Chương 6: Phân bón
Báo Chỉ Hồ Tường
20/11/2024
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Khưu Thành phát hiện chính mình tỉnh lại ở trên ban công, cả người cậu đều thần thanh khí sảng, trên người cũng không có chút gì là không thích hợp. Cởi bỏ chiếc áo ba lỗ cột trên đầu, rồi sờ sờ phần sau ót, miệng vết thương thế nhưng đã bắt đầu kết vảy, lúc sờ tay lên còn cảm thấy cưng cứng, cũng không hề thấy đau.
Bất quá, cậu đã đến ban công bằng cách nào? Chẳng lẽ là chính cậu tự chạy tới vào nửa đêm hôm qua? Đại khái chắc là như vậy đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, con người thường thường sẽ làm ra một vài chuyện mà mình chẳng thể nào nhớ nổi vào ngày hôm sau.
Khưu Thành lại sờ sờ cái ót của mình lần nữa, cậu phát hiện Tụ Linh trận thế nhưng còn có tác dụng làm cho miệng vết thương khép lại nhanh chóng. Tuy rằng cậu đã tốn không ít thời gian sao chép lại quyển "Mộc Tu bút kí" trước đó, thế nhưng quyển sách này lại dùng cổ văn để viết, nên có chút khó hiểu. Mấy ngày nay cậu lại không có chân chính bỏ công đi nghiên cứu, chỉ toàn tâm toàn ý lợi dụng Tụ Linh trận để trồng ra hoa màu, để cho bản thân tránh khỏi nỗi khổ đói khát. Mặt khác, đại bộ phận nội dung của quyển sách này cậu đều xem nửa hiểu nửa không, chỉ biết là linh khí có thể sử dụng cho tu luyện, không biết nó nguyên lai còn có thể dùng như vậy.
Một khi đã thế, Khưu Thành quyết định đêm nay phải dành thời gian đem Tụ Linh trận bố trí lại lần nữa, đem toàn bộ căn phòng của cậu đều bao bọc trong nó.
Khưu Thành ôm chăn trở lại phòng ngủ, lại từ trong ngăn kéo đào ra một cái quần đùi, đi đến phòng tắm, từ thùng nước đổ một ít nước vào trong chậu rửa mặt, rồi đơn giản tắm rửa qua cơ thể.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cậu đến bây giờ còn sợ hãi trong lòng. Khưu Thành nhớ lúc trước khi cậu còn học tại đại học Tân Nam, có thầy cô trong lúc nói chuyện phiếm với bọn họ đã từng kể qua, vài thôn làng ven bờ sông Tân Nam, thật ra trước kia từng là doanh trại hải quân, người dân ở đó vốn hung hãn. Khi đó Khưu Thành cùng các sinh viên khác đều không xem trọng chuyện này, còn thường chạy đến nơi đó bơi lội khi vừa tới hè, cũng không xảy ra chuyện gì. (Thủy trại 水寨 hay 水砦, là hàng rào dùng để phòng vệ dưới nước, cho doanh trại lính, theo baidu)
Không nghĩ tới, chính mình hôm qua kém chút nữa đã mất mạng tại chỗ đó, xem ra về sau phải cách khu vực đó xa một chút, mặc kệ việc này có liên quan đến trại hải quân gì đó hay không.
Còn đối với ba tên ác ôn tối hôm qua, Khưu Thành chỉ hận không thể lập tức kéo bọn chúng đi bắn chết. Loại người này, lưu lại trên đời cũng chỉ gây thêm họa, về sau không biết bọn chúng sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa!?
Nhưng lấy điều kiện của cậu hiện tại, căn bản không thể địch lại bọn chúng. Tối hôm qua lúc phát sinh sự tình, hiện trường cũng chỉ có bốn người bọn họ, không có nhân chứng phục kích, cái gậy dùng để đập cậu cũng đã bị ném vào sông Tân Nam, vật chứng cũng không có, thêm vào miệng vết thương ở sau ót cậu lại nhanh khỏi như vậy, lúc này nếu chạy tới báo công an, ai sẽ tin tưởng cậu chứ?
Khưu Thành chà lau người, rồi lại đem túi hạt giống hôm qua lấy ra nhìn nhìn. Hạt giống đã bị ngâm nước, không thể lại kéo dài thêm được nữa, cậu phải nhanh một chút thúc mầm cây. Tối hôm qua, Khưu Thành đã đổi được từ trong thôn tổng cộng hai củ khoai tây mầm, hơn mười hạt bắp, mấy hạt ớt mầm cùng vài mầm cây cà chua.
Theo lý thuyết mà nói, hạt giống trước tiên phải thúc mầm, sau lại ươm giống, cuối cùng mới trồng vào trong đất. Thế nhưng bộ dạng của cây trồng trong Tụ Linh trận thật sự phát triển quá nhanh, Khưu Thành đang lo lắng thời điểm mình không có ở nhà, mấy hạt giống trong lúc thúc mầm sẽ mọc qua cả đầu, trong nước lại không có độ màu mỡ như đất, nếu như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hậu kỳ sinh trưởng của cây trồng.
Nhìn mấy cọng hành xanh biếc mọc đầy cả giỏ, Khưu Thành rất có niềm tin vào mấy cái Tụ Linh trận còn chưa hoàn thành. Thế là cậu quyết định trực tiếp đem mấy hạt giống vùi vào trong bùn đất nơi giỏ gỗ. Hai mầm khoai tây kia thật sự quá nhỏ, sau khi cắt ra không biết về sau còn có thể sinh trưởng bình thường hay không, Khưu Thành không muốn mạo hiểm, liền trực tiếp đem chúng nó vùi vào trong hai cái giỏ gỗ.
