Hậu Thảm Họa

Chương 7: Rung chuyển

Báo Chỉ Hồ Tường

20/11/2024

Liên tiếp đụng phải tình huống như vậy, cho dù Khưu Thành có thần kinh thô đến đâu, lúc này cũng chẳng có biện pháp thuyết phục chính mình... có khi những thứ này là do cậu suy nghĩ nhiều quá thôi.

Hoặc chính là cậu đã gặp quỷ, hoặc là bên trong đại học Tân Nam hiện tại khẳng định còn có một hay vài em sơn dương đáng yêu đang tràn đầy sinh lực.

Nhưng việcnày căn bản không thuyết phục, lúc trước toàn bộ thành phố Tân Nam đã bị người lây nhiễm chiếm cứ, người sống đều bị chúng ăn vô số, nếu có dê lớn như vậy làm sao có thể tránh được một kiếp không bị cắn chết chứ?

Vậy sơn dương này khẳng định là có chủ, mà chủ nhân của nó tất nhiên không phải giống như nhóm người Khưu Thành vừa mới trở về từ căn cứ lâm thời, tên kia chắc chắn đã sinh hoạt ở bên ngoài rất lâu.

Chẳng lẽ hắn chính là chủ nhân của "Mộc Tu bút kí"? Thật sự nếu là như vậy, điều này cũng rất có khả năng, lúc trước điều kiện sinh tồn ở Tân Nam tuy rằng ác liệt, nhưng đối phương nếu là cao nhân, dĩ nhiên không thể so với đám phàm phu tục tử bọn cậu.

Vậy chuyện tối hôm qua có liên hệ với hắn hay không? Tự Khưu Thành căn bản không biết linh khí còn có tác dụng làm cho miệng vết thương khép lại nhanh hơn, vậy thì cậu làm sao biết mà chạy đến ban công để chữa thương? Chẳng lẽ cũng là do tên kia đem cậu ra ban công?

Chỉ cần vừa nghĩ đến lúc mình đang ngủ thế nhưng vẫn còn có người qua lại tự nhiên trong nhà, Khưu Thành đêm nay liền không thể ngủ được an ổn, cho dù đối phương thoạt nhìn tựa hồ không có ác ý.

Lúc nửa đêm, Khưu Thành cảm giác cửa sổ bên kia dường như có động tĩnh, cậu đột nhiên mở to mắt, vừa vặn nhìn thấy một bóng đen đang định chui vào trong phòng cậu.

"Ai?" Khưu Thành hét lớn một tiếng.

"!" Bóng đen kia liền rụt trở về một chút.

"Đi ra đây!" Khưu Thành lại quát.

"..." Cửa sổ bên kia một điểm động tĩnh cũng không có.

"Ngươi đi ra đây một chút, chúng ta cùng tán gẫu." Một lát sau khi Khưu Thành đã bình ổn tâm tình, cậu liền tận lực thả chậm ngữ điệu.

Một khoảng lâu sau, từ phía bên ngoài cửa sổ mới rốt cuộc chậm rãi chậm rãi lộ ra non nửa cái đầu, lại qua một hồi lâu nữa, Khưu Thành mới rốt cuộc thấy được toàn bộ cái đầu của đối phương. Nương theo ánh trăng, cậu chỉ có thể ước chừng phân biệt ra người này có một mái tóc ngắn giống như bị chó gặm, ngũ quan thấy không rõ lắm, ước chừng là gương mặt của người trưởng thành.

"Anh là ai?" Thấy đối phương vừa để ý vừa cẩn thận như vậy, Khưu Thành liền mạc danh cảm giác chính mình giống như có chút lo lắng.

"Ô..." Bóng đen kia phát ra một tiếng kêu trầm thấp giống như động vật nhỏ.

Khưu Thành nhíu nhíu mày, xê dịch vị trí trên giường. Đối phương nhìn thấy cậu vừa động, lập tức lại đem đầu rụt trở về. Khưu Thành mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, từ bên trong lôi ra một khúc nến, lại cầm bật lửa,"ba" một tiếng châm ngọn lửa.

"..." Bóng đen ngoài cửa sổ không biết lúc nào lại nhô đầu ra, yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả mọi hành động của cậu.

"Anh lại đây!" Khưu Thành hướng hắn ngoắc ngoắc.

Bóng đen kia giống như thập phần do dự, cái đầu đã lùi về ngoài cửa sổ lại nhô trở ra.

