vẫn toát lên vẻ cao quý nghiêm trang.
"Quấy rầy rồi." Cảm thấy thất lễ, Khương Thư vội vàng buông mũ rèm che xuống cúi người tạ lỗi, sai Đàn Ngọc mua ít bánh ngọt khác rồi rời đi.
"Phu nhân chờ đã." Úc Tranh gọi nàng lại, giọng nói lạnh lùng như sương sớm trên núi.
Khương Thư không hiểu cho lắm: "Công tử có gì muốn chỉ giáo?"
Nàng không vạch trần thân phận của Úc Tranh, để tránh mang tới phiền toái không cần thiết.
Úc Tranh cầm lấy nửa bao bánh hạt sen đứng lên, lịch thiệp đứng cách nàng ba bước, vẻ mặt ung dung nói: "Ngoại sanh của ta còn nhỏ, ăn hết một cân bánh hạt sen này thì sẽ phải bỏ bữa, phu nhân có thể ăn giúp nó nửa cân được không?"
"Chuyện này..." Khương Thư khó xử, lý do như vậy thì cũng không biết phải từ chối như thế nào.
"Cảm ơn công tử đã tặng." Khương Thư chỉ đành phải bất chấp nhận lấy.
"Phu nhân đi thong thả." Úc Tranh nhếch môi, đưa mắt nhìn Khương Thư lên xe ngựa rời đi.
Nàng không nhận ra hắn, nhưng hắn cách một lớp mũ màn che vẫn có thể nhận ra nàng.
Đưa tay sờ lên mặt của mình, Úc Tranh có chút buồn bực, thường nói nữ đại mười tám biến*, chẳng lẽ nam tử cũng có mười tám biến à?
(*) tục ngữ TQ, ý chỉ nữ tử càng lớn thì thay đổi càng nhiều, càng ngày càng xinh ra, cột mốc mười tám ở đây có thể là chỉ tuổi 18, độ tuổi đẹp nhất của phái nữ
Trong xe ngựa, Khương Thư mở bọc giấy ra, cầm một cái bánh hạt sen lên đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng.
"Răng rắc... —" Tiếng giòn vang phát ra trong miệng nàng, khiến nàng bất giác nheo mắt cong môi.
Ăn được món bánh hạt sen mà mình yêu thích, cảm xúc dồn nén của Khương Thư đã thoải mái hơn rất nhiều.
Quả nhiên, rời phủ đi dạo một chút là rất đúng.
"Phu nhân, người biết vị công tử kia à?" Vẻ mặt Đàn Ngọc tò mò.
Khương Thư lắc đầu: "Không hẳn là quen biết, chỉ là lúc tham dự yến tiệc có gặp được từ xa hai lần."
"Hắn là công tử nhà nào vậy ạ?" Đàn Ngọc hỏi.
Khương Thư dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc lên đầu nàng ta, trêu ghẹo: "Nói ra sẽ dọa chết ngươi."
"Sẽ không có chuyện đó đâu, nô tỳ đi theo phu nhân được gặp qua vô số quý nhân rồi mà." Đàn Ngọc bĩu môi, không thèm để ý.
"Cảnh Vương."
"Khụ khụ khụ... Phu nhân người nói gì cơ? Tai nô tỳ không nghe lầm đó chứ!" Đàn Ngọc sốc đến mức tự sặc nước miếng của mình.
Khương Thư hài lòng ăn bánh hạt sen, cười nhìn nàng ta thay đổi sắc mặt.
Không thể trách Đàn Ngọc lại kinh ngạc như thế, quả thật thân phận của Cảnh Vương vô cùng cao quý.
Đương kim thánh thượng có tổng cộng bảy người con, Cảnh Vương là do Quý phi sinh, đứng hàng thứ ba, là Hoàng tử được sủng ái nhất, ngay cả Thái tử cũng phải nhường hắn ba phần.
Tôn quý như thế mà lại xuất hiện ở một cửa hàng bánh ngọt ven đường, quả thật vô cùng hiếm thấy.
Thẩm Trường Trạch bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Trình Cẩm Sơ rà soát sổ sách nhiều ngày, cũng đã nắm được công việc nội bộ của Hầu phủ.
Buổi tối ngày hôm đó, Trình Cẩm Sơ nói với Thẩm Trường Trạch: "Ta đã tính toán kỹ lưỡng, ngân lượng trong kho cộng thêm thánh thượng ban thưởng, cùng với ngân phiếu mà cha ta để lại cho ta, cố lắm cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu trong nửa năm của Hầu phủ, cho nên chúng ta không thể miệng ăn núi lở, phải tăng thu giảm chi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.