Sau khi chôn xong hạt giống, Khưu Thành liền đem phần nước mà mình vừa dùng để tắm rửa trong bồn sang đây, lại cầm muỗng nhỏ, từng thìa từng thìa rót nước vào từng giỏ gỗ chứa hạt giống để ổn định gốc rễ.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Khưu Thành nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm để đến giờ bắt đầu đi làm. Trải qua một phen giày vò tối hôm qua, lại tổn thất một lượng máu tươi, nhưng sau khi ở trong Tụ Linh trận ngủ một giấc, thân thể cậu ngược lại chẳng hề cảm thấy có điều gì không thích hợp, chính là trong bụng lại nổi lên cảm giác đói đến khó nhịn.
"Ọt ọt..." Cái bụng phát ra một chuỗi thanh âm thật dài như đang đánh trống kháng nghị, đáng tiếc Khưu Thành hiện tại ngay cả một chút đồ ăn đều không có. Cậu chỉ có thể chịu đựng cơn đói khát đi ra cửa bắt đầu làm việc. Vì không để người khác nhìn thấy vết thương sau gáy của mình, Khưu Thành đã tìm một cái mũ lưỡi trai đội lên.
Mấy ngày nay, nhóm Khưu Thành đã sửa xong mạng lưới điện cho vài tiểu khu, hơn nữa còn thành công mở điện. Hiện tại, bọn họ đang được phân công thành từng nhóm nhỏ làm việc dọc theo đường dẫn, dần dần hướng đến vùng ngoại thành, mà càng tới gần vùng ngoại thành, phòng trống càng nhiều, người ở lại càng thưa thớt.
"Xem xem, khu Hoa Uyển ven sông này lúc trước rất náo nhiệt, một mét vuông đất bán đến cả vạn, hiện tại đã biến thành khu phố ma rồi." Hơn mười giờ sáng hôm nay, Khưu Thành cùng người cộng sự đang phụ trách sửa chữa một hộp biến áp.
Người này họ Lý, mọi người đều kêu hắn là lão Lý. Hắn lúc trước có mở một cửa hàng kim khí, thân cường thể tráng lại thích loay hoay với mấy thứ dây điện vòi nước, ở căn cứ lâm thời coi như cũng là sức lao động chất lượng cao. Hắn cùng với vợ mình, hai người giống như Bính Mệnh Tam Lang, không chỉ nuôi lớn một đứa nhỏ, mặt khác còn nuôi thêm hai lão nhân, nguyên bản là ba người, một người trong đó đã qua đời vào một hai năm trước. (Bính Mệnh Tam Lang, còn gọi là Liều mạng Tam Lang, biệt hiệu của nhân vật Thạch Tú trong Lương Sơn Bạc, dùng để chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết)
"Nhà lầu cao như vậy, không có thang máy thì làm sao ở được hả trời?" Về điểm này, Khưu Thành mấy ngày nay đã được lĩnh hội một cách vô cùng thấu đáo.
"Chậc, cậu chắc còn chưa hiểu ra đâu, mấy người bọn họ không có ở nơi này, không thông thang máy cũng chả sao." Lão Lý một bên kiểm tra đường dẫn một bên nói với Khưu Thành: "Cậu biết mấy người mua phòng ở nơi này lúc trước là loại người gì không? Người chân chính đập nồi bán sắt cũng muốn đến nơi này ở, trong đám dân đen chúng ta thì có được mấy người? Kẻ mua được phòng ở nơi này, đều là người có tiền, mà mấy kẻ có tiền ở thành phố Tân Nam này, có mấy tên là không có gốc có rễ? Có lẽ bọn họ còn có nhà ở trung tâm thành phố, hoặc là lúc này cũng đã sớm nhờ vào quan hệ để người ta an trí một nơi cho bọn họ trong trung tâm thành phố rồi."
"Vậy mai mốt cả chỗ này đều bỏ không à?" Khưu Thành nhìn từng dãy nhà cao tầng xa hoa lộng lẫy trước mắt, cảm giác thật sự có chút lãng phí.
"Cũng không phải đều để trống, mà vậy cũng chẳng có thể làm gì khác, đành phải tiếp tục ở vùng bên cạnh thôi." Lão Lý nói, hướng Khưu Thành cười hì hì hai tiếng, rồi nói với cậu: "Mấy ngày trước ở trong bệnh viện của vợ tôi làm, bác sĩ Lưu ấy, anh ta không phải còn có một đại gia đình cần nuôi sao!? Chỉ dựa vào mỗi tiền lương của hắn, cả nhà già trẻ luôn không được ăn no. Sau khi trở về từ căn cứ lâm thời, anh ta liền đem một trong hai căn nhà của mình bán đi, cậu biết anh ta bán bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Khưu Thành hỏi.
"Năm mươi cân bột ngô." Lão Lý lắc đầu, nói.
"Không ít đâu." Bột ngô chính là đồ ăn cứu mạng à, đầu năm nay nơi nơi đều là phòng trống, một căn phòng chẳng lẽ còn có thể đáng so sánh với một mạng người sao?
"Cậu chắc không biết, căn nhà kia của bọn họ kề sát bên tòa thị chính thành phố à, có tin tức gì bên kia đều là nơi biết đến đầu tiên, có chỗ tốt gì bọn họ cũng là những người được hưởng lợi nhanh nhất. Nếu có cái gì gió thổi cỏ lay, người sống ở khu kia cũng là kẻ chạy nhanh nhất." Lão Lý chỉ hận nhà mình không có năm mươi cân bột ngô, không thì hắn xác định cũng muốn mua một căn phòng ở chỗ đó.