"Lại đây!" Khưu Thành lại hướng hắn vẫy tay.

"Ô..." Sau khi bóng đen kia lên tiếng, rốt cuộc cũng động đậy.

Khưu Thành nhìn hắn dùng hai tay chống cửa sổ, đầu tiên là lộ ra một nửa người trên, sau đó là chân trái, rồi đùi phải. Hắn hiện giờ tựa như một con ếch bự ngồi xổm bên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi đáp lên mặt sàn trong phòng.

Nương theo ánh sáng của ngọn nến, Khưu Thành rốt cuộc đã có thể thấy rõ ràng diện mạo của hắn. Đây là một người nam nhân tuổi còn trẻ, niên kỉ ước chừng không đến ba mươi, có hình dáng ngũ quan rõ ràng, sườn mặt tương đối thon dài, với mái tóc xoăn không dài cũng không ngắn, nửa người trên không mặc áo, phía dưới ngược lại chỉ mặc một chiếc quần bò rách rưới, mà quần bò bó sát người đã góp phần phác họa nên bờ mông cong nẩy rắn chắc của hắn...



"Ô..." Hắn phát ra thanh âm ô ô hữu nghĩ yếu ớt, rồi chậm rãi tới gần Khưu Thành, càng dựa lại càng gần, thẳng đến khi hai người má dán vào má, sau đó lại nhẹ nhàng cọ cọ. Tiếp xúc thân mật như vậy khiến cho Khưu Thành cảm giác có chút không được tự nhiên, vì thế cậu rất nhanh liền tránh đi.

"Ô ô..." Hắn rên rỉ như đã phải chịu một nỗi ủy khuất rất lớn, rồi lại sáp về trước cọ cọ, cọ xong còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm phần ót của Khưu Thành, lúc này chàng ta mới cảm thấy mỹ mãn tìm một chỗ nằm trên giường, uốn người đi ngủ.

Khưu Thành lau một đống nước miếng trên cổ, lại nhìn nhìn cái tên gia hỏa đã chiếm mất cái giường lò xo của mình, nhịn không được gãi đầu, người này có ý tứ gì đây? Định tới đây ở ké?

"Khò khò khò..." Đối phương thấy Khưu Thành vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, liền một bên ngáy khò khò, một bên lại đến gần dúi dúi người, thúc giục cậu mau đi ngủ.

Thực lực song phương cách xa, Khưu Thành không dám hướng tên này tuyên bố cái giường này là thuộc về sở hữu tư nhân của cậu, chỉ đành phải ngoan ngoãn thổi ngọn nến, ngủ. Dù sao nếu tên này thật sự có ác ý với cậu, Khưu Thành hiện tại đã không biết chết tới mấy trăm lần, lại nói tới cái thời điểm rơi vào mộng đẹp ấy, cậu dù ngủ hay tỉnh cũng chẳng có phân biệt gì mấy, dù sao đây chính là tên quái thai ngay cả cửa sổ tầng 14 đều có thể ra vào tự nhiên mà.

Một lần nữa bước vào Tụ Linh trận, đem toàn bộ phòng ở của cậu đặt trong đó. Linh khí trong phòng sung túc, nằm ở trên giường, Khưu Thành cảm giác chính mình như đang ngủ ở quanh sơn cốc trong núi rừng xanh thẳm, bên người còn có một tên mèo bự thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm liếm cậu, Khưu Thành lúc này đây rốt cuộc đã có thể an tâm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khưu Thành đánh cái ngáp từ trên giường ngồi dậy, bên người lập tức có một cái đầu sáp tới, muốn dùng đầu lưỡi giúp cậu rửa mặt, những đã bị Khưu Thành một chưởng đẩy trở về.

"Ô, ô..." Thời điểm Khưu Thành ở trong buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, tên kia liền canh ở một bên ô ô lên án, hình như là đang thầm oán viêc cậu cự tuyệt thân cận của hắn. Xuyên thấu qua gương nhìn cái tên to con bên người, Khưu Thành nhịn không được hơi hơi gợi lên khóe miệng.

Mấy năm nay, cậu tuy rằng cũng khát vọng có được một gia đình ấm áp, nhưng trong lòng lại đối với cái thứ gọi là gia đình này thực không tin tưởng, mà cậu cũng chẳng có niềm tin vào chính mình. Từ trung học đến bây giờ, cậu đều tự trải qua mọi thứ một mình, ngay cả chó mèo cũng chưa từng nuôi.

