Chương 13: Nàng Có Tính Toán Gì Không
Tình Thiên Bạch Lộc
25/04/2024
"Nàng có tính toán gì không?" Thẩm Trường Trạch buông chén trà chăm chú lắng nghe.
Trình Cẩm Sơ phóng ra khí thế của đương gia chủ mẫu, nói: "Đầu tiên cắt giảm những chi phí không cần thiết trong phủ, sau đó mua cửa hàng bắt đầu buôn bán kiếm tiền."
"Nhưng trong kinh có rất nhiều phú thương, các mối làm ăn đều đã bão hòa, muốn kiếm tiền thật sự rất khó." Không phải hắn ta chưa từng nghĩ tới, chẳng qua là cảm thấy tính khả thi không cao.
"Ta có biện pháp." Trình Cẩm Sơ cười ranh mãnh.
Thấy đã thành công khơi lên sự hứng thú của Thẩm Trường Trạch, Trình Cẩm Sơ đắc ý, nói: “Chàng có nhớ ta từng nói với chàng, tổ tiên ta là tửu thương, có bí quyết tổ truyền.”
Thẩm Trường Trạch nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Nam tử đều thích rượu, đây đúng là một vụ làm ăn tốt, một vốn bốn lời kiếm bộn không lỗ.
“Ngày mai chúng ta đi tìm gian hàng thích hợp nhân tiện để các hài tử xem kinh thành cho biết.” Trình Cẩm Sơ đã không kịp chờ đợi.
Lo lắng nhiều ngày, vấn đề lớn này cuối cùng xem như đã có cách giải quyết, giờ để nàng ta thoải mái không thôi.
Không phải Khương Thư muốn để nàng ta khó xử hay sao? Nàng ta nhất định phải để Khương Thư nhìn cho rõ, nàng ta quản lý Hầu phủ tốt thế nào.
“Được, gần đây vất vả cho nàng rồi.” Thẩm Trường Trạch áy náy kéo nàng ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi của nàng ta.
Trình Cẩm Sơ ngượng ngùng đáp lại, hai tay với lên cổ hắn ta triền miên.
Hai người đang thân mật thì ngoài phòng vang lên giọng của tỳ nữ.
“Hầu gia, thái phu nhân có lời mời.”
“Đã muộn như vậy rồi, mẫu thân tìm chàng làm gì vậy?” Hai người tách ra, Trình Cẩm Sơ khẽ thở rồi hỏi.
Thẩm Trường Trạch sửa soạn lại quần áo, đứng dậy: “Không biết, ta đi một lát về ngay, nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Bị gió đêm thổi cả quãng đường, khi đến Đinh Lan viện nơi ở của Thẩm mẫu, Thẩm Trường Trạch đã khôi phục như bình thường.
“Mẫu thân gọi con có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm mẫu ăn tổ yến, đáp: “Con hồi kinh đã nhiều ngày, nên hộ tống Thư Nhi về nhà mẹ đẻ một chuyến. Ta thấy ngày mai cũng tốt đấy.”
“Mấy ngày nữa đi, ngày mai con…”
“Sáu năm trước con chưa từng lại mặt cùng nó, chuyện lập bình thê lại gây nên phiền muộn trong lòng nó, về tình về lý đều không nên kéo dài thêm. Bây giờ còn chuyện gì quan trọng hơn nó hay sao?”
“Đúng đấy Hầu gia, phu nhân mới là chính thất ngài cưới hỏi đàng hoàng, ngài nên kính trọng nàng ấy, yêu thương nàng ấy. Mấy ngày nay ngài lạnh nhạt, đã khơi dậy lời đồn trong phủ rồi.” Nhũ mẫu của Thẩm Trường Trạch - Tô ma ma ở bên cạnh cũng tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Trường Trạch được bà ấy nuôi lớn, yêu thương như con ruột. Sáu năm qua Khương Thư nỗ lực vì Hầu phủ, bà ấy cũng nhìn thấy hết, quả thật không nên chịu sự lạnh nhạt như thế này.
Thẩm Trường Trạch im lặng một hồi: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy về Khương gia.”
“Con đi thông báo với Thư Nhi một tiếng đi, để nó chuẩn bị trước.” Thẩm mẫu vui mừng khoát tay, Tô ma ma cũng mỉm cười đỡ buồn lo.
“Làm phiền mẫu thân và ma ma quan tâm con rồi.” Thẩm Trường Trạch đứng dậy, bước chân nặng nề đi đến Thính Trúc lâu.
Khương Thư vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên mỹ nhân tháp để Chử Ngọc lau tóc cho nàng.
Thẩm Trường Trạch đạp mạnh cửa tiến vào phòng, mùi hương thoang thoảng từ độ ẩm của nước xộc vào mũi.
“Hầu gia.” Chử Ngọc vội hành lễ.