"Vaccine phòng bệnh đều đã được phân phát, còn có thể có cái gì gió thổi cỏ lay?" Khưu Thành trấn an hắn nói.
"Chú tiểu tử này xem ra là một chút phong thanh cũng không có nghe đến rồi." Lão Lý lắc đầu, còn nói: "Hiện tại mọi người đều truyền miệng nhau, việc virus X kiaxuất hiện, không thoát được quan hệ với việc biến đổi gien. Chỉ cần mầm mống tai họa này còn tồn tại, ai biết về sau còn có thể xuất hiện bệnh độc gì nữa. Tiểu tử cậu ngược lại rất tốt nha, độc thân một mình, không có gì vướng bận, nếu giống như tôi còn phải dắt theo cả gia đình, trải qua biết bao cực khổ..."
"Tin tin..." Lúc này từ phía cửa tiểu khu lại truyền đến tiếng còi ô tô.
"Ai, đến giờ ăn cơm rồi, nhanh lên, đưa thẻ căn cước cho tôi, cậu ở chỗ này coi đồ đi, tôi đi lấy cơm." Lão Lý nói với Khưu Thành. Nếu đem đồ đạc trực tiếp để lại chỗ này, không có người trông giữ khẳng định là không được. Mấy ngày nay, trong thành phố Tân Nam nơi nơi đều là nhân viên nhặt mót, vạn nhất bị người mượn gió bẻ măng, hai người bọn họ làm không tốt liền phải mất đi bát cơm.
Khưu Thành đem thẻ căn cước đưa cho hắn, rồi lại đem chút nước còn thừa lại trong bình đổ ra, đưa cho đối phương luôn. Mấy ngày qua, cậu đều dùng bình để đựng cháo bột ngô, chờ tới khi ăn xong trưa cơm, cậu lại đến cửa tiểu khu rót đầy nước là được. Trừ hai ngày đầu tiên khi bọn họ mới trở về từ căn cứ lâm thời, mấy ngày sau đó việc lấy nước đều rất tiện lợi, đặc biệt là đối với các tiểu đội tham dự công tác tái thiết sau thảm họa, những người làm công tác hậu cần sẽ thiết lập những điểm cung cấp nước ở từng địa phương mà các tiểu đội đang công tác.
Chỉ chốc lát sau, lão Lý đã lĩnh phần cơm của hai người trở về, hai người bọn họ an vị ở bên cạnh hộp biến áp, uống cháo bột ngô cắn bánh ngô. Khưu Thành đã đói bụng suốt một ngày nay, một cái bánh ngô cùng với chén cháo bột ngô đều bị cậu ăn đến mức không thừa lại dù chỉ một mẩu, bánh ngô cứng rắn cũng bị cậu ăn đến vô cùng thơm ngọt.
"Tiểu tử cậu ăn rất được đó nha, cái bánh này cũng tới nửa cân à." Lão Lý uống mấy ngụm cháo bột ngô, lại ăn ước chừng nửa cái bánh, liền dừng lại.
"Hì hì." Khưu Thành cười cười, không nhiều lời. Cậu biết con trai của lão Lý năm nay đã mười tuổi, cũng đương vào thời điểm phát triển thân thể. Tiểu tử choai choai cũng không thể tìm được việc gì nên hồn, mỗi ngày nhóc đều cùng ông ngoại bà ngoại đi ra bên ngoài nhặt rác, mấy thứ giống như xác vỏ đạn hay điện thoại di động, còn có mấy thứ kim loại linh tinh khác. Nếu đem chúng đến trạm thu mua, bọn họ cũng có thể đổi lấy chút đồ ăn.
Vợ của lão là một hộ lý, cả ngày cũng kiếm không được bao nhiêu đồ ăn, hai người muốn nuôi sống cả một gia đình cũng không dễ dàng, có cái để ăn cũng không dám bỏ vào bụng.
Những năm vừa rồi, mọi người đều trải qua không dễ dàng, muốn nuôi sống ngươi nhà qua ngày luôn đặc biệt gian khổ vô cùng. Thế nhưng mỗi khi lão Lý nói đến vợ con của mình, còn có lão gia tử lão thái thái nhà bọn họ, hắn đều đặc biệt lên tinh thần, kỳ thật điều này cũng khiến Khưu Thành rất hâm mộ.
Bận rộn một ngày, buổi chiều khoảng năm giờ, mọi người liền tụ tập ở cửa tiểu khu vừa ăn cơm vừa hướng tổ trưởng báo cáo tình huống công tác hiện tại, sau đó sẽ để cho tổ trưởng phân công nhiệm vụ cho ngày mai. Lúc trước tuy rằngđã từng nói qua thời gian ăn cơm chiều là khoảng bốn giờ rưỡi, bất quá trễ hơn một hai mươi phút đều là chuyện thực bình thường. Tất cả mọi người lĩnh xong cơm chiều, vừa ăn một bên lại họp hội trò chuyện, xong xuôi thì ai về nhà nấy.
"Cái này cho con trai của anh." Khưu Thành xé nửa cái bánh ngô đưa cho lão Lý. Con trai của lão Lý cậu cũng đã gặp qua, mấy ngày trước vào thời điểm ăn cơm trưa nhóc có tạt qua một hồi. Thằng nhỏ gầy chẳng kém gì cây củi, người cũng rất thấp bé.