Hiện tại trong nhà rốt cuộc đã có thêm một vật sống, Khưu Thành cảm giác có chút cao hứng, tuy rằng đó là một tên gia hỏa quái đản đầu óc rõ ràng không dùng được, lại có thể ở trên nhà cao tầng qua lại tự nhiên.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Khưu Thành đi đến ban công nhìn nhìn, phát hiện mấy cái cây non trải qua một buổi tối liền đã cao thêm một khúc. Đặc biệt là mấy cây ngô, thế nhưng đã cao đến đầu gối của cậu.

Cùng với sự sinh trưởng nhanh chóng của chúng, hơi nước trong giỏ giống như cũng tiêu hao đặc biệt mau. Sau khi Khưu Thành tưới nước qua cho chúng một lần, thì phát hiện nước trữ trong nhà cũng không còn nhiều, xem xem thời gian còn sớm, cậu liền quyết định đến bờ sông lấy nước.

So với các thành phố lớn nhỏ khác trên cả nước, công tác bảo vệ môi trường của Tân Nam vẫn tương đối tốt. Nước sông ở Tân Nam tuy rằng không thể trực tiếp dùng để uống, như nếu dùng để làm vệ sinh thì hoàn toàn không có vấn đề.

Nếu đã đi đến bờ sông, Khưu Thành liền thuận tiện đem theo quần áo bẩn của mấy hôm trước luôn. Lúc Khưu Thành đi ra ngoài, tên kia cũng cùng cậu ra khỏi cửa, Khưu Thành xuống lầu, hắn cũng đi theo phía sau. Đợi Khưu Thành rời khỏi chung cư, hắn đã không còn thấy bóng dáng.

Cứ thế Khưu Thành đi đến bờ sông cách nhà gần nhất giặt quần áo.

Mấy năm trước lúc thành phố Tân Nam được xây dựng, bờ đê ven sông phụ cận vùng này đều được xây dựng lại. Dọc theo bờ sông có lan can được đúc bằng xi măng, có nơi không có lan can, thì lại từ trên đê sông nối liền từng bậc thang kéo dài đến trong nước, cũng dễ dàng cho cư dân phụ cận giặt quần áo hay rửa rau.

Trong bụi cỏ cách đó không xa, có một thân ảnh đang thò cái đầu của mình ra quan sát. Thật ra hắn rất muốn chạy qua cùng người kia, nhưng lại sợ hãi khung cảnh chung quanh không chút che chắn thế này. Những địa phương như vậy luôn khiến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, từ trước đó, lúc hắn cùng sinh hoạt với lão Miêu cũng chưa từng đi ra nơi như vậy bao giờ.

Khưu Thành rửa xong quần áo, một tay xách quần áo ướt sũng, một tay xách một thùng nước trở về nhà. Cậu đem thùng nước đổ vào trong bồn tắm, phơi quần áo ướt lên, sau đó xách lên hai thùng nước lại đi ra ngoài, một chuyến này cậu liền đổ đầy hai thùng nước rồi mới quay về.

Đến khi cậu xách thùng nước vào phòng, Khưu Thành phát hiện người nọ đã chờ sẵn ở trong, làm như hiến vật quý mà cầm một bình nước khoáng cũ không nhãn mác dâng cho cậu. Đây là loại bình lớn cỡ năm lít, trong chai còn chứa hơn phân nửa bình nước, bên trong thế nhưng còn có không ít tôm nước ngọt.

Thời điểm căn cứ lâm thời thiếu lương thực lúc trước, cũng không thiếu những người tụ tập thành tổ đến sông Tân Nam mò cá vớt tôm. Khi ấy ngay cả ốc đồng cũng đều nhanh bị bọn họ vớt đến tuyệt chủng, không nghĩ tới người này thế nhưng còn có thể trảo đến nhiều tôm như vậy.

"Cho tôi hả?" Khưu Thành hỏi hắn.

"!" Tên kia nhếch miệng hướng cậu tươi cười, mang theo một chút ngốc nghếch.

"Trước giữ lại, buổi tối chúng ta nấu lên ăn." Khưu Thành cao hứng tiếp nhận cái chai. Tâm tình của cậu hiện tại rất tốt, không chỉ là vì đống tôm này, còn bởi vì vừa này lúc cậu ở bờ sông giặt quần áo, người này liền ở phụ cận bờ sông mò tôm cho cậu.