Khương Thư đang mặc đồ ngủ màu hạnh, cả mảng da thịt lớn trắng ngần trước cổ lộ ra, vòng eo thon thả như ẩn như hiện, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn sang.
Trình Cẩm Sơ phóng ra khí thế của đương gia chủ mẫu, nói: "Đầu tiên cắt giảm những chi phí không cần thiết trong phủ, sau đó mua cửa hàng bắt đầu buôn bán kiếm tiền."
"Nhưng trong kinh có rất nhiều phú thương, các mối làm ăn đều đã bão hòa, muốn kiếm tiền thật sự rất khó." Không phải hắn ta chưa từng nghĩ tới, chẳng qua là cảm thấy tính khả thi không cao.
"Ta có biện pháp." Trình Cẩm Sơ cười ranh mãnh.
Thấy đã thành công khơi lên sự hứng thú của Thẩm Trường Trạch, Trình Cẩm Sơ đắc ý, nói: “Chàng có nhớ ta từng nói với chàng, tổ tiên ta là tửu thương, có bí quyết tổ truyền.”
Thẩm Trường Trạch nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Nam tử đều thích rượu, đây đúng là một vụ làm ăn tốt, một vốn bốn lời kiếm bộn không lỗ.
“Ngày mai chúng ta đi tìm gian hàng thích hợp nhân tiện để các hài tử xem kinh thành cho biết.” Trình Cẩm Sơ đã không kịp chờ đợi.
Lo lắng nhiều ngày, vấn đề lớn này cuối cùng xem như đã có cách giải quyết, giờ để nàng ta thoải mái không thôi.
Không phải Khương Thư muốn để nàng ta khó xử hay sao? Nàng ta nhất định phải để Khương Thư nhìn cho rõ, nàng ta quản lý Hầu phủ tốt thế nào.
“Được, gần đây vất vả cho nàng rồi.” Thẩm Trường Trạch áy náy kéo nàng ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi của nàng ta.
Trình Cẩm Sơ ngượng ngùng đáp lại, hai tay với lên cổ hắn ta triền miên.
Hai người đang thân mật thì ngoài phòng vang lên giọng của tỳ nữ.
“Hầu gia, thái phu nhân có lời mời.”
“Đã muộn như vậy rồi, mẫu thân tìm chàng làm gì vậy?” Hai người tách ra, Trình Cẩm Sơ khẽ thở rồi hỏi.
Thẩm Trường Trạch sửa soạn lại quần áo, đứng dậy: “Không biết, ta đi một lát về ngay, nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Bị gió đêm thổi cả quãng đường, khi đến Đinh Lan viện nơi ở của Thẩm mẫu, Thẩm Trường Trạch đã khôi phục như bình thường.
“Mẫu thân gọi con có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm mẫu ăn tổ yến, đáp: “Con hồi kinh đã nhiều ngày, nên hộ tống Thư Nhi về nhà mẹ đẻ một chuyến. Ta thấy ngày mai cũng tốt đấy.”
“Mấy ngày nữa đi, ngày mai con…”
“Sáu năm trước con chưa từng lại mặt cùng nó, chuyện lập bình thê lại gây nên phiền muộn trong lòng nó, về tình về lý đều không nên kéo dài thêm. Bây giờ còn chuyện gì quan trọng hơn nó hay sao?”
“Đúng đấy Hầu gia, phu nhân mới là chính thất ngài cưới hỏi đàng hoàng, ngài nên kính trọng nàng ấy, yêu thương nàng ấy. Mấy ngày nay ngài lạnh nhạt, đã khơi dậy lời đồn trong phủ rồi.” Nhũ mẫu của Thẩm Trường Trạch - Tô ma ma ở bên cạnh cũng tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Trường Trạch được bà ấy nuôi lớn, yêu thương như con ruột. Sáu năm qua Khương Thư nỗ lực vì Hầu phủ, bà ấy cũng nhìn thấy hết, quả thật không nên chịu sự lạnh nhạt như thế này.
Thẩm Trường Trạch im lặng một hồi: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy về Khương gia.”
“Con đi thông báo với Thư Nhi một tiếng đi, để nó chuẩn bị trước.” Thẩm mẫu vui mừng khoát tay, Tô ma ma cũng mỉm cười đỡ buồn lo.
“Làm phiền mẫu thân và ma ma quan tâm con rồi.” Thẩm Trường Trạch đứng dậy, bước chân nặng nề đi đến Thính Trúc lâu.
Khương Thư vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên mỹ nhân tháp để Chử Ngọc lau tóc cho nàng.
Thẩm Trường Trạch đạp mạnh cửa tiến vào phòng, mùi hương thoang thoảng từ độ ẩm của nước xộc vào mũi.
“Hầu gia.” Chử Ngọc vội hành lễ.
Khương Thư đang mặc đồ ngủ màu hạnh, cả mảng da thịt lớn trắng ngần trước cổ lộ ra, vòng eo thon thả như ẩn như hiện, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.