Lão Lý đầu tiên là giật mình, sau đó liền cao hứng tiếp nhận nửa cái bánh ngô bỏ vào trong ngực, rồi dụng đại lực vỗ vỗ bả vai Khưu Thành nói: "Cảm tạ người anh em! Ngày sau nếu có đau đầu nhức óc cứ đến tìm anh, chị dâu của cậu rất thân với mấy vị bác sĩ kia, có thể lấy được một chút thuốc giá đặc biệt."
Cuộc họp của tổ kỹ thuật rất đơn giản, tổng cộng liền chừng hai mươi người. Mỗi người chỉ nói một hai câu, tổ trưởng sẽ lấy giấy viết viết chép chép, ngẫu nhiên sẽ hỏi một hai vấn đề, lại phân phối công tác ngày mai, hơn hai mươi phút liền có thể giải quyết xong.
Sau khi tan họp, Khưu Thành không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến đại học Tân Nam. Cậu nhớ rõ bộ môn chăn nuôi của trường cậu hồi trước hình như có nuôi bò và dê. Cậu muốn đi đến chỗ đó nhìn xem, coi có thể đem một ít phân bò dê trở về. Trồng hoa màu thì phải bón phân, Khưu Thành mấy năm nay đã trải qua việc nhà nông tại căn cứ lâm thời, cũng biết việc bón phân đối với thu hoạch là thập phần trọng yếu.
Cửa trường đại học Tân Nam lúc này đang mở rộng, thủy tinh ở phòng an ninh vỡ đầy đất, trên mặt đất còn có không ít vết máu. Trong trường học thì trống rỗng, cỏ dại mọc đầy khắp nơi, cây long não ven đường cũng đã phát triển hơn rất nhiều. Khưu Thành một mình đi lại trên sân trường vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả cậu cũng đều có thể nghe được tiếng bước chân của mình một cách rõ ràng. (Cây long não: hay còn gọi là rã hương Cinnamomum camphora là một loại cây thân gỗ, lớn chắc khỏe với vỏ cây hơi thô và có các đốm nhạt màu, bị nứt nẻ theo chiều dọc)
Cậu đi đến trước tòa nhà dành cho khoa chăn nuôi thì dừng lại. Đây là một dãy phòng học cũ, kết cấu bốn mặt, bên trong còn có một khoảng sân, bắt ánh sáng không quá tốt. Nơi đây còn có vài chỗ râm mát, là để cho sinh viên khoa chăn nuôi sử dụng. Lúc trước khi Khưu Thành học tại nơi này, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết của động vật. Nghe nói đó là vì các sinh viên ngành bác sĩ thú y đang làm giải phẫu, ngày trước, dù cho là vào thời gian gần lúc thi cuối kì, cũng hiếm có học sinh đến nơi này tự học.
Khưu Thành đi vào dãy phòng học, trong lối đi nhỏ vắng vẻ vang vọng quanh tiếng bước chân của cậu. Sắc trời bên ngoài đã có chút hôn ám, cậu nghĩ sinh viên khoa chăn nuôi hẳn là sẽ không đem bò dê nuôi ở trên lầu mới đúng, nhất định là nằm ở khu lầu dưới không có phòng học, hơn nữa còn phải nằm kề với sân trường, như vậy mới tiện lợi.
Cậu cứ thế đi dọc theo hành lang ở bốn phía, rồi đẩy từng gian từng gian phòng học ra, rất nhanh liền tìm đến đúng căn phòng từng là nơi dùng để nuôi dê. Trong phòng không có bàn ghế, trên mặt đất đội lên chút rơm, thoạt nhìn còn có không ít phân dê, đủ cho Khưu Thành dùng thật lâu.
Khưu Thành từ trong ba lô cầm ra cái túi nhựa, rồi lại ở trong phòng học tìm tìm, định kiếm một cái chổi hoặc xẻng này nọ dùng tạm.
"Be be be be!" Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng dê kêu, bên trong dãy phòng học trống rỗng không có lấy một tia nhân khí này có vẻ càng thêm phá lệ quỷ dị đến dọa người!
"!" Toàn thân Khưu Thành dựng đứng hết tóc gáy, cậu lao ra khỏi phòng học nhìn trái nhìn phải, nhưng cái gì cũng chẳng thấy. Chờ đến khi trở lại bên trong, cậu đã không còn tâm tư quản việc dơ hay chẳng dơ, trực tiếp lấy tay gạt túi nhựa nhét đầy phân cùng rờm, rồi khiêng lên rời đi.
Khưu Thành khiêng một túi phân dê, dọc theo con đường rợp bóng cây đi thẳng đến cửa hông trường học. Ra khỏi cửa hông chính là phố sinh viên, căn hộ hiện tại của cậu ở tiểu khu nằm ngay ở mặt sau phố sinh viên. Nhớ trước đây trên con phố nhỏ này có mở ra rất nhiều cửa hàng ăn uống, Khưu Thành vẫn thường đến nơi này giải quyết vấn đề thức ăn.
Cậu một hơi trèo lên tầng 14, thở hồng hộc đóng lại cửa phòng, đem cái túi chứa phân dê khiêng đến trên ban công. Nương theo ánh trăng, Khưu Thành có thể nhìn thấy trong từng cái giỏ gỗ, đã có vài gốc mầm cây mọc nhô ra. Lúc này mới chỉ trôi qua thời gian một ngày, thế nhưng những hạt mầm cậu chôn xuống đều đã nảy mầm.
Thoáng nghỉ tạm một lát, Khưu Thành liền tính toán lấy chút phân dê bỏ vào trong giỏ. Cậu một bên xoay người mở túi, một bên ở trong lòng cân nhắc, đống phân dê này đã nằm trong căn phòng kia trọn 5 năm, hẳn là không cần phải lên men mới đúng...
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Khưu Thành đột nhiên dừng lại, túi nhựa đã mở ra, mà cái cục phân dê to đùng bên trong, rõ ràng là còn tươi.
Bất quá, cậu đã đến ban công bằng cách nào? Chẳng lẽ là chính cậu tự chạy tới vào nửa đêm hôm qua? Đại khái chắc là như vậy đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, con người thường thường sẽ làm ra một vài chuyện mà mình chẳng thể nào nhớ nổi vào ngày hôm sau.
Khưu Thành lại sờ sờ cái ót của mình lần nữa, cậu phát hiện Tụ Linh trận thế nhưng còn có tác dụng làm cho miệng vết thương khép lại nhanh chóng. Tuy rằng cậu đã tốn không ít thời gian sao chép lại quyển "Mộc Tu bút kí" trước đó, thế nhưng quyển sách này lại dùng cổ văn để viết, nên có chút khó hiểu. Mấy ngày nay cậu lại không có chân chính bỏ công đi nghiên cứu, chỉ toàn tâm toàn ý lợi dụng Tụ Linh trận để trồng ra hoa màu, để cho bản thân tránh khỏi nỗi khổ đói khát. Mặt khác, đại bộ phận nội dung của quyển sách này cậu đều xem nửa hiểu nửa không, chỉ biết là linh khí có thể sử dụng cho tu luyện, không biết nó nguyên lai còn có thể dùng như vậy.
Một khi đã thế, Khưu Thành quyết định đêm nay phải dành thời gian đem Tụ Linh trận bố trí lại lần nữa, đem toàn bộ căn phòng của cậu đều bao bọc trong nó.
Khưu Thành ôm chăn trở lại phòng ngủ, lại từ trong ngăn kéo đào ra một cái quần đùi, đi đến phòng tắm, từ thùng nước đổ một ít nước vào trong chậu rửa mặt, rồi đơn giản tắm rửa qua cơ thể.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cậu đến bây giờ còn sợ hãi trong lòng. Khưu Thành nhớ lúc trước khi cậu còn học tại đại học Tân Nam, có thầy cô trong lúc nói chuyện phiếm với bọn họ đã từng kể qua, vài thôn làng ven bờ sông Tân Nam, thật ra trước kia từng là doanh trại hải quân, người dân ở đó vốn hung hãn. Khi đó Khưu Thành cùng các sinh viên khác đều không xem trọng chuyện này, còn thường chạy đến nơi đó bơi lội khi vừa tới hè, cũng không xảy ra chuyện gì. (Thủy trại 水寨 hay 水砦, là hàng rào dùng để phòng vệ dưới nước, cho doanh trại lính, theo baidu)
Không nghĩ tới, chính mình hôm qua kém chút nữa đã mất mạng tại chỗ đó, xem ra về sau phải cách khu vực đó xa một chút, mặc kệ việc này có liên quan đến trại hải quân gì đó hay không.
Còn đối với ba tên ác ôn tối hôm qua, Khưu Thành chỉ hận không thể lập tức kéo bọn chúng đi bắn chết. Loại người này, lưu lại trên đời cũng chỉ gây thêm họa, về sau không biết bọn chúng sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa!?
Nhưng lấy điều kiện của cậu hiện tại, căn bản không thể địch lại bọn chúng. Tối hôm qua lúc phát sinh sự tình, hiện trường cũng chỉ có bốn người bọn họ, không có nhân chứng phục kích, cái gậy dùng để đập cậu cũng đã bị ném vào sông Tân Nam, vật chứng cũng không có, thêm vào miệng vết thương ở sau ót cậu lại nhanh khỏi như vậy, lúc này nếu chạy tới báo công an, ai sẽ tin tưởng cậu chứ?
Khưu Thành chà lau người, rồi lại đem túi hạt giống hôm qua lấy ra nhìn nhìn. Hạt giống đã bị ngâm nước, không thể lại kéo dài thêm được nữa, cậu phải nhanh một chút thúc mầm cây. Tối hôm qua, Khưu Thành đã đổi được từ trong thôn tổng cộng hai củ khoai tây mầm, hơn mười hạt bắp, mấy hạt ớt mầm cùng vài mầm cây cà chua.
Theo lý thuyết mà nói, hạt giống trước tiên phải thúc mầm, sau lại ươm giống, cuối cùng mới trồng vào trong đất. Thế nhưng bộ dạng của cây trồng trong Tụ Linh trận thật sự phát triển quá nhanh, Khưu Thành đang lo lắng thời điểm mình không có ở nhà, mấy hạt giống trong lúc thúc mầm sẽ mọc qua cả đầu, trong nước lại không có độ màu mỡ như đất, nếu như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hậu kỳ sinh trưởng của cây trồng.
Nhìn mấy cọng hành xanh biếc mọc đầy cả giỏ, Khưu Thành rất có niềm tin vào mấy cái Tụ Linh trận còn chưa hoàn thành. Thế là cậu quyết định trực tiếp đem mấy hạt giống vùi vào trong bùn đất nơi giỏ gỗ. Hai mầm khoai tây kia thật sự quá nhỏ, sau khi cắt ra không biết về sau còn có thể sinh trưởng bình thường hay không, Khưu Thành không muốn mạo hiểm, liền trực tiếp đem chúng nó vùi vào trong hai cái giỏ gỗ.
Sau khi chôn xong hạt giống, Khưu Thành liền đem phần nước mà mình vừa dùng để tắm rửa trong bồn sang đây, lại cầm muỗng nhỏ, từng thìa từng thìa rót nước vào từng giỏ gỗ chứa hạt giống để ổn định gốc rễ.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Khưu Thành nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm để đến giờ bắt đầu đi làm. Trải qua một phen giày vò tối hôm qua, lại tổn thất một lượng máu tươi, nhưng sau khi ở trong Tụ Linh trận ngủ một giấc, thân thể cậu ngược lại chẳng hề cảm thấy có điều gì không thích hợp, chính là trong bụng lại nổi lên cảm giác đói đến khó nhịn.
"Ọt ọt..." Cái bụng phát ra một chuỗi thanh âm thật dài như đang đánh trống kháng nghị, đáng tiếc Khưu Thành hiện tại ngay cả một chút đồ ăn đều không có. Cậu chỉ có thể chịu đựng cơn đói khát đi ra cửa bắt đầu làm việc. Vì không để người khác nhìn thấy vết thương sau gáy của mình, Khưu Thành đã tìm một cái mũ lưỡi trai đội lên.
Mấy ngày nay, nhóm Khưu Thành đã sửa xong mạng lưới điện cho vài tiểu khu, hơn nữa còn thành công mở điện. Hiện tại, bọn họ đang được phân công thành từng nhóm nhỏ làm việc dọc theo đường dẫn, dần dần hướng đến vùng ngoại thành, mà càng tới gần vùng ngoại thành, phòng trống càng nhiều, người ở lại càng thưa thớt.
"Xem xem, khu Hoa Uyển ven sông này lúc trước rất náo nhiệt, một mét vuông đất bán đến cả vạn, hiện tại đã biến thành khu phố ma rồi." Hơn mười giờ sáng hôm nay, Khưu Thành cùng người cộng sự đang phụ trách sửa chữa một hộp biến áp.
Người này họ Lý, mọi người đều kêu hắn là lão Lý. Hắn lúc trước có mở một cửa hàng kim khí, thân cường thể tráng lại thích loay hoay với mấy thứ dây điện vòi nước, ở căn cứ lâm thời coi như cũng là sức lao động chất lượng cao. Hắn cùng với vợ mình, hai người giống như Bính Mệnh Tam Lang, không chỉ nuôi lớn một đứa nhỏ, mặt khác còn nuôi thêm hai lão nhân, nguyên bản là ba người, một người trong đó đã qua đời vào một hai năm trước. (Bính Mệnh Tam Lang, còn gọi là Liều mạng Tam Lang, biệt hiệu của nhân vật Thạch Tú trong Lương Sơn Bạc, dùng để chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết)
"Nhà lầu cao như vậy, không có thang máy thì làm sao ở được hả trời?" Về điểm này, Khưu Thành mấy ngày nay đã được lĩnh hội một cách vô cùng thấu đáo.
"Chậc, cậu chắc còn chưa hiểu ra đâu, mấy người bọn họ không có ở nơi này, không thông thang máy cũng chả sao." Lão Lý một bên kiểm tra đường dẫn một bên nói với Khưu Thành: "Cậu biết mấy người mua phòng ở nơi này lúc trước là loại người gì không? Người chân chính đập nồi bán sắt cũng muốn đến nơi này ở, trong đám dân đen chúng ta thì có được mấy người? Kẻ mua được phòng ở nơi này, đều là người có tiền, mà mấy kẻ có tiền ở thành phố Tân Nam này, có mấy tên là không có gốc có rễ? Có lẽ bọn họ còn có nhà ở trung tâm thành phố, hoặc là lúc này cũng đã sớm nhờ vào quan hệ để người ta an trí một nơi cho bọn họ trong trung tâm thành phố rồi."
"Vậy mai mốt cả chỗ này đều bỏ không à?" Khưu Thành nhìn từng dãy nhà cao tầng xa hoa lộng lẫy trước mắt, cảm giác thật sự có chút lãng phí.
"Cũng không phải đều để trống, mà vậy cũng chẳng có thể làm gì khác, đành phải tiếp tục ở vùng bên cạnh thôi." Lão Lý nói, hướng Khưu Thành cười hì hì hai tiếng, rồi nói với cậu: "Mấy ngày trước ở trong bệnh viện của vợ tôi làm, bác sĩ Lưu ấy, anh ta không phải còn có một đại gia đình cần nuôi sao!? Chỉ dựa vào mỗi tiền lương của hắn, cả nhà già trẻ luôn không được ăn no. Sau khi trở về từ căn cứ lâm thời, anh ta liền đem một trong hai căn nhà của mình bán đi, cậu biết anh ta bán bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Khưu Thành hỏi.
"Năm mươi cân bột ngô." Lão Lý lắc đầu, nói.
"Không ít đâu." Bột ngô chính là đồ ăn cứu mạng à, đầu năm nay nơi nơi đều là phòng trống, một căn phòng chẳng lẽ còn có thể đáng so sánh với một mạng người sao?
"Cậu chắc không biết, căn nhà kia của bọn họ kề sát bên tòa thị chính thành phố à, có tin tức gì bên kia đều là nơi biết đến đầu tiên, có chỗ tốt gì bọn họ cũng là những người được hưởng lợi nhanh nhất. Nếu có cái gì gió thổi cỏ lay, người sống ở khu kia cũng là kẻ chạy nhanh nhất." Lão Lý chỉ hận nhà mình không có năm mươi cân bột ngô, không thì hắn xác định cũng muốn mua một căn phòng ở chỗ đó.
"Vaccine phòng bệnh đều đã được phân phát, còn có thể có cái gì gió thổi cỏ lay?" Khưu Thành trấn an hắn nói.
"Chú tiểu tử này xem ra là một chút phong thanh cũng không có nghe đến rồi." Lão Lý lắc đầu, còn nói: "Hiện tại mọi người đều truyền miệng nhau, việc virus X kiaxuất hiện, không thoát được quan hệ với việc biến đổi gien. Chỉ cần mầm mống tai họa này còn tồn tại, ai biết về sau còn có thể xuất hiện bệnh độc gì nữa. Tiểu tử cậu ngược lại rất tốt nha, độc thân một mình, không có gì vướng bận, nếu giống như tôi còn phải dắt theo cả gia đình, trải qua biết bao cực khổ..."
"Tin tin..." Lúc này từ phía cửa tiểu khu lại truyền đến tiếng còi ô tô.
"Ai, đến giờ ăn cơm rồi, nhanh lên, đưa thẻ căn cước cho tôi, cậu ở chỗ này coi đồ đi, tôi đi lấy cơm." Lão Lý nói với Khưu Thành. Nếu đem đồ đạc trực tiếp để lại chỗ này, không có người trông giữ khẳng định là không được. Mấy ngày nay, trong thành phố Tân Nam nơi nơi đều là nhân viên nhặt mót, vạn nhất bị người mượn gió bẻ măng, hai người bọn họ làm không tốt liền phải mất đi bát cơm.
Khưu Thành đem thẻ căn cước đưa cho hắn, rồi lại đem chút nước còn thừa lại trong bình đổ ra, đưa cho đối phương luôn. Mấy ngày qua, cậu đều dùng bình để đựng cháo bột ngô, chờ tới khi ăn xong trưa cơm, cậu lại đến cửa tiểu khu rót đầy nước là được. Trừ hai ngày đầu tiên khi bọn họ mới trở về từ căn cứ lâm thời, mấy ngày sau đó việc lấy nước đều rất tiện lợi, đặc biệt là đối với các tiểu đội tham dự công tác tái thiết sau thảm họa, những người làm công tác hậu cần sẽ thiết lập những điểm cung cấp nước ở từng địa phương mà các tiểu đội đang công tác.
Chỉ chốc lát sau, lão Lý đã lĩnh phần cơm của hai người trở về, hai người bọn họ an vị ở bên cạnh hộp biến áp, uống cháo bột ngô cắn bánh ngô. Khưu Thành đã đói bụng suốt một ngày nay, một cái bánh ngô cùng với chén cháo bột ngô đều bị cậu ăn đến mức không thừa lại dù chỉ một mẩu, bánh ngô cứng rắn cũng bị cậu ăn đến vô cùng thơm ngọt.
"Tiểu tử cậu ăn rất được đó nha, cái bánh này cũng tới nửa cân à." Lão Lý uống mấy ngụm cháo bột ngô, lại ăn ước chừng nửa cái bánh, liền dừng lại.
"Hì hì." Khưu Thành cười cười, không nhiều lời. Cậu biết con trai của lão Lý năm nay đã mười tuổi, cũng đương vào thời điểm phát triển thân thể. Tiểu tử choai choai cũng không thể tìm được việc gì nên hồn, mỗi ngày nhóc đều cùng ông ngoại bà ngoại đi ra bên ngoài nhặt rác, mấy thứ giống như xác vỏ đạn hay điện thoại di động, còn có mấy thứ kim loại linh tinh khác. Nếu đem chúng đến trạm thu mua, bọn họ cũng có thể đổi lấy chút đồ ăn.
Vợ của lão là một hộ lý, cả ngày cũng kiếm không được bao nhiêu đồ ăn, hai người muốn nuôi sống cả một gia đình cũng không dễ dàng, có cái để ăn cũng không dám bỏ vào bụng.
Những năm vừa rồi, mọi người đều trải qua không dễ dàng, muốn nuôi sống ngươi nhà qua ngày luôn đặc biệt gian khổ vô cùng. Thế nhưng mỗi khi lão Lý nói đến vợ con của mình, còn có lão gia tử lão thái thái nhà bọn họ, hắn đều đặc biệt lên tinh thần, kỳ thật điều này cũng khiến Khưu Thành rất hâm mộ.
Bận rộn một ngày, buổi chiều khoảng năm giờ, mọi người liền tụ tập ở cửa tiểu khu vừa ăn cơm vừa hướng tổ trưởng báo cáo tình huống công tác hiện tại, sau đó sẽ để cho tổ trưởng phân công nhiệm vụ cho ngày mai. Lúc trước tuy rằngđã từng nói qua thời gian ăn cơm chiều là khoảng bốn giờ rưỡi, bất quá trễ hơn một hai mươi phút đều là chuyện thực bình thường. Tất cả mọi người lĩnh xong cơm chiều, vừa ăn một bên lại họp hội trò chuyện, xong xuôi thì ai về nhà nấy.
"Cái này cho con trai của anh." Khưu Thành xé nửa cái bánh ngô đưa cho lão Lý. Con trai của lão Lý cậu cũng đã gặp qua, mấy ngày trước vào thời điểm ăn cơm trưa nhóc có tạt qua một hồi. Thằng nhỏ gầy chẳng kém gì cây củi, người cũng rất thấp bé.
Lão Lý đầu tiên là giật mình, sau đó liền cao hứng tiếp nhận nửa cái bánh ngô bỏ vào trong ngực, rồi dụng đại lực vỗ vỗ bả vai Khưu Thành nói: "Cảm tạ người anh em! Ngày sau nếu có đau đầu nhức óc cứ đến tìm anh, chị dâu của cậu rất thân với mấy vị bác sĩ kia, có thể lấy được một chút thuốc giá đặc biệt."
Cuộc họp của tổ kỹ thuật rất đơn giản, tổng cộng liền chừng hai mươi người. Mỗi người chỉ nói một hai câu, tổ trưởng sẽ lấy giấy viết viết chép chép, ngẫu nhiên sẽ hỏi một hai vấn đề, lại phân phối công tác ngày mai, hơn hai mươi phút liền có thể giải quyết xong.
Sau khi tan họp, Khưu Thành không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến đại học Tân Nam. Cậu nhớ rõ bộ môn chăn nuôi của trường cậu hồi trước hình như có nuôi bò và dê. Cậu muốn đi đến chỗ đó nhìn xem, coi có thể đem một ít phân bò dê trở về. Trồng hoa màu thì phải bón phân, Khưu Thành mấy năm nay đã trải qua việc nhà nông tại căn cứ lâm thời, cũng biết việc bón phân đối với thu hoạch là thập phần trọng yếu.
Cửa trường đại học Tân Nam lúc này đang mở rộng, thủy tinh ở phòng an ninh vỡ đầy đất, trên mặt đất còn có không ít vết máu. Trong trường học thì trống rỗng, cỏ dại mọc đầy khắp nơi, cây long não ven đường cũng đã phát triển hơn rất nhiều. Khưu Thành một mình đi lại trên sân trường vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả cậu cũng đều có thể nghe được tiếng bước chân của mình một cách rõ ràng. (Cây long não: hay còn gọi là rã hương Cinnamomum camphora là một loại cây thân gỗ, lớn chắc khỏe với vỏ cây hơi thô và có các đốm nhạt màu, bị nứt nẻ theo chiều dọc)
Cậu đi đến trước tòa nhà dành cho khoa chăn nuôi thì dừng lại. Đây là một dãy phòng học cũ, kết cấu bốn mặt, bên trong còn có một khoảng sân, bắt ánh sáng không quá tốt. Nơi đây còn có vài chỗ râm mát, là để cho sinh viên khoa chăn nuôi sử dụng. Lúc trước khi Khưu Thành học tại nơi này, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết của động vật. Nghe nói đó là vì các sinh viên ngành bác sĩ thú y đang làm giải phẫu, ngày trước, dù cho là vào thời gian gần lúc thi cuối kì, cũng hiếm có học sinh đến nơi này tự học.
Khưu Thành đi vào dãy phòng học, trong lối đi nhỏ vắng vẻ vang vọng quanh tiếng bước chân của cậu. Sắc trời bên ngoài đã có chút hôn ám, cậu nghĩ sinh viên khoa chăn nuôi hẳn là sẽ không đem bò dê nuôi ở trên lầu mới đúng, nhất định là nằm ở khu lầu dưới không có phòng học, hơn nữa còn phải nằm kề với sân trường, như vậy mới tiện lợi.
Cậu cứ thế đi dọc theo hành lang ở bốn phía, rồi đẩy từng gian từng gian phòng học ra, rất nhanh liền tìm đến đúng căn phòng từng là nơi dùng để nuôi dê. Trong phòng không có bàn ghế, trên mặt đất đội lên chút rơm, thoạt nhìn còn có không ít phân dê, đủ cho Khưu Thành dùng thật lâu.
Khưu Thành từ trong ba lô cầm ra cái túi nhựa, rồi lại ở trong phòng học tìm tìm, định kiếm một cái chổi hoặc xẻng này nọ dùng tạm.
"Be be be be!" Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng dê kêu, bên trong dãy phòng học trống rỗng không có lấy một tia nhân khí này có vẻ càng thêm phá lệ quỷ dị đến dọa người!
"!" Toàn thân Khưu Thành dựng đứng hết tóc gáy, cậu lao ra khỏi phòng học nhìn trái nhìn phải, nhưng cái gì cũng chẳng thấy. Chờ đến khi trở lại bên trong, cậu đã không còn tâm tư quản việc dơ hay chẳng dơ, trực tiếp lấy tay gạt túi nhựa nhét đầy phân cùng rờm, rồi khiêng lên rời đi.
Khưu Thành khiêng một túi phân dê, dọc theo con đường rợp bóng cây đi thẳng đến cửa hông trường học. Ra khỏi cửa hông chính là phố sinh viên, căn hộ hiện tại của cậu ở tiểu khu nằm ngay ở mặt sau phố sinh viên. Nhớ trước đây trên con phố nhỏ này có mở ra rất nhiều cửa hàng ăn uống, Khưu Thành vẫn thường đến nơi này giải quyết vấn đề thức ăn.
Cậu một hơi trèo lên tầng 14, thở hồng hộc đóng lại cửa phòng, đem cái túi chứa phân dê khiêng đến trên ban công. Nương theo ánh trăng, Khưu Thành có thể nhìn thấy trong từng cái giỏ gỗ, đã có vài gốc mầm cây mọc nhô ra. Lúc này mới chỉ trôi qua thời gian một ngày, thế nhưng những hạt mầm cậu chôn xuống đều đã nảy mầm.
Thoáng nghỉ tạm một lát, Khưu Thành liền tính toán lấy chút phân dê bỏ vào trong giỏ. Cậu một bên xoay người mở túi, một bên ở trong lòng cân nhắc, đống phân dê này đã nằm trong căn phòng kia trọn 5 năm, hẳn là không cần phải lên men mới đúng...
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Khưu Thành đột nhiên dừng lại, túi nhựa đã mở ra, mà cái cục phân dê to đùng bên trong, rõ ràng là còn tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.