Tới giờ, Khưu Thành vẫn như cũ bắt đầu đi làm. Khi thấy trên mặt tên kia lộ ra vẻ mặt thất lạc, tâm tình của cậu lại tốt thêm vài phần, vươn tay sờ sờ cái đầu lông xù của ai kia xong, cậu liền vác ba lô trên lưng đi ra ngoài.

Vừa vào thành phố, Khưu Thành rất nhanh liền phát hiện không khí có chút không đúng. Không chỉ những người trong tổ kỹ thuật của cậu mà những người khác ai nấy đều mặt co mày cáu.

"Phát sinh chuyện gì à?" Khưu Thành hỏi cộng sự lão Lý.

"Nghe nói phương bắc nổi loạn, có người đập phá công ty cây trồng, nói thứ bọn họ bán là cái loại Tân Sinh gì đó." Lão Lý trầm giọng nói.

"Khống chế được chưa?" Lúc này nếu vì chuyện mầm mống mà nháo loạn, đối với cư dân thành phố bọn họ mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

"Tạm thời khống chế được, bất quá nghe nói hiện nay mấy khoa học gia ở nước ngoài đều đem mọi chuyện đổ lên đầu Tân Sinh. Còn có những người trong nhà không còn thân nhân, đều đi tìm cái công ty đó tính sổ, cậu nói chuyện này còn thể đè ép được bao lâu?" Lão Lý lắc đầu.

Chuyện khác không nói, đối với việc những đứa trẻ đã mất đi trong quá trình virus X bùng nổ, cũng đủ để khiến cho những người làm cha mẹ thống khổ. Hiện tại lại có người nói hết thảy mầm mống tội ác đều do công ty này tạo nghiệt, bọn họ còn có thể nhẫn nhịn được sao? Trừ phi hiện tại có người có thể chứng minh virus X cùng Tân Sinh không có bất cứ quan hệ gì, không thì việc này tuyệt không có khả năng bị bỏ qua dễ dàng như vậy.

Tân Sinh chính là một loại kỹ thuật cải tạo sinh trưởng ra đời ước chừng mười năm trước. Nghe nói khả năng lớn nhất của nó chính là giải phóng những trói buộc về gien di truyền. Những cây trồng đã trải qua kỹ thật cải tạo tăng trưởng, không cây nào là không tràn ngập sinh mệnh lực bừng bừng. Loại kỹ thuật này giúp cho các nông dân tăng sản lượng, cũng khiến cho công ty cây trồng kiếm tiền đầy cả túi. Thế nhưng dựa theo công ước quốc tế, kỹ thuật này không thể dùng ở trên động vật, càng không thể tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Chuyện này cũng là vì phòng ngừa kỹ thuật này sẽ tạo nên nguy hại cho nhân loại.

Khưu Thành trầm mặc, cho dù thiên hạ đã thái bình, bọn họ muốn ăn no bụng, cũng còn phải chờ đến lúc cây bắp trưởng thành. Nay nếu thật sự loạn lên, nông dân hiện nay đều ỷ lại hết vào công ty cây trồng, nhưng họ lại không thể cung cấp hạt giống. Nông dân không thể gieo trồng như bình thường, vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể lường được.

Con người khi đã đắm chìm trong cừu hận cùng bi thương đều sẽ không quản đến những chuyện khác, bọn họ chỉ cần sự công bằng mà thôi. Ngay cả Khưu Thành, giờ phút này cậu cũng rất muốn vì mẹ mình đòi lại công lý. Bà thật sự là vì Tân Sinh mới chết đi sao?

Khưu Thành cũng không oán hận mẹ của cậu. Người phụ nữ ấy trước khi tái hôn đã đem thứ duy nhất đáng giá chính là căn phòng bán đi, còn đem tất cả tiền bạc để lại cho cậu, chính bà cũng tương đương với việc tay trắng ra khỏi cửa. Chỉ dựa vào điểm này, liền không phải ai cũng có thể làm được như bà.

Từ trung học đến đại học, trong vài năm đó, mặc dù Khưu Thành phải sống trong tình trạng lấp lửng, nhưng cậu ít nhất cũng cơm áo vô lo, cũng không cần phải đi đến một nơi xa lạ, nhìn sắc mặt của một người đàn ông xa lạ, lại càng không phải thật cẩn thận cố gắng dung nhập vào cái gia đình vốn không thuộc về cậu.

Lúc trước khi Khưu Thành không hiểu chuyện, còn từng thầm oán qua mẹ mình, nhưng hiện tại mỗi ngày một trưởng thành, cậu lại càng cảm kích người phụ nữ ấy, cảm kích mẹ đã vì mình mà chuẩn bị hết thảy mọi chuyện.

Nếu khu Bắc nơi chủ yếu sản xuất ra lượng thực cho toàn quốc mà xảy ra bạo loạn, thì những khu vực khác cũng sẽ thần hồn nát thần tính theo. Dưới tình huống như vậy, đến lúc được tính là vụ thu hoạch lương thực thuận lợi đầu tiên, sợ là cũng không có bao nhiêu hộ nông dân nguyện ý bán ra. Trong thành cũng sẽ có người tích trữ lương thực, đến thời điểm ấy, những cư dân phổ thông như bọn họ muốn ăn no bụng, lại càng thêm khó khăn.

Khưu Thành lại nghĩ đến vài cây mạ non trên ban công nhà mình, xem ra chính mình chỉ có thể trông cậy vào chúng nó. Túi phân dê mới khiêng về ngày hôm qua vẫn còn tươi, cậu còn phải ủ chúng một thời gian mới có thể dùng được. Nếu trực tiếp ủ phân thì tốc độ quá chậm, cậu phải nghĩ biện pháp làm ra khuẩn enzyme hoặc là khuẩn HM này nọ để ủ phân mới được. Thứ này lúc nhóm người bọn họ còn ở tại căn cứ lâm thời rất thường xuyên dùng đến, cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì, chẳng qua là trong nhất thời, cậu không biết phải đi đâu đào ra thứ kia.

"Lão Lý, anh có biết nơi nào lấy được chất lên men dùng để ủ phân không?" Buổi chiều sau khi tan làm, Khưu Thành liền hỏi lão Lý ở bên cạnh.

"Cậu muốn lấy thứ đó làm gì?" Lão Lý lúc trước cũng từng làm qua việc trồng trọt ở căn cứ lâm thời, nên cũng biết tác dụng của chất lên men dùng để ủ phân.

"Em định trồng một chút rau ở trên ban công." Khưu Thành trả lời.

"Như vậy à, trong bệnh viện của vợ anh hiện tại cũng có mấy thứ này. Hiện giờ trong vườn hoa, trên mái nhà, chỉ cần có đất trống liền đều được dùng để trồng cây hết, nghe nói hiện tại rất nhiều nơi đều làm như vậy cả. Buổi tối trở về anh sẽ nói với vợ anh, xem có thể hỏi người ta được không." Lão Lý không chút do dự liền đáp ứng chuyện này.

"Cũng không thể trắng trợn lấy của người khác như vậy được, anh nói với chị dâu dùng bánh này đổi đi. Có thể đổi bao nhiêu đổi bấy nhiêu." Đầu năm nay, cũng chẳng có người nào nguyện ý cho không người khác, lão Lý tám phần là vì chuyện cái bánh ngày hôm qua, mới có thể nói như vậy.

"Không cần nhiều vậy đâu." Lão Lý vội vàng chối từ.

"Cầm đi, cũng không thể để cho chị dâu vì em mà thiếu ân tình người ta được. Anh biết rõ em chỉ có một mình, cũng không có bạn bè, độc thân độc mã, về sau nếu trong thành phố có phong thanh gì, anh chỉ cần nói với em là được."

Khưu Thành ở trong căn cứ lâm thời 5 năm, tuy rằng bởi vì thân là đàn ông nên rất có sức lực, lại không có điều gì phiền lũy. Mỗi ngày trôi qua đều tương đối đơn giản, nhưng cậu cũng không phải chưa nhận qua sự giúp đỡ của người khác. Vào thời điểm càng gian nan khốn khổ, được nhận sự giúp đỡ của người khác lại càng thêm ấm áp, trân quý biết bao.

Cho nên nếu trong phạm vi khả năng cho phép, Khưu Thành cũng nguyện ý thoáng biểu hiện một ít khẳng khái của mình, hơn nữa cậu cảm thấy lão Lý là người cũng rất tốt. Khưu Thành không tin, người đàn ông mỗi bữa chỉ uống mấy miếng cháo bột ngô, ăn mấy khẩu bánh, dù chịu đói khát cũng phải đem thức ăn về cho gia đình sẽ là một kẻ xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Thảm